Bất quá còn dọn chưa được bao xa, phía trước đã thấy có một đại đội nhân mã đi đến, giúp đỡ dọn ra một lối đi thật lớn.
Chỉ thấy được những người đó mặc một bộ đồng phục hôi sắc thống nhất, dụng cụ dọn tuyết trên tay cũng tương đối đặc biệt, tựa hồ còn rất thuận tiện.
Chờ đến sau khi dọn dẹp thông suốt đường đến được chỗ bọn Âu Dương Thiếu Chinh, liền chỉ thấy một người một ngựa đi tới, trên lưng ngựa ngồi một nam tử mặc áo khoác lông điêu màu đen.
Người này nhìn khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo không tệ, có điểm tương đối đặc biệt là dưới con mắt trái của hắn có một vết sẹo lớn, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường sẽ thấy chính trực càng thêm một phần tà khí, đồng thời ngược lại càng thêm điểm mị hoặc.
Trên tay người nọ còn có mang theo một chén đại ban chỉ trắng, không dắt dây cương ngựa mà chậm rãi đi tới, tựa hồ là còn đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Âu Dương Thiếu Chinh xa xa nhìn thấy, sau lưng người nọ còn có một người khác, chính là người hơn nửa đêm qua đến tìm Tiết Bạch Cầm, Tần Lê Thanh, hắn liền đại khái đoán được người tới là ai.
“Đại ca !”
Tiết Bạch Cầm mới sáng sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy ở xa xa còn có người tới, liền lập tức chạy tới.
Người vừa mới đến, chính là trang chủ của Bạch Qủy sơn trang, Tiết Bạch Qủy.
Thật ra thì Tiết Bạch Qủy nguyên danh cũng không gọi là Bạch Qủy, mà gọi là Tiết Bạch Quy (cả hai chữ đều đọc là “gùi” ), nhưng mà tên này nghe thật không thuận, liền đặc biệt đổi tên thành Tiết Bạch Qủy, khiến cho môn phái sơn trang của hắn gồm cả chính hắn cũng tăng thêm cảm giác thần bí.
Triển Chiêu tự nhiên cũng thấy, hắn vừa mới ngủ dậy, đêm qua ngược lại ngủ rất ngon, cùng Bạch Ngọc Đường đắp chung một cái chăn, Bạch Ngọc Đường không hổ là một quý công tử, đêm ngủ rất ngoan không nhích động chút nào, tư văn nhã nhặn ….
Triển Chiêu sách sách lắc đầu, nhìn bạch y trên người Bạch Ngọc Đường ngủ dậy ngay cả nếp nhăn cũng không có một nếp, vẫn còn đi đổi một thân, thật quá cẩn thận.
Đi ra ngoài hoạt động gân cốt, liền thấy được một màn đại giá quang lâm của Tiết Bạch Qủy, Triển Chiêu sờ sờ lỗ mũi ——– thật quá khí phái đi.
“Miêu miêu sớm, Bạch bạch sớm, Tôn tôn sớm …..”
Triển Chiêu đang rửa mặt liền nghe thấy thanh âm ôn dịu hỏi thăm phía sau, mới sáng sớm liền cảm thấy tâm tình thật tốt a ! xoay mặt lại liền đem Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ bị Công Tôn diện thành một viên cầu ôm lên, cầm khăn mặt vắt nước nóng rửa mặt cho bé.
“ Uy ……”
Triển Chiêu còn đang rửa mặt cho Tiểu Tứ Tử đây, liền nghe được bên người có người nói chuyện, “Tiểu oa nhi này thật đáng yêu a, cho ta đem về Dạ Xoa cung nuôi đi!”
Triển Chiêu quay mặt sang, liền thấy Long Miểu Miểu cũng đã dậy, hai mắt sáng như sao mà nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm.
Tiểu Tứ Tử hôm qua bị nàng tha đi đến sợ, liền vội vàng ôm chặt cánh tay Triển Chiêu .
Long Miểu Miểu muốn đưa tay tới ôm lấy hắn, Triển Chiêu đem tay nàng gạt ra, “Người còn không chịu trở về cung đi, sao còn ở chỗ này quấy rối nữa ?”
