Đợi chuyện của bọn họ giải quyết xong, chỉ sợ bên mình cũng xong luôn rồi, sau khi không tìm được con quỷ nào hữu dụng, Trương Huyền phái Chung Khôi đi, dù sao gần đây Mã Linh Xu bận việc riêng, trợ lý như Chung Khôi biến thành đồ trang trí, không bằng tái sử dụng vật liệu bỏ không, để quỷ đi tìm quỷ, nói không chừng hệ số thành công còn có thể lớn hơn chút.
Ai ngờ ngay hôm phái Chung Khôi đi, đã có người tới hỏi thăm, Trương Huyền đang cẩn thận bôi quét thuốc mỡ trong phòng tắm, không nghe thấy chuông cửa kêu, Hamburger đang ườn người trong phòng điều hòa bay ra ngoài mở cửa, chỉ chốc lát sau Trương Huyền chợt nghe thấy tiếng hô to của nó, giống như gặp người quen cũ.
Còn tưởng là Khúc Tinh Thần hay Sơ Cửu về, Trương Huyền chạy theo ra ngoài, lại thấy một người không ngờ đến đứng ở giữa phòng khách – Tiêu Lan Thảo.
Nếu nói giờ người xuất hiện là Trương Chính, cũng không khiến Trương Huyền giật mình đến vậy, bởi vì sau khi chuộc hồn thành công, Tiêu Lan Thảo chỉ quấn quýt lấy kí chủ của hắn. Trong nghi thức chuộc hồn, Trương Huyền xem như giúp đại ân, cậu cũng không mong đợi đòi được chén rượu bà mối, song làm bạn một hồi, ít nhất thỉnh thoảng cũng nên ló cái mặt ra chứ, nhưng rất đáng tiếc tính tình Tiêu Lan Thảo lạnh nhạt y như trước, kể từ sau lần gặp nhau khiến Trương Huyền choáng vì đẹp, hắn liền không xuất hiện trước mặt họ nữa.
Bởi vậy, bây giờ thấy Tiêu Lan Thảo, làm sao có thể khiến Trương Huyền không bất ngờ?
“Tiểu Lan Hoa, sao ngươi rảnh rỗi chạy tới đây vậy?”
Bạn tốt khó gặp, nhất là thấy tinh thần Tiêu Lan Thảo còn tương đối khá, Trương Huyền hào hứng chạy tới, khoác lên vai hắn giống như bình thường, cười nói: “Trốn ta lâu thế? Ngươi sợ ta lại lừa tiền của ngươi nữa à? Yên tâm, tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, hai chục triệu đã trả lại cho ngươi, ta sẽ không đòi về nữa.”
Tiêu Lan Thảo không đáp lại cậu, mắt phượng quét qua cái tay đang đặt trên vai mình, lại nhíu mày nhìn cậu ta, vẻ không vui hiện hết trên nét mặt: “Trương tiên sinh, tôi với cậu rất quen thuộc sao?”
Giọng nói trong trẻo êm tai giống trước đây, nhưng mang theo cảm giác bài xích mãnh liệt, Trương Huyền ngẩn người, rút tay về, một lần nữa ngắm nghía người trước mặt, lúc này mới phát hiện tóc của hắn cắt ngắn hơn trước đây, màu tóc cũng không đỏ, biểu cảm thiếu phần xinh đẹp, thêm phần lạnh tanh, về phần thần thái thờ ơ bình thường của Tiêu Lan Thảo, vậy thì càng không có đến nửa phân.
“Anh không phải Tiểu Lan Hoa.” Cậu cau mày nói.
Người đàn ông gật đầu: “Tôi là Tiêu Nhiên, từng gặp cậu bốn lần, hy vọng lần sau cậu cố gắng đừng nhận sai nữa.”
Ngay cả việc từng gặp mấy lần cũng nhớ rõ ràng đến vậy, đúng là một người cứng nhức lại không thú vị, Trương Huyền hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của Tiêu Lan Thảo nhàm chán thế nào, cậu cười ha hả: “Vậy Tiểu Lan Hoa đâu? Tự hắn không xuất hiện, lại phái anh tới đây.”
