Lâm Dạ Hỏa vừa gặm táo vừa chuẩn bị đi tản bộ một chút, lại thấy Trâu Lương đeo trên lưng một bó dây thừng, mang theo Tử Ảnh và Giả Ảnh ra khỏi Ma Cung.
Lâm Dạ Hỏa nheo mắt lại, nghĩ qua liền đoán rằng Câm kia dẫn theo nhóm ảnh vệ đi tìm Triệu Phổ.
Nghĩ đến đây, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nghĩ ra một ý rất thú vị, cười vui vẻ một cái liền quyết định vừa gặm táo vừa lặng lẽ đuổi theo. Kế hoạch của hắn là mình cứ lặng lẽ đi theo đi, chờ đến khi Trâu Lương bị lạc rồi hù dọa hắn một chút, để xem hắn còn có thể phách lối như thường nữa không.
Đúng lúc đó Tiêu Lương cũng cõng theo Tiểu Tứ Tử đi từ trong viện ra, nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa đi ra ngoài cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi.
“Ưm…” Lúc Tiêu Lương lắc đầu, tóc bé liền chọc vào mặt Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, đưa tay xoa mặt.
Tiêu Lương hỏi: “Cận Nhi, ngươi không lo lắng cho Công Tôn tiên sinh sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, bàn tay nhỏ bé che miệng ngáp một cái: “Phụ thân ở cùng chỗ với Cửu Cửu, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vậy ngươi có linh cảm được chuyện tốt gì không?” Tiêu Lương tò mò hỏi.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, bỗng nhiên lại hé miệng cười, ôm lấy cổ Tiêu Lương mà cọ cọ: “Chúng ta đi đến trù phòng tìm điểm tâm ăn đi, sau đó đợi đến tối đi tìm Tiểu Màn Thầu nghe kể chuyện xưa nữa?”
Tiêu Lương đương nhiên là mặt mày rạng rỡ rồi, cõng Tiểu Tứ Tử chạy như bay vào trù phòng.
…………………
“Hắt xì…”
Công Tôn đột nhiên ngẩng mặt hắt hơi một tiếng.
Triệu Phổ đang kéo hắn chạy trong rừng bỗng dừng bước lại, hỏi hắn: “Ngươi lạnh à?”
Công Tôn xoa mũi lắc đầu: “Không …. Chắc là Tiểu Tứ Tử lo lắng cho ta.”
Triệu Phổ gật đầu: “Cũng đúng, đã không gặp một ngày đêm rồi, chắc chắn Tiểu Tứ Tử nhớ chúng ta chết mất.”
Công Tôn có chút lo lắng: “Không biết có khóc đến chảy mũi không …. A …. Hắt xì!”
Công Tôn lại hắt hơi cái nữa, Triệu Phổ cởi ngoại bào ra khoác lên người hắn, sau đó tiếp tục kéo hắn đi.
Công Tôn có chút khó hiểu: “Đồ án kia có ý nghĩa gì a?”
Triệu Phổ nói: “Cứ coi như đó là một cổ tự đi.”
Công Tôn hiếu kỳ: “Cổ tự? Không có lý nào là cổ tự mà ta lại không biết a.”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn một cái, Công Tôn cười xấu xa.
Triệu Phổ nhìn xem hoàn cảnh xung quanh một chút, lúc này hai người họ đã đến bên cạnh một con suối nhỏ, hình như là ở dưới đáy sơn cốc, xung quanh đều có cây cối và vách đá, chỉ có bên cạnh con suối kia là còn có đất trống thôi.
Triệu Phổ ấn Công Tôn ngồi lên một tảng đá, bản thân thì đi nhặt cành khô chất đống, lấy ra hỏa tập đốt lửa, sau đó lại đi nhặt thêm những cành cây tươi chất xung quanh, cũng không biết làm vậy để làm gì.
Công Tôn chống má ngồi trên tảng đá nhìn hắn làm việc.
“Có một số loại chữ chắc chắn ngươi không biết.” Triệu Phổ vừa lấy cành cây chất xung quanh vừa nói với Công Tôn.
“Chẳng hạn như?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ tiện tay cầm nhánh cây, vẽ lên mặt đất mấy cái ký hiệu.
Công Tôn ngoẹo đầu nghiên cứu.
