Người nào mà lại có thể hạ độc ngay dưới mắt của bao nhiêu cao thủ như vậy cũng không có bị phát hiện đây?
Còn có một chuyện thú vị khác chính là, Bao Duyên tìm được trong Long Đồ Án có một phần ghi chép về vụ án tương tự từ rất lâu trước đây, mà hết lần này đến lần khác, kẻ tình nghi trong đó lại là Bạch Nguyệt Vân.
Cứ như là chuyện vòng đi vòng lại, cuối cùng lại vòng về Ánh Tuyết Cung cùng Bạch gia vậy.
Lúc này, trời cũng đã sắp sáng rồi, mọi người đề về phòng nằm ngủ một lát, xem ra ngày mai còn phải đối phó nhiều chuyện hơn nữa.
Công Tôn vẫn còn đang khó nghĩ, có điều hắn đã bị Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử hợp lực giải về phòng, ép hắn nghỉ ngơi. Thế nhưng, Công Tôn tâm sự nặng nề, nằm xuống giường rồi vẫn còn nghĩ về chuyện án kiện.
Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử đã thực sự tức giận mà đè hắn lại, rống lên: “Ngủ đi a!”
Công Tôn bị nhi tử của mình hét lên như vậy, ngược lại cũng thành thật hơn, cuối cùng, cũng chẳng thể làm gì khác hơn là chui vào trong chăn ngoan ngoãn ngủ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tranh thủ thời gian nằm ngủ một giấc.
Chẳng qua là, ngày hôm sau trời còn chưa sáng Triển Chiêu đã bị mấy tiếng soạt soạt truyền đến làm tỉnh giấc.
Triển Chiêu xoay mặt qua, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã tỉnh rồi, đang dựa vào đầu giường mà nhìn một xấp danh sách thật dày.
Triển Chiêu ngáp một cái, duỗi người, ánh mắt Bạch Ngọc Đường đang chuyên chú nhìn xấp danh sách lập tức phiêu đến chỗ hắn, mỉm cười hỏi hắn: “Tỉnh rồi?”
Sáng sớm vừa mới mở mắt ra, điều đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy đã là nụ cười của Bạch Ngọc Đường, vì vậy tâm tình trở nên rất tốt, gật đầu một cái, nhìn danh sách kia: “Ngươi đang làm cái gì đó?”
“Nga, đây là thực đơn của ngày mai.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nương ta đã chọn tốt rồi, bảo ta xem lại một lần, nếu không có vấn đề gì thì để cho người đi chuẩn bị đồ ăn.”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn, tò mò hỏi: “Ngày mai ngươi đãi khách sao?”
Bạch Ngọc Đường bật cười, có chút hết nói nổi mà nhìn Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi quên rồi? Ngày mai là thọ yến của phụ thân ta a.”
Triển Chiêu há to miệng, ngốc lăng một hồi, sau đó “soạt” cái liền ngồi ngay dậy: “A?! Ngày mai!”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn có phản ứng lớn như vậy cũng có chút buồn cười, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Đừng nóng vội a, ngày mai có nhiều đồ ăn ngon lắm.” Vừa nói vừa đưa thực đơn cho hắn nhìn qua: “Ngươi xem một chút.”
“Không phải là chuyện ăn!” Triển Chiêu ôm đầu đập xuống chăn mà lăn lộn.
Bạch Ngọc Đường lại có chút bất ngờ —— Triển Chiêu không lăn tăn chuyện ăn uống, vậy chẳng lẽ lo lắng chuyện phá án sao?
“Vừa mới ngủ dậy đừng nghĩ chuyện án kiện.” Bạch Ngọc Đường đặt thực đơn sang một bên.
“Không phải chuyện vụ án….” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu không nghĩ chuyện ăn, lại không lo chuyện phá án, vậy hắn đang lo lắng chuyện gì?
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc mà hỏi hắn: “Trong mắt ngươi, ta ngoại trừ ăn cùng phá án cũng không biết làm cái gì khác sao?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một lúc lâu, sau đó sờ cằm …. Hình như đang cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Triển Chiêu than thở, tiếp tục ôm đầu, lầm bầm: “Xong rồi …”
“Nghiêm trọng như vậy?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chuyện gì vậy?”
