Nhiếp Hành Phong bị Trương Huyền kéo lảo đảo mấy cái, anh tỏ ra không hiểu nổi hành động gấp gáp của Trương Huyền, nhưng nghi ngờ nhiều hơn là: người yêu lại làm chuyện xấu gì sau lưng anh.
Trương Huyền không nói gì, chỉ cười ha ha như bắt được bảo bối, về đến cửa nhà, chào tạm biệt anh: “Chủ tịch, em phải đi làm việc, hẹn gặp lại!”
Không đợi Nhiếp Hành Phong đáp lại, Trương Huyền đã leo lên con xe cooper mini của mình, đóng cửa phịch một tiếng. Nhìn biểu hiện này của cậu là biết ngay cậu lại tìm ra cách kiếm tiền rồi, tuy nhiên về phát hiện của cậu, Nhiếp Hành Phong hoàn toàn không sờ ra được manh mối.
Trong rất nhiều thời điểm, anh không thể không thừa nhận Trương Huyền có khứu giác và ăng ten điều tra rất nhạy bén trên phương diện kiếm tiền.
Trương Huyền lên xe, đầu tiên là gọi điện thoại cho Chung Khôi, vẫn không ai bắt máy. Cậu nhân tiện mở chân ga, rướn người lấy ba lô ở chỗ ngồi phía sau. Trong ba lô đựng tất cả đồ đạc bình thường cậu cần dùng khi làm việc, trong nhà một bộ, trong xe một bộ, để có thể dùng bất cứ lúc nào. Ai ngờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, cậu khởi động xe mới phát hiện xe sắp hết xăng, đèn báo hiệu đổ xăng lóe lên không ngừng, nói cho cậu biết với tình trạng này, ngay cả khu chung cư cậu cũng không lái ra được.
Ôi, lần trước theo dõi mệt quá, cậu quên bổ sung năng lượng cho cục cưng bé nhỏ của mình.
Hết cách, Trương Huyền đành phải tắt máy, nhảy xuống xe, đến gara đẩy con xe vespa của mình ra, định chuyển xăng từ trong xe sang ô tô. Nào ngờ vừa mở nắp bình xăng ra, lại phát hiện xung quanh không có ống hút, lúc quay trở ra tìm ống hút, thì một chiếc Porche lái đến, đỗ bên cạnh cậu.
“Có vẻ như em muốn đi xa.” Cửa sổ xe hạ xuống, Nhiếp Hành Phong ló đầu ra gọi cậu.
“À, cũng không hẳn, chỉ là vụ án trong tay khá phù hợp với việc lái xe.” Trương Huyền trả lời úp úp mở mở, tiếp tục cúi đầu tìm đồ lấy xăng.
“Vậy có muốn ngồi xe tôi không? Miễn phí cho trai đẹp.”
“Anh đồng ý đến lúc đó không chia ba bảy, em sẽ cân nhắc.”
“Vậy năm năm nhé, giảm cho em 20%.”
Trương Huyền ngẩng đầu lên, nhìn Nhiếp Hành Phong, sau đó vắt tay lên cửa sổ dựa về phía trước: “Xem ra anh đọc đống sách kinh tế của Mã tiên sinh toi công rồi, lãng phí thời gian là việc xa xỉ nhất.”
“Nói chuyện thêm nữa, sẽ càng lãng phí thời gian.” Nhiếp Hành Phong hất cằm về phía trong xe: “Em rất biết tính toán, vừa vặn hai hôm nay tôi không có việc, định đi gặp Bé con, muốn quá giang không?”
Một giây kế tiếp Trương Huyền đã đeo ba lô của mình ngồi vào trong xe, tay vung về phía trước, ra chỉ thị xuất phát.
“Xe em để ở cửa phải làm sao?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Thức thần không phải chỉ dùng để nấu cơm, bọn họ còn có thể quét tước vệ sinh.” Xe lái ra ngoài, thấy Nhiếp Hành Phong không cần hỏi, đã thuần thục cho xe rẽ vào phương hướng chính xác, Trương Huyền than thở: “Đáng sợ quá, Chủ tịch, thế mà anh cũng biết em muốn đi đâu.”
“Nếu em ở bên một người mười năm, sẽ dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của người ấy.”
“Đến tháng này chúng ta mới quen nhau vừa tròn năm năm.”
Nhiếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, thật khó cho Trương Huyền ngoài số tiền ra vẫn còn nhớ rõ các con số khác, đang định tiếp theo sẽ hỏi cậu về chuyện vụ án, Trương Huyền đột nhiên như nghĩ đến điều gì nhảy dựng lên, quay đầu lại kinh ngạc kêu lên với anh: “Mười năm đâu ra?! Chủ tịch, chẳng lẽ từ hồi em còn là nhân viên ở công ty anh, anh đã lén lút theo dõi em rồi à? Không ngờ anh còn có sở thích này nhá!”
“Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, mười năm trước tôi còn ở nước ngoài…”
“Đợi đã! Nếu tính như vậy, thời em còn là sinh viên, anh đã tia em rồi? Đáng sợ quá, đáng sợ quá!”
“Trương Huyền, tự mình đa tình là không tốt đâu…”
“Chắc chắn là thế rồi, mấy vạn năm trước anh đã là cái kiểu ngấm ngầm ấy, cái lần tụi mình gặp nhau trên máy bay cũng được anh tính toán từ trước rồi phải không? Em đã bảo rồi mà, nào có chuyện trùng hợp như thế, ra là diễn cảnh yêu đương!”
Đối diện với người yêu không biết tại sao bỗng dưng trở nên vô cùng phấn khởi, Nhiếp Hành Phong thôi không giải thích nữa. Thừa lúc đèn đỏ, anh lấy một cuộn băng dính từ trong hộp ra. Trương Huyền nhìn thấy, một giây tiếp theo trở lại trạng thái bình thường, cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Nhiếp Hành Phong đưa băng dính đến trước mặt cậu, ý tứ rất rõ ràng. Trương Huyền không nói gì, thành thật xé một đoạn băng dính dán lên miệng mình, trong miệng lầm bầm: “Mới năm năm đã trở thành thế này sao? Sự thực quả là quá tàn nhẫn.”
Nhiếp Hành Phong không hiểu cậu nói gì, lái xe bình tĩnh nói: “Như vậy tiện cho em thoát khỏi trạng thái phấn khích.”
Trương Huyền gắng sức gật đầu, tỏ ý mình đã trở lại bình thường, lúc này Nhiếp Hành Phong mới nói: “Nếu nói chuyện vụ án thì em có thể tháo nó xuống, còn không thì…”
Lời chưa dứt, Trương Huyền đã kéo băng dán ra, gục xuống bàn thở ào ào rất khoa trương giống như thiếu không khí.
Chiêu trò này Nhiếp Hành Phong đã nhìn đến năm năm, anh bất động như núi, hỏi: “Có phải em hứng thú với vụ án ở núi Thanh Viên không?”
“Không, không kiếm được tiền, phù phù, em chỉ có hứng thú với nơi Chung Khôi tới thôi, phù phù.”
“Chung Khôi cũng đâu trả tiền cho em.”
“Phù phù, Mã tiên sinh có rất nhiều tiền, để có trợ lý nghe lời tùy lúc đợi lệnh ở bên cạnh, em nghĩ bất kể là bao nhiêu tiền anh ta cũng sẵn lòng trả.”
Hít thở trở lại bình thường, Trương Huyền dương dương đắc ý nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi nhận được ánh mắt kỳ lạ của Nhiếp Hành Phong, cậu kể lại chuyện sáng sớm nghe thấy tiếng Chung Khôi kêu gào, vừa nói vừa thỉnh thoảng bịt hai tai mình, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Bây giờ vẫn còn ù tai à?”
“Không biết, xung quanh ồn quá, dù có cũng không nghe được.”
“Vậy em chắc chắn là Chung Khôi đang gọi em?”
“Trực giác nói cho em biết thế. Chủ tịch, anh cũng biết khí tràng của em và Chung Khôi khá tương đồng. Ví dụ như trong sân khấu kịch, giọng nói của người khác em không nghe được, nhưng có thể nghe thấy Chung Khôi, cho nên em nghĩ có lẽ cậu ta gặp phải rắc rối gì đó, nên mới gọi em suốt như vậy.”
“Vậy vừa rồi em nên nói với Mã tiên sinh mới phải, nếu là chuyện quá nguy hiểm, nhiều người giúp đỡ sẽ tốt hơn.”
Trương Huyền cười cười, không nói gì, Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn cậu, nhịn không được nói: “Em sợ Mã tiên sinh lo lắng hả?”
“Em chỉ muốn kiếm tiền của anh ta thôi.”