Long Miểu Miểu nheo mắt lại, “Ngươi bắt hắn cho ta, ta liền trở về ngay.”
Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu, hơi sợ nhìn Long Miểu Miểu, bé không có thích cái tỉ tỉ này đâu, tỉ bóp tới bóp lui rất đau a.
Triển Chiêu cau mày vừa định nói, Long Miểu Miểu liền nghe thấy sau lưng có người hỏi nàng, “Ngươi không cảm giác được có sát khí sao ?”
Long Miểu Miểu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ở phía sau.
“Cái gì sát khí ?” Long Mểu Miểu chớp mắt một cái, thuận tiện nhìn một cái cửa xe, Thiên Tôn vẫn còn đang ngủ mà.
“Ta một lát sẽ đi, để cho ta mang hắn về nuôi đi !” Long Miểu Miểu vừa nói vừa đưa tay ra muốn túm lấy Tiểu Tứ Tử , chẳng qua là nàng còn chưa đụng tới Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu đã đem bé ôm sang một bên.
Long Miểu Miểu đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy cách sau lưng Triển Chiêu không xa, Triệu Phổ chắp tay đứng đó, hai mắt nhìn nàng chằm chằm.
Long Miểu Miểu một con mắt là hồng sắc, Triệu Phổ một con mắt là hôi sắc, hắn cứ đứng ở đó, trên mặt nhìn không ra là biểu tình gì, nhưng là trong mắt, thần khí có cái gì đó khiến nàng sinh ra sợ hãi.
Long Miểu Miểu hướng bên người Triển Chiêu tránh tránh, “Đó là người nào a ?”
Triển Chiêu rất bội phục mà nhìn nàng, “Cha ngươi không để cho ngươi xuất cung là có nguyên nhân a, ngươi chớ có chọc cho hắn sinh khí, đây là một tiểu hài tử chứ không phải một con cún con hay mèo con, nói muốn sẽ được a?”
Long Miêu Miểu bĩu bĩu môi, “Miêu yêu !”
Triển Chiêu thiêu mi nhìn nàng, “ngươi thử tác quái nữa xem.”
Long Miểu Miểu cả kinh, vội nhảy sang một bên, cũng thu liễm chút, quay đầu lại lần nữa, Triệu Phổ đã đi rồi.
Công Tôn cầm điểm tâm chậm rãi tới, đón lấy Tiểu Tứ Tử đút bánh bao cho bé, rồi ôm đi.
Long Miểu Miểu quẹt môi, trở lại xe cầm bọc hành lý đi ra, nói với Triển Chiêu, “Ta đi đây !”
Triển Chiêu nhìn bọc y phục của nàng một chút, “Ngươi có thể đi, đồ thì lưu lại !”
“Oa…… đánh cướp a ?” Long Miểu Miểu làm bộ kinh hãi, “Ngươi không phải là quan sai sao ?”
Triển Chiêu thiêu mi nhìn nàng.
Long Miểu Miểu bất đắc dĩ, để bọc y phục xuống, “soạt” một tiếng ……… bên trong tất cả đều là các loại hà bao lớn nhỏ.
“Ai nha !” có gã tiểu tư nhìn thấy, vội vàng chạy đến cầm ……… thì ra bên trong đều là bạch kim sáng bóng, trừ binh lính bên ngoài , hơn trăm gã gia đinh cùng với nha dịch phủ Khai Phong đi theo đều phát hiện không thấy túi tiền đâu, còn tưởng là gặp phải trộm đâu, xem ra tất cả đều là do ma tinh kia trộm đi !
“ Họ Triển kia, ngươi khuỷu tay đều trỏ ra ngoài, làm hỏng chuyện của ta a !” Long Miểu Miểu bất mãn.
Triển Chiêu sửa sang lại cổ áo mình, lẽ thẳng khí hùng trả lời nàng, “Người mới kêu có cướp, ta là quan sai a !”
……
Long Miểu Miểu mím môi, đột nhiên giơ tay đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, xoay người bỏ chạy, tốc độ thật nhanh, nội công thâm hậu kì quái.
Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày ——— một cái tiểu cô nương, có được công phu như vậy thật không đơn giản !
Bạch Ngọc Đường còn đang súc miệng, bị đẩy một cái thì không giải thích được, cầm cái cốc khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu, ý là ———— người chọc nàng ta là ngươi, sao lại đi đẩy ta ?
Triển Chiêu xua tay ———- có trời mới hiểu, nói xong liền thuận tay cầm khăn mặt Bạch Ngọc Đường mới giặt xong lau mặt, lau xong rồi còn cầm khăn hướng mặt Bạch Ngọc Đường xoa xoa mấy cái, xoay người đi.
Bạch Ngọc Đường cầm khăn mặt nhìn Triển Chiêu xoay người đi rồi …….. Mèo này càng ngày càng càn rỡ, đã từng nói đến, hắn lớn từng này cũng còn chưa có người nào dám xoa mặt hắn như vậy. Vừa lắc đầu Bạch Ngọc Đường vừa giặt khăn mặt, tiếp tục lau mặt, hoàn toàn không ngại cái khăn mặt này Triển Chiêu đã từng lau qua. Việc này nếu đổi thành người khác, Ngũ gia khó tính này đã sớm ném xuống đất rồi……
Bạch Ngọc Đường lau mặt xong, quay đầu lại, chỉ thấy người của bạch quỷ sơn trang đã đến trước doanh trại.
Mọi người xuống ngựa.
Tiết Bạch Qủy thấy được Tiết Bạch Cầm, trên mặt cũng không có sự hòa ái mà một ca ca tìm thấy muội muội nên có, mà là nghiêm mặt, hỏi, “Nhị thúc ngươi đâu rồi ?”
Tiết Bạch Cầm trên mặt cũng lập tức lo lắng, cúi đầu nhỏ giọng, “bị thương, còn chưa có tỉnh.”
Tiết Bạch Qủy lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Đã nói bao nhiêu lần không cho phép ngươi buổi tối ra ngoài, ngươi đều là để gió thoảng bên tai sao ?”
Tiết Bạch Cầm không nói lời nào, chỉ thuận tiện đưa tay kéo ống tay áo Tần Lê Thanh đang đứng sau lưng Tiết Bạch Qủy , ý là ——– xin giúp muội a.
Tần Lê Thanh đưa tay nhẹ nhẹ vỗ đầu vai Tiết Bạch Qủy , “Trang chủ, nàng thường ngày thật rất nghe lời, hiếm lắm mới có lần này, ngươi đừng mắng nàng !”
Triển Chiêu lúc này đứng rất gần, lại cảm thấy có mấy phần hảo cảm với Tần Lê Thanh, không phải bởi gì điều gì khác, mà là vì giọng nói của Tần Lê Thanh rất êm tai, thanh âm rất trong, thanh thanh dịu dịu, hơn nữa ngữ điệu lại ôn nhu, thanh âm này thật ra thì có chút giống giọng Bạch Ngọc Đường, nhưng mà Bạch Ngọc Đường so ra thì lãnh đạm hơn một chút ……
Thật ra Bạch Ngọc Đường lúc nói chuyện đùa rất khá, hắn thường ngày thường không thanh không tức, nói chuyện với người không quen thuộc thường không có biểu lộ gì, thanh âm cũng lãnh, nói rất ngắn gọn, có thể không nói liền tận lực không nói. Nhưng là chung sống lâu ngày, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường không phải là lạnh lùng mà là lười biếng…..
Triển Chiêu phát hiện, không chỉ một lần, Bạch Ngọc Đường lúc nói chuyện nếu như có thể lược bớt thì tuyệt nhiên không nói thêm một chữ, thanh âm thấp là bởi nếu không cần nói to thì tuyệt cũng không tận lực nói to, dù sao thì với hắn người khác có thể nghe được là được, hắn mà có ý muốn nói chuyện phiếm với người khác …….. xác thực là chỉ có lúc nói chuyện phiếm với mình, đặc biệt nhẹ nhàng là lúc nói “ân”….
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu vỗ vỗ đầu ——– mình có tật xấu a ! vô duyên vô cớ nghĩ đến bạch ngọc đường thanh âm thật dễ nghe .