“Thọ lễ a!” Triển Chiêu phắt một cái ngẩng đầu lên: “Đã nói nhất định phải chuẩn bị thọ lễ thật tốt, hai ngày nay lại chỉ mải tra án!”
Bạch Ngọc Đường lúc này mới hiểu được, cũng dở khóc dở cười: “Cần gì đưa thọ lễ a.”
“Dĩ nhiên là cần phải đưa!” Triển Chiêu bất mãn: “Ngươi chỉ đi dạo Ma cung một chuyến còn chuẩn bị nhiều quà ra mắt như vậy, không có lý do gì ta lại chỉ có hai tay không đến dự thọ lễ của phụ thân ngươi.”
Vì vậy, Triển Chiêu lại bắt đầu khoanh tay nghĩ —- Làm sao bây giờ? Tặng cái gì mới tốt đây?
“Lấy cái đó đi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Thập nhị ngọc tiêu trong cái hòm đặt cuối giường kia.
“Đó là của nương ngươi đưa!” Triển Chiêu lắc đầu.
“Vậy …. Quả trứng vàng kia!” Bạch Ngọc Đường nghĩ tới.
“Không được, cái đó là Hoàng thượng đưa!” Triển Chiêu lại bắt đầu lo lắng: “Làm sao bây giờ a?”
Bạch Ngọc Đường phất tay: “Hay là hai ta cùng gọi một tiếng Phụ thân đi?”
Triển Chiêu đạp hắn một cước.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Vậy ta cũng không biết.” Nói xong liền đứng dậy, xuống giường.
“Ngươi tặng phụ thân ngươi cái gì?” Triển Chiêu cũng bò xuống, tò mò hỏi.
“Nga.” Bạch Ngọc Đường mở một ngăn tủ ra, nói: “Phụ thân ta cái gì cũng không thiếu, hàng năm ta cũng mất nhiều công sức nghĩ xem tặng người cái gì mới được, cho nên chỉ cần nhìn thấy cái gì thú vị ta đều mua về tích lại.”
Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa kéo từ ngăn tủ ra một cái hòm, mở ra.
Triển Chiêu tiến đến vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường mở hòm ra, vội vàng lui về sau hai bước, che mắt lại mà vẫn cảm thấy ánh vàng chói mắt, cứ như ánh vàng bạc châu báu lấp lánh hào quang vậy, nhìn qua cũng đủ cảm thấy mùi phú quý.
Triển Chiêu vẻ mặt chán ghét mà nhìn cái hòm kia: “Tục khí!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Miêu nhi, ngươi bị hoa mắt rồi.” Vừa nói hắn vưa vẫy vẫy tay với Triển Chiêu.
Triển Chiêu tiến đến, ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, quả thực đúng là bị hoa mắt, bên trong hòm cũng không có vàng bạc châu báu gì, mà là một ít đồ cổ cùng họa thư, cũng khá cũ.
Triển Chiêu xoa xoa mắt, buồn bực —– Đạo kim quang ban nãy là sao a?
Bạch Ngọc Đường lật một hồi, liền cầm một cuốn trục lấy ra xem, hình như cũng đang chọn, nói: “Phụ thân ta rất thích đồ cổ cùng họa thư, hay là ngươi cũng chọn một món đi?”
Triển Chiêu liếc một cái, cầm lấy một cái bút đồng thoạt nhìn rất ít tiền lên hỏi: “Cái này bao nhiêu bạc?”
“Ngươi cứ lấy là được rồi, hỏi bạc làm gì?” Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đậy nắp hòm lại.
“Chờ chút!” Triển Chiêu ngăn hắn đậy nắp lại, híp mắt hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bao nhiêu bạc?”
Bạch Ngọc Đường duỗi một ngón tay cho hắn nhìn.
Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, hẳn là không có chuyện một lượng hay mười lượng bạc đâu, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không bao giờ dùng hòm để đựng món đồ nào trăm lượng bạc, vì vậy …..
Triển hộ vệ hỏi: “Cái đó …. Một ngàn lượng?”
Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn.
“Một vạn?” Triển hộ vệ nghiêng đầu.
“Cũng cỡ vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Cỡ vậy là bao nhiêu?” Khóe miệng Triển Chiêu co rút.
