Triển Chiêu sửng sốt. Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt. Hai người vô thức nhìn nhau một cái.
Đồng thời hai người đều nghĩ – Trên đó là ai? Bắt hắn xuống!
Cùng một ý nghĩ này, vừa mới nảy ra trong đầu đã nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, sàn gỗ tầng trên đã bị đạp thủng…
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, “soạt” một tiếng, có gì đó rớt xuống. Cứ thế, một cung nữ bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nam Cung Kỷ và Triệu Trinh liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là cung nữ theo hầu bên cạnh Bàng phi, tên Như Ý.
Hơi thở của Như Ý yếu ớt chẳng khác nào người sắp chết đến nơi, cách một sàn lầu nên mọi người không thể nào phát hiện ra được, chỉ có nội lực như Ân Hậu và Thiên Tôn mới có thể cảm nhận được mà thôi.
“Làm sao mà nàng ta lại bay được vậy?”. Tiểu Lương Tử vừa mới hỏi xong, Triệu Phổ vốn có nhãn lực cực tốt bèn nói: “Trên người nàng ta có sợi tơ!”.
Hắn vừa mới dứt lời. Bạch Ngọc Đường nhìn về phía sợi tơ một cái… đã thấy giao nhân quét một chưởng qua, sợ tơ bị nội lực cắt đứt, Như Ý rớt xuống, giao nhân cũng thuận thế nhảy xuống, đón lấy Như Ý.
Bạch Ngọc Đường vô thức mà nhìn Triển Chiêu một cái.
Đôi hàng chân mày của Triển Chiêu cũng nhíu chặt lại – Qúa kỳ lạ! Giao nhân này lại có thể hiểu thấu được toàn bộ ý nghĩ của hắn và Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa, gần như họ chẳng cần mở miệng, chỉ cần nghĩ tới thôi hắn đã thực hiện ngay rồi. Ngoài ra… hắn còn biết công phu của hai người họ, ngay cả nội lực cũng giống hệt.
Cùng lúc đó ở đây, những người khác cũng đã chứng kiến cảnh tượng đầy quỷ dị này.
Như Ý vẫn duy trì tư thế như được người ta ôm lấy, dừng giữa không trung, cuối cùng là từ từ hạ xuống, được đặt nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Âu Dương Thiếu Chinh đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Có phải ta bị lỗi giác không… ban nãy hình như…”.
“Có người ở đó sao?”. Triệu Phổ cũng cau mày, nhìn chằm chằm về phí giao nhân, nói: “Ta cảm nhận được một luồng nội lực.”.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vẫn đang chìm trong trạng thái quái dị bên cạnh: “Luồng nội lực đó còn có chút quen thuộc nữa.”.
Lúc này, đột nhiên lại nghe thấy tiếng Thiên Tôn hỏi: “Có phải nên kiểm tra nha đầu kia trước không? Sắp chết đến nơi rồi.”.
“Á!”. Công Tôn giật mình, nhanh chóng chạy đến.
Tiểu Tứ Tử cũng vội vàng chạy theo.
Công Tôn bắt mạch cho Như Ý. Sau đó, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nàng ta sắp chết rét rồi!”.
“Chết rét sao?”. Mọi người giật mình.
“Sưởi ấm cho nàng ta một chút…”.
Hắn vừa mới dứt lời đã thấy Hồng Cửu Nương xuất hiện bên cạnh Công Tôn, vung tay nhẹ nhàng quét qua một vòng… một vòng lửa đốt cháy xung quanh.
Lửa vừa mới được đốt lên, Tiểu Tứ Tử đã bị ai đó bế bay lên không trung, đặt ra bên ngoài vòng lửa. Chính là Triển Chiêu đã chỉ đạo giao nhân làm vậy.
Hồng Cửu Nương cũng giật mình: “Ai?!”.
Nàng vừa mới phân tâm một cái, vòng lửa giữa không trung rớt ngay xuống đất. Chỉ trong nháy mắt, một tiếng “bùm” vang lên, mặt đất xung quanh Công Tôn và Như Ý bị lửa thiêu hừng hực. Hỏa hoạn rồi.
Bởi vì tạm thời cũng không thể đốt đến chỗ Như Ý cho nên Công Tôn chỉ xua tay một cái, ý bảo mọi người đừng có lo lắng. Chờ thêm một lúc nữa, Công Tôn đè tay Như Ý một cái, gật đầu với Cửu Nương.