“Tiêu Lam giờ đang làm việc trong phòng hồ sơ, sau này có lẽ người liên lạc với cậu sẽ là tôi.”
Khí tức bài xích của người đàn ông phát ra không hề che giấu, Trương Huyền cảm giác đươc, cậu hiểu ra, mời Tiêu Nhiên ngồi xuống, cười nói: “Cẩn thận như thế, là sợ tôi cướp người yêu của anh à?”
“So với việc đó, người ta khó chịu vì thân thể người yêu bị nhìn trần trụi hơn thì phải?” Hamburger ở bên cạnh phát ra lời đâm chọc.
“Năm ấy ta mới năm tuổi, trẻ con năm tuổi cũng bị người ta ghen tỵ?”
“Oa, thì ra đại nhân ngài với Tiểu Lan Hoa còn là thành mai trúc mã nữa cơ à.” Vô tình chộp được chuyện hóng hớt, Hamburger lập tức bay tới, nghiêng đầu nhìn cậu: “Ý ta là nói lần ở tuyết sơn kia kìa, nguyên hình hồ ly của Tiểu Lan Hoa bị nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng, ngươi biết đấy, đối với động vật, nguyên hình chẳng khác nào khỏa thân cả, không biết năm đó ngài nhìn thấy là hình người hay hình hồ.”
Thấy người ngồi đối diện kia đen cả mặt, Trương Huyền tức giận kéo con vẹt chỉ sợ thiên hạ không loạn này sang một bên, lại nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo, chính là Ngân Bạch đang tựa dưới hiên phơi nắng.
Theo dặn dò của Trương Huyền, để không làm Tố Vấn sầu lo nhiều hơn, mấy hôm nay mọi người đều thay phiên nhau ở cùng y, giờ trên đùi Ngân Bạch để một laptop mini, cho Tố Vấn xem tin tức thú vị trên mạng, nghe xong Hamburger nói, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy giờ chẳng phải ngươi đang khỏa thân à? Cũng đâu thấy ngươi ngại ngùng gì.”
Hamburger không để ý, vuốt lông chim bình tĩnh giải thích: “Vậy nên để giữ gìn hình tượng, ta đã cố ý đặt làm quần áo, tính thời gian thì gần đưa tới rồi.”
Những lời này thần kỳ đến mức ngay cả Tố Vấn cũng không nhịn được cười, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển sang chỗ khác, ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn chiếu lên con ngươi y, lông mi khẽ run, tôn lên đôi đồng tử xanh biếc, thoát khỏi sự che phủ của vảy mắt trắng, đồng tử của y đã sáng hơn nhiều so với trước, có lẽ không bao lâu nữa có thể nhìn rõ tất cả, tựa như y có thể nhớ lại mọi thứ.
Có một đám bạn ở bên, Tố Vấn tạm thời gác những bối rối vô vị qua một bên, co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối, rất hứng thú nhìn quang cảnh bên này, chỉ thấy Trương Huyền giống như nghe không hiểu, trực tiếp nhãng qua đoạn đối thoại, hỏi Tiêu Nhiên: “Hôm nay anh tới đây hẳn là không phải tính nợ cũ với tôi đấy chứ?”
“Không phải.”
Câu trả lời của Tiêu Nhiên cứng nhắc y như con người y, Trương Huyền không am hiểu cách ứng phó với loại người này nhất, cũng may Nhiếp Hành Phong kịp thời chạy tới, vào phòng bếp chuẩn bị trà nóng điểm tâm bưng tới, Tiêu Nhiên nói cảm ơn, vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, lấy máy tính xách tay từ trong túi ra, nói: “Tôi tới để xác nhận vụ án với cậu.”
“Sao anh biết vụ án cảnh sát tuần tra bị giết có liên quan đến tôi?”
