“Kế tiếp tôi đề nghị đi bộ, bởi vì đi thêm về phía trước sẽ không có đường.”
Việc này không cần y nói mọi người cũng biết, Trương Huyền đỗ xe ở bên đường, lúc vừa xuống xe có một cơn gió lạnh thổi tới, cậu rùng mình một cái, nhịn không được nhìn lên núi, nghĩ thầm nếu lên đến đỉnh, nói không chừng còn có thể nhân tiện ngắm tuyết.
Đã qua ngày đông giá rét, song có thể là do gần núi, nơi này lạnh hơn phố xá nhiều, gió núi thổi quần áo mọi người vang lên phần phật. Chung Khôi theo xuống, đột nhiên trước mắt nhoáng lên, mơ hồ nghe thấy có vài âm thanh kỳ quái kêu loạn bên tai mình, giống như tiếng niệm kinh ong ong của hòa thượng, lúc muốn lắng tai nghe thì lại không bắt được, trong lòng bị ảnh hưởng đến, có cảm giác rất không thoải mái. Y vội vã nắm chặt đạo bùa, đề phòng bị gió thổi mất, lại chuyển ô giấy dầu mang tới cho Nhiếp Hành Phong giữ.
“Địa phương như thế này cũng bị ngươi tìm ra được, Chung Chung tiền bối, ngươi thật lợi hại.”
Hamburger vừa nói xong, liền có luồng gió mạnh ập tới, hất ngã nó, để tránh bị thương lần nữa, nó trốn vào trong mũ áo khoác của Chung Khôi, chết cũng không ló đầu ra.
Trương Huyền cũng bị thổi lảo đảo một chút, luồng gió rất quái lạ, cực kỳ âm, nhưng lại mang cương khí không thể kháng cự. Cậu kinh ngạc nhìn về Nhiếp Hành Phong bên cạnh, thấy mày kiếm anh cau lại, xem ra cũng có cảm giác, ngược lại Chung Khôi không chú ý, đón gió đi về phía trước, nói: “Trong núi gió lớn, đi một lát sẽ quen, ở đây, đi hướng này.”
Theo y dẫn đường rẽ vào trong đường núi, đi thêm về phía trước không bao xa, gió thổi ít đi một chút, nhưng tà khí lại nặng hơn, đường từ từ rộng ra, không lâu sau, cây cỏ cháy đen hai bên thu hút đường nhìn của Trương Huyền, thấy màu sắc không phải do khô vàng, mà như bị sức mạnh nào đó thiêu rụi tạo thành, xa xa gió núi thổi vù vù xuyên qua núi rừng, mang theo tiếng hoang vắng quỷ dị.
“Giống như từng bị sét đánh.”
Ánh mắt Trương Huyền nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, để tìm lời khẳng định, người sau gật đầu: “Mấy hôm trước có mưa giông, có lẽ do sét lúc đó tạo thành.”
“Sét đánh chập đường điện quán bar không nói, còn đánh hỏng cả cây cỏ.” Trương Huyền tặc lưỡi: “Thần kỳ nhất chính là, trung tâm quan trắc khí tượng không có tài liệu ghi chép về sét đánh.”
Lần này đổi thành Nhiếp Hành Phong nhìn Trương Huyền với cặp mắt khác xưa, không ngờ cậu có điều tra về tình hình giông tố đêm đó, cậu làm vậy chứng tỏ trận giông tố kia không tầm thường.
Kìm lòng không đặng, anh nhớ đến cái đêm sét đột nhiên đánh xuống khi Khúc gia bị diệt môn, có lẽ giữa chúng có quan hệ kỳ diệu nào đó.
“Chính là chỗ này!” Gió núi quá to, át đi tiếng lầm rầm quái dị bên tai Chung Khôi, thần trí của y hơi rõ ràng, dừng lại trên chỗ đất chống, chỉ vào phía trước nói: “Tôi đến chỗ này, vừa vặn thấy nó đang bắt một con thỏ rừng, tôi liền cản nó lại, cứu con thỏ một mạng.”
“Quỷ có thể ăn gì đó sao?” Hamburger từ trong mũ ló đầu ra, quan sát xung quanh, hết sức hoài nghi hỏi: “Hay là ta nên hỏi quỷ mới có thể tiếp xúc được với vật thể sao?”
“Việc này tôi cũng không biết, có điều lúc tôi gặp nó, nó thực sự đang bắt một con thỏ.” Chung Khôi nắm chặt đạo bùa trong tay, làm ra tư thế vồ.
Nếu như đây là thật, chuyện kia còn tệ hơn trong tưởng tượng, nghĩ đến hồn phách động vật nhìn thấy lúc trước, Nhiếp Hành Phong hỏi Trương Huyền: “Nếu thỏ bị cắn chết, liệu có biến thành quỷ thú tiếp tục cắn người không?”
“Trong kiếp sống thiên sư từ trước đến nay, em chưa từng gặp phải tình huống như thế, cơ mà cương thi thì lại thường xuyên diễn ra.” Dừng một chút, Trương Huyền lại nói: “Sách Nhân Phong chết rồi còn có thể sống lại, thực ra cũng không khác cương thi là mấy.”
“Nhưng hai cảnh sát tuần tra bị hắn cắn chết không phải trá thi mà.”
Bị Chung Khôi hỏi, Trương Huyền liếc mắt: “Cậu không cảm thấy hồn phách của họ biến thành tình trạng ác linh còn tệ hơn à?”
Nếu là trá thi, cậu còn biết nên xử lý thế nào, nhưng tình trạng hồn phách biến dị kiểu này vẫn là lần đầu tiên cậu thấy, đi đi lại lại thăm dò xung quanh mấy vòng, đang suy nghĩ về cách ứng phó, chợt nghe Nhiếp Hành Phong hỏi Chung Khôi: “Cậu khó chịu à?”
“Không có, rất khỏe.”
Trương Huyền quay đầu lại, thấy sắc mặt Chung Khôi trắng bệnh, tóc trán hơi uốn bị gió thổi ra, lộ ra hắc khí giữa chân mày, cậu thầm kêu không ổn, vội vàng chắp tay định trấn yêu trước, ai ngờ Chung Khôi lắc mình tránh né, nhấc chân vọt về phía trước.
Biến cố đột ngột không chỉ có Trương Huyền bất ngờ, ngay cả bản thân Chung Khôi cũng bị hù dọa, thân thể theo bản năng chạy về phía trước, muốn phanh lại cũng không được, y gấp đến độ kêu to: “Trương Huyền, Trương Huyền mau bắt lấy tôi!”
Nhiếp Hành Phong vượt lên trước Trương Huyền túm lấy tay Chung Khôi, nhưng một khắc sau có một luồng không khí mạnh mẽ truyền đến tay anh, sương đen cuộn lên trước mắt, thể sương giống như quỷ thú đột nhiên chui ra, cắn về phía anh, mắt thấy răng nanh nó sắp cắn vào cổ tay mình, Nhiếp Hành Phong theo bản năng vung Tê Nhận, lại bắt hụt, lúc này mới nhớ ra Tê Nhận đã sớm bị cướp đi rồi.
Cũng may Trương Huyền kịp thời đuổi tới, bắn đạo bùa lên người quỷ, lại kéo Nhiếp Hành Phong sang một bên, chỉ chút ít thời gian chênh lệch ấy, Chung Khôi đã bị đưa đi chạy xa, y giống như con rối bị giật dây không thể tự chủ được tứ chi của mình, chạy rất cứng nhắc, tốc độ lại vô cùng nhanh.
Hamburger bởi vì ở trong mũ Chung Khôi, cũng bị mang theo chạy về phía trước, nó khó khăn lắm mới giãy thoát khỏi trói buộc bay ra ngoài, đụng phải Trương Huyền đối diện, Trương Huyền quát lên: “Ngươi đi cùng Chủ tịch!”
Đề nghị này quả thực quá hợp tâm ý của Hamburger, bị một lần bám thân không giải thích được, Hamburger nghĩ thôi cũng đã thấy sợ quỷ thú kỳ quái này, ngửi được cương khí dần nặng hơn ở phía trước, bốn phía sát khí đằng đằng, sự nguy hiểm này gần như có thể ngang với lần rơi vào thâm cốc trong yểm mộng kia. Nó do dự mấy giây, sau khi phát hiện lạc đàn còn nguy hiểm hơn, đành phải trốn phía sau Nhiếp Hành Phong cùng đi theo, nhỏ giọng lầm bầm: “Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện lớn gì.”
Mấy người chạy về phía trước rất xa, chỉ thấy vết tích từng bị đốt hai bên đường núi càng rõ ràng hơn, một vài cành tùng cổ khô lại giống như bị chặt bằng vật nhọn, từng khúc rơi trên mặt đất, chặn đường đi, khí tức tĩnh lặng thuộc về thần Sát Phạt tràn ngập trong đó. Cảm giác được khí tức của đồng loại, Nhiếp Hành Phong rét lạnh trong lòng, anh biết con đường này họ đi đúng rồi.
“Trời ơi, chuyện gì đây?” Gió núi thổi qua, tiếng vù vù xuyên qua thung lũng càng vang vọng, đến khi nhìn thấy quang cảnh trước mặt, mọi người đồng thoạt ngừng lại bước chân, Hamburger kêu lên thành tiếng.
Ngọn núi sừng sững phía trước có một lỗ hổng, như một mắt lỗ nửa vòng cung, mắt lỗ không lớn lắm,nhưng vì vừa vặn nằm ở đầu gió, nên mỗi khi gió núi thổi qua, sẽ xuyên qua cửa động, phát ra tiếng vang kỳ quái như tiếng còi, cách khá xa, quang cảnh đối diện họ không nhìn thấy rõ lắm, chỉ đại thể nhìn thấy cỏ dại xung quanh mắt lỗ nhuốm đen, mang theo dấu vết từng bị đốt, dấu vết còn mới, chứng tỏ lỗ hổng này được tạo ra không lâu.
Chung Khôi cũng ngừng lại, chẳng biết y dùng cách gì để trấn áp ác quỷ trói trên người, trong tay cầm đạo bùa, thấy có đồng loại quỷ thú tới gần, y đấm một phát, con quỷ kia nhìn thì hung ác, lại không bằng một đấm của y, bị đánh bay ra như con diều giấy.
“Định thần!” Trương Huyền tiến tới nắm tay y, quát lớn.
Ác quỷ lại có thể phá vỡ đạo bùa của cậu, điều này khiến Trương Huyền cảm thấy bất ngờ, thấy ánh mắt Chung Khôi vẫn còn đang rất mê man hỗn loạn. Chỉ sợ y lại bị mê hoặc, cậu cong ngón tay lại, dùng đốt ngón tay gõ vào mi tâm y. Linh lực đến, Chung Khôi hơi lung lay một chút. Nhiếp Hành Phong bước lên phía trước đỡ lấy y, liền thấy biểu cảm y thay đổi, ánh mắt sắc bén hơn nhiều so với bình thường, ánh sáng khúc xạ vào chính giữa con ngươi, chiếu ra một cái bóng tương tự như hình thoi, vội vàng chỉ cho Trương Huyền xem, bảo cậu cẩn thận.
Nhìn thấy hình thoi kia, Trương Huyền ngây ngẩn cả người, rất hối hận nhất thời khinh thường, để Chung Khôi làm việc giúp mình. Vừa không lưu ý một cái liền cho Chung Khôi cơ hội tấn công, nắm tay vung về phía cậu, Trương Huyền né về phía sau. Chung Khôi không đánh trúng cậu, lại chuyển sang đối phó với Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không có Tê Nhận, dưới tình thế cấp bách đưa ô giấy dầu ra phía trước chống đỡ, trong tiếng rầm, ánh sáng rực rỡ của bùa chú bên ngoài mặt ô tản ra khắp nơi, con ngươi Chung Khôi bị ánh sáng chiếu vào, sợ hãi kêu lên ngã xuống đất.
Hamburger chạy tới, dùng đầu húc vào phía sau Trương Huyền, ngăn cậu ngã xuống, Trương Huyền vừa đứng vững, liền thấy sương đen ở trước mắt chạy tứ tán, có một con quái vật thoáng qua trước mắt, cậu lắc mình né tránh, móng vuốt quái vật lướt qua yết hầu cậu, bay về phía sau.
Sát khí gần trong gang tấc, Trương Huyền gần như cảm thấy được móng vuốt thú sắc bén. Cậu trở tay quất Tác Hồn Ti ra, nhìn chăm chăm về phía trước, liền thấy chỉ trong giây lát nơi họ đứng đã xuất hiện đông đảo quỷ mị hình thù kỳ quái. Gió núi ở lỗ hổng đối diện mạnh hơn, những con quỷ mị kia bị gió thổi động đậy, liền mượn gió thổi dựng lên một bức tường màu đen quanh họ, qua lại như con thoi giữa họ, còn không ngừng vung nanh vuốt lên, phát ra tiếng kêu đe dọa.
“Những sinh vật thần kỳ này từ đâu tới?”
Gặp quỷ gặp yêu, thậm chí gặp ma đối với Trương Huyền mà nói đều như cơm bữa, nhưng loại quỷ thú tướng mạo quái dị cùng tề tựu lại như thế này lại không thấy nhiều. Cậu kéo Nhiếp Hành Phong ra phía sau mình, lại kéo Tác Hồn Ti vào giữa hai tay, chống đỡ quỷ hồn hoành hành qua lại ở bốn phía, ra lệnh cho Hamburger: “Đi xem Chung Khôi thế nào?”
Chung Khôi bị cương khí đạo bùa trên ô đánh phải, nằm ngửa trên đất không nhúc nhích, Hamburger cẩn thận né tránh quỷ thú, bay qua giẫm lên ngực y nhảy nhảy, hỏi: “Ngươi vẫn chưa chết hả?”
“Đừng giẫm ta.” Một lát sau, Chung Khôi ngồi dậy, đẩy con chim nhỏ đang nhảy nhót trên người mình sang một bên, xoa trán rên rỉ: “Ta không sao, chỉ là tiếng ồn bên tai rất lớn.”
Về phần âm thanh này đang nói gì y không thể nào biết được, chỉ cảm thấy rất phiền, bèn không nhịn được vung nắm đấm, y biết sẽ đánh vào Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong, biết bạo lực như thế là sai, nhưng y không thể nào khống chế được hành động của bản thân, tựa như con rối không có cảm giác thuộc về mình, tất cả tri giác của y đều đến từ người giật dây kia.
Lẽ nào kẻ thao túng y là con quỷ bị y vây khốn?
Trừ cái đó ra, hẳn là không có khả năng khác, vừa nghĩ tới chuyện mình bị ác quỷ khống chế, Chung Khôi sợ vã mồ hôi lạnh toàn thân, thần trí lập tức tỉnh táo quá nửa, nhảy dựng lên nhìn hai bên, liền thấy một đám quỷ thú tương tự ở xung quanh, không khỏi nổi giận trong lòng, nắm chặt tay xông tới, nhắm ngay một con trong đó vung nắm tay ra sức đấm, kêu lên: “Dám ám hại ta, đi chết đi!”
“Này…”
Để đề phòng bị yêu quỷ tấn công, Trương Huyền đang ngưng thần đối địch, ai ngờ liền nhìn thấy một đám sương đen bay vút qua qua trước mặt mình, giữa chừng thể sương tan ra, biến mất trong gió núi, cậu sửng sốt, rất muốn hỏi con quỷ xui xẻo kia bị đánh tan hồn phách à? Tán hồn cậu từng gặp không ít, nhưng hành vi giết quỷ không dựa vào đạo bùa mà lại dựa vào nắm đấm kiểu này là chuyện gì vậy?
Không đợi cậu làm rõ hiện trạng, lại nghe thấy mấy tiếng bịch bịch bịch, quỷ thú quanh quẩn trước mặt Chung Khôi bị y một quyền đánh bay hết, kim quang từ giữa kẽ ngón tay y truyền ra, không biết là linh lực đạo bùa hay năng lực y vốn có. Có một con quỷ thú mắt thấy muốn đánh Hamburger, Hamburger vội vàng đón gió bay đi, nhìn con quỷ kia lập tức bị Chung Khôi đánh tán hồn, nó dùng móng vuốt túm vào cành cây đong đưa không ngừng bên cạnh, kêu to: “Hay lắm, hay lắm!”
“Tránh ra!”
Xung quanh còn có không ít quỷ mị đang nhìn chằm chằm như hổ đói, Trương Huyền dùng Tác Hồn Ti quất vào bên cạnh con vẹt vướng víu, nó không cẩn thận đầu húc vào người một con quỷ nào đó, húc bay con quỷ thú kia ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
Chung Khôi đánh mấy quyền, tiếng lầm rầm bên tai nhỏ dần, thần trí của y từ từ hồi phục lại tỉnh táo, bóng mờ hình thoi trong mắt biến mất, trở về dáng vẻ bình thường. Thấy rất nhiều quỷ thú mặt mũi hung ác quái dị, y bị dọa sợ theo bản năng nắm chặt nắm đấm, trốn ra phía sau Trương Huyền tìm sự bảo vệ, nhưng kỳ quái là, y tránh đến nơi nào, những con quỷ kia lại đuổi đến nơi ấy, ngoại trừ mấy con quỷ cá biệt tấn công Nhiếp Hành Phong, đại đa số quỷ thú đều coi y thành bia ngắm.
Trương Huyền cũng rất muốn biết đây là chuyện gì, thấy những quái vật này có một số giống dã thú biến hóa thành, một số lại là cây cỏ hóa thành, xúm lại tưởng chừng như cương thi sau khi biến dị, thảo nào không có quỷ sai tới bắt, bộ dạng thế kia, cậu nghĩ dù quỷ sai muốn bắt cũng không thể nào dò ra được số.
Có điều những giống loại biến dị này lại hung ác hơn nhiều yêu quỷ bình thường, lúc đầu Chung Khôi còn tay đấm chân đá chúng, nhưng theo sức lực cạn dần, đám quỷ thú này liền không sợ y nữa. Cảm thấy lòng bàn tay thỉnh thoảng truyền đến nóng rực, y mở bàn tay ra, trên lòng bàn tay hình như khắc chữ gì đó, nhưng đến lúc y nhìn kỹ, hoa văn đã biến mất.
Để trấn quỷ, Trương Huyền mấy lần vung đạo bùa lên, đáng tiếc đều bị gió mạnh từ lỗ hổng trên ngọn núi đối diện hất ra không thể phát huy uy lực. Về phần Hamburger, để tìm chiến thắng trong nguy hiểm, nó cũng biến về trạng thái âm ưng, nhưng dù quỷ thú bị móng vuốt nó xé rách ra, thì rất nhanh đã lại theo gió khôi phục nguyên hình, còn không uy lực bằng ô giấy dầu của Nhiếp Hành Phong.
“Sao lại giết không chết nhỉ?”
Chung Khôi đánh mệt, lại tránh ra sau Trương Huyền, y trốn dẫn đến một đám đông quỷ chuyển hướng sang Trương Huyền. Để không khiến Trương Huyền hai mặt chịu địch, Nhiếp Hành Phong đứng sau lưng cậu, vung ô giấy dầu tách quỷ mị ra, ánh mắt quét qua nắm đấm của Chung Khôi, bên trong lộ ra đạo bùa màu vàng khiến anh nảy ra ý nghĩ, giật lấy tờ đạo bùa kéo về phía trước, ác quỷ bị nhốt trong cơ thể Chung Khôi bị anh rút ra theo đạo bùa.
Thấy quỷ thú, các con quỷ mị khác lập tức cùng nhau xông lên, bắt lấy nó xé ra ăn, chợt nghe thấy tiếng gào thét khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung truyền đến, con quỷ kia đã bị chia năm xẻ bảy, không nhìn ra hình dạng vốn có nữa.
“Thì ra là muốn lấy ác chế ác.” Thấy tình thế chuyển nguy thành an, Hamburger quay về, lướt ra sau Nhiếp Hành Phong, trong miệng còn không quên khen ngợi: “Chủ tịch đại nhân uy vũ.”
Sự lạc quan của nó không lây được sang những người khác, theo ác quỷ bị xả ra, mùi hôi quái dị tản ra bốn phía, Chung Khôi là người đầu tiên bịt mũi chạy sang một bên. Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, chỉ thấy hai tay Trương Huyền cầm Tác Hồn Ti, vẻ mặt nghiêm lạnh giống anh.
Ngọn núi bên kia truyền đến tiếng ầm ầm, giống như sấm rền trước khi mưa lớn, thu hút ánh mắt của mọi người, vừa vặn một tia chớp xẹt qua, xuyên qua lỗ hổng kia áp sát về phía họ.
Trương Huyền kéo Nhiếp Hành Phong kịp thời né tránh, trước mắt loang loáng, tiếng sấm khiến tim cậu rét lạnh, thấy vết nứt trên núi đối diện cũng coi như mới, đột nhiên nghĩ ra kia chẳng phải là vết đao do Tê Nhận cắt xuống hay sao?
Sau khi ý niệm này dâng lên, nhịp tim của cậu không khỏi nhanh hơn, bất chấp kiêng dè, quát to: “Chủ tịch dùng ô!”
Thấy Trương Huyền chỉ ô giấy dầu, Nhiếp Hành Phong lập tức hiểu, theo chỉ thị của cậu chống ô xuống, bùa chú bên ngoài ô rơi vào chỗ dương. Trương Huyền giơ tay ném ô vào miệng lỗ, dưới niệm lực lớn mạnh, ô giấy dầu không bị cuồng phong cuốn đi, đứng thẳng giữa không trung, mây đen vừa rồi tản ra, một luồng ánh sáng mặt trời hắt xuống, đạo bùa mượn ánh sáng bắn thẳng đến, xuyên qua mặt ô giấy dầu chiếu xuống, nhất thời kim quang lấp lánh, chiếu sáng một mảng trời đất bị hồn thể đen như mực bao phủ.
Trương Huyền đang chờ cơ hội này, thấy kim quang trấn áp quỷ thú, cậu lập tức hai tay giao nhau, làm ra chỉ quyết tru tà, quát to: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như luật lệnh, kỳ hỏa, tru tà!”
Tiếng quát vang dội, át cả tiếng sấm phía xa xa, mọi người liền thấy kim quang lóe lên trước mắt, song long bay vọt lên, cương hỏa theo ngân long đồng loạt hướng về phía bầy quỷ mị kia, lửa trừ tà bùng lên, bao trùm sương đen của quỷ thú, chợt nghe tiếng hét thảm vang lên liên tiếp, một vài lệ quỷ vươn vuốt sắc khều cương hỏa, hòng lao ra, nhưng rất nhanh đã bị ngọn lửa cắn nuốt, rít lên trong tiếng thiêu đốt, một đám sương đen từ trong lửa thoát ra, vọt lên bầu trời, khói đặc tựa như cháy rừng khí thế hung hãn, gần như che đi tầm mắt mọi người.
“Thời khắc mấu chốt vẫn phải xem Hải Thần đại nhân ngài!”
Theo phán đoán từ trực giác luôn lấy làm kiêu ngạo của Hamburger, họ bây giờ hẳn là đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, khí thế lúc Trương Huyền phát uy quá ngầu, khiến nó không nhịn được đưa ra lời khen, lập tức bị một ngụm khói làm nghẹn, vội vã ôm miệng rúc vào trong mũ Chung Khôi.
Chung Khôi không để ý con vẹt nhỏ coi quần áo của mình thành chỗ lánh nạn, bởi vì toàn bộ quang cảnh trước mắt đều quá mỹ lệ, gần như làm chói loá tầm mắt của y. Không lâu sau sương đen theo gió phiêu tán, bốn phía khôi phục lại sự yên lặng lúc đầu, tiếng sấm theo mây đen đi xa, lại không có hạt mưa nào rơi xuống.
“Ô… ô của tôi!”
Theo sương mù ào ào tiêu tan, ô giấy dầu vốn đứng giữa không trung hiện ra, sau khi nhìn thấy mặt ô xinh xắn bị cương hỏa đốt tan tác, chỉ trơ lại mấy cái khung lay động trong gió, Chung Khôi hơi ngây người, chỉ vào cái ô thất thanh kêu to: “Sao lại thế kia? Trương Huyền, anh đền ô cho tôi!”
“Một cái ô thôi mà.”
Một lần hành động thành công tiêu diệt hết quỷ mị, Trương Huyền tự nhiên nảy sinh lòng tự hào thân là thiên sư, khó chịu do cưỡng ép khống chế Long thần tạo ra cậu cũng không để ý lắm, giơ tay thu hồi Tác Hồn Ti, tay kia lại được Nhiếp Hành Phong nắm lấy, cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt Nhiếp Hành Phong đang nhìn mình, vẻ mặt lo lắng.