Việc dập lửa đương nhiên là do Thiên Tôn làm rồi.
Thiên Tôn vừa mới vung tay lên đã bị Bạch Ngọc Đường giữ lấy cổ tay.
Thiên Tôn hơi khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Lại thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc mắt nhìn…
Sau đó, mọi người đều cảm nhận được một luồng hàn khí…
Bạch Ngọc Đường hơi há to miệng. Thiên Tôn cũng há to miệng…. Mình không hề động đậy vậy mà luồng nội lực y hệt đã xuất hiện bên cạnh Công Tôn và Như Ý rồi. Chỉ trong nháy mắt, lửa tắt rụi.
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thu tay về, trao đổi ánh mắt với Triển Chiêu một cái, nhìn giao nhân đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, phía sau bọn Công Tôn – Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, những người khác lại càng khó hiểu hơn. Triệu Trinh sờ cằm, hỏi Nam Cung Kỷ: “Có phải Trẫm đã bỏ lỡ gì rồi không? Ban nãy hình như gặp ma hả?”.
Nam Cung cũng im lặng chẳng hiểu gì. Ca Thanh càng không hiểu hơn. Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút. Ngũ gia không thích nói chuyện, cảm thấy tốt nhất là Triển Chiêu giải thích chút thì hơn.
Triển Chiêu sờ cằm cau mày. Chuyện này hắn cũng đâu có biết rõ chứ. Lúc này trong lòng chỉ có một cảm giác – Giao nhân này, tuyệt vời sững người luôn!
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt mà khen giao nhân: “Giao Giao lợi hại quá!”.
Giao nhân cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, đưa tay xoa đầu bé.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, ý hỏi – Ngươi sờ à?
Triển Chiêu lắc đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường càng nghi ngờ hơn – Không phải không có tính cách riêng à?
Nhưng mà…. Những người còn lại đều trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử nói chuyện với ai vậy? Hơn nữa, kiểu ngẩng mặt này của Tiểu Tứ Tử rõ ràng là đang cọ cọ tay người nào đó xoa đầu nó mà.
Triệu Phổ muốn đi tới. Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đều không cho, đồng thời nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý hỏi – Có nguy hiểm không vậy?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường vẫy giao nhân.
Giao nhân quay lại. Tiểu Tứ Tử tiếp giúp đỡ Công Tôn.
Giao nhân đi đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhưng mọi người không nhìn thấy hắn.
Triển Chiêu muốn giải thích cho mọi người một chút, nhưng mà cũng chẳng biết nói thế nào. Cuối cùng… Bạch Ngọc Đường bất lực hỏi Giao Giao: “Có cách nào giúp người ta nhìn thấy ngươi không?”.
Giao nhân nhìn về phía Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt một cái, quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn còn đang ngẩng mặt quan sát tình hình điện Tứ Hải sau khi bị phá hỏng sàn tầng hai.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn giao nhân một cái, hình như cũng đã nghĩ đến phương pháp rồi. Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp ra tay thì Triển Chiêu đã đưa ta ra, nhẹ nhàng nhấn bả vai Thiên Tôn một cái.
Từ động tác của Triển Chiêu, mọi người thấy sau lưng họ xuất hiện một làn sương đông cứng… theo từng làn sương đông cứng đã tạo thành… một thân ảnh có ngoại hình của một giao nhân bị đóng băng xuất hiện trước mắt mọi người, là một tượng đá trong suốt, mặc áo trùm, cao hơn tất cả mọi người một đoạn, một tượng đá có ngoại hình cực kỳ giống với Bạch Ngọc Đường.
Tất cả mọi người giật mình há to miệng.
“Con bà nó…”. Tiểu Lương Tử chửi bậy một câu. Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc đạp bé một cước: “Trước mười tám tuổi không được phép nói bậy!”.
Đại sư Vô Sa và Ân Hậu cũng rất giật mình, Thiên Tôn mở to đôi mắt, rõ ràng cũng mới nhìn thấy lần đầu.
Theo động tác từ từ dời khỏi vai Thiên Tôn của Triển Chiêu, lớp băng bao quanh giao nhân cũng dần dần biến mất, giao nhân cũng theo đó mà biến mất luôn, vẫn chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là nhìn thấy rõ ràng, cùng Tiểu Tứ Tử có thể nhìn thấy một nhân ảnh mơ hồ mà thôi.