Triệu Phổ chỉ vào mấy ký hiệu này giải thích cho hắn: “Những ký hiệu này là một số trong những ký hiệu dùng trên chiến trường, để đánh dấu địa hình.”
Công Tôn vuốt cằm: “Là một số ám hiệu sao?”
“Cũng không phải là ám hiệu.” Triệu Phổ nói: “Thỉnh thoảng, trên một tuyến đường nào đó có những thương nhân hoặc bình dân bách tính qua đường bị mất tích chẳng hạn, lúc đó trong quân sẽ thành lập đội lộ sư dò đường, họ sẽ đi qua con đường này trước để dọn sạch nguy hiểm.”
Công Tôn gật đầu.
Triệu Phổ nói tiếp: “Những việc thế này đã được làm từ ngàn năm trước rồi, những ký hiệu về thời gian và đánh dấu địa hình hành quân đều không phải do tự mình nghĩ ra mà là do được sưu tập từ ngàn xưa. Những ký hiệu loại này, mỗi cái đều có những ý nghĩa riêng của chúng, hơn nữa còn được lưu truyền rất rộng rãi cho nên có thể coi là một loại cổ tự.”
Công Tôn gật đầu: “Cũng đúng, hiện tại việc xuất nhập cảnh cũng chỉ có mấy con đường như vậy mà thôi, người ta qua lại trên chúng cũng cả ngàn năm rồi, rất ít người mạo hiểm đi qua những con đường chưa có ai đi cả.”
“Lúc chúng ta hành quân trong chiến tranh, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một số ít các ngôi thành cổ hoặc phế tích hoang dã từ xưa để lại.” Triệu Phổ chỉ vào ký hiệu trên mặt đất, nói: “Những ký hiệu này rất thường gặp, cái này chỉ có bão cát, cái này chỉ phía trước có nguồn nước, cái này chỉ trong nước có độc, cái này là có bầy sói, vân vân…”
Công Tôn vuốt cằm: “Nga…”
“Những cuốn sách mà ngươi xem trước kia hẳn lấy từ trong hòm cổ thư lớn của ta đi?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn gật đầu, bởi vì những cuốn sách khác hắn đều đã đọc qua hết rồi còn đâu. Lúc đó lại nhìn thấy có một cái hòm bên trong chứa đầy những cuốn sách cổ rách nát, lại còn có rất nhiều các dạng dị văn thú vị nữa.
“Ta nghĩ đến một chuyện, khi đó ta còn rất nhỏ.” Triệu Phổ nói: “Ta xuất chinh đánh giặc năm mười sáu tuổi, trước đó ta có ở Hoàng thành một thời gian, lúc ấy ta có biết rất nhiều các Đại tướng quân chinh chiến Tây Bắc, trong đó có một người tên là Vương Kiến.”
“Nga!” Công Tôn gật đầu, hiển nhiên là đã từng nghe qua: “Lão tướng quân Vương Kiến a….”
Triệu Phổ gật đầu: “Hắn chính là quan dò đường của Âu Dương lão tướng quân, trong tay hắn có không ít các bản vẽ địa hình quý hiếm, rất nhiều các tấm bản đồ địa hình ta dùng khi đánh trận là do hắn cung cấp, hắn cũng có rất nhiều các sách về dị văn, lại là một nho tướng cho nên cũng cho ta rất nhiều sách binh thư nữa.”
Công Tôn chống má, hình như có chút hâm mộ.
Triệu Phổ cười cười, còn thuận tay giúp hắn sửa lại mấy lọn tóc vi loạn, nói: “Những ký hiệu này cùng những cố sự liên quan tới chúng đều là hắn nói với ta khi bé, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì chờ khi nào về Khai Phong, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.”
Công Tôn cười tươi rói gật đầu.
Lúc này trời cũng đã tối rồi, ánh lửa phập phồng chiếu lên khuôn mặt hồng nhuận của Công Tôn, hiếm khi nào hắn lại ngoan thuận như thế, chuyên chú như vậy, ngay cả dáng vẻ đáo để thường ngày cũng đã thu lại rất nhiều. Hơn nữa, không biết có phải do ánh lửa hay không mà từ đôi mắt Công Tôn như phảng phất có ánh sáng thoát ra, lúc này Triệu Phổ cũng ý thức được rồi, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Công Tôn cũng ít hung dữ với mình hơn.