“ha a a . ”
Cử động của Triển Chiêu liền đưa tới một tiếng cười , ngẩng đầu nhìn , cười lại là Tần Lê Thanh .
“ Các hạ xưng hô như thế nào ? ” Tần Lê Thanh đột nhiên nhìn về hướng Triển Chiêu hỏi
Hai mắt cùng hắn tương giao, Triển Chiêu có thể thấy cặp mắt hắn thật ra rất dễ nhìn, nhưng là không có thần thái. Suy nghĩ cẩn thận về Tần Lê Thanh , Triển Chiêu có chút cảm thấy bất đắc dĩ ——– Hình dáng Tần Lê Thanh thật ra là mi thanh mục tú, vô cùng tư văn nho nhã, còn có một thân quý khí. Lớn lên lại ôn hòa, cười lên thật đẹp, chỉ đáng tiếc là cặp mắt không có nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ là nhân vật kiệt xuất ……… dĩ nhiên Manh hiệp cũng không phải là không khí phái, nhưng là mĩ trung vẫn chưa đủ a.
Triển Chiêu vừa tiếc hận cho hắn, lại đồng thời nghĩ đến không biết có thể nhờ Công Tôn xem bệnh cho hắn được không, nói không chừng còn có thể chữa được đâu ?
“Tại hạ Triển Chiêu .” Triển Chiêu chắp tay.
Tần Lê Thanh trên mặt xuất hiện thần sắc ngạc nhiên, sau đó cười mà gật đầu một cái, “Nga………”
Một tiếng ‘nga’ này, có hơi ý vị thâm sâu, Triển Chiêu không thể nghe ra đó là ý vị gì, nhưng chắc chắn có bất đồng.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Tần Lê Thanh rất nhanh đã khôi phục bình thường, chắp tay với Triển Chiêu cười.
Triển chiêu gật đầu một cái , không biết có phải là hắn quá nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy cái câu “ cửu ngưỡng đại danh ” này, bên trong bốn chữ có chút tâm tình đặc biệt.
“ Tại hạ tiết bạch quỷ . ” Tiết bạch quỷ trước đối với Triển Chiêu hành lễ , “ Không nghĩ tới Triển nam hiệp thanh danh lan xa , lại là một thanh niên tài giỏi đẹp trai , hạnh ngộ , tính tình gia muội có chỗ thất lễ , xin nhiều thông cảm . ”
Triển Chiêu dĩ nhiên cũng cùng hắn khách khí đôi câu , bất quá hắn lại một lần nữa hoài nghi có phải hay không mình mẫn cảm , luôn cảm thấy Tiết Bạch Qủy là rất cố ý nói cho Tần Lê Thanh sau lưng biết mình là “ thanh niên tài giỏi đẹp trai ” .
Lúc này , có người đem Trần Mực đỡ đi ra .
Mọi người không thể không lại một lần nữa cảm khái , y thuật của Công Tôn thật sự là không phải tài giỏi bình thường , ngày hôm qua nhìn hắn chỉ còn lại nửa cái mạng , cơ hồ vẫn là một lão đầu đang hấp hối , sáng nay lại có đã thể đứng đứng lên .
Trần Mực đi ra , vết thương của hắn còn có chút đau , đi ra , “ Thiếu chủ ……”
Tiết Bạch Qủy thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị mới rồi trừng Tiết Bạch Cầm, khuôn mặt lập tức ôn hòa, tiến lên dìu hắn, sau khi hỏi hắn có sao không, còn tiếp tục oán hận, “ Nhị thúc , ngươi thế nào đi theo nha đầu kia cùng nhau điên a , nếu như có xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ !”
Trần Mực vội vàng khoát tay , “ Không liên quan đến Nhị tiểu thư, ngươi cũng biết , nàng vừa nghe đội ngũ đi tuần của Khai Phong phủ ra đến phụ cận , thế nào cũng phải tới xem một chút tình nhân trong mộng của nàng sao …… ngô . ”
Trần Mực lời còn chưa dứt , Tiết Bạch Cầm vội vàng một mạch che miệng hắn , mặt đỏ bừng .