Sau khi biết thân phận của Mã Linh Xu, những lời này của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong trăm phần trăm không tin. Anh nghĩ Trương Huyền làm vậy nhất định là có cách nghĩ của cậu, đôi thầy trò này có những chỗ cảm ứng với nhau mà người ngoài không thể hiểu và lý giải. Nếu không rõ, anh cũng không hỏi nhiều, lái xe về phía trước, liền thấy Trương Huyền kêu nóng, cởi áo khoác ra. Theo áo cởi ra, một thứ màu trắng từ ghế rơi xuống nền xe.
“À, quên mất nó.”
Trương Huyền cúi người nhặt đồ lên, là một bình thiếp ly bạch ngọc chế tác tinh xảo. Nhiếp Hành Phong trông quen quen, lại liên tưởng đến một loạt hành động của Trương Huyền ở Mã gia, anh ngộ ra: “Đây không phải là thứ em vừa lấy ở chỗ Mã tiên sinh đấy chứ?”
“Đúng thế, nhìn rất thú vị, liền tiện tay cầm đi, cuối cùng giấu trong áo quên luôn.” Trương Huyền xem đi xem lại bình bạch ngọc: “May mà không vỡ, bằng không chắc chắn sẽ bị ăn mắng. Tuy là đồ dỏm, nhưng hình như Mã tiên sinh rất để ý đến nó.”
“Biết Mã tiên sinh để ý đến nó mà em còn lấy!”
Nếu không phải đang lái xe, Nhiếp Hành Phong nhất định giơ tay vả cho Trương Huyền một phát. Anh hiểu rõ Trương Huyền, chắc chắn không phải cậu tiện tay lấy bình, mà là đã mưu tính từ trước.
Sự không vui hoàn toàn không truyền đến được, Trương Huyền nghịch bình ngọc, bình chân như vại nói: “Năm đó ông ấy khi dễ em không biết gì, cướp ngọc trai của em, em có nói gì đâu. Em chỉ mượn cái này chơi hai hôm thôi, coi như lấy lãi đi.”
Thôi được rồi, dù sao chắc chắn Mã tiên sinh cũng thừa biết cái tật tiện tay dắt dê này của Trương Huyền, nếu anh ta không nói gì, thì chính là ngầm cho phép. Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, người ngoài như mình không cần nói nhiều nữa.
Trương Huyền rất ưng ý bình ngọc, lật qua lật lại thưởng thức, lại mở nắp bình ra, nhìn vào trong. Bên trong rất sạch sẽ, giống như chưa từng sử dụng. Theo nắp mở ra, một luồng linh khí thanh trong lọt ra, trái tim cậu bị kích động, dưới sự thúc đẩy của bản năng cậu lập tức đậy cái bình lại.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Không sao.” Trương Huyền nhỏ giọng thầm thì: “Hình như em phát hiện ra một bí mật rất khó lường.”
Một bí mật vốn không nên bị cậu chạm vào, có điều nếu đã sờ đến, thì cũng là chuyện không còn cách nào, có lẽ mọi chuyện đều đã được định trước trong số phận rồi.
Nghĩ như vậy, Trương Huyền đưa tay chạm đến mép ngoài của bình ngọc, Nhiếp Hành Phong thấy cậu quyến luyến không rời, liền nói: “Nếu em thực sự thích, thì nói thẳng với Mã tiên sinh là được, dù sao bất kể em muốn thứ gì từ chỗ Mã tiên sinh, anh ta cũng sẽ đưa cho em.”
Anh thậm chí còn cảm thấy nếu là Trương Huyền, ngay cả mạng Mã Linh Xu cũng sẽ dâng lên mà không cần để ý, đây chính là toàn bộ tình cảm bậc bề trên dành cho con cái.
Nghe xong lời anh, Trương Huyền thu lại vẻ tươi cười trên mặt, một lát sau, đột nhiên ôm lấy bình thiếp ly nằm sấp lên bàn, khóc lớn: “Chủ tịch, chuyện vốn rất vui, vì sao anh lại nói đau lòng đến thế? Em sẽ nhanh chóng tìm Chung Khôi về cho Mã tiên sinh, cũng không cần tiền của Mã tiên sinh nữa, hu hu…”
Thấy Trương Huyền giở trò quỷ nhiều rồi, Nhiếp Hành Phong lúc đầu không để ý đến cậu. Ai ngờ qua một lúc lâu, Trương Huyền vẫn vùi đầu vào khuỷu tay bất động, nghe tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên, anh nhịn không được đưa tay đẩy đẩy Trương Huyền.
“Không phải em khóc thật đấy chứ?”