Đúng lúc mọi người đang ở trạng thái hóa đá, lại nghe thấy Công Tôn kêu một tiếng: “Nàng ta không xong rồi.”.
Mọi người giật mình, mới biết trong lúc này Công Tôn không hề chú ý đến tình huống xung quanh, chỉ chuyên chú cứu Như Ý mà thôi. Lúc này, trên người Như Ý đã xuất hiện rất nhiều ngân châm, nhưng mà nhìn sắc mặt nha đầu này vẫn chỉ còn chút hơi tàn mà thôi.
Triển Chiêu đi tới. Triệu Trinh cũng hơi lo lắng. Như Ý chính là nha hoàn theo Bàng phi từ nhỏ. Trước tiên chưa bàn tới việc tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây, chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta và Bàng phi, còn cả Hương Hương đều có tình cảm rất sâu đậm, nếu như chẳng may lại gặp mệnh hệ nào đó, có lẽ cả Bàng phi và Hương Hương đều khóc đến ốm mất.
“Nàng ta thế nào?”. Ân Hậu hỏi Công Tôn: “Nội tạng bị thương tổn à?”.
“Nội tạng không sao, nhưng mà gân mạch đã đứt lìa rất nghiêm trọng. Hơn nữa khí huyết không thuận, không cách nào lưu thông được.”. Công Tôn gấp gáp, thương tích này cả thần tiên cũng khó mà cứu được.
“Gân mạch sao…”. Ân Hậu đột nhiên gật đầu một cái, vẫy gọi Triển Chiêu tới.
Triển Chiêu không hiểu.
Ân Hậu đưa tay cho Triển Chiêu, ý bảo – Cầm lấy.
Triển Chiêu nghi ngờ, đưa tay cầm lấy tay Ân Hậu.
Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu. Ân Hậu thì lại hỏi hai người bọn họ: “Giao nhân kia có động không?”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn giao nhân, thấy hắn vẫn đứng im ở đó, không động đậy, cho nên lắc đầu với Ân Hậu một cái.
Ân Hậu gật đầu: “Xem ra chỉ nghe lời hai đứa mà thôi.”. Vì thế, Ân Hậu thu tay lại, đi tới phía trước đầu Như Ý, ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng nâng đầu Như Ý lên, ngón tay đè xuống gân mạch hai bên cổ nàng.
Thiên Tôn nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Bảo giao nhân kia học theo, xem hắn có học được không.”.
Bởi vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn giao nhân. Nhưng mà lần này, không cần hai người họ nghĩ, giao nhân kia đã cúi đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Ân Hậu.
Triển Chiêu sờ cằm, nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường: “Hắn giống như…” Suy nghĩ một lúc lâu rồi mà Triển Chiêu cũng không biết phải miêu tả thế nào cho phải, chỉ nói: “Giống như một ảo ảnh không có trí khôn, nhưng cũng giống như một thực thể chân thật, lại rất thông minh còn xen chút ngây thơ nữa.”.
“Cứ như linh hồn của hai đứa mình xuất khiếu sao?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu vỗ tay một cái: “Tổng kết rất khá!”.
Bạch Ngọc Đường cau mày, có quá nhiều chuyện liên quan đến giao nhân đều phải cần có một người biết chuyện đến giải đáp. Chỉ có thể chờ ngoại công hắn đến thôi.
Lúc này, lại thấy Như Ý đang bị Ân Hậu ấn đầu giật giật mấy cái, sau đó, sắc mặt tốt dần.
Ân Hậu đột nhiên buông tay.
Sắc mặt của Như Ý đột nhiên kém hẳn.
Công Tôn nghi ngờ, mặc dù hắn không hiểu Ân Hậu đã làm thế nào, nhưng mà rõ ràng là cách này rất hiệu quả, tại sao lại dừng lại chứ?
Ân Hậu nhìn chằm chằm Như Ý một lúc, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Kim có châm được vào người giao nhân này không?”.
Tất cả mọi người đều khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường chưa nói gì đã thấy giao nhân đột nhiên lắc đầu một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu theo, cảm thấy tình huống hình như trái ngược rồi à?
“Theo ta được biết thì không phải là thực thể.”. Thiên Tôn hình như cũng phát hiện ra gì đó: “Chuyện tiếp theo chỉ có thể để hắn tới.”.