Có thể là do tâm tình rất tốt, Triệu Phổ lại tiếp tục dùng cành cây vẽ tiếp ký hiệu khác rồi lại giải thích cho Công Tôn: “Hình tam giác bình thường đều ám chỉ nguy hiểm.”
Công Tôn kinh ngạc.
“Hai hình tam giác giao nhau, biểu thị vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể đi vào.” Triệu Phổ nói tiếp.
Công Tôn há miệng: “Vậy những ba cái thì …”
“Ba cái là chỉ có đi mà không có về!” Triệu Phổ nghiêm túc nói: “Hơn nữa … Nơi đó sức người không cách nào thắng được một loại sức mạnh nào đó.”
Công Tôn nghe được những lời này, đôi mắt phượng cũng tròn xoe mở rộng, đầy hiếu kỳ: “Cái gì gọi là sức người không thắng được sức mạnh nào đó?”
Triệu Phổ nhíu mày, hình như đang nghĩ cách để giải thích rõ hơn cho Công Tôn: “Ngươi đã từng xem qua nhiều sách như vậy, nhất định cũng từng thấy qua thứ gì đó vô cùng tà môn đi. Chẳng hạn như một khu rừng nào đó, người nào đi vào thì khi trở ra ngoài đều bị phát điên, hoặc là một vách núi người nào cứ đứng trên đó là sẽ nhảy xuống đi.”
Công Tôn gật đầu: “Cái này ta có biết! Nhưng mà cũng có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như chuyện người ta nhảy xuống từ vách núi, chủ yếu là do bên dưới có luồng không khí bị xoáy tụ lại, hoặc là do tiếng vọng tự thác nước khiến người ta nảy sinh ảo giác. Chuyện cứ đến một nơi nào đó liền tự sát thì chủ yếu là bởi vì nơi đó có độc hoặc một vài thứ gì đó kích thích…”
Triệu Phổ cười: “Ta biết những chuyện đó đều có nguyên nhân, nhưng mà có những nguyên nhân không ai biết được, có muốn đề phòng cũng không thể đề phòng được!”
Công Tôn xoa xoa cằm.
“Lúc ta còn rất nhỏ, Vương Kiến đã từng dặn dò ta, ở trong đại mạc, có nhiều nơi tuyệt đối không được đi.” Triệu Phổ nói, lại vẽ cho Công Tôn xem mấy hình vẽ dưới mặt đất, nói: “Cái này xem như là cả vùng sa mạc ở Mạc Bắc và mấy thành trì chủ yếu, phía sau Lang Vương Bảo là đại mạc, bên cạnh đại mạc có một vùng sa mạc, được gọi là Khô Lâu Hải.”
Công Tôn mở to mắt: “Khô Lâu Hải?”
“Xung quanh vùng này có một vòng khô lâu, trong đó có một tấm bia đá, trên bia cũng có đồ án vẽ ba hình tam giác lồng vào nhau, giống như cái ở đây.” Triệu Phổ nói: “Lúc rảnh ngươi có thể hỏi Tiểu Lương Tử hoặc bất kỳ ai thường xuyên qua lại nơi này, từ nhỏ, nguyên tắc đầu tiên bọn họ được người lớn dạy chính là, tuyệt đối không được đi vào Khô Lâu Hải!”
“Vì sao a?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Những người đã từng đi vào đều không có một ai đi ra.” Triệu Phổ nói: “Năm đó Liêu Vương hành quân đến đây, phái một tiểu đội nhân mã đi dò đường thế nhưng cũng không có một ai đi ra. Những người hướng đạo địa phương đều kiên quyết ngăn cản, nói không được đi vào, thế nhưng Liêu Vương không tin chuyện tà ma, vẫn phái một đại tướng quân suất lính một vạn đại quân đi vào dò đường…”
“Kết quả thế nào?” Công Tôn kinh ngạc: “Cũng không có ai đi ra sao?”
Triệu Phổ lắc đầu: “Đừng nói là người, ngay cả chim cũng không có con nào bay vào rồi còn có thể bay ra.”
Công Tôn há to miệng.
Triệu Phổ nói: “Chỉ có những nơi như vậy cổ nhân mới vẽ hình ba tam giác lồng vào nhau hướng về ba phía… Ngay cả những hố cát chết người trong sa mạc cùng lắm cũng chỉ có ký hiệu hai hình tam giác mà thôi.”