Theo bản năng, Trương Huyền lập tức kêu lên, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Nhiên, cậu phát hiện mình phạm phải một sai lầm có chỉ số thông minh vô cùng thấp.
“Thì ra vụ án cảnh sát tuần tra cũng có liên quan đến cậu, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin này, tôi nghĩ Ngụy Viêm sẽ rất vui mừng.”
Tiêu Nhiên lấy ảnh chụp kẹp trong máy tính xách tay ra đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền liếc mắt một cái, lập tức lắc đầu: “Không có tiền, không biết.”
Ánh mắt không vui từ bên cạnh phóng tới, Chủ tịch mất hứng, Trương Huyền đành phải thu hồi vẻ cợt nhả, chăm chú nhìn ảnh chụp, trong hình là một người đàn ông treo trên xà nhà, nhìn tình trạnh sưng phù như cái trống, chắc là ông ta chết rất lâu mới bị phát hiện, đồ dùng gia đình xung quanh rất phổ biến, xem ra người đàn ông này sinh hoạt khá bình thường.
“Bất kể có tiền hay không, phù thành cái dạng này, cha mẹ hắn cũng không nhận ra được đâu.”
Tiêu Nhiên không chú ý đến lời nhạo báng của Trương Huyền, lật ảnh chụp lại, phía sau viết tên người đàn ông là Vương Tứ Bình, năm mươi bảy tuổi, không có nghề nghiệp ổn định, nhờ vào làm việc vặt để duy trì cuộc sống, địa điểm tử vong là trong phòng trọ ở vùng ngoại thành, Vương Tứ Bình ngày thường ít tiếp xúc với hàng xóm, cũng không có họ hàng, có lẽ một người bạn của ông ta tới tìm, mới phát hiện ông ta thắt cổ chết.
Được Tiêu Nhiên giải thích, Trương Huyền hiểu thêm một ít về người chết, có điều không giải thích được vì sao Tiêu Nhiên lại tìm cậu, lẽ nào cậu ở trong sổ đen các vụ án nguy hiểm của cục cảnh sát? Chỉ cần có chuyện, cảnh sát liền tập trung vào chỗ cậu đầu tiên?
Vẫn là Nhiếp Hành Phong hỏi một câu vào trọng điểm – “Có người ngụy trang thành hiện trường tự sát à?”
“Không, người này thực sự tự sát, pháp y đã xác nhận điểm này.”
“Vậy nên anh tới tìm tôi để chiêu hồn à? Nếu ông ta có đồ đạc cá nhân, tiền nong thích hợp, tôi có thể thử xem sao, có điều gần đây tình hình tôi không ổn lắm, không đảm bảo là chắc chắn sẽ thành công.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc không gì sánh được của Trương Huyền, Tiêu Nhiên thực sự không thể xách định nổi cậu ta đang nói đùa hay thật sự mời chào việc làm ăn, khó trách cậu ta với Tiêu Lam hợp ý nhau như thế, hai người này có vài chỗ rất giống nhau.
Y đành phải trả lời thẳng: “Xin đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với chuyện của người sau khi chết, tôi tới điều tra chuyện lúc ông ta còn sống.”
“Cũng chứng minh ông ta tự sát rồi còn tra cái gì nữa?” Trương Huyền nói xong, thấy vẻ mặt Tiêu Nhiên lộ vẻ tức giận, cậu đột nhiên hiểu ra: “À, không phải anh bị cho đi tàu bay giấy đấy chứ? Tổ trọng án người ta đều đang điều tra các vụ lớn và vụ quan trọng, lại phân công cho anh việc nhỏ nhặt tầm thường kiểu này?”
“Tôi không cho rằng vụ án có phân chia ra lớn nhỏ, tôi nhận vụ án này là bởi vì nó có giá trị để nhận.”