Vừa nói, Ân Hậu bèn đưa tay cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu đưa tay cầm lấy tay ngoại công mình. Giao nhân cũng đã đến bên cạnh Như Ý ngồi xổm xuống, bắt chước động tác ban nãy của Ân Hậu mà đè lại đầu Như Ý… Sau đó, tình hình của Như Ý cũng dần ổn định hơn.
Chờ thêm một lát nữa, sắc mặt của Như Ý đã khôi phục bình thường. Ân Hậu liếc mắt nhìn một cái, gật đầu: “Tốt rồi.”.
Triển Chiêu buông lỏng tay.
Giao nhân nhẹ nhàng đặt đầu của Như Ý xuống, đứng lên.
Công Tôn nghi ngờ mà đến bắt mạch cho Như Ý. Sau đó kinh ngạc há to miệng: “Gân mạch nối liền rồi! Huyết mạch lưu thông lại! Kỳ tích!”.
Triển Chiêu cũng giật mình, đây là loại võ công gì vậy?
“Chẳng qua Lão Qủy đã dùng một luồng nội lực cực mạnh chuyển một vòng qua gân mạch của nha hoàn kia, đả thông gân mạch bị tắc nghẽn. Sau đó dùng nội kình khôi phục nguyên trạng gân mạch mà thôi.”. Thiên Tôn nói: “Đây là phương pháp duy nhất để điều trị những thương tổn do nội lực băng hàn gây lên.”.
Tất cả mọi người đều hiểu – Thì ra là vậy. Ân Hậu vẫn luôn ở bên Thiên Tôn mà, có lẽ trong cõi đời này, người có thể điều trị loại thương tích này cũng chỉ có một mình Ân Hậu mà thôi.
Lúc này, Ân Hậu đột nhiên nói với Triển Chiêu: “Hỏi giao nhân kia một chút, có thu được thứ gì không?”.
Triển Chiêu nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn giao nhân: “Thu được cái gì?”.
Giao nhân bỗng đưa tay ra trước mặt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mở bàn tay ra… chỉ thấy trong tay hắn có khoảng mười chiếc châm nhỏ màu vàng mảnh như lông trâu.
Triển Chiêu ngẩn người, sau đó sắc mặt hắn lập tức trở nên tức giận, nhìn Ân Hậu: “Người đả thương Như Ý muốn ám toán người sao?”.
Ân Hậu sờ cằm: “Cho nên mới nói, giao nhân này đúng là rất hữu dụng.”.
Thiên Tôn cũng xán tới xem: “Ái chà… chiêu ác độc thế à.”.
Đại sư Vô Sa cũng cau mày: “Dụng tâm hiểm ác, hơn nữa rõ ràng là nhắm vào Ân Hậu.”.
Công Tôn đứng lên, lấy một chiếc hộp nhỏ ra, thu lại những chiếc châm như lông trâu kia, lắc đầu: “Nếu như theo nội lực mà tiến vào gân mạch thì xong rồi.”.
Triển Chiêu lo lắng đến kiểm tra Ân Hậu: “Chẳng phải ban nãy người mới vừa… Không có cái nào khác thâm nhập vào đấy chứ?”.
Ân Hậu cười một tiếng, nói: “Ngoại công ngươi đâu có vô dụng thế?”.
Triển Chiêu vẫn không yên tâm, kéo tay Ân Hậu kiểm tra thật kỹ.
Công Tôn lại điều trị cho Như Ý, thấy tình hình của nàng đã chuyển biến tốt rồi, cũng thở phào một hơi. Sau đó, nha đầu kia mở mắt, mờ mịt nhìn lên.
“Như Ý.”. Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh Như Ý, ngồi xổm xuống gọi nàng.
“Nam Cung đại nhân…”. Như Ý ngờ ngợ, mơ hồ nhìn, hình như cảm thấy toàn thân đau nhức: “Ta đang ở đâu đây?”.
“Ngươi không nhớ rõ sao?”. Nam Cung hỏi.
“Ta…”. Như Ý nghiêng đầu nghĩ: “Ta nhớ… Ta đi lấy canh hạt sen cho Nương nương. Lúc đến gần viện thì hình như bị cái gì đó đập trúng một cái, sau đó thì ta ở đây.”.
Lúc này Như Ý cũng để ý thấy bốn xung quanh đều là người của phủ Khai Phong, cho nên đầu óc càng mông lung hơn.