Công Tôn giật mình nhếch miệng: “… Vậy, phế tích kia…”
Triệu Phổ buông tay một cái: “Nơi đó chắc chắn có vấn đề, nói chung cứ cách xa một chút tốt hơn.”
Vừa nói xong, Triệu Phổ cũng đến cạnh Công Tôn ngồi xuống.
Công Tôn nhìn hắn.
“Ngươi nằm nghỉ chút đi, sáng mai có thể ra ngoài rồi.” Triệu Phổ đưa tay kéo hắn qua, để hắn dựa vào ngực mình.
Công Tôn có chút không được tự nhiên, nhưng mà lại cảm thấy như vậy an toàn hơn chút đi, giữa lúc tối lửa tắt đèn nơi rừng sâu núi thẳm, hơn nữa Triệu Phổ lại vừa mới giải thích về mấy cái ký hiệu quỷ dị kia, Công Tôn cũng cảm thấy có chút lạnh.
“Ngươi chắc chắn sáng mai chúng ta có thể ra ngoài?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ gật đầu: “Ta đã chuẩn bị đốt khói báo hiệu tốt lắm rồi.” Vừa nói hắn vừa chỉ đống cành cây ướt át bên kia: “Sáng mai dậy sớm một chút, sẽ có người đến cứu chúng ta.”
Công Tôn gật đầu, sau lại có chút nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói … Cửu Đầu Nãi Nãi tại sao lại mang chúng ta đến nơi nguy hiểm như vậy?”
Triệu Phổ lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn không tin người của Ma Cung sẽ hại bọn họ: “Hẳn là còn có lý do nào khác đi, người của Ma Cung sẽ không hại chúng ta…”
Còn đang nói, Triệu Phổ đột nhiên lại quay đầu lại.
Công Tôn bị hành động của hắn dọa sợ, cũng quay đầu lại nhìn xem.
Phía sau bọn họ là rừng cây chằng chịt, từ trong khu rừng chằng chịt đen như mực ấy, bóng cây lại tạo thành hình giống như quái vật nào đó.
Triệu Phổ nhìn về phía cánh rừng, hơi nheo mắt lại.
Công Tôn tinh ý nhìn thấy trong con mắt màu xám của Triệu Phổ, màu sắc như nhạt dần đi. Công Tôn ở cùng với Triệu Phổ khá lâu, cũng hiểu khá rõ con người hắn … Tâm tình của Triệu Phổ này, đại khái chỉ cần nhìn màu con mắt màu xám kia là có thể nhìn ra. Bình thường chỉ có hai trường hợp là con mắt màu xám kia của Triệu Phổ mới nhạt màu đi, thậm chí có thể nhạt dần đến khi trong suốt, chính là khi hắn tức giận hoặc lúc sắp gặp nguy hiểm.
Lúc này không thể là do Triệu Phổ tức giận được, nói cách khác … Hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Công Tôn cũng cảm thấy Triệu Phổ đang nhìn về cánh rừng sau lưng hắn, đồng thời, hai bàn tay đặt trên vai mình của Triệu Phổ cũng nắm chặt hơn, giống như bản năng kéo mình vào trong ngực hắn vậy.
Công Tôn là một thư sinh trói gà không chặt, đương nhiên không thể chống lại khí lực của Triệu Phổ, hơn nữa, Công Tôn cũng không có ý định chống lại Triệu Phổ, rất thức thời mà nhích dần về phía ngực hắn, thuận tiện nhìn về phía sau một chút, lại cảm thấy trong ngực có chút bồn chồn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Phổ lại đột nhiên phất tay tạo ra một luồng gió, Công Tôn thấy được đống lửa kia đã bị dập tắt. Sau đó hắn cảm thấy thân thể mình bay lên không trung, chờ đến khi hiểu được thì đã bị Triệu Phổ mang đến nấp sau một mỏm đá lớn hơn rồi.
Công Tôn muốn hỏi hắn định làm gì vậy, thế nhưng Triệu Phổ lại che miệng hắn lại, ý bảo hắn im lặng.
Công Tôn nhìn theo ánh mắt Triệu Phổ ngắm ra xa.