Quả thật, vụ án càng ly kỳ quái quỷ, độ quan tâm của quần chúng càng cao, nếu phá được vụ án loại này, hiệu ứng danh lợi mang tới cho cảnh sát là rất khả quan, Tiêu Nhiên bây giờ bị chèn ép, chỉ có thể phụ trách một vài vụ án người khác không cần thậm chí không thể coi là vụ án, nhưng y lại không để ý chút nào, điều này khiến cho Trương Huyền rốt cuộc phát hiện sự khác nhau căn bản giữa y và Tiêu Lan Thảo, loại chính khí nghiêm nghị sinh uy này Tiêu Lan Thảo vĩnh viễn không có khả năng có.
Cậu nổi lên lòng tôn kính đối với vị cảnh sát này, thu lại vẻ tản mạn trước sau như một, hỏi: “Vậy chỗ nào khiến anh chú ý?”
“Bản thân cái chết không có vấn đề, nhưng trước khi chết ông ta đề cập đến bệnh viện Hoài Sơn với bạn trong điện thoại, cũng khoe khoang làm thuê kiếm được một khoản tiền lớn.”
Trương Huyền nhất thời không kịp phản ứng, vẫn là Nhiếp Hành Phong hỏi: “Ý anh là bệnh viện tâm thần Hoài Sơn sao?”
“Đúng, mấy năm trước Vương Tứ Bình từng làm vệc trong bệnh viện tâm thần một thời gian, bạn của ông ta cho rằng ông ta lại quay về làm việc, hỏi chuyện ông ta kiếm tiền, bị ông ta nói lấy lệ cho qua, sau đó không lâu ông ta liền tự sát, mà trong nhà ông ta đích xác có hơn năm vạn tiền mặt, tiền mặt dùng giấy da trâu bọc lại, giấu dưới giường, tôi nghĩ kiếm tiền mà ông ta nhắc tới chính là chỉ khoản tiền kia.”
“Vậy pháp y có kiểm tra tỉ mỉ nguyên nhân cái chết của ông ta không, theo lý, kiếm được số tiền lớn như thế, ông ta không có lý do để tự sát mới phải.”
Nghe Trương Huyền nói, Nhiếp Hành Phong nhịn không được nhìn cậu một cái, rất muốn nói cái “lý” kia là do Trương thiên sư tự sáng tạo ra phải không?
“Pháp y Hỉ Duyệt Lai trước kia từng làm đồng nghiệp với cậu, kỹ thuật phán đoán của anh ta cũng không cần phải nghi ngờ, có điều tôi không muốn kết án là tự sát, bởi vì bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ còn chưa làm rõ.”
Tiêu Nhiên vẽ một vòng trên bệnh viện Hoài Sơn trong máy tính xách tay: “Nhà Vương Tứ Bình cách bệnh viện Hoài Sơn rất gần, trước khi chết từng đề cập đến bệnh viện Hoài Sơn, mà thời gian tử vong của ông ta chỉ chậm hơn một ngày vụ án giết người xảy ra ở bệnh viện Hoài Sơn, tôi tin rằng trong này nhất định che giấu một vài đầu mối liên quan mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Vụ án giết người ở Hoài Sơn là chỉ vụ án Trương Tuyết Sơn bị giết, bởi lúc đó Trương Yên Hoa thần trí hoảng hốt ngay tại đấy, hơn nữa minh chứng trong đoạn ghi hình của camera giám sát, cuối cùng cảnh sát kết luận hung thủ là Tạ Bảo Khôn, mà sau đó Tạ Bảo Khôn cũng tự sát mất mạng, nên vụ án này không giải quyết được gì, nghe Tiêu Nhiên kể lại, vẻ mặt của Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đều nghiêm túc lên, ngay cả Hamburger cũng bị vụ án hấp dẫn, dừng tiếng huyên náo lại, đứng ở trên laptop mini của Ngân Bạch chăm chú nghe chuyện.
“Lẽ nào Trương Tuyết Sơn không chết?” Trương Huyền thấp giọng lầm bầm.