Công Tôn nói tình hình đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, nhưng vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất hai tháng, dần dần tĩnh dưỡng.
Triệu Trinh sai người đưa Như Ý đến chỗ Bàng phi. Thật ra thì ban nãy Bàng phi vừa ngả lưng buổi trưa một chút, muốn lấy ít canh hạt sen cho Hương ăn cho nên mới sai Như Ý đi lấy về. Ai ngờ nàng đi đã lâu mà vẫn chưa về. Gần đây ở trong Hoàng cung lại xảy ra chuyện ma quỷ quấy rối, bởi vậy Bàng phi đã sớm sai thị vệ đi tìm rồi. Nhưng mà tìm mãi vẫn không thấy người đâu, bây giờ đang rất lo lắng.
Chờ đến khi hỗn loạn qua đi, trời đã chạng vạng rồi.
Trong lòng mọi người đều nặng trĩu nghi ngờ, một mặt chuyện về giao nhân khiến họ cảm thấy không thể tin nổi, mặt khác sự xuất hiện của Như Ý cho thấy rõ ràng có người biết bọn họ sẽ tới, cho nên mới bày kế hãm hại… Hơn nữa, mục tiêu còn là Ân Hậu. Nhưng mà bốn phía xung quanh đều được phòng thủ rất nghiêm ngặt, ai lại có bản lĩnh lớn có thể tiến vào như vậy chứ? Nói đi cũng phải nói lại, điện Tứ Hải này có đến mấy tầng, mới tầng đầu tiên đã hãm hại Ân Hậu rồi, ai biết tầng thứ hai, thứ ba có còn bày ra cạm bẫy gì để hãm hại người không đây?
Triệu Phổ vẫn muốn lên xem một chút, nhưng mà Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh đều đưa tay ngăn hắn lại.
Triệu Phổ chán ghét liếc hai người – Nhiều chuyện.
Nam Cung và Ca Thanh cùng mấy thị vệ thì đã chắn trước mặt Triệu Trinh rồi, ý tứ rõ ràng – Không thích hợp mạo hiểm.
Triển Chiêu cau mày: “Trẫm muốn đi lên xem một chút…”.
“Hoàng thượng, xã tắc làm trọng.”. Nam Cung ngăn cản Triệu Trinh tiến lên.
Triệu Trinh trừng hắn.
Nam Cung và mấy thị vệ đều quỳ một chân trên đất, đưa tay rút đao tự kề trên cổ mình, động tác quá thành thạo luôn.
Tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười. Xem ra vị Hoàng đế an phận Triệu Trinh này cũng không phải là bẩm sinh đã thế nhỉ…
Triệu Trinh giận.
Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng nhìn Triệu Phổ, ý bảo – Không phải ngươi cũng muốn bọn ta dùng chiêu này đấy chứ?!
Triệu Phổ vừa định mở miệng, Công Tôn đã nhìn hắn, còn nháy mắt với hắn, ý khuyên – Nếu ngươi đi lên tiếp, chưa cần nói đến việc sẽ mạo hiểm mà Triệu Trinh cũng sẽ nhất định đòi theo. Cần phải lấy giang sơn làm trọng, những tình huống thế này không được giở thói trẻ con ra!
Triệu Phổ mở to mắt nhìn, gãi đầu, quay lại nói với Triệu Trinh: “Bàn bạc kỹ đã, điều tra rõ ràng rồi tính tiếp.”.
Nam Cung và mấy thị vệ đều trợn tròn hai mắt nhìn Triệu Phổ – Thỏa hiệp á!
Triệu Trinh cũng kinh ngạc nhìn Triệu Phổ.
Trâu Lương và Âu Dương nghi ngờ quay đầu lại nhìn Công Tôn.
Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, lần sau chúng ta quay lại.”.
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, đúng lúc bụng bé cũng đói rồi. Hơn nữa, mỗi khi có người bệnh tình nguy kịch được Công Tôn cứu sống, bé đều rất vui vẻ, huống chi, Như Ý còn là bạn tốt của bé, bé cảm thấy cần phải ăn mừng. Cho nên, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn nói: “Phụ thân, chúng ta đi ăn cơm đi?”.
“Đi Thái Bạch Cư.”. Triệu Phổ cười hì hì mà đón lấy Tiểu Tứ Tử trong tay Công Tôn, kéo Công Tôn ra ngoài cửa, còn quay đầu lại hỏi mọi người đang trợn mắt há mồm: “Các ngươi có đi không?”.