Chỉ thấy từ trong rừng cây xa xa, bỗng nhiên nổi lên mấy điểm sáng … màu xanh nhạt âm u, hình như còn đang phiêu động nữa.
Công Tôn có chút khẩn trương, có phải là mãnh thú hay không?
Triệu Phổ lại đưa tay kéo hông Công Tôn lại sát mình, lủi lên trên, rơi xuống một ngọn cây, ngồi xổm nhìn xuống.
Công Tôn phải dựa sát vào hắn, hai tay vịn lên hai gối Triệu Phổ, lo lắng nhìn xuống.
Chẳng bao lâu, trong rừng truyền đến mấy tiếng “ầm ầm” đầy quỷ dị, nghe như tiếng xích sắt bị kéo lê. Tiếp đó là mấy tiếng “roẹt roẹt” đầy kỳ quái, nghe giống như tiếng móng vuốt đang xé nát cây cỏ, dị thường quỷ dị.
Công Tôn lờ mờ nhìn thấy hình như trong rừng đang có bóng người lay động, nhưng mà lại mang đến cảm giác quanh ảnh đáng sợ vô cùng.
Công Tôn khẩn trương nhìn Triệu Phổ —- Gặp quỷ rồi à?
Mà lúc này, Triệu Phổ lại đang nhìn về hướng khác.
Công Tôn theo phương hướng của hắn mà nhìn quay lại, tuy vẫn chưa phát hiện ra từ trong rừng đen như mực ấy có cái gì thì đã nghe thấy một trận cười cổ quái truyền đến.
Công Tôn hít mạnh một hơi khí lạnh, tiếng cười kia nghe vừa thê lương lại vừa khàn đặc, khiến cho người ta cảm thấy người cười ra như vậy chắc chắn sẽ vô cùng xấu xí.
Triệu Phổ mang theo Công Tôn di chuyển lên cành cây cao hơn, ôm hắn rất chặt, nhìn cánh tay ôm mình thật chặt ấy của hắn, Công Tôn cảm nhận được Triệu Phổ đang lo lắng. Triệu Phổ vốn không biết sợ trời, chẳng thèm sợ đất lại càng không bao giờ sợ người khác, hôm nay cho dù có hàng ngàn lệ quỷ bò lên từ lòng đất Công Tôn biết chắc cũng chẳng thể làm cho Triệu Phổ sợ được, vậy hắn đang sợ cái gì a?
Công Tôn còn chưa giải thích được thì đã cảm thấy Triệu Phổ ôm mình chặt hơn chút nữa, nhỏ giọng dặn dò: “Ôm chặt ta, không được ngã xuống.”
Công Tôn ngẩn người, nhìn Triệu Phổ.
Lúc này Triệu Phổ vẫn đang cúi đầu nhìn xuống dưới, thần sắc chuyên chú mà khẽ nhíu mày khiến cho Công Tôn nhớ tới câu mà Tiểu Tứ Tử thường hay nói —– Lúc Cửu Cửu không tưng tửng, không mở miệng đùa giỡn lưu manh, đặc biệt là lúc nghiêm túc sẽ trông rất đẹp, vô cùng đẹp nha…
Không hiểu sao Công Tôn lại cảm thấy tim đập thật nhanh, liền đưa tay lên ôm lấy cổ Triệu Phổ. Tâm nói —– Dù sao thì chính ngươi cũng bảo ta ôm chặt, ngã xuống cũng không tốt chút nào.
Triệu Phổ cảm thấy vòng tay của Công Tôn, quay sang thì thấy khuôn mặt Công Tôn gần trong gang tấc, cũng sững sờ. Trầm mặc trong chốc lát, Triệu Phổ phát hiện ra mình không cách nào dời mắt khỏi gương mặt này được, liền nói: “Bảo ngươi ôm chặt ta chứ đâu có bảo ngươi câu dẫn ta…”
Công Tôn híp mắt một cái, đưa tay giật tóc sau gáy hắn.
“Ái…” Đầu Triệu Phổ bị kéo giật ra sau, mặt ngẩng lên trời, đồng thời hai mắt hắn nhìn lên bầu trời mà ngây cả người.
Công Tôn cũng ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy từ giữa bầu trời lại xuất hiện một tầng mây mù có màu xanh nhạt…
Công Tôn dụi dụi mắt: “Đây là cái gì?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy cây cỏ bên dưới, kể cả mặt đất đều bị bao phủ bởi một tầng u quang màu xanh nhạt, dường như … toàn bộ khu rừng đều nổi lên một tầng sương mù màu xanh nhạt vậy.