Mọi người lỗ tai dài cũng đã nghe được —— Thế là ý tứ gì? cô nương này không phải là vội vã chạy về Bạch quỷ sơn trang gặp tình nhân , mà là chạy tới doanh trại xem tình nhân ? Tình nhân trong mộng của nàng là ai a ?
“Khái khái” Tiết Bạch Cầm vội vàng nói , “ Nhị thúc khẳng định bệnh hồ đồ rồi, nhanh đi về đi , đại ca . ”
Tiết Bạch Qủy rất là bất đắc dĩ , đối với Triển Chiêu chắp tay , liền phải cáo từ .
Triển Chiêu cũng không phải quá để ý , bất quá vẫn là phải ngăn lại mọi người một chút, nói , “ Ta muốn hỏi Trần lão bá một vấn đề . ”
Tiết Bạch Qủy gật đầu , Trần Mực vội vàng quay đầu lại hành lễ , “ Đa tạ ân cứu mạng của vị công tử này. ”
Triển Chiêu cười khoát khoát tay , hỏi , “ Tối hôm qua là người nào tập kích ngươi ? ”
“ Ách ……” Trần Mực ngẩn ra , sau đó lúng túng cười cười , “ Là ta vào rừng cây , bị nhánh cây đâm phải . ”
……
Trần Mực nếu là nói hắn vào rừng cây , bị dã thú tập kích , tất cả mọi người sẽ cảm thấy có thể tin tưởng một chút , bị nhánh cây đâm trúng ?Có muốn nói láo cũng phải chọn lại biện pháp đi!
“ Nhánh cây a ? ” Triển Chiêu khóe miệng vi vi nhất thiêu , cười , “Nhánh cây kia làm bị thương ngươi còn rượt ngươi chạy , còn để lại thêm một chuỗi dấu chân đây . ”
Tất cả mọi người cúi đầu nhẫn cười , Trần Mực lúng túng , “ Không dối gạt vị công tử này , ngày hôm qua ta mắt hoa rồi hôn mê , thật ra thì cái gì cũng không nhìn thấy , cũng có cảm giác cổ chợt lạnh . ”
Triển Chiêu cau mày , bất quá cũng không tiện hỏi tới nữa , người ta tỏ rõ ý không muốn nói , không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái , “ Ân . ”
“ Chờ một chút . ”
Trần Mực lại muốn đi , Công Tôn đuổi tới , cầm trên tay cái gói thuốc , nói , “ bên trong ba phân thuốc , dược cao sáng tối đều đổi một lần , thoa lên trên vết thương , nửa tháng không được để dính nước . Hai phó khác đều là dùng để uống , nhớ sáng tối đều dùng , thời gian này không được luyện công , cổ không được dùng sức , tốt nhất nghỉ ngơi đầy đủ , ngoài ra không được nói chuyện lớn tiếng . ”
Tiết Bạch Qủy vội vàng nhận thuốc nói cám ơn .
Tiết Bạch Cầm đột nhiên lôi kéo cánh tay Tần Lê Thanh , đi lên trước nói , “ Thanh ca , vị Công Tôn tiên sinh này là thần y a , ngươi để cho hắn cho ngươi xem nhìn ……”
Tiết Bạch Cầm còn chưa nói xong, Công Tôn đã tiến đến, trước tiên vạch mí mắt Tần Lê Thanh, sau đó bắt mạch cho hắn, cuối cùng lắc đầu, “Là bẩm sinh, không thể chữa trị.”
Tiết Bạch Cầm lập tức ảm đạm .
Tần Lê Thanh cười cười , đưa tay sờ sờ đầu Tiết Bạch Cầm , “ Tất cả chăng phải đã nói ta trời sanh liền mù , không chữa được đâu . ”
Tiết Bạch Qủy thở dài , cùng mọi người từ giã , mang đám người rời đi .
Trước khi đi , Tần Lê Thanh đột nhiên quay đầu lại , nhìn về nơi Bạch Ngọc Đường đang đứng xem náo nhiệt cạnh xe ngựa xa xa .