Bạch Ngọc Đường gãi gãi cằm: “Mười vạn ….”
Lời còn chưa dứt Triển Chiêu liền nhét lại chỗ cũ, vừa phất tay vừa mắng vừa đi ra ngoài cửa.
Bạch Ngọc Đường cẩn thận lắng nghe một chút, hình như Mèo mắng là: “Phá của a! Không thể chấp nhận được!”
Bạch Ngọc Đường cũng thật bất đắc dĩ, nhìn nhìn chút đồ cổ trong hòm, thật ra những thứ này đều là những thứ cực trân quay mà bình thường hắn đi khắp nơi mua về, một mặt vì hắn thực thích, mặt khác cũng là dùng để chiếu ứng. Chẳng hạn như ngộ nhỡ ngày nào đó chẳng may chọc cho Thiên Tôn không vui hoặc tức giận, liền cầm một món đến dụ dỗ hắn.
Bạch Ngọc Đường cầm cái bút đồng mà ban nãy Triển Chiêu cầm lên xem một chút, đây là một món đồ hắn thực sự rất thích, chính là chiếc bút đồng mà một trăm năm trước Hoàng đế Lý Biện đã dùng qua, có điều cũng không biết vật này có vừa ý phụ thân hắn hay không, thế nhưng, hắn biết phụ thân hắn rất hứng thú với đồ cổ thời Lý Biện, bây giờ nghĩ lại một chút, hẳn là do có quan hệ với ngọn Đồ Vân trăm năm trước đi.
Đặt bút trở về, Bạch Ngọc Đường Bạch Ngọc Đường lại lật tìm được từ góc chiếc hòm, một chiếc hộp gấm nhỏ.
…………….
Ở trong viện.
Triển hộ vệ ngồi xổm một bên, một tay chống gối nâng cằm, ngửa mặt lên nhìn mây trắng trên trời mà thở dài phát ngốc.
Còn đang buồn bực, lại cảm giác có người vừa chọc chọc hắn một cái.
Triển Chiêu xoay mặt sang, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang cười hì hì híp mắt mà nhìn hắn. Trong tay bé còn cầm một cái hộp.
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu cảm thấy đói bụng, tiến đến nhìn cái hộp của bé: “Điểm tâm sao?”
Tiểu Tứ Tử cầm cái hộp, giấu kỹ: “Không phải.”
“Còn thần bí như vậy nữa?” Triển Chiêu sờ cằm: “Là thứ gì a?”
Tiểu Tứ Tử còn thật xấu hổ: “Thọ lễ cho phụ thân Bạch Bạch đó.”
Triển Chiêu mí mắt cũng nhướng lên, kinh hãi —– Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng chuẩn bị xong thọ lễ rồi?
Triển Chiêu tiến đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cháu chuẩn bị cái gì?”
Tiểu Tứ Tử đưa chiếc hộp qua mà cứ như là hiến ra bảo vật vậy, nói: “Có điều, Miêu Miêu thúc nhất định phải giữ bí mật đó.”
Triển Chiêu gật đầu.
Tiểu Tứ Tử mở hộp ra.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn, chỉ thấy đó là một chuỗi hạt tròn tròn xếp thành hình con thỏ.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử: “Đây là cái gì?”
“Loại quả này được gọi là quả trường thọ, là dược liệu đó, mang theo bên người có thể trừ hàn khí, cũng tránh bị bệnh.” Tiểu Tứ Tử cười tươi rói: “Cháu giúp phụ thân kiểm tra lại dược liệu tìm được một trăm viên cho nên mới xếp lại, hình thỏ là do Nguyệt Nha Nhi tỷ tỷ dạy cháu xếp đó.”
“Triển Chiêu sờ cằm gật đầu: “Ai nha, ý tưởng này rất có thành ý a, so với cái bút đồng cường hào địa chủ kia tốt hơn nhiều a!”
“Cái gì mà cường hào địa chủ?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.
Triển Chiêu vội vàng đặt con thỏ kia lại cái hộp cho bé, cẩn thận đậy kín nắp, lại xua tay: “Không có …. Không có gì.”
“Miêu Miêu, thúc chuẩn bị tặng cái gì a?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi: “Phụ thân cùng Cửu Cửu đều nói, lễ vật lần này của thúc mới là trọng yếu nhất.”