Công Tôn nhìn một lúc lâu, hỏi Triệu Phổ: “Trong sương có gì đó phải không?”
Triệu Phổ gật đầu, nhãn lực hắn tốt hơn Công Tôn cho nên càng nhìn rõ hơn một chút, trong tầng sương mù kia, hình như có rất nhiều người đang bay…
Đến lúc Công Tôn nhìn thấy rõ ràng cũng kinh ngạc mà há to miệng: “Người…”
“Nhìn có cảm giác như hồn phách a…” Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt: “Ngươi sao có thể lướt như vậy?”
Công Tôn đột nhiên căng thẳng ôm chặt lấy tay Triệu Phổ, gần như cả người đã dán chặt lên thân hắn rồi.
Triệu Phổ làm gì còn nhớ nổi hồn phách nào nữa a, đảo mắt nhìn qua Công Tôn: “Chủ động vậy…”
Triệu Phổ còn chưa nói hết câu đã đột nhiên đánh ra một chưởng… Từ phía sau Công Tôn truyền đến những tiếng rắc rắc, toàn bộ thân cây đều bị Triệu Phổ đánh gãy hết. Chân mày Triệu Phổ cũng nhíu lại … Ngay phía sau Công Tôn có một hình người vặn vẹo trôi nổi, lúc bị chưởng lực của Triệu Phổ đánh tới lại chẳng khác nào một trận gió thổi tán ra. Có điều, đôi mắt màu đen vẫn còn chớp động, thân thể lại màu trắng toát, nhìn cứ như là … vong linh đang trôi lơ lửng vậy.
Triệu Phổ ôm Công Tôn để tránh cho hắn bị chưởng lực tác động làm bị thương, đồng thời cùng lúc đó hắn lại phát hiện cho dù hắn đã mang Công Tôn giấu cả vào lòng mình rồi cũng vô ích mà thôi, bởi vì xung quanh họ lúc này đễu xuất hiện sương mù dày đặc cùng những khuôn mặt dữ tợn của vong linh bay qua bay lại đầy đất đầy trời.
Vong linh ngày càng nhiều, xung quanh càng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, có tiếng khóc, có tiếng cười, có cả tiếng thét chói tai… Công Tôn theo bản năng mà bịt chặt lỗ tai mình: “Ồn ào quá!”
Triệu Phổ cũng hiểu không có cách nào chống lại được, liền mang theo Công Tôn chuyển sang một thân cây khác rồi cấp tốc xông ra ngoài. Nhưng mà, căn bản bọn họ không có cách nào thoát ra được, dù đi đến chỗ nào cũng bị vong linh vây kín, cứ như chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ khe núi đều đã biến thành địa ngục,từ trên xuống dưới đến chứa đầy những vong hồn có đến mấy nghìn năm, những tiếng gào thét thê lương liên tục vang vạng khắp núi đồi, chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Triệu Phổ cũng cảm thấy Công Tôn đang véo hắn một cái thật đau.
“Á…” Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang dán vào ngực mình, còn thuận tiện véo ngực mình một cái mà cấm ngữ: “Ngươi véo chỗ nào đó … Lúc này mà vẫn còn tâm trạng chiếm tiện nghi ta sao?”
Công Tôn trừng mắt liếc hắn: “Có đau không?”
“Hỏi vô ích, đương nhiên là đau a.” Triệu Phổ xoa xoa ngực.
“Đau thì không phải nằm mơ…” Công Tôn nhìn chung quanh một chút: “Chuyện này thật tà môn a!”
Triệu Phổ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không sợ à?”
Công Tôn giơ ra hai ngón tay, bắt chước hành động thường ngày của Tiểu Tứ Tử, mở ra một chút: “Một chút này!”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Công Tôn, lại suy nghĩ đến tình cảnh phúc họa chẳng biết thế nào lúc này, vì vậy liền hạ quyết định —– Chết thì chết! Coi như là nằm mơ cũng cần lấy đủ vốn đi!
Nghĩ xong rồi, hai tay thuận thế kéo sát Công Tôn lại ngực mình, ôm lấy mà gặm.