Lúc này anh đang ngửa mặt lên trời nằm trên sườn núi, Trương Huyền thì tựa lên người anh, dùng tư thế nằm bò đè lên anh. Chắc chắn cậu đã đè rất lâu rồi, Nhiếp Hành Phong cảm thấy toàn thân mình tê rần. Gió núi thổi qua, anh cảm thấy ngón tay và gương mặt đều lạnh buốt, quay đầu nhìn xung quanh, nơi này giống vùng núi hoang vu, xung quanh không có vật thể gì để phân biệt, nhưng cảnh tượng trước mắt cho anh biết, họ từ đã trốn ra khỏi không gian quỷ dị kia.
Nhưng họ làm thế nào chạy thoát được lỗ đen vốn là ảo ảnh kia chứ?
“Hắt xì!”
Tiếng hắt xì chính là do Trương Huyền phát ra, cậu gần như tỉnh cùng một lúc với Nhiếp Hành Phong, ngẩng đầu, được ánh mắt trời khúc xạ, con ngươi của cậu ánh lên xanh thắm, long lanh trong suốt như được phủ một tầng hơi nước. Nhớ tới sát khí thoáng qua trong căn phòng ngầm kia, trái tim Nhiếp Hành Phong khẽ động đậy, liền thấy Trương Huyền há miệng, giống như muốn nói với mình gì đó, trong lòng không khỏi căng thẳng hơn. Nào ngờ một giây kế tiếp cậu ngẩng đầu lên hắt xì một cái thật to về phía mình.
“Trương Huyền, đừng có hắt xì vào mặt người khác.” Nhiếp Hành Phong đành nói, trái tim lại hạ xuống.
“A, xin lỗi Chủ tịch, em không cố ý.” Trương Huyền lấy lại tinh thần, sau khi phát hiện mình làm điều gì, luống cuống tay chân lau mặt giúp anh, lại rất khẩn trương hỏi: “Anh sẽ không vì thế mà ghét em đấy chứ? Thực ra bình thường em rất nhã nhặn…”
Trương Huyền có đức hạnh gì tám trăm năm trước anh đã biết rồi.
Trương Huyền hoa chân múa tay khiến Nhiếp Hành Phong càng cảm thấy không thở nổi, nằm trên mặt đất than: “Trước khi trả lời câu hỏi đó, xin ngài hãy xuống khỏi người tôi đã, ngài Trương.”
“À, vâng.”
Trương Huyền bò sang một bên, Nhiếp Hành Phong cuối cùng cũng có thể hít thở dễ chịu. Sau khi tứ chi bị đè tê dại từ từ khôi phục tri giác, anh ngồi dậy, Trương Huyền nằm lên đống cỏ khô bên cạnh anh, trên mặt dính đầy bụi đen, tóc rối như tổ chim, bên trên còn cắm không ít cỏ.
Thấy bộ dạng này của cậu, Nhiếp Hành Phong chẳng ôm bất cứ tưởng tượng nào về hình tượng hiện giờ của mình nữa.
“Đây là đâu vậy?” Vò mái tóc rối bù, Trương Huyền nhìn bốn phía: “Chủ tịch, em nhớ hình như chúng ta rơi xuống cầu thang địa ngục, lẽ nào lần này lại đến địa phủ, nhưng mà bầu trời phía dưới này sáng quá nhỉ?”
Xa xa là dãy núi san sát nhau, gần bên là sườn núi cỏ hoang, mặt trời sáng sủa chiếu rọi trên cao, Trương Huyền nghi ngờ nghiêng đầu, không nghĩ ra vì sao đi xuống có một đoạn cầu thang, lại từ nửa đêm đi đến ban ngày.
“Trương Huyền, em không nhớ những gì đã trải qua đêm trước à?”
Bên cạnh truyền đến tiếng hỏi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền thuận miệng đáp: “Nhớ chứ, chúng ta bị một đám nhện và oán linh truy đuổi mà, còn gặp bộ xương khô chính là Chung Khôi, em còn…”
Nói đến đây thì ngừng lại, Trương Huyền quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Cậu biết Nhiếp Hành Phong hỏi vậy là có lý do của anh, nét mặt không kìm được căng thẳng, che đi vẻ uể oải vốn có.