Triển Chiêu càng lo lắng hơn: “Lễ vật của thúc … quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên rồi!” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Cửu Cửu nói, vô cùng quan trọng! Chinh Chinh còn nói, nếu như phụ thân Bạch Bạch mà không thích coi chừng không cho thúc bước chân vào cửa … Ngô.”
Tiểu Tứ Tử còn chưa có nói xong đã bị Triển Chiêu thuận tay nhéo má: “Bước chân vào cửa cái gì hả!”
Tiểu Tứ Tử bị nhéo trái nhéo phải đến phát hoảng, đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường vừa mới đi ra nhìn thấy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ —— Xem ra Triển Chiêu nghĩ không ra nên tặng cái gì cho nên mới đến trêu đùa Tiểu Tứ Tử cho hả giận đây.
Bạch Ngọc Đường cầm trong tay một chiếc hộp gấm nhỏ, định đi tới đưa cho Triển Chiêu, thế nhưng, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng la thất thanh vang lên: “Triển đại nhân, Triển đại nhân! Không xong rồi!” Cùng lúc đó, Thần Tinh Nhi cũng kêu lên: “Thiếu gia, Thiếu gia, không xong rồi!”
Lại thêm cả ở viện bên cạnh, ảnh vệ môn cũng kêu lên: “Vương gia, Vương gia, không xong rồi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Tiểu Tứ Tử chống cằm —— Đại sự lại đuổi đến tận chân!
Hai người còn đang suy nghĩ, Thần Tinh Nhi cùng Triệu Hổ đã chạy vào, cùng nhau kêu:
“Thiếu gia!”
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu phất tay với hai người họ, ý là —- Từng người nói một.
Triệu Hổ liền nhìn Thần Tinh Nhi, hiển nhiên, mồm mép Thần Tinh Nhi lợi hại hơn.
Thần Tinh Nhi lập tức nói: “Bên ngoài có rất nhiều người giang hồ tới, nói là mau bảo Công Tôn tiên sinh ra ngoài!”
Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Tìm Công Tôn?”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy mới mẻ, một đám người giang hồ tìm Công Tôn làm cái gì?
Vì vậy liền hỏi: “Có ai bị bệnh hoặc bị thương sao?”
Tiểu Tứ Tử cũng hiếu kỳ mà mở to mắt —– Tìm phụ thân bé xem bệnh sẽ không nói “không xong” a? Chẳng lẽ phụ thân bé lại đắc tội ai rồi?
“Không phải!” Thần Tinh Nhi gấp gáp: “Người của U Phách môn phát hiện sáng nay Đinh Mậu đã chết! Hơn nữa kiểu chết lại giống hệt các hòa thượng trước đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đứng dậy: “Đinh Mậu chết rồi?”
Thần Tinh Nhi gật đầu.
“Vậy đáng lẽ cần phải nghi ngờ đám Hắc đạo kia thanh lý môn hộ mới đúng, đến tìm Công Tôn làm gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày.
“Đám người Hắc đạo kia không nói lý, nói là bọn họ không ai giết Đinh Mậu hết, là do Công Tôn cố ý khích bác khiến bọn họ tự giết lẫn nhau, giúp Bạch đạo khiến cho Hắc đạo suy yếu.” Triệu Hổ hình như còn rất bất mãn: “Chuyển vận sứ kia cũng đến cầu kiến Bao Đại nhân, lúc này cũng đang ở thư phòng, hắn cũng không biết người nào làm.”
Triển Chiêu cũng không rõ: “Để Lưu Hoành canh chừng Đinh Mậu, sao lại khiến cho người chết ngay trước mắt hắn chứ?”
Triệu Hổ lắc đầu một cái: “Có điều, lúc này đám người Hắc đạo kia nhất định không chịu buông tha, còn muốn chúng ta phải mang hai thi thể của đệ tử U Phách môn, cũng thi thể của cao tăng Thiếu Lâm cùng của Kiền Lão đại cùng Kiền Lão nhị ra so nữa, bọn chúng hoài nghi Công Tôn cố ý làm giả, muốn mời ngỗ tác đến nghiệm thi lại!”