“Gần đây trời rét quá, dễ đa sầu đa cảm.”
Được hỏi chuyện, Trương Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt đo đỏ chứng tỏ cậu quả thực có khóc, về phần có “đa sầu đa cảm” thật không, Nhiếp Hành Phong cảm thấy có lẽ nên bỏ qua không tính, nín cười nhìn cậu cẩn thận cất bình ngọc, bỏ vào ba lô, hỏi: “Em định tìm Chung Khôi thế nào?”
“Ờm…”
Trương Huyền còn chưa mở miệng, đã bị tiếng nói từ phía sau truyền đến cắt ngang: “Tiền bối Chung Khôi chắc chắn là tới Thường Vận rồi. Vừa hay Chủ tịch muốn tới Thường Vận thăm Bé con, một công đôi việc.”
Trương Huyền quay đầu lại, thấy Hamburger ngồi ở băng ghế sau, phụt một phát phun ra: “Ngươi đến lúc nào vậy!?”
“Trước khi ngươi đến thì ta đã đến rồi.” Hamburger sửa sang lại nhúm lông bị cuộn lên: “Cơ mà cái đoạn ngươi tự mình đa tình cho rằng Chủ tịch đại nhân theo đuổi ngươi quá buồn chán, ta liền chợp mắt một lát, sau đó bị tiếng khóc của ngươi đánh thức.”
“Ta hỏi ngươi vì sao lại ở đây?”
“Bởi vì không muốn làm bóng đèn trong nhà. Ngươi biết huynh đệ Ngân Bạch rồi đấy, cả ngày dính lấy nhau, chướng mắt lắm.”
“Lẽ nào bây giờ ngươi không phải là bóng đèn sao?”
Trương Huyền rướn người muốn túm lấy nó ném ra ngoài. Hamburger có đề phòng từ sớm, bay xuống cuối cùng. Nhiếp Hành Phong cắt ngang cuộc cãi nhau của họ, hỏi Hamburger: “Sao ngươi biết Chung Khôi đến Thường Vận?”
“Là trực giác của âm ma, gần đây tâm trạng của Chung Khôi rất bất ổn. Với cả hắn vừa là trẻ mồ côi vừa không có bạn bè gì, nếu hắn nói có việc, ngoại trừ tới Thường Vận còn có khả năng khác sao?”
“Cậu ta cũng không phải chưa từng tới Thường Vận, không cần phải giấu diếm chúng ta chứ?”
“Thời điểm một người có bí mật trong lòng, hắn nói chuyện sẽ có tính chọn lựa. Tuy rằng Chung Khôi là một con quỷ ngu ngốc, lại vô tâm vô phế, nhưng bí mật ẩn giấu trên người hắn có lẽ còn nhiều hơn chúng ta.”
Hamburger nói khá có lý, liên tưởng đến các biểu hiện gần đây của Chung Khôi, Trương Huyền cũng cảm thấy khả năng y tới Thường Vận là rất lớn: “Tìm được cậu ta tẩn cho một trận trước rồi tính. Cậu ta muốn làm gì là tự do của cậu ta, nhưng ảnh hưởng đến ta thì cậu ta không đúng rồi. Để sau này Mã tiên sinh có trợ lý sai khiến, dù có chuyện gì ta cũng sẽ bất chấp gian nguy không nề hà!”
Giống như tỏ ra quyết tâm, Trương Huyền giơ nắm tay lên trước mặt. Hamburger nghiêng đầu nhìn cậu, lành lạnh hỏi: “Ngươi khẳng định không phải là vì ngươi ăn được bữa sáng ngon miệng?”
Trương Huyền thò tay vào túi, Hamburger còn tưởng cậu định móc đạo bùa phi tiêu, ai ngờ cậu lấy ra khăn tay, dùng khăn tay lau mắt. Hành động không giống trước kia, nhìn cậu hình như lại chảy nước mắt, Nhiếp Hành Phong bắt đầu lo lắng.
“Em thật sự không sao chứ?”
“Hắn không sao đâu.” Hamburger vỗ cánh bay đến vai Nhiếp Hành Phong nghiêng đầu nhìn: “Ta suy đoán, Trương nhân loại chắc là bị mắc bệnh đau mắt hột rồi.”
Trương Huyền ngẩng đầu lên nhìn, trong tròng mắt lam ánh nước long lanh, không vui phản bác lại: “Ta chỉ tương đối cảm tính.”
“Ha ha.”
