Tố Vấn là con do sói và cửu vĩ hồ sinh ra, từ khi bắt đầu có ký ức y đã sống một mình, y không biết cha mẹ mình là ai, cũng không hiểu vì sao y khác những con sói và hồ ly khác, xuất phát từ tâm lý tự ti vì chín cái đuôi, bình thường y luôn độc lai độc vãng, cho đến một ngày nào đó y gặp Sơ Cửu, cũng chính là người đã dưỡng dục y trưởng thành.
Sơ Cửu là một người rất khó tiếp xúc, nhưng không biết là hợp nhãn duyên hay nhìn trúng linh lực trời sinh của y, phá lệ đưa y về chăm sóc, còn dạy y pháp thuật. Có điều phần lớn thời gian Sơ Cửu đều bế quan trong núi, hắn chẳng những không có bạn bè khác, còn không có ham mê gì, điều này rất nhàm chán đối với Tố Vấn hiếu động trời sinh, bèn thừa dịp Sơ Cửu bế quan, y chạy thẳng xuống núi. Vào một buổi chiều còn chưa tính là quá lạnh, y chơi mệt rồi, liền biến về dạng sói, tự mình nằm bò trên một khu đất trống trong núi phơi nắng.
Lúc đang ngủ đến mơ màng dưới ánh mặt trời, y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nhưng chỉ chốc lát những âm thanh này đã biến mất, thay vào đó là tiếng kêu gào đáng sợ và tiếng xé rách, với thính lực và sự cảnh giác của sói vậy mà y lại không theo kịp những biến cố thình lình xảy ra kia, đợi đến lúc y phản ứng lại, từ trong tuyết bò dậy ló đầu nhìn chuyện gì xảy ra, tất cả đã kết thúc.
Xuất phát từ sự thận trọng trời sinh của loài thú, y không hành động thiếu suy nghĩ, mà vẫn núp sau đá núi như trước. Xuyên qua cành tùng treo đầy bông tuyết trước mắt, y thấy một khoảng đất đỏ thẫm đối diện, trên mặt đất chất đống một vài thứ nhìn không rõ nguyên trạng, ang áng là da thịt xương cốt, ánh mắt lướt sang bên cạnh, y nhìn thấy một cái đầu người bị nhai mất hơn nửa, thứ giống như đầu người này nói cho y biết sinh vật bị thảm sát là con người.
Xa xa truyền đến tiếng thở dốc phì phì, Tố Vấn theo tiếng nhìn lại, thấy một con thú một sừng thân hình khổng lồ. Quái thú y từng gặp không nhiều lắm, không biết đó là sinh vật gì. Chỉ thấy khi nó hoạt động, đôi mắt như chuông đồng theo đó phản xạ ánh sáng, chiếu ra con ngươi giống như hình thoi. Toàn thân nó xám xịt, lúc cong người xương cốt trên thân thể gồ lên từng khúc một. Phía dưới chỉ có hai chân giống người, một trước một sau gắng gượng chống đỡ thân thể cao lớn của nó, nhìn qua hơi buồn cười, nhưng sát khí tản ra từ người nó lại khiến người ta khó mà cười nổi. Mỗi một bước của nó khiến mặt đất không ngừng chấn động theo. Trên miệng nó còn có vật thể giống như cẳng chân dính đầy vết máu bên trên, bị xé thành miếng thịt, chứng tỏ con người kia bị nó cắn chết.
Tố Vấn ở trên núi rất nhiều năm, chưa từng nhìn thấy loài quái vật này, nhìn thấy móng vuốt sắc bén của quái vật, y nghĩ nó đủ xé mình thành từng mảnh nhỏ, nên không dám lộn xộn, giữ nguyên động tác nhìn lén như trước.
Quái vật thở hồng hộc một hồi, giống như trút giận, nắm lấy vật thể không còn tính là thân thể người trên mặt đất kéo lên. Nó dường như không có hứng thú nuốt chừng, chỉ cắn đơn thuần, sau khi phát hiện khó mà nuốt xuống được liền nhổ sang một bên, tiếp đó lại đi đến cành tùng đung đưa bên cạnh. Cành tùng to bằng cổ tay dễ dàng bị nó làm gãy, tuyết đọng rơi bên trên xối vào quái vật, nó đạp lung tung trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét không vui.