Triệu Hổ vừa mới nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người một cái, sau đó cùng nhìn nhau —— Trùng hợp như vậy? Sao phải đợi khi thi thể biến thành bột phấn rồi mới đến đòi thi thể?
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên, mặc dù bé còn nhỏ, thế nhưng bé cũng biết, hôm qua mấy cỗ thi thể kia đã hóa thành bột rồi, vì vậy, tình hình thế này có phải là cái mà người ta vẫn nói hay không a, cái gì mà —— Chết không đối chứng đó?!
Triển Chiêu chợt cười một tiếng, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có thể nào …. Đây chính là nguyên nhân hạ Băng chủng tử vào thi thể không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái —- Chết không đối chứng như vậy, đám người Hắc đạo muốn nói sao cũng được! Khai Phong Phủ cùng Ánh Tuyết Cung liền cứ thế gánh tội danh giúp Bạch đạo chèn ép Hắc đạo. Hơn nữa, năm đó Bạch Nguyệt Vân còn vướng phải hiềm nghi nguyền rủa người thành bột đất, mặc dù đây là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, thế nhưng khó đảm bảo không có người cố ý liên hệ hai chuyện này với nhau! Cứ như vậy, chẳng phải là Bạch gia sẽ phải gánh tội danh nguyền rủa Hắc đạo cùng Kiền môn hay sao?
Đang lúc nói chuyện, lại nghe thấy ở viện bên cạnh có động tĩnh không ít người xông ra.
“Nguy rồi!” Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Liệu có phải là Triệu Phổ ra mặt thay cho Công Tôn không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Không phải là có thể hay không, mà là nhất định sẽ….”
Triển Chiêu thấy hắn vẫn còn có tâm tư trêu chọc người khác, cũng bất đắc dĩ, kéo một cái rồi dẫn hắn ra ngoài cửa.
Tiểu Tứ Tử cũng đuổi theo sát phía sau, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Vừa đi ngoài viện, Tiêu Lương liền tìm được Tiểu Tứ Tử, kéo tay của bé, thấy bé lo lắng như vậy liền an ủi: “Cận nhi đừng sợ! Ai dám gây bất lợi cho phụ thân chúng ta, ta liền đánh cho hắn răng rụng đầy đất …. Ai nha!”
Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Dạ Hỏa cốc đầu một cái: “Không được phéo nói tục!”
……………..
Mọi người tới đại môn vẫn còn được đóng chặt,liền đụng phải Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư cũng vừa mới tới, theo sau là Lưu Hoành đang cúi gằm mặt, xem ra cũng đã nhận sai xong rồi. Có điều, thật lòng mà nói, trước tiên cũng không cần biết Lưu Hoành có thực sự là người cùng phe với tổ chức Hắc Liên hoa đó không, cho dù hắn hoàn toàn vô tội, hết lòng tại chức …. Thì cũng chưa chắc có thể ngăn cản chuyện lần này xảy ra. Có thể yên lặng không tiếng động mà giết chết một cao thủ như Đinh Mậu, đây tuyệt đối không phải người như Lưu Hoàng cùng mấy cấm quân có thể quản được.
“Công Tôn Sách! Đi ra! Người của Khai Phong Phủ cùng Bạch gia cũng đi ra ….”
Mấy người của Hắc đạo thấy sơn môn đóng chặt cửa, chưa có ý mở ra, liền ồn ào lên, chính lúc còn đang kêu gào, đột nhiên lại cảm thấy một cỗ hàn khí bay tới.
Đến khi cửa sơn trang chuẩn bị mở ra, mọi người đều phát hiện bốn phía đều đông thành một tầng băng lạnh.
Tiểu Tứ Tử vội vàng rụt cổ lại …. Lạnh quá!
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Nguy rồi!”
“Lại nguy rồi nữa?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, thấp giọng nói cho Triển Chiêu: “Nương ta hôm qua chuẩn bị thực đơn thọ yến cho phụ thân ta đã không ngủ một đêm, vừa nãy khi đưa danh sách cho ta liền nói muốn đi ngủ bù một chút, xem ra lúc này đã bị đánh thức rồi.”