Hamburger đáp lại hai chữ, tuy rằng nó còn muốn nói hơn rằng – ngài cảm tính, là bởi vì biển khơi sắp cạn sao? Nhưng cân nhắc đến hậu quả khi ngỗ ngược, nó gắng gượng nuốt trở vào.
“Trương Huyền.” Nhiếp Hành Phong lo lắng hỏi: “Nếu không hay là chúng ta đi khám khoa mắt trước đi?”
Bộp!
Hộp khăn giấy bay lên, đập vào đầu Hamburger, nó theo cái hộp cùng rơi xuống dưới, liền hét lớn: “Là Chủ tịch đại nhân nói, sao lại đánh ta?”
“Ta đánh ngươi mà còn cần tại sao à?”
Cho dù Nhiếp Hành Phong có nói sai, cậu cũng không nỡ đánh, dù sao sự tồn tại của Hamburger chính là để đánh, vừa hay vật dùng đúng chỗ.
Không biết Hamburger bị đánh đến chỗ nào, chỉ nghe thấy tiếng líu ríu của nó ở phía sau truyền đến: “Nhất định là gần đây ngươi không uống thuốc, chỉ số thô bạo tăng vọt. Chủ tịch đại nhân mau cho hắn uống thuốc đi.”
Trương Huyền lại móc đạo bùa ra, chuẩn bị dạy dỗ nó. Chuông điện thoại từ trong túi Nhiếp Hành Phong truyền ra.
Nhiếp Hành Phong đang lái xe, đưa di động cho Trương Huyền, cuối cùng gián tiếp giải trừ nguy cơ cho Hamburger. Thấy cuộc gọi đến báo là Ngụy Viêm, Trương Huyền không tính toán với Hamburger nữa, ngồi trở lại nghe điện thoại.
“Chào Nhiếp tiên sinh.” Sau khi kết nối, đối diện truyền đến tiếng thăm hỏi khách khí của Ngụy Viêm. Sau khi được Nhiếp Hành Phong giúp đỡ mấy lần, thái độ của Ngụy Viêm đối với anh trở nên rất kính trọng.
“Là tôi, Trương Huyền. Chủ tịch đang lái xe, anh có chuyện gì?”
Đối diện im lặng một chút, thấy Ngụy Viêm do dự, Trương Huyền tốt bụng nói: “Xem ra không phải việc gấp, tôi cúp máy đây.”
“Đợi chút, là chuyện khá quan trọng.” Ngụy Viêm vội vàng gọi cậu lại: “Cậu có quen Chung Khôi không? Mấy phút trước cậu từng gọi điện thoại cho cậu ta.”
“Tôi có linh cảm xấu.”
Trương Huyền thì thầm xong, hỏi: “Là Chung Khôi nhà chúng tôi sao? Thực ra cậu ta chỉ là đầu bếp nhà chúng tôi, tôi không quen thân với cậu ta lắm. Nếu cậu ta làm chuyện gì phạm pháp thì không liên quan gì tới tôi hết.”
“Không phải tôi khởi binh vấn tội cậu, cậu không cần vội vàng phủi sạch. Chung Khôi có chút liên quan đến vụ án hiện giờ tôi đang xử lý, cho nên tôi muốn biết rõ hơn một vài việc liên quan đến cậu ta.”
“Cậu ta không phải bị giết đấy chứ?”
Với mức độ xui xẻo của Chung Khôi, việc này không phải không có khả năng. Tuy rằng Trương Huyền không thể tưởng tượng ra được một con quỷ bị giết thêm lần nữa sẽ biến thành bộ dạng gì.
“Nói chính xác, là cậu ta giết người. Vụ án tài xế taxi ở núi Thanh Viên cậu đã xem tin tức chưa? Chung Khôi là nghi phạm hàng đầu của vụ án này. Chúng tôi đang truy bắt cậu ta, vừa rồi tôi tới hỏi thăm Nhiếp gia, bạn của cậu nói cậu ta đã đi mấy hôm, hành tung không rõ, có vấn đề gì bảo tôi hỏi trực tiếp Nhiếp tiên sinh.”
Nhiếp gia?
Trương Huyền sửng sốt một chút mới nghĩ ra Ngụy Viêm nói hẳn là về Trương gia. Xem ra chân trước họ vừa đi, chân sau Ngụy Viêm đã đến thăm. Về phần vụ án tài xế taxi bị giết cậu cũng không rõ lắm, lúc tin tức được phát trong đầu cậu toàn là tiếng gào của Chung Khôi.