Triển Chiêu biết rõ , Tần Lê Thanh căn bản không có thể nhìn thấy bạch ngọc đường , nhưng cũng là rất chính xác liền phát hiện vị trí của Bạch Ngọc Đường , hơn nữa còn mỉm cười , đối với hắn gật đầu một cái .
Vẻ mặt Tần Lê Thanh hết sức ôn hòa hữu thiện .
Mà nhìn lại Bạch Ngọc Đường , vẫn là không có biểu lộ gì như cũ , nhưng là đối với hắn cũng gật đầu một cái , tương tự cách đối đãi của hắn với bằng hữu, không gần không xa , không thích không ghét , khiến người e ngại.
Tần Lê Thanh quay đầu đi, Tiết Bạch Cầm trước khi đi còn có chút ngại ngùng cùng Triển Chiêu nói lời cảm tạ, liền cũng ca ca hắn lên ngựa, trở về sơn trang.
Triệu Phổ nhìn một chút thời gian thấy cũng không còn sớm,cũng ra lệnh “Lên đường.”
Bạch Ngọc Đường vén rèm xe, định hỏi một chút Thiên Tôn buổi sáng muốn ăn cái gì.
Nhưng là sau khi mở ra mới phát hiện không thấy Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường lên xe ngựa phát hiện tại nơi Thiên Tôn ngủ trước đó có đặt một tờ giấy, là do Thiên Tôn để lại cho hắn, ý tứ đại khái là —— hắn có một chút việc cần xử lý, phải dời đi một thời gian, xong việc sẽ đến. Ngoài ra, còn đặc biệt dăn Bạch Ngọc Đường không cần nói cho người khác biết chuyện của Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường cầm tờ giấy, cau mày.
Lúc này, Triển Chiêu cũng đã tiến vào, “Di ? Thiên Tôn đâu rồi ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói, “Có chuyện đột xuất nên đi rồi.”
Triển Chiêu vốn muốn hỏi Thiên Tôn chuyện mình cùng Tiểu Tứ Tử đều nghe được quái âm hôm qua một chút, còn cả chuyện liên quan đến huyết thống gì đó ……… lại không nghĩ đến Thiên Tôn đã đi rồi !
“ Thiếu gia . ”
Lúc này , Thần Tinh Nhi đang bưng cái hộp đựng thức ăn đi vào , “ điểm tâm tới . ”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy hộp thức ăn, cùng Triển Chiêu ngồi xuống ăn điểm tâm.
Triển Chiêu đang bưng sữa đậu nành cùng ăn với bánh bao, hỏi hắn, “Tần Lê Thanh thầm mến ngươi à ?”
“Khụ khụ….” Bạch Ngọc Đường bị sặc sữa đậu nành, ho khan, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nheo mắt lại, “Đoán trúng sao?”
Bạch Ngọc Đường xoa ngực một chút, ngược lại nói với Triển Chiêu một câu, “Thật ra thì tình nhân trong mộng của Tiết Bạch Cầm chính là ngươi.”
“Khụ…..” lúc này đến lượt Triển Chiêu bị sặc sữa đậu nành.
Bạch Ngọc Đường ăn bánh bao, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Triển Chiêu lau miệng, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường , “Không cho phép chuyển đề tài .”
“Ta không có a.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, rất tự nhiên mà đáp lại, “Mỗi khi nàng ta nhìn thấy ngươi hai mắt đều sáng lên.”
Triển Chiêu nhai nhai bánh bao, “Tần Lê Thanh rõ ràng lộ vẻ có ý tứ với ngươi.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Ngươi làm sao mà biết được ?”
“Cảm giác a .” Triển Chiêu tiếp tục uống sữa đậu nành.
“Cảm giác rất chính xác.’
Một câu nói của Bạch Ngọc Đường, thành công khiến Triển Chiêu lại bị sặc sữa đậu nành, cuối cùng cảm thấy tức giận nha, liền uống một ngụm sữa làm ra vẻ muốn phun lên mặt Bạch Ngọc Đường, không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên tiếp tục mở miệng, “Tần Lê Thanh đúng là thích nam nhân.”