Triển Chiêu há to miệng: “Này chẳng phải là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao?!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu tại sao lại có biểu cảm đáng sợ như vậy, bởi vì trong trí nhớ của hắn, chuyện gì có thể khiến cho nương hắn Ân Lan Từ tức giận nhất? Chính là đang ngủ thì bị người đánh thức! Hình như trước đó các vị Lão nhân gia đã từng nói qua, tính cách Lục Tuyết Nhi tương tự như nương hắn …. Vậy cho nên, lần này tuyệt đối xong đời rồi.
Quả nhiên, mấy tên tiểu lâu la Hắc đạo vừa mới la hét kia đột nhiên lúc này trên người đã nổi lên cả một tầng sương lạnh, ai cũng không thể nói thành lời, cũng không có khả năng nhúc nhích.
Xà lão quái bất đắc dĩ đánh một chưởng …. Hai người kia mới khuỵa xuống, rã đông xong cũng không thể đứng được, liền được người phía sau đến đỡ đi.
Đám người Hắc đạo còn lại ai cũng không dám rống lên nữa, chỉ có thể nhìn cánh cửa nguy nga của Ánh Tuyết Cung.
Chỉ thấy trên cửa chính, có một cô nương mặc váy dài trắng, mặt đeo khăn che mỏng. Cho dù không thấy rõ mặt mũi cùng dáng người, thế nhưng nhìn cái tư thế cùng áo váy kia, cũng không khỏi khiến người ta nuốt một ngụm nước bọt —— Uy, mỹ nữ a!
“Kẻ nào dám giương oai giễu võ ở Ánh Tuyết Cung ta!”
Trên đỉnh thành lâu chính là người nào? Dĩ nhiên là Lục Tuyết Nhi rồi …. Ngày mai là sinh thần tướng công nàng, Lục Tuyết Nhi tuy là hậu nhân của danh môn chính phái, thế nhưng cấp bạc cũng ngang cùng ma nữ, lại là một cao thủ cực tà, có kẻ đã tự đến tìm nàng nhận xui xẻo, đương nhiên là nàng sẽ không nhẫn nhịn rồi.
“Lục Tuyết Nhi, đem Công Tôn Sách ra đây!” Xà lão quái giẫm quải trượng một cái: “Ánh Tuyết Cung của ngươi cùng Khai Phong Phủ hợp mưu thiên vị Bạch đạo, không phải vì muốn làm suy yếu thực lực của Hắc đạo, không cho Hắc đạo phá giải chú văn sao?!”
Khóe miệng Lục Tuyết Nhi cũng nhếch lên một chút, vừa định mắng một câu: “Ngươi phóng thí a!”
Thì lại nghe thấy phía sau có một thanh âm nhè nhẹ truyền đến: “Kẻ nào dám hung dữ với khuê nữ của ta?”
Xà lão quái há miệng, có điều câu nói tiếp theo định nói ra cũng đành ngậm lại, người đứng sau lưng Lục Tuyết Nhi là ai? Đương nhiên là Lục Thiên Hàn rồi.
Bên cạnh Lục Thiên Hàn còn có Lục Lăng Nhi, Lục Lăng Nhi còn đang ôm trong tay Tiểu Tứ Tử.
Ban nãy tất cả mọi người đều đi ra, Lục Lăng Nhi vừa liếc mắt cái nhìn thấy Tiểu Tứ Tử liền ôm tới, chuẩn bị “chơi” một lát.
Tiêu Lương đuổi theo, vốn định đòi lại Tiểu Tứ Tử rồi mang bé xuống, có điều, đứng trên cửa cung nhìn xuống lại rất rõ ràng, cho nên liền nằm bên cạnh Lục Thiên Hàn xem náo nhiệt.
Cùng lúc đó, đại môn cũng mở ra.
Bao Đại nhân là người đầu tiên đi ra, sau lưng cũng có tất cả mọi người, ngoại trừ ba vị lão nhân gia Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Vô Sa…. Mà lúc này, ba vị lão nhân gia đang ở đâu đây? Thì trên đỉnh ngọn Đồ Vân chứ đâu!
Lúc này, trên đỉnh ngọn Đồ Vân.
Thiên Tôn đứng bên cạnh khối văn bia đã ngả xuống, đang nhìn ngắm khung cảnh bên dưới.