Ầm ầm!
Trước mắt Tố Vấn hiện lên tia sáng, chợt nghe thấy bầu trời đang sáng sủa lại rơi xuống một tiếng sấm, sét giống như bổ sát gần đấy, y bị chấn động run lên, quái vật lập tức cảm giác được, thôi gầm rú, quay đầu nhìn hằm hằm về chỗ y ẩn thân.
Sát khí theo ánh mắt quái vật bắn tới truyền cho Tố Vấn, sợ bị phát hiện, y nhắm mắt lại không nhúc nhích – lúc chưa hoàn toàn nắm chắc có thể thoát khỏi nguy hiểm thì đây là cách ẩn nấp theo bản năng của dã thú, tránh né tầm mắt, khiến cho đối phương không thể lần theo dấu vết của mình.
Quả nhiên, theo y nhắm mắt, cỗ sát khí kia biến mất, y cũng không dám lộn xộn, ngừng thở qua một hồi nữa, chợt nghe đối diện truyền tiếng tiếng động soàn soạt, không giấu được tò mò, y mở mắt ra, lại phát hiện quái vật đã biến mất, trên vết máu loang lổ dưới mặt đất có một người đang ngồi, tiếng soàn soạt là do tay hắn kéo cành tùng vọng lại – sau khi chú ý thấy đống thứ giống hài cốt con người, biểu hiện của hắn khá khiếp sợ, nắm cành tùng không ngừng run rẩy.
“Khốn kiếp, súc sinh kia lại gieo họa cho người!” Y nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói, cảm giác đau thương phẫn nộ toát ra từ trong lời nói.
Có lẽ nói hắn là người đàn ông thì hơi quá, tuổi hắn chưa lớn lắm, xương cốt cơ thể vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn, bỏ đi cương khí đạo gia lộ ra giữ hai hàng lông mày, hắn cùng lắm chỉ là một thiếu niên, hơn nữa còn là một… thiếu niên toàn thân lõa thể.
Nhưng đáng sợ là trên mặt trên người thiếu niên dính đầy vết máu, chợt nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn cũng bị quái vật tấn công, bản thân hắn hình như cũng giật mình, vẻ mặt hoảng sợ không yên, dường như muốn đứng lên, nhưng nửa chừng lại lảo đảo ngã xuống đất, tay đặt trên thứ máu thị lẫn lộn, sợ hãi đến mức la hét thành tiếng.
Thấy cảnh này, Tố Vấn còn hoảng hốt hơn thiếu niên, y nhắm mắt trước sau không quá mười giây, không thể nào tưởng tượng được thời gian ngắn như thế quái vật chạy đi đâu, mà thiếu niên trần truồng này lại là chuyện gì, thấy hắn thực sự rất sợ hãi, Tố Vấn cố tình biến thành hình người đi tới an ủi, lại kinh ngạc phát hiện bản thân không biến thân được.
Có lẽ vừa rồi khí tràng của quái vật quá mạnh, chặn lại linh lực của y, gay go là thiếu niên kia hoảng hốt một hồi, giống như phát hiện ra sự hiện hữu của y, ánh mắt mờ mịt nhất thời sáng ngời, nhìn chằm chằm vào chỗ y đang ở mà bất động, rất nhanh thiếu niên đứng lên, sau khi chú ý thấy tình trạng khiếm nhã của mình, dùng cành tùng che người lại định đi tới, ngay lúc Tố Vấn lo lắng hắn sẽ đến gần, xa xa truyền đến tiếng gọi réo hồn hậu.
“Tiểu sư đệ? Tiểu sư đệ, đệ đang ở đâu? Hàn Việt?”
Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên quay lại, Tố Vấn nhân cơ hội trốn ra phía sau đá núi khá xa, đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, một người đàn ông râu quai nón chạy tới, thấy cảnh tượng tanh máu trước mắt cùng tình trạng người thiếu niên, cả kinh kêu lên: “Nghiệp chướng lại ra ngoài hại người rồi? Đệ có bị thương không? Quần áo đệ đâu?”
“… Không biết.”
Im lặng một hồi, Hàn Việt trả lời, giọng nói có chút bối rối, giống như ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
“Súc sinh kia đâu?”
“Không biết, đệ đuổi được một nửa liền ngất đi, tỉnh lại đang ở chỗ này, đừng hỏi việc này trước, sư huynh, đệ sắp chết rét rồi, hắt xì, mau cho đệ bộ quần áo.”
“À, được.” Sách sư huynh nhìn có vẻ rất nghe lời sư đệ hắn, không hỏi nhiều nữa, cởi áo khoác ra cho sư đệ, lại nói: “Đệ chờ ta, ta đi kiếm cho đệ bộ quần áo.”
Tiếng bước chân lại chạy xa, đợi tất cả đều yên tĩnh, Tố Vấn từ sau đá núi lặng lẽ thò đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy Hàn Việt nhanh chóng dọn dẹp cái gì trên mặt đất, cách quá xa, y không thấy rõ, chỉ cảm thấy thiếu niên không ngừng run rẩy, không phải xuất phát từ lạnh, mà run vì sợ, thu dọn một hồi, hắn dừng lại, chân trần đứng lặng người trong tuyết, đột nhiên như bị điện giật nhảy dựng lên, móc một vật nhỏ từ trong túi áo Sách sư huynh đưa cho hắn ra, sau khi nhìn rõ hình dạng vật kia, hét to một tiếng ném nó ra ngoài.
Vật thể rơi xuống tuyết lăn hai vòng, màu đen kịt được ánh tuyết tôn lên hết sức nổi bật, ngay cả Tố Vấn ở phía xa cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là một con rối nâu sậm còn chưa to bằng lòng bàn tay, tứ chi được điêu khắc rất rõ ràng, trên người còn bọc thứ giống như vải da, y không biết mình có hoa mắt hay không, trong nháy mắt con rối rơi xuống tuyết, miếng da bao quanh con rối giật giật, khiến con rối làm ra tư thế mặt hướng lên trên.
Khí tức thuộc về linh thức phát ra, trong lòng Tố Vấn chợt căng thẳng, phát hiện bản thân thế mà lại không áp chế được cảm giác thích cỗ khí tức kia, khí tức mê hoặc thuộc về đồng loại rất dụ người, khiến y gần như không kịp chờ đợi muốn xông tới chiếm lấy con rối.
Có thể Hàn Việt quá hoảng sợ, trái lại không thấy con rối kỳ quái, y kéo chặt áo khoác sư huynh cho, xoay người giống như muốn rời đi, ngay khi Tố Vấn cho rằng hắn muốn vứt con rối đi, thì hắn lại quay lại, dường như không cam lòng đi tới trước mặt con rối, cầm lấy nó cùng rời đi.
Tố Vấn hơi thất vọng, nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mơ hồ biết đó không phải thứ tốt lành gì, chẳng những không thể lấy, ngược lại cách nó càng xa càng tốt, nhưng tiếc là Hàn Việt không nghĩ vậy.
Mọi chuyện xảy ra đều quá ly kỳ, Tố Vấn đến cuối cùng vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất y biết là một thôn dân gần đây bị quái thú cắn chết. Ở nơi nông thôn hẻo lánh này, lời đồn đại chẳng bao lâu nữa sẽ truyền đi bốn dặm tám thôn. Đến lúc đó, hành động thôn dân liên hợp lên núi làm một vài lời nguyền hoặc đốt núi, nhất định sẽ chọc giận đại nhân.
“Đại nhân” là Tố Vấn gọi Sơ Cửu một cách kính trọng, theo Sơ Cửu nhiều năm, y rất hiểu tính tình Sơ Cửu, tậm trạng tốt thì mọi thứ đề sẽ bình an, nhưng nếu tâm trạng tệ, hắn sẽ giết sạch thôn dân nơi này mà không cần chớp mắt.
Giết một vài nhân loại đối với “đại nhân” là chuyện không thể đơn giản hơn được nữa, y nghĩ vậy.
Để không cho sóng gió lan rộng hơn, cũng là để tìm ra chỗ ẩn thân của quái vật, Tố Vấn làm ra một quyết định to gan – theo dõi hai người kia.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, mọi thứ được lựa chọn lại một lần nữa, y nhất định sẽ không làm vậy, bởi vì chính quyết định này đã khiến cuộc sống về sau của y đi đến một kết cục khiến người ta thương tâm.
Hàn Việt trong lòng đang lo chuyện khác, không chú ý Tố Vấn theo dõi, chẳng bao lâu hắn đã chạy về tụ họp với sư huynh. Tố Vấn theo phía xa xa, nghe đối thoại của họ mới biết họ cùng tu đạo dưới phái thiên sư. Hàn Việt là tiểu sư đệ, người đàn ông râu quai nón tên là Sách Nhân Phong, ngũ sư huynh của hắn. Họ đến nơi này là vì nghe nói ngọn núi này quanh năm được linh khí vây quanh, bởi vậy muốn tìm kiếm bí pháp tu hành, không ngờ bí pháp chưa tìm được, đã gặp ngay phải quái vật đả thương người, giữa chừng liền quyết định từ bỏ việc lên núi, diệt trừ quái vật gây tai họa cho người trước rồi tính.
Tố Vấn đoán cái gọi là linh khí kia quá nửa là khí tức của “đại nhân”. Có điều Sơ Cửu giờ đang bế quan tu hành, đã ẩn giấu chân thân, chỉ sợ hai đạo sĩ này sẽ không tìm được ngọn nguồn linh khí. Về phần quái vật, có lẽ là yêu thú từ ngoài đến, vì nếu “đại nhân” ở đây thì chẳng có bất cứ con quái thú yêu tinh nào dám đến dương oai.
Trong thôn không có quán trọ, chỉ là nông dân hiếu khách lại mê tín, nghe nói bọn Hàn Việt xuất thân đạo sĩ, liền nhiệt tình giữ họ ở lại. Tố Vấn đi theo một đường, phát hiện mặc dù Hàn Việt là sư đệ, nhưng đạo hạnh tu hành vượt xa Sách Nhân Phong. Y sợ bị phát hiện, không dám đến quá gần, sau khi họ vào nhà, bản thân liền tìm một chỗ an tĩnh trong khu rừng phía sau nấp đi.
Trong thôn có người bị hại không phải lần đầu, nghe nói có đạo sĩ, đêm đó rất nhiều thôn dân tụ tập đến. Thừa dịp nhiều người hoa mắt, Tố Vấn biến thành hình dạng chó nhà nhỏ chạy vào sân, chợt nghe thôn dân cầu xin họ giúp bắt quỷ. Có lẽ lúc quái vật hành hung không ai nhìn thất, tất cả mọi người đều nghĩ là lệ quỷ tác quái. Sách Nhân Phong cũng không giải thích, sau khi nghe xong không nói hai lời, vỗ ngực đồng ý, Hàn Việt lại nặng nề tâm sự, lúc Sách Nhân Phong cùng mọi người nói chuyện phiếm uống rượu, hắn im lặng ngồi bên cạnh, tay để suốt trong túi không bỏ ra.
Hàn Việt nhỏ gầy, mọi người đều coi hắn như trẻ con, không ai để ý đến, chỉ có Tố Vấn biết trong tay hắn nhất định đang cầm con rối kia. Có mấy đứa trẻ rất hứng thú với đồ trừ tà đeo trên người hắn, tiến tới bắt chuyện, hắn lại không thèm nhìn, rất hoảng hốt né đi.
Có lẽ hắn đang lợi dụng con rối để luyện công, Tố Vấn từng nhìn thấy khí tràng trên người con rối. Có thể nói đó là một loại linh khí, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hơi thở yêu dị, yêu khí rất nhẹ, người thường có lẽ sẽ không phát giác ra, nhưng cùng là yêu loại, Tố Vấn dễ dàng cảm giác được.
Đêm đó tuyết rơi rất lớn, cũng vô cùng lạnh giá, đám tụ tập rất nhanh đã tản đi, mọi người đều tự về nghỉ ngơi. Tố Vấn cũng mệt mỏi, tìm một nơi khuất gió phía sau nhà định làm ổ một đêm. Chẳng biết vì nguyên nhân gì, y ngủ rất chìm, mãi đến khi bị một tiếng thét chói tai mới giật mình tỉnh giấc, trong nháy mắt thần trí trở về, y liền ngửi thấy mùi máu tươi rõ rệt, hơi thở tử vong quanh quẩn xung quanh, khiến tiếng huyên náo và tiếng kêu khóc trở nên yếu ớt.
Y nhảy lên, đầu tiên là chạy tới căn phòng sư huynh đệ nghỉ ngơi, trong sương phòng tối om, không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào khứu giác biết họ không ở đó. Y lại theo mùi máu tươi chạy tới các phòng khác, chưa chạy xa lắm thì thấy thứ gì đó giống cơ thể người nằm úp trên ngưỡng cửa, thân thể bị cào xé máu thịt lẫn lộn, đã không nhìn rõ hình dạng vốn có.
Y lại chạy về phía trước, thấy cảnh giống hệt vừa rồi, tiếng khóc đã biến mất, xung quanh chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét, tuyết đọng bị cuốn lên cuồn cuộn, thổi qua trước mắt y, y phát hiện tuyết vậy mà toàn là màu đỏ.
Càng đi về phía trước, màu máu càng đậm, y thấy đạo bùa và kiếm gỗ đào vứt trên mặt đất, kiếm đã gãy, một đầu cắm trên thân một người, lúc đầu y tưởng là Sách Nhân Phong, nhưng đoán từ thân hình người kia thì không phải, mà là thôn dân bị sát hại.
Đối diện truyền đến tiếng ầm vang dội, chấn động vô cùng mãnh liệt. Y gần như cảm thấy mặt đất lắc lư, lập tức xông tới. Cửa sân đã bị đạp vỡ, y đi vào liền thấy thi thể la liệt trong sân, Sách Nhân Phong đang chiến đấu ác liệt với con quái vật nhìn thấy ban ngày kia. Nhưng hắn hiểu nhiên không phải là đối thủ, toàn thân đều phủ đầy vết thương và vệt máu, rất nhanh ngực đã bị sừng quái vật húc phải, bay ra ngoài, máu tươi theo hắn bay ra văng khắp nơi, nhìn thương thế chắc là không xong rồi.
Trong sân một lần nữa bị sự yên lặng của tử vong che phủ, nhưng Tố Vấn rất nhanh liền nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ truyền tới từ phía sau ang nước. Người kia hẳn là đang gắng hết sức kiềm chế không để mình phát ra âm thanh, nhưng đối với thính lực vượt xa loài người của yêu vật, tiếng động kia hoàn toàn không che giấu được, quái vật phát hiện người sau ang nước, phát ra tiếng thở hồng hộc tiến gần đến ang nước.
Tiếng run rẩy càng vang hơn, người kia có lẽ cũng nhìn thấy quái vật tới gần, biết mình không ẩn nấp được nữa, nó chợt nhảy ra từ sau ang nước rồi chạy về phía trước, thì ra là một đứa bé khoảng mười tuổi. Tố Vấn nhớ lúc cơm tối nó còn sáp vào bên cạnh Hàn Việt nói chuyện, giống như rất tò mò với đạo cụ đuổi quỷ của hắn, không ngờ chỉ chớp mắt đã biến thành thế này.
Toàn thân đứa trẻ đầy máu, chưa chạy được hai bước đã té ngã, thấy quái vật sắp giẫm lên người nó, Tố Vấn không thể ngồi yên được nữa, xông lên trước, trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc ngoạm đứa bé hất sang một bên, nhưng đứa bé đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sợ hãi, sau khi may mắn thoát thân lại không đứng lên chạy trốn, mà cuộn trên mặt đất không nhúc nhích.
Quái vật không bắt được, hung ác kêu lên. Tố Vấn bị lệ khí trên người nó đánh ra, ang nước bị phá vỡ, nước đá xen lẫn bông tuyết văng vào mặt y, đầu truyền đến đau đớn, trước mắt trở nên lờ mờ, láng máng nhìn thấy thi thể quỳ rạp trên mặt đất của Sách Nhân Phong động đậy, sau đó lúc quái vật đang ép sát về họ thì đứng lên.
Ký ức tiếp theo của Tố Vấn rất mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau không ngừng truyền đến, cho đến khi yết hầu đau đớn, cảm giác khó chịu không thể hô hấp mới kéo y từ trong sương mù về, mở mắt ra. Thứ đầu tiên thấy là huyết nhân đang đè sát trên người y, ánh tuyết chiếu lên khuôn mặt hắn, ngờ ngợ là người đàn ông tên Sách Nhân Phong kia. Sách Nhân Phong một tay bóp cổ, tay kia vung lên hung hăng đâm đoản kiếm gỗ đào được vót sắc nhọn vào người y!
Trong chớp mắt sống chết ấy, Tố Vấn kịp thời vung đuôi sói quấn lấy tay cầm kiếm của Sách Nhân Phong, lại dùng cái đuôi khác cuốn lấy tay còn lại của hắn, chỉ sợ quái vật nhân cơ hội đánh lén, y vội vàng liếc mắt nhìn sân, lại phát hiện con quái vật khổng lồ kia đã biến mất, trong sân chỉ có vài thi thể tử trạng thê thảm, đứa bé hình như không sao, nhưng bởi vì kinh hãi quái độ mà núp ở trong góc không ngừng co quắp.
“Yêu quái, chết đi!”
Sách Nhân Phong bị cảnh tượng thê thảm trước mắt kích động đến điên cuồng, trong miệng nói mê sảng những lời mơ hồ không rõ, nhìn y, lộ ra nỗi căm ghét như chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi. Tố Vấn nghĩ sau khi nhìn thấy đủ loại thảm trạng của người chết, hình dạng sói của mình trong mắt đối phương có lẽ giống như đồng đảng của ác thú kia, giờ giải thích bất cứ điều gì cũng là vô dụng, y chỉ có thể tìm cách tự bảo vệ mình trước, dùng đuôi sói cuốn rơi đoản kiếm của Sách Nhân Phong.
Ai ngờ Sách Nhân Phong bị trọng thương trên người, lại càng hung ác, mất đi đoản kiếm, hắn lại nắm mấy mảnh vỡ ang nước rơi bên cạnh đâm về phía Tố Vấn. Lúc tay vừa vung lên, bùa chú trừ tà trong lòng bàn tay hắn hiện ra trước mắt Tố Vấn, nhìn không rõ đó là vẽ hay dùng dao khắc lên. Tố Vấn chỉ cảm thấy ánh sáng đỏ phủ kín bàn tay Sách Nhân Phong, khiến hai mắt y đau đớn, phải nheo lại.
Mảnh sành sắc lẻm tiếp tục áp sát Tố Vấn, y bị ánh sáng đỏ đâm vào khiến lệ khí dâng lên, không chống đỡ nữa, dùng móng vuốt sói cào vào mặt Sách Nhân Phong, nửa bên mặt Sách Nhân Phong bị cứa ra mấy vết máu, nhưng vẫn đè lên y không buông, nhe răng trừng mắt về phía y, giống như muốn đồng quy vu tận. Ngay sau đó đau đớn từ cổ truyền đến, móng tay người đàn ông xuyên vào da thịt y, máu tràn ra nhuộm đỏ bộ lông sói trắng tuyền. Y vô cùng sửng sốt, không thể nào tưởng tượng nổi móng tay con người lại sắc nhọn đến vậy.