“Phốc…..” Triển Chiêu cuối cùng vẫn là nhịn không được, thật may mắn là hắn cúi đầu nên không có phun lên mặt Bạch Ngọc Đường , nhưng vẫn là phun cho Bạch Ngọc Đường nửa thân toàn sửa đậu nành.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn sữa đậu nành trên người một chút, cau mày mà nhìn Triển Chiêu , “Ngươi thật là cuối cùng vẫn phun ra ngoài a…….”
“Chẳng phải do ngươi, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.” Triển Chiêu đưa tay, một tay cầm vạt áo trước người Bạch Ngọc Đường, một tay cầm khăn lau sữa đậu nành trên người hắn.
Bạch Ngọc Đường lại chêm vào một câu, “Ta nói đều là sự thật hết.”
“Soạt” một tiếng, tay Triển Chiêu run lên ……….. vạt áo Bạch Ngọc Đường bị rách mất một mảnh.
“Triển huynh, Bạch huynh a ……..”
Vừa lúc Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vén rèm đi vào, “Bao Đại nhân nói ……….”
Công Tôn mới vừa mở cửa, liền sững sờ mà đứng ở cửa xe.
Chỉ thấy Triển Chiêu đang kéo vạt áo Bạch Ngọc Đường, xiêm áo còn bị xe rách một mảng.
……
Công Tôn chợt nhớ tới lời Triệu Phổ hôm qua nói sau khi ôm Tiểu Tứ Tử trở về xe, nói cái gì mà , “Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang nhiệt huyết dâng trào đâu”. Hắn còn tưởng tối hôm qua mình ngủ hồ đồ nên nghe lầm đây, nghĩ là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn đang đánh nhau đâu, nhưng là hôm nay vừa thấy.
Công Tôn trước tiên liền che mắt Tiểu Tứ Tử, lui ra ngoài.
Triển Chiêu lại một lần nữa oan uổng, liền vội vàng vén rèm cửa sổ nhô đầu ra nói, “Là bị sữa đầu nành bắn a !, là sữa đậu nành đó!”
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ừm, thì là sữa đậu nành a, sữa đậu nành ………”
Triển Chiêu giận dữ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang thay áo, đổi một bộ y phục mới, đem chiếc y phục bị xé rách đẩy đến trước mặt Triển Chiêu, “Miêu nhi , bồi tiền .”
……
Triển Chiêu vừa nghe hai chữ “Miêu nhi” mí mắt liền kéo lại, tâm nói từ lúc nào thì đã gọi “Miêu nhi”, lại còn thuận miệng như vậy. Khi nghe được hai chữ “bồi tiền” mí mắt liền bắt đầu nhảy.
Triển Chiêu dụi dụi con mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường , “đền bao nhiêu a, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao, ta thế nhưng vẫn còn mấy bộ bạch y a, ngươi cầm đi đi.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi, “vân cẩm thượng hạng, hoa văn đều là thêu tay a, thợ thêu đệ nhất Tô Châu đều phải làm một năm đó, bộ y phục này trị giá ba vạn lượng.”
……
Triển Chiêu há to miệng………. sữa đậu nành cũng đánh đổ ra xe rồi. Trong đầu đều lặp đi lặp lại một câu nói ———- Cái con chuột ngược đời này, dùng ba vạn lượng làm một khối vải để đắp lên người, đây không phải là đang gạt người sao !”
“Quá đắt phải không a?” Bạch Ngọc Đường tựa vào trên đống chăn nâng cằm , vẫn như cũ mặt vô biểu tình nhìn Triển Chiêu .
Triển Chiêu đoán chừng đem toàn thân mình đều lần tìm một hồi, lấy ra được mấy trăm lượng bạc đưa cho Bạch Ngọc Đường , “Lấy từng này.”
“Cả số lẻ cũng không đủ.” Bạch Ngọc Đường cười nhạt.
Triển Chiêu sờ lỗ mũi, “vậy hay là ngươi chữa lại một chút rồi mặc là được a ?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “sửa lại rồi vẫn còn phải bồi thêm đại khái một vạn lượng nữa.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn, “con chuột Bạch kia, ngươi muốn dọa ta a ? Một bộ y phục mà đòi tới ba vạn lượng sao ?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ống tay áo của mình cho hắn, “Ngươi kéo thử xem.”