Mọi người đều vô thức gật đầu.
Hứng thú của Triệu Trinh với điện Tứ Hải lúc này đã chuyển cả sang người Triệu Phổ rồi. Hắn phất tay với bọn Nam Cung, nói: “Thu đao lại đi, thu đao lại đi.”.
Đám người Nam Cung nhanh chóng thu đao lại, đứng lên.
Triệu Trinh kéo Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh lại, hỏi: “Cửu thúc bất thường a!”.
Âu Dương và Trâu Lương đều gật đầu – Đã nhận ra rồi, trước kia thì có chín con trâu cũng không kéo lại được đâu.
Triệu Trinh cũng theo ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có lên nữa không?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Vốn dĩ ở điện Tứ Hải đã rất nhiều cơ quan rồi, rõ ràng là đối phương đã có chuẩn bị, không thích hợp mạo hiểm. Hơn nữa…”.
Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa chỉ cầu thang bên phải: “Cầu thang lên lầu chỉ có cái bên phải, không có bên trái.”.
Triển Chiêu cau mày: “Nguy hiểm ở bên phải sao?”.
“Không rõ, nhưng cũng không thích hợp tùy tiện đi vào.”. Trong lòng Bạch Ngọc Đường còn có mối ngờ vực lớn hơn, nói nhỏ với Triển Chiêu: “Ta muốn chờ ngoại công đến, chờ hỏi rõ chuyện giao nhân đã rồi tính tiếp.”.
Triển Chiêu gật đầu, cũng tỏ vẻ đồng ý. Lúc này hắn đã sớm không quan tâm đến bí mật của điện Tứ Hải và hồn ma của ai nữa rồi, mà chỉ quan tâm đến chuyện có người ám hại Ân Hậu! Đây chính là chuyện đã chạm đến cái nọc của hắn! Không thể tha thứ được.
Mọi người cứ thế bỏ lại Triệu Trinh và một đám thị vệ, rời khỏi cung.
Triệu Trinh vốn định nhân lúc đang mặc thường phục cũng ra cùng, nhưng mà đám thị vệ lại muốn cắt cổ tự vẫn, chọc cho Triệu Trinh dỗi không thèm ăn cơm nữa.
Nam Cung chẳng còn cách nào khác là theo mọi người đến Thái Bạch Cư. Một mặt nghe ngóng tin tức mọi người thảo luận lúc ăn cơm để về kể lại cho Triệu Trinh nghe, mặt khác tiện thể mang chút đồ ăn ngon của Thái Bạch Cư về cung. Dù sao thì đó cũng là Lão đại mà, chẳng may giận thật thì người làm thần tử như hắn cũng khó mà sống tốt được.
Nam Cung lại nhớ đến một lần khi nhỏ, Triệu Trinh cũng bị bọn họ chọc tới nọc, cực kỳ giận dữ mà bắt cả đám thị vệ bọn phải mặc váy nhảy lắc hông hắn mới hết giận cho. Nhớ tới chuyện lần đó mà Nam Cung cũng phải rùng mình một cái, vội vàng mua chút đồ ăn ngon cho Triệu Trinh… dỗ tốt thì đỡ lo bị hành hạ. Nếu mà vẫn không được, chẳng còn cách nào khác là chạy đến cầu xin Tiểu công chúa Hương Hương cứu mạng vậy.
Vẫn có chuyện Nam Cung không đoán được chính là, lúc này Triệu Trinh đang ở trong Ngự hoa viên, rất tức giận mà ôm Hương Hương nói: “Lát nữa Phụ hoàng bắt bọn Nam Cung múa cho con xem.”.
Hương Hương thì lại cực kỳ sảng khoái mà vỗ vỗ đôi bàn tay bé nhỏ, bé vui vẻ nha.
Đến Thái Bạch Cư, còn chưa kịp lên lầu thì đã thấy Tiểu Lục Tử chạy từ lầu hai xuống, vừa nhìn thấy mọi người đã nhanh chóng gọi: “Triển đại nhân, ngài tới thật đúng lúc. Có một tỷ tỷ ăn cơm quỵt.”.
Triển Chiêu sửng sốt: “Tỷ tỷ?”.
Mọi người nghe mà cũng cảm thấy mới mẻ, gần đây lại có cô nương đi ăn cơm quỵt sao?