“Chung Khôi giết người?” Trương Huyền liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong: “Các anh không nhầm chứ?”
“Trên xe người bị hại có vân tay và ba lô của cậu ta, cho nên hiện giờ cậu ta rất bị tình nghi.” Dừng một chút, Ngụy Viêm nói tiếp: “Nhưng nếu quả thật cậu ta giết người, vậy thì đây chính là hung phạm ngu nhất tôi từng gặp. Sau khi vụ án xảy ra cậu ta còn lộ diện ở hiện trường, nhận thẩm vấn của cảnh sát, thậm chí còn nói với cảnh sát rất quen với tôi.”
Rất giống tác phong của Chung Khôi, thảo nào điện thoại di động không ai nhận, xem ra là bị cảnh sát khống chế. Mà nhiều lần gọi điện thoại cho Chung Khôi, cậu liền trở thành đối tượng bị nghi ngờ hàng đầu.
“Có thể kể lại tỉ mỉ vụ việc xảy ra được không?” Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt hỏi.
Vừa nghe có chuyện hóng hớt, Hamburger chui ra khỏi hộp khăn giấy đầu tiên, bay đến phía trước ghế ngồi chiếm vị trí tốt nhất. Trương Huyền không để ý đến nó, mở to âm lượng điện thoại lên, để Nhiếp Hành Phong cũng có thể nghe được.
Vụ việc xảy ra rất đơn giản, hai du khách leo núi lúc lên núi tình cờ phát hiện ra xe taxi bị rơi vỡ, liền lập tức báo cảnh sát. Ban đầu cảnh sát phụ trách kiểm tra hiện trường phán định vụ án là giết người cướp tài sản, ai ngờ trong quá trình họ khám xét thì Chung Khôi xuất hiện. Y tự nhận là trùng hợp đi ngang qua, nhưng trong lúc thẩm vấn thì lại nói là biết tài xế. Quỷ dị hơn là đầu lâu vốn treo trên thi thể tự động lăn xuống chân y. Y liền kêu oa oa hốt hoảng trốn khỏi hiện trường, sau đó cảnh sát tăng thêm nhân lực lục soát núi, đồng thời lên cả cô nhi viện trên núi hỏi tình hình, nhưng đều không thu hoạch được gì. Chung Khôi giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất giữa rừng núi.
Bởi vì tình hình lúc đó rất quỷ dị, lúc đội trưởng báo cáo cho Ngụy Viêm đã nói cực kỳ tỉ mỉ, lại thêm bằng chứng từ những cảnh sát khác và khách leo núi, chứng tỏ tình huống lúc đó đúng là như thế. Để Trương Huyền dễ hiểu, lúc Ngụy Viêm kể lại cũng nhắc đến mấy điểm quan trọng. Sau khi nghe xong, Hamburger lắc đầu đầu tiên: “Nếu Chung Khôi giỏi đến mức thấy hơi tiền nổi máu tham giết người, thì đến bây giờ vẫn không phải chỉ là một trợ lý nhỏ.”
“Ai đang nói chuyện vậy?”
“Ai nói không quan trọng.” Trương Huyền hất Hamburger ra: “Quan trọng là trong quá trình pháp y giám định, đầu lâu bị chạm vào lăn xuống, việc này cũng không có gì kỳ lạ. Ngược lại nếu quả thật Chung Khôi giết người, vì sao cậu ta còn để ba lô lại trong xe chứ?”
“Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ, đội trưởng lén nói với tôi một việc, cậu ấy cảm thấy vụ án này có quỷ.” Ngụy Viêm hạ giọng nói: “Trước khi Chung Khôi xuất hiện, đội trưởng cùng cấp dưới đã kiểm tra trong xe, xác định bên trong không có ba lô của Chung Khôi, nó xuất hiện sau đó.”
“Hả?”
Trương Huyền nghĩ không ra, lại nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Trong ba lô có thứ gì?”
“Điện thoại di động, ví tiền, một quyển ghi chép lịch trình hàng ngày. Còn có một phong thư dán kín, bên trong có tờ chi phiếu, hơn năm mươi vạn.”
“Khụ!”
Trương Huyền sặc, Hamburger cũng trượt chân, từ trên lưng ghế ngã xuống, kêu lên: “Đó là tiền của ai?”
“Là danh nghĩa của Chung Khôi, ví tiền của tài xế cũng ở đó. Cho nên lập luận giết người cướp của không được thành lập. Chúng tôi cũng nghi ngờ Chung Khôi có quan hệ thiệt hơn gì đó dẫn đến báo thù, nhưng hiện nay vẫn chưa tìm ra được sự liên quan giữa họ.”
Chung Khôi sẽ không vì tiền mà giết người, nhưng cậu ta có số tiền lớn như thế cũng quá thần kỳ. Trương Huyền vẫn luôn cho rằng người nghèo nhất trong nhà chính là Chung Khôi, giờ mới phát hiện ra bản thân đã xem nhẹ y.
“Quỷ quái nhất chính là thủ pháp giết tài xế. Ông ta bị chặt đứt cả đầu, công cụ gây án là thứ mỏng hơn cả giấy. Nhưng dù là dao có sắc bén đến đâu, trong buồng lái chật hẹp cũng không thể tạo ra lực tác dụng cắt đứt hoàn toàn. Kết quả khám nghiệm hiện trường cũng cho thấy ngoại trừ người chết, tất cả đồ vật trong xe đều không bị hư hại. Pháp y nói khả năng lớn nhất là có người từ phía sau dùng thứ gì đó siết chặt người chết, khiến cổ ông ta gãy rời. Nhưng tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm được hung khí tương tự.”
“Trong xe ngoại trừ vân tay Chung Khôi, còn có của người khác không?”
“Còn có rất nhiều, đều là của hành khách lưu lại. Việc này rất khó tra, trừ khi đối phương có tiền án tiền sự… các cậu muốn tới xem người chết không?”
Nghe đến đó, Trương Huyền phản ứng lại. Hỏi bọn họ về chuyện của Chung Khôi cái đếch gì, căn bản là vụ án quá ly kỳ, tên này muốn bảo họ giúp đỡ mà thôi.
“Chuyện nhìn người chết rất xui, nhưng nếu anh trả mười vạn, tôi sẽ cân nhắc giúp đỡ anh.”
Tính tình Ngụy Viêm cứng nhắc, anh ta rất khó thích ứng với giọng điệu này của Trương Huyền, một lát sau mới hỏi: “Cậu đang nói giỡn hả?”
“Nhắc đến tiền, tôi không bao giờ nói giỡn. Trước đây Tiểu Lan Hoa tôi toàn tính hai mươi vạn, nể tình chúng ta thân thiết, tính anh nửa giá, nếu không thì giảm cho anh thêm 20%?”
“Tôi không có gia sản như Tiêu Lan Thảo, không có nhiều tiền để hiếu kính cậu như thế.”
“Hiện giờ Ngụy gia coi trọng anh như thế, chỉ cần anh xử lý thêm mấy vụ đẹp nữa, lên cao chẳng phải chỉ là chuyện một câu nói thôi sao? Anh thăng chức cũng phải dùng tiền, coi như là đầu tư, muốn làm không? Nếu không hứng thú thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi chút.” Ngụy Viêm lập tức gọi cậu lại: “Chừng nào cậu có thể giải quyết vụ án này?”
“Trong vòng một tuần sẽ cho câu trả lời thuyết phục, có tin tức tôi sẽ liên lạc lại với anh. Yên tâm đi, làm không tốt không lấy tiền.”
Tiếp đó Trương Huyền lại hỏi kỹ càng tình hình của Chung Khôi, tện thể giải thích tiêu chuẩn thu phí của mình. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện cậu cúp điện thoại, rồi quay đầu cười he he nhìn Nhiếp Hành Phong, chỉ huy: “Anh chàng đẹp trai, chúng ta tới Thường Vận.”
Hướng Nhiếp Hành Phong đang lái vốn chính là Thường Vận, nghe Trương Huyền nói, anh tăng tốc độ xe, hỏi: “Em chỉ có một tuần, có muốn tới xem người chết bên kia trước không?”
“Lúc nào quay về xem cũng không hề gì. Chúng ta tìm Chung Khôi trước, trực giác nói cho em biết, tìm được cậu ta là có thể đào được chân tướng.”
“Trực giác cũng nói cho ta biết, thời gian rất ngắn, nếu ngươi không tra ra hung thủ, tám vạn sẽ đi tong.” Hamburger ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở.
“Ngươi không hiểu rồi. Vì sao có rất nhiều vụ án được phá vào đầu thất? Không phải là người chết hiển linh, mà là trình tự phá án vốn cần một tuần. Nếu một tuần vẫn không phá được, nó rất có khả năng trở thành huyền án. Cho nên bất kể thế nào, chúng ta cũng không bị tổn thất.”
Tính toán rất khôn khéo, dù sao Trương Huyền cũng còn chút lương tâm, không bắt chẹt Ngụy Viêm giống như đối với Tiêu Lan Thảo, Nhiếp Hành Phong nói: “Hình như Ngụy Viêm nói rằng trong camera giao thông không ghi lại được chiếc xe Chung Khôi đã ngồi?”
Trương Huyền vỗ đùi: “Đúng rồi, không biết con quỷ kia làm sao, vừa ra khỏi cửa đã gây phiền toái cho chúng ta. Cả ngày ở nhà chúng ta ăn ăn uống uống, thế mà tích được nhiều tiền thế, còn lúc nào cũng bắt em mời khách. Đợi đến lúc gặp cậu ta, em phải đánh cho cậu ta một trận mới được…”
Cắt ngang lời nói hùng hồn của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi hơi hiểu nguyên nhân Chung Khôi tới cô nhi viện rồi.”
“Sao vậy?”
“Cậu ấy mang tiền mình dành dụm được đến báo đáp cô nhi viện, cho nên không muốn để chúng ta biết, nhưng không cẩn thận bị cuốn vào vụ án giết người. Tôi chỉ không nghĩ ra vì sao cậu ấy lại nói quen biết tài xế, vì sao lúc bị cảnh sát nghi ngờ lại kêu lên chạy trốn. Đối với cậu ấy, khoản tiền kia rất quan trọng, là chuyện gì khiến cậu ấy thà vứt bỏ cũng phải rời đi?”
“Oa oa… kêu to…” Lúc Ngụy Viêm miêu tả, Nhiếp Hành Phong không để ý, giờ đột nhiên cảm thấy có vấn đề. Bản thân Trương Huyền cũng phát hiện ra, chần chừ hỏi: “Không phải anh nghĩ đến ‘Oa oa*’ kia đấy chứ?”
(*Oa oa – tiếng kêu oa oa đồng âm với oa oa – em bé, bé con.)
Nhiếp Hành Phong không trả lời ngay, nhưng nhìn sắc mặt tối sầm của anh, dự cảm không lành trong lòng Trương Huyền càng mạnh mẽ hơn. Bé con ở trên núi, cũng là người có thể khiến Chung Khôi bất chấp tiền tài và nguy hiểm của bản thân. Nếu chân tướng quả thật như thế thì thảm rồi, bất cứ chuyện gì chỉ cần thằng bé kia xen vào, tình huống đều trở nên rất vi diệu.
“Xem ra dù không có tám vạn, chắc chắn Trương nhân loại cũng sẽ ra tay.” Hamburger ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý nói.
Trương Huyền cho nó câu trả lời là phải: “Ngươi chạy đến cô nhi viện trước xem Bé con thế nào, tiện thể xem xét hiện trường vụ án, xem có đầu mối nào lưu lại không.”
Cho dù có đầu mối cũng đã bị cảnh sát tịch thu từ sớm, mấy người cấp dưới của Ngụy Viêm không phải kẻ bất tài.
Nhìn sắc mặt Trương Huyền, Hamburger không dám nói ra lời châm biếm, nhận lệnh phi khỏi xe, dang cánh bay về phía núi Thanh Viên.
Hamburger đi rồi, Trương Huyền lại gọi điện thoại cho cô nhi viện Thường Vận. Nhiếp Hành Phong lái xe, nghe cậu nói chuyện với đối diện liền biết không thuận lợi, không bao lâu cậu cúp điện thoại, đôi mi thanh tú nhíu chặt nhìn qua.
“Viện trưởng không cho Bé con nghe điện thoại?”
“Nào đến lượt viện trưởng? Ngay cả cửa của ông bảo vệ em cũng không qua được.” Trương Huyền tức giận vung nắm đấm: “Nếu con ta có bất trắc gì, ta sẽ không để yên cho bọn họ!”
Khí thế tràn đầy căm phẫn, nhưng cách nắm tay ngón cái đặt lên bốn ngón khác của cậu khiến Nhiếp Hành Phong thấy rất đáng yêu, vỗ vỗ chân cậu an ủi: “Với kinh nghiệm của tôi, đụng vào Bé con, kẻ xui xẻo đều là đối phương. Hiện giờ phiền phức ngược lại là Chung Khôi.”
Được anh giải thích, Trương Huyền yên lòng, còn chưa nhìn thấy hiện trường, mọi suy đoán đều không có cơ sở, hy vọng con quỷ kia không sao, bằng không mình không thể trả thù cậu ta được.