Cậu hối hận lúc đó không kiểm tra thật cẩn thận tình trạng cái chết của Trương Tuyết Sơn, thấy hồn phách của lão đủ cả, liền tự cho là lão bị giết chết, không ngờ cà cuống chết đến đít còn cay, nếu Trương Tuyết Sơn không chết, vậy bây giờ thân thể của lão đã sớm bị hỏa táng, hồn phách lại càng không biết chạy đi đâu, muốn tìm được người mà còn nhốt lão vào lại bệnh viện thâm thần thì khó.
“Nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của Vương Tứ Bình.” Cậu giục Tiêu Nhiên.
“Tôi chỉ có năm tháng, nếu ngày thì phải tra tư liệu.”
“Vậy tra ngay đi, tiện thêm cả Trương Tuyết Sơn.”
Tiêu Nhiên không hiểu mấy thứ huyền học này, có điều y làm việc, dù chỉ có một phần manh mối cũng tuyệt không bỏ qua, nhanh chóng gọi điện thoại đến cục cảnh sát hỏi đồng nghiệp, không lâu sau liền lấy được ngày sinh của hai người, tuy thiếu giờ, nhưng đối với Trương Huyền mà nói, có những cái này là đủ rồi.
Đối chiếu ngày sinh của hai người, Trương Huyền bấm ngón tay tính toán thật nhanh, cũng chỉ có lúc này trên người cậu mới có không khí nghiêm túc hiếm thấy, Tiêu Nhiên không quấy rầy cậu, ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi Nhiếp Hành Phong: “Tính mấy cái này có ích lợi gì?”
“Có một thành ngữ là thay mận đổi đào, bất cứ sự vật gì cũng có thể trao đổi, gồm cả linh hồn.”
Giải thích thế này Tiêu Nhiên dễ hiểu nhất, hỏi: “Ý của anh là Trương Tuyết Sơn từng đổi hồn phách của mình với Vương Tứ Bình? Thực ra chết ở bệnh viện tâm thần là Vương Tứ Bình? Nhưng Vương Tứ Bình cũng tự sát mà.”
“Tự sát thì càng dễ hơn, nói không chừng hồn của Trương Tuyết Sơn giờ đang ở chỗ nào nhảy nhót ấy chứ.”
Tính bát tự đối với Trương Huyền mà nói là việc đơn giản nhất, cậu rất nhanh đã tính xong, giương mi mắt lên trả lời nghi vấn của Tiêu Nhiên: “Họ có can chi tam trụ giống nhau, sau khi hoán đổi muốn lừa được âm sai có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận chút, cũng không phải không thể thành công, thí dụ kiểu này trước đây tôi từng gặp phải, Trương Tuyết Sơn chỉ là học mót.”
Nói đến đổi hồn tẩu xá, thì không thể không nhắc đến Tiết Đồng, người tu đạo để vượt kiếp đã đổi mệnh trong vụ song kiếp trước đây, để so sánh, cách làm của Trương Tuyết Sơn đúng là trò trẻ con, nhưng cậu lại không chú ý tới, đôi mi thanh tú của Trương Huyền rất khó chịu nhăn lại, thất vọng về phán đoán sai lầm của mình lúc đó.
“Vậy nên, có lẽ suy đoán của cảnh sát lúc trước đều sai cả rồi.” Nhiếp Hành Phong gấp tấm ảnh kia thành một góc độ khác đặt lên bàn trà, bóng mờ do ánh sáng tạo thành dẫn đến sự chú ý của mọi người, Trương Huyền lập tức cảm giác được, kêu to: “Sao lại giống Tạ Bảo Khôn thắt cổ thế, không phải ông ta cũng do Tạ Bảo Khôn hại chết đấy chứ?”
“Vì sao Tạ Bảo Khôn phải giết một người ngoài cuộc?”
“Nói không chừng lúc Vương Tứ Bình làm việc ở bệnh viện tâm thần từng ngược đãi bệnh nhân, anh biết đấy mấy bệnh nhân tâm thần này đều rất ghi hận…”
Trương Huyền nói được một nửa thì thấy ánh mắt mọi người đều đặt lên người mình, cậu bực bội, tiếp tục trình bày giải thích của mình: “Cũng có thể Vương Tứ Bình giúp Trương Tuyết Sơn hãm hại Tạ Bảo Khôn, ví dụ như mật báo với cảnh sát hành tung của ông ta, thế là Tạ Bảo Khôn liền dứt khoát đã làm thì làm cho trót trước khi chết…”
Cậu dùng bàn tay làm động tác dao cắt, lại không được chú ý, ánh mắt mọi người đều chuyển đến tay của Nhiếp Hành Phong, chỉ thấy anh lật tới lật lui tấm ảnh, hỏi: “Mọi người có cảm thấy Vương Tứ Bình rất giống Tạ Bảo Khôn không?”
“Có mà, Chủ tịch, điểm này em vừa nói rồi.” Trương Huyền giành trả lời.
“Ý tôi là không đơn thuần chỉ là hình thức thắt cổ, mà là tuổi tác, dáng người cao còn có khí tràng của ông ta đều rất giống Tạ Bảo Khôn.”
Chưa từng xem các ảnh chụp khác của Vương Tứ Bình, Nhiếp Hành Phong không dám một lời kết luận, nhưng anh nghĩ suy đoán của mình đại khái không sai: “Đồng thời Vương Tứ Bình từng làm việc ở bệnh viện tâm thần Hoài Sơn, rất rõ nơi này, nếu ông ta ngụy trang thành dáng vẻ Tạ Bảo Khôn tới thăm Trương Tuyết Sơn, vậy chứng tỏ cái chết cuối cùng của Trương Tuyết Sơn không phải Tạ Bảo Khôn tạo ra, mà là có nguyên nhân khác, thù lao công việc mà Vương Tứ Bình nói rất có khả năng chính là chỉ việc này.”
“…”Sau khi dừng lại mấy giây, Trương Huyền hiểu ra, gắng sức gật đầu: “Đúng đúng, em chính là ý này, Chủ tịch, anh nói hết nhưng gì em muốn nói, thật là quá thông minh!”
Mấy ánh mắt lên án bắn về phía cậu, đều bị cậu lờ đi, nhìn chằm chằm Nhiếp Hành Phong, vẻ mặt bức thiết xin hãy nhanh nhanh nói tiếp.
Nhiếp Hành Phong đành phải theo ý cậu nói tiếp: “Biết chuyện của Tạ Bảo Khôn, dùng tiền thuê Vương Tứ Bình, sau đó lại có cách khiến ông ta tự sát, tất cả điều này đều rất dễ chứng minh hung thủ là ai, nếu đây đều là do Trương Tuyết Sơn bày kế, vậy nói cách khác ông ta còn chưa chết, hoặc là hồn phách chưa chết, dựa vào thân thể Vương Tứ Bình đường hoàng ra khỏi bệnh viện tâm thần.”
“Ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc đối với tiêu chuẩn thuẩn mĩ của hắn.” Hamburger lầm bầm: “Đối tượng phụ thân chuyển từ Kiều đến Tạ Phi, lại chuyển tới một người đi đường Giáp, khiến ta có cảm giác đối thủ đã cùng đường mạt lộ.”
“Nói không sai, chuyện Tạ Bảo Khôn bị vạch trần, Trương Tuyết Sơn lo lắng không thể tiếp tục giả ngây giả dại nữa, để trốn tội, cuối cùng ông ta đành phải tùy tiện chọn một người, lúc Vương Tứ Bình đang làm việc cho ông ta, khả năng cũng không nghĩ rằng tiền mình cầm chính là bán mạng mà có.”
“Vậy bây giờ làm thế nào mới có thể bắt được Trương Tuyết Sơn?” Tiêu Nhiên vội vàng hỏi, đây mới là vấn đề y quan tâm nhất.
Xuất phát từ trực giác của cánh sát hình sự, lúc đầu y chỉ nghi ngờ vụ án Vương Tứ Bình có bí ẩn khác, lại không ngờ nội tình sẽ ly kỳ đến vậy.
Bị hỏi đến, Trương Huyền chìa tay về phía y: “Trương Tuyết Sơn đã làm được, giờ chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, hơn nữa dù bắt được thì cũng là hồn phách, cảnh sát các anh lại chẳng thể làm gì với hồn phách.”
“Nhưng cậu có thể, bất luận kẻ nào làm sai chuyện, cũng không có quyền được ung dung ngoài vòng pháp luật.” Tiêu Nhiên móc một vật từ trong túi ra, đưa cho Trương Huyền: “Đây là thứ tôi tìm được trong nhà Vương Tứ Bình, không biết có trợ giúp cho cậu truy hồn không.”
“Khụ!”
Khi thấy thứ bày ra trước mặt là một con búp bê gỗ lớn chừng nửa bàn tay, Trương Huyền bị sặc nước bọt của mình, giật lấy, kêu lên: “Vật quan trọng thế này sao anh không lấy ra từ sớm? Giấu đi thì vui lắm hả?”
Bởi vì đây chỉ là một con rối, lúc khám nghiệm hiện trường cảnh sát cũng không để ý, Tiêu Nhiên sau đó phát hiện được ở Vương gia, chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, y nhặt về, giờ nghe thấy liên lụy đến chuyện di hồn, mới nhớ ra con rối có thể có vấn đề.
“Có phải liên quan đến đổi hồn không?”
“Tạm thời còn chưa biết, có điều nói không chừng cái này có chút liên quan đến tôi.”
Trương Huyền nhìn đi nhìn lại búp bê, rồi chạy đi lục ra con rối không hiểu sao xuất hiện trong lúc mình hôn mê, phát hiện vậy mà có chín phần tương tự, trên người con rối đều khắc bùa chú khó hiểu, về phần bùa chú có giống nhau không, bởi hoa văn tương đối lẫn lộn, không thể phân biệt.
Trong sự kiện tá thọ, ông lão có tiền cũng từng dùng con rối để đổi hồn, làm cho Trương Huyền không khỏi nghi ngờ rốt cuộc cách làm chiêu này lưu hành từ khi nào, vì sao cậu lại không biết gì.
“Hẳn là từ cùng một mảnh gỗ giống nhau dùng dao khắc khắc ra.” Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, sau khi thấy anh gật đầu lại nói: “Nhưng bùa chú phía trên có phải dùng để đổi hồn hay không rất khó nói, cá nhân tôi nghĩ không giống lắm.”
“Trương nhân loại, ta thấy ngươi cần phải tăng cường huấn luyện kỹ năng cơ bản của thiên sư thêm một chút, trong phòng Tiểu Bạch có rất nhiều sách vở về phương diện này, có muốn ta lấy giúp ngươi không?”
“Không phải.” Bị nghi ngờ, Trương Huyền ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, đây không phải là bùa chú đổi hồn.”
“Không tin xin hãy giơ tay.”
Hamburger sau khi nói xong dẫn đầu giơ cánh lên, Ngân Bạch theo sau, Tố Vấn nhìn mọi người, tay giơ được một nửa, lại do dự muốn hạ xuống, bị Hamburger cản lại: “Tố Vấn, ngươi như vậy không được, cũng bởi vì là bạn, mới phải chỉ ra vấn đề của đối phương, bằng không Trương nhân loại sao mà tiến bộ được chứ?”
“Thân là cảnh sát, tôi chỉ tin vào chứng cứ.” Đây là câu trả lời của Tiêu Nhiên.
Mấy người này sao đều như thế hả?
Công việc của nghề nghiệp chính lại bị toàn thể nghi ngờ, Trương Huyền rất kinh hãi, không đợi cậu phát biểu lời cảm thán, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của Nhiếp Hành Phong: “Tôi tin.”