“Tiểu nhị!”.
Lúc này, từ trên lầu lại truyền đến một giọng nữ: “Cho thêm ba bình Ba Chén Say nữa tới đây!”.
Tất cả mọi người đều ngớ người, giọng nói quen tai quá. Bạch Ngọc Đường thì đã chạy lên rồi.
Dáng vẻ Tiểu Lục Tử cứ y như thấy quỷ vậy: “Tửu lượng thật đáng sợ! Một hơi uống hết cả vò Ba Chén Say mà cũng không đỏ mặt một cái!”.
Thiên Tôn vừa nghe được Ba Chén Say đã vọt ngay lên lầu rồi.
Ân Hậu thì chỉ biết lắc đầu đi lên lầu.
Mọi người vừa đi đến lầu hai đã thấy ở bên cạnh bàn, Bạch Ngọc Đường đang bận trả tiền. Chưởng quỹ thì rất vui vẻ: “A! Thì ra là Cô cô của Ngũ gia.”.
Mà nhìn lại lần nữa lại thấy bên cạnh Bạch Ngọc Đường có một mỹ nhân đang cầm đùi gà mà vẫy mọi người. Người mới đến chẳng phải ai xa lạ, chẳng phải là Phong cô cô của Bạch Ngọc Đường, Lục Lăng Nhi đó sao?
“Cô cô.”. Triển Chiêu đi tới: “Sao người lại tới đây?”.
Lục Lăng Nhi đút một viên tứ hỉ vào miệng Triển Chiêu, cười híp mắt nói: “Phụ thân dẫn ta tới.”.
“Ngoại công tới rồi ạ?”. Bạch Ngọc Đường kinh ngạc. Hắn vốn không ngờ lại tới nhanh như vậy. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng, ngoại công hắn và Phong cô cô đã sớm xuất môn rồi.
“Chúng ta vừa mới tới, người đến phủ Khai Phong tìm con, bảo ta ăn cơm trước.”. Lục Lăng Nhi vừa nói vừa chỉ ra bên ngoài lâu.
Mọi người nhìn theo hướng tay nàng chỉ, đã thấy Lục Thiên Hàn đi đến phía dưới Thái Bạch Cư rồi. Vừa mới ngẩng mặt lên, rõ ràng cũng nhìn thấy mọi người cho nên hắn bỗng lách người một cái, lên lầu hai.
“Ngoại công.”. Bạch Ngọc Đường nói với Lục Thiên Hàn: “Con mới sai người đi tìm người…”.
Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, phất tay với Bạch Ngọc Đường một cái. Sau đó, đảo mắt qua nhìn mấy người nhóm Thiên Tôn và Ân Hậu.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được – Hình như tâm trạng Lục Thiên Hàn không được tốt.
Thiên Tôn nhìn trời. Ân Hậu và Vô Sa thì đều nghĩ – Không đánh nhau đấy chứ? Ngộ nhỡ đánh nhau thì Bạch Ngọc Đường thảm rồi, lòng bàn tay là thịt mà mu bàn tay cũng là thịt cả.
Có điều, hình như Lục Thiên Hàn cũng không có giận Thiên Tôn, sau khi hắn quét qua một vòng thì lại hỏi: “Tên điên kia đâu?”.
Mọi người sửng sốt.
Ân Hậu nhìn Lục Thiên Hàn: “Tên điên?”.
“Hắn nhân lúc ta không có ở nhà dám đến đảo Băng Nguyên ở Cực Bắc của ta quấy rối, đã trộm đồ đi còn chưa nói, lại dám để lại mấy cái chữ xấu xí trước cửa sơn trang của ta nữa!”. Lục Thiên Hàn giơ tay lên đập một chưởng xuống bàn.
Mọi người thấy một thanh đao dài trắng như tuyết được đặt trên bàn, mà mặt bàn ở dưới thanh đao lúc này bỗng vang lên mấy tiếng “lách cách”, đông mất cả một mảng lớn. Từ đó có thể thấy được, lão gia tử giận đến thế nào.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, ngay cả Tuyết Lãnh Đao mà ngoại công hắn cũng đem ra rồi…. Đây là muốn chém người đó!
Lục Thiên Hàn thấy mọi người đều không trả lời, bèn xoay mặt sang hỏi Triệu Phổ: “Người đâu?”.
Triệu Phổ mờ mịt, chỉ mình: “Hỏi ta á?”.
Lục Thiên Hàn cau mày, hình như có vẻ khó hiểu: “Hắn không đến đây sao? Vậy hắn trộm thứ kia làm gì?”.
Ân Hậu và Thiên Tôn cùng cả đại sư Vô Sa đương nhiên biết rõ “Tên điên” mà Lục Thiên Hàn nói tới là ai, tất cả đều tò mò hỏi: “Hắn viết mấy chữ gì trước cửa nhà ngươi?”.
Sắc mặt Lục Thiên Hàn lạnh xuống, không muốn nói.
Ở bên cạnh, Lục Lăng Nhi băng bát canh mà “phì” một tiếng, nói cho mọi người biết, bốn chữ viết ở ngoài cửa chính là – “Đến Bắt Ta Nha!”
Khóe miệng mọi người co giật – giật theo tiết tấu.
Bạch Ngọc Đường thấy Lục Thiên Hàn giận như thế, bèn hỏi: “Ngoại công, mất cái gì vậy? Rất quý sao?”.
“Không phải vấn đề có quý hay không.”. Lục Thiên Hàn có chút cẩn trọng: “Tóm lại là… bảo vật gia truyền.”.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ: “Trong nhà có bảo vật gia truyền gì ạ?”.
Lục Thiên Hàn phất tay áo một cái: “Chuyện người lớn trẻ con đừng có để ý. Gần đây không có ai quái dị đến cho ngươi vật quái dị gì đấy chứ?”.
“Ách…”. Bạch Ngọc Đường còn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào đây. Không hề có người quái dị nào tìm hắn, nhưng quả thực hắn có tìm thấy vật quái dị.
Triển Chiêu cùng Lục Lăng Nhi khuyên Lục Thiên Hàn hãy bớt giận, ngồi xuống ăn cơm đã rồi nói tiếp.
Ân Hậu nhẹ nhàng che miệng, hỏi nhỏ Thiên Tôn: “Ngươi đoán cái vảy của Ngọc Đường do ai để ngoài cửa?”.
Thiên Tôn cũng nhẹ nhàng che miệng, nhỏ giọng trả lời: “Còn phải đoán nữa sao?”.
Đại sư Vô Sa cũng đến nói nhỏ góp vui: “Có nên tìm cách nào uyển chuyển một chút nói cho hắn biết Ngọc Đường đã lấy được đồ rồi không? Cứ thế nói thẳng liệu có tức chết không?”.
Ba lão đầu vẫn còn đang bàn bạc thì lúc này, Lâm Dạ Hỏa tụt lại mua trái cây sau cùng cũng xách Tiêu Lương đi lên. Sau khi Tiểu Lương Tử ngồi yên ổn rồi, lại rất hăng hái mà oang oang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca, giao nhân của nhà huynh có ăn cơm không ạ?”.
Tiểu Lương Tử vừa mới hỏi xong, Lục Thiên Hàn đang bưng bát canh uống một ngụm đột nhiên “phụt” một cái. Sau đó ngẩng đầu lên mở to cặp mắt mà nhìn ba người nhóm Thiên Tôn.
Ba lão đầu rất ăn ý mà ngẩng mặt nhìn trời – Chuyện này không liên quan đến ta!
Nhìn lại Lục Thiên Hàn lúc này, bát canh trong tay hắn đã hoàn toàn đông cứng rồi. Mọi người chỉ nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi gầm ra ba chữ: “Yểu Trường Thiên!”.
Lục Thiên Hàn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên có một tiếng cười như hơi nghèn nghẹn truyền đến.
Tiếng cười kia vang lên bên cạnh. Mọi người vừa cúi đầu nhìn đã thấy bên cạnh Lục Lăng Nhi lúc này, chẳng biết từ bao giờ đã có một người ngồi đó, một tay cầm chén rượu, cắn răng mà nhẫn cười, hai vai cũng run theo.
Triệu Phổ vừa thấy hắn đã nhảy dựng lên: “Lão già!”.
Ân Hậu và Thiên Tôn đè lại Lục Thiên Hàn đanh định nổi điên, khuyên hắn: “Được rồi, cũng đâu phải lần đầu hắn trêu chọc ngươi chứ.”.
Mọi người nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Lục Lăng Nhi thì lại cười rất tươi mà rót rượu cho người bên cạnh, mở miệng đã gọi nghĩa phụ, rất thân thiết.