Nhiếp Hành Phong nắm được tâm trạng mâu thuẫn của cậu, đang định giải thích bản thân hỏi vậy cũng không có ý gì đặc biệt, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, ngay sau đó họ bị mấy người xuất hiện bao vây. Bọn họ làm ra động tác giống nhau, đó là đồng loạt chĩa súng vào hai người.
“Không được nhúc nhích!” Một người trong đó thấp giọng ra lệnh.
Trương Huyền vốn muốn đứng dậy, nghe xong lời này cậu đành phải ngồi về chỗ cũ, ngẩng đầu quan sát mấy người trước mắt, lại chuyển ánh mắt qua mấy nòng súng. Trang phục đối phương rất bình thường, nhưng súng ống thì là hàng thật giá thật. Vừa mới từ giấc ngủ mê man tỉnh lại, cậu vẫn không thể xác định được việc bị vây công là hành động do oán linh làm hay trùng hợp họ gặp xui xẻo…
Hẳn không phải là cái sau đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây, đối diện có người mở miệng trước: “Nhiếp… tiên sinh?”
Người phát ra tiếng gọi chính là một người đàn ông tướng mạo bình thường, Trương Huyền không biết anh ta, chỉ thấy anh ta gọi Nhiếp Hành Phong xong lại đưa mắt chuyển sang mình: “Trương Huyền, là anh à?”
“Anh là ai vậy?” Trương Huyền tức giận hỏi lại.
Bị nhiều súng như thế chĩa vào, nếu không phải vừa dậy lười động đậy, cậu nhất định đạp cho đám người này mấy phát ra ngoài.
“Tôi là Tiểu Lý đây, cấp dưới của tổ trưởng Ngụy, lần trước còn mua đạo bùa anh giới thiệu…”
Trương Huyền gọi đại não hãy còn chưa nhạy bén của mình về, tin chắc rằng bên trong hoàn toàn không có sự tồn tại của “Tiểu Lý” này, nhưng tin tức anh ta cung cấp rất quan trọng, trong nháy mắt, cậu bắt được lai lịch và thân phận của đám người này.
Tiểu Lý nói chuyện với Trương Huyền xong, lại quay sang người đàn ông có vẻ như là đội trưởng thầm thì vài câu, sau đó liền chạy ra. Có lẽ lời của anh ta có tác dụng, đội trưởng xua tay cho những người khác bỏ súng xuống. Đến khi Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đứng lên, Tiểu Lý đã quay về, phía sau còn có người quen của họ đi theo.
“Nhiếp tiên sinh? Trương Huyền?”
Sau khi nhìn thấy họ, Ngụy Viêm hơi dừng lại, sau đó mới gọi thành tiếng. Cảm giác này giống như do dáng vẻ của họ cho nên lúc đầu mới không nhận ra hơn.
Sau khi xác định họ không phải hàng giả, vẻ mặt Ngụy Viêm càng kinh ngạc hơn, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, giống như không thể nào tiếp nhận tình trạng nhếch nhác của họ: “Ơ, sao các anh lại ở chỗ này?”
“Vấn đề này tôi còn muốn biết hơn anh.”
Trương Huyền thấp giọng càu nhàu, hỏi lại: “Còn các anh thì sao? Cắm trại dã ngoại hay là dạo chơi ngoại ô?”
Nếu dạo chơi ngoại thành, người ta sẽ không súng liền tay, Nhiếp Hành Phong ngăn lại vấn đề dinh dưỡng của Trương Huyền, nói: Có phải ở đây đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng vậy, hôm nay nhận được tin báo án, chúng tôi đang khám nghiệm tử thi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, xe của các anh đâu? Vừa rồi chúng tôi không thấy chiếc xe nào ở ven đường.”
“Chúng tôi đi nhờ xe bạn lên núi vẽ cây cối. Khí trời đẹp liền ngủ một giấc, không ngờ lại ảnh hưởng đến việc phá án của các anh, xin thứ lỗi.”