Vô Sa thì cầm một cái xẻng sắt đào lên một đông đất đá tùm lum, vừa hỏi Ân Hậu đứng bên cạnh chỉ huy: “Xác định là chỗ này chứ?”
Ân Hậu liền quay đầu hỏi Thiên Tôn: “Lão quỷ, rốt cuộc thì năm đó ngươi chôn ở chỗ nào?”
“Bên kia!” Thiên Tôn chỉ về chỗ mà Vô Sa đang đứng.
“Lần này ngươi chắc chắn chứ?” Vô Sa nhìn khoảng hơn chục cái hố đã bị đào lên bên cạnh.
“Ừ…. Có thể.” Thiên Tôn tiếp tục không dám chắc.
Vô Sa nhìn trời, xem ra hôm nay lại phải đào cả ngày rồi, năm đó Bạch Nguyệt Lâm nên nhờ Ân Hậu đi lên mới đúng, đang yên đang lành nhờ Thiên Tôn đi lên làm cái gì? Quên đi, dù sao cũng đã lỡ rồi.
Còn đang buồn bực, Vô Sa cũng cảm thấy cái xẻng vừa xúc xuống đã đụng phải vật cứng gì đó rồi, hơn nữa còn truyền đến một tiếng “keng” nữa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nghe được, vội vàng tiến tới.
Ba lão đầu cùng nhau phủn bùn đất ra, chỉ thấy một cái hộp gỗ lim.
“Tìm thấy rồi!” Thiên Tôn nhảy tưng lên.
Vô Sa cùng Ân Hậu thở phào nhẹ nhõm —— Cuối cùng cũng tìm được, còn tưởng là sẽ phải đào cả đỉnh núi chứ.
Vô Sa cùng Ân Hậu lấy cái hộp lên, Thiên Tôn lại tiếp tục ở bên cạnh ngắm phong cảnh …. Mây mù trước mắt tản ra, Ánh Tuyết Cung từ xa xa cũng được thu vào tầm mắt. Thiên Tôn nháy mắt mấy cái mà nhìn một hồi, quay đầu lại kéo cái vạt áo sau của Ân Hậu một cái.
“Làm gì?’ Ân Hậu đang cùng Vô Sa nghiên cứu đồ trong hộp kia liền quay đầu lại.
“Ngoài cửa Ánh Tuyết Cung có thật nhiều người!” Thiên Tôn chỉ chỉ.
Vô Sa cùng Ân Hậu cũng tiến tới xem —– Qủa nhiên …. Trước cửa cung có rất nhiều người đang giằng co.
Ba người nhìn nhau một cái, còn đang nghi ngờ thì đột nhiên nhìn thấy bên vách đá bên dưới, có một cái tay bám lên.
Sau đó, một cái đầu thăm dò nhô ra, chỉ thấy một thiếu niên mặt đầy đất cát bám theo khe núi Đồ Vân bò lên đỉnh núi, vừa thở vừa nói: “Cuối cùng …. Cũng … lên tới nơi!”
Lời còn chưa dứt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên vách núi có ba người đứng đó.
Thiếu nhiên kia nháy mắt mấy cái, đột nhiên rất hưng phấn mà reo lên với Ân Hậu: “Thần tiên …”
Chẳng qua, hắn còn chưa có dứt lời, đã thấy Ân Hậu đột nhiên đưa tay ra, hướng về trán hắn nhẹ nhàng đẩy nhẹ một cái ….
“Nha a a a a….”
Thiên Tôn cùng Vô Sa ghé đầu nhìn xuống …. Bên dưới ngọn Đồ Vân, Tiểu Sằn Hiện bị sợi dây treo lủng lẳng lúc ẩn lúc hiện dưới chân núi, cuối cùng, lại rớt xuống đất.
Sằn Hiện nằm trên mặt đất mệt mỏi đến suýt hít thở không thông, thế mà lại đưa tay sờ trán mà cười khúc khích —- Vừa rồi, thần tiên đẩy ta một cái nha!!!
Thiên Tôn cùng Vô Sa theo bản năng quay đầu lại nhìn Ân Hậu, hồi lâu sau, hai người nhịn không được mà lắc đầu phun ra một câu: “Thật là oan nghiệt a!”
Ân Hậu cũng chỉ biết than thở.