Triển Chiêu không hiểu, đưa tay lôi một cái …….. đột nhiên lại “soạt” một tiếng, bộ sa y rất mỏng Bạch Ngọc Đường vừa mới thay bị Triển Chiêu kéo rời một bên tay áo.
“Cái này năm vạn lượng .” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Là thiên tằm ti đó, Miêu Nhi, tám vạn lượng .”
Triển Chiêu há to miệng còn chưa có khép lại được.
“Không kiếm được tiền đền a ?” Bạch Ngọc Đường đề nghị, “vậy thì bồi thịt đi ?”
Triển Chiêu rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng, “Ta liền đem Bàng Thái Sư tới đền cho ngươi đi, thêm cả Bao Đại nhân nữa, tất cả mười vạn lượng, ngươi liền bồi lại ta hai vạn lương đi.”
Bạch Ngọc Đường mí mắt nhất khiêu, “Ngươi đừng có mơ tưởng.”
Chỉ chốc lát sau, mọi người liên nghe thấy thanh âm cổ quái truyền từ xe ngựa của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tới, xe còn lay động thật lớn, hai người đó cũng không biết là đang đánh nhau hay đang làm gì đâu.
Chỉ nghe được những câu đối thoại tản mạn, như cái gì mà, ‘xé rách y phục’, ‘bồi thịt đi’ các loại.
“ Thiếu gia . ”
Lúc này , Nguyệt Nha Nhi chui vào , cầm trong tay mấy chiếc bánh bao thịt , tâm nói , cái gì mà “ thịt với không thịt ” a , nàng bên ngoài nghe không có rõ ràng , còn tưởng rằng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vì bánh bao nhân thịt mà đánh nhau đây .
Mà lúc này Triển Chiêu đang cẩm một bộ y phục da cừu màu trắng, mặt buồn bực ……. chuyện là trước đó Triển Chiêu lật bọc hành lý, liền thấy rơi ra một chiếc áo da cừu, vừa mới cầm đến trong tay, Bạch Ngọc Đường đã chỉ chỉ, “Hai mươi vạn lượng .”
Triển Chiêu liền cả kinh.
Bạch Ngọc Đường liền nhắc nhở hắn, “Cẩn thận a Miêu Nhi, nếu không ngươi thật sự phải viết khế ước bán thân đó.”
Triển Chiêu trong lòng cũng thật buồn bực, Bạch Ngọc Đường trái một tiếng Miêu Nhi, phải một tiếng Miêu Nhi, gọi thế nào mà lại thuận miệng thế chứ.
Nguyệt Nha Nhi vừa mới đặt bánh bao xuống, liền thấy bai bộ y phục bị phá hỏng, cũng buồn bực, “Di ? Thiếu gia, hai cái áo này không phải mới mấy ngày trước đã ném đi sao, phá hỏng rồi sao ngươi còn lấy ra mặc nữa a ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút, Triển Chiêu thì hai mắt liền nheo lại, quay đầu hỏi Nguyệt Nha Nhi, “Hai bộ y phục này bao nhiêu tiền vậy ?”
“Nga, là từ năm năm trước rồi, đại khái khoảng một hai trăm lượng gì đó đi.” Nguỵêt Nha Nhi cầm đống y phục rách , thuận tiện còn cầm bộ da cừu trong tay Triển Chiêu đi, “Cái này không phải là áo gió lông thỏ sao, thiếu gia ngươi sao lại cầm theo y phục của hạ nhân ra ngoài a ?” vừa nói vừa gom đống quần áo thành một đống rồi ôm đi.
Hồi lâu sau, trong xe ngựa lại truyền ra thanh âm cổ quái, xe ngựa lại tiếp tục lay động.
Triển Chiêu túm lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường “Chuột chết tiệt, ngươi gạt ta ! năm vạn lượng một bộ ngươi cũng nói được a .”
Bạch Ngọc Đường thì ôm lại Triển Chiêu tức giận đang muốn đánh hắn, “Năm vạn lượng một món y phục mà ngươi cũng tin, là ngươi thật quá ngây thơ !”