Nhiếp Hành Phong nói chuyện rất khách sáo, nhưng bên trong không thiếu sơ hở. Có điều Ngụy Viêm là một người thông minh, thấy Nhiếp Hành Phong không muốn nhiều lời, liền theo ý anh đáp lại: “Không sao không sao, chỉ là vụ án lâu năm, không gây trở ngại gì đâu.”
“Không phải là vụ án tài xế taxi bị giết à?” Trương Huyền xen mồm vào hỏi.
Tất nhiên là không phải, nếu cả ngày toàn là vụ án giết người liên hoàn, tổ trưởng tổ trọng án như anh ta sẽ lao lực mà chết.
Ngụy Viêm đấm cho Trương Huyền một phát trong lòng, đang định trả lời, gần đó truyền đến tiếng kêu sợ hãi: “Sao ở đây lại có một bộ xương khô?”
“Bộ xương khô?” Trương Huyền nghiêng đầu: “Sao có cảm giác hơi quen?”
Nhiếp Hành Phong đã lao tới, nhìn tốc độ của anh, Trương Huyền đột nhiên nhớ ra Chung Khôi. Con quỷ ngốc kia bây giờ không phải đang là bộ xương khô sao?
Cậu đuổi theo bước chân của Nhiếp Hành Phong chạy tới, chỉ thấy trong đống cỏ khô cách đó không xa có một bộ xương trắng tuyền đang nằm đó. Nếu trên khung xương đó đắp thêm da thịt, thì vừa vặn là dáng nằm Chung Khôi bình thường thích nhất. Con quỷ này còn rất biết hưởng thụ, vùi trong đống cỏ ngủ ngon lành.
Một vị cảnh sát ở bên cạnh đang gảy khung xương. Bị anh ta lật tới lật lui, khung xương trở mình, phát ra tiếng “a” rên rỉ, dọa cho vị cảnh sát kia nhảy dựng lên, môi run rẩy, tư thế như gặp quỷ chỉ vào khung xương.
Trên thực tế anh ta đích xác là gặp phải quỷ.
Chỉ sợ Chung Khôi lại làm ra hành động quỷ dị gì, Trương Huyền bước một bước dài tiến tới đè miệng khung xương lại, ghé sát vào hạ giọng cảnh cáo: “Không muốn bị giải phẫu thì thành thật giả chết cho tôi!”
“Ơ…”
Chung Khôi vừa tỉnh lại, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, lắc đầu tỏ ý động tác hiện giờ của Trương Huyền rất thô lỗ, cũng may hành động của nó bị thân thể Trương Huyền che đi, bằng không chỉ cử động này thôi cũng có thể dọa được không ít người. Nhưng Trương Huyền không dám nói thêm nữa, chỉ sợ làm cho cảnh sát nghi ngờ. Lúc đang bó tay hết cách với bộ xương lộn xộn này, thì Nhiếp Hành Phong tiến lên trước, vung tay đấm vào phía sau xương sọ. Trương Huyền chợt nghe thấy tiếng ken két vang lên, đầu Chung Khôi lệch về phía trước, hết nhúc nhích.
Như vậy cũng được sao?
Trương Huyền kinh ngạc nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nhún nhún vai với cậu, làm vẻ mặt tôi cũng chỉ thử xem thế nào thôi.
“Nó đang động đậy!” Vị cảnh sát lúc trước thấy Ngụy Viêm tới, kêu lên với anh ta: “Có qủy! Tôi nghe thấy nó nói chuyện!”
“Xương cốt làm sao biết nói? Chắc anh bị ù tai rồi!”
Hai bộ hài cốt vừa phát hiện ra còn chưa có chút manh mối nào, giờ lại thêm một bộ xương người hoàn chỉnh hiện ra trước mắt, Ngụy Viêm không khỏi đau đầu, mắng: “Trên đời này làm gì có quỷ? Chắc chắn nó có liên quan đến hai bộ hài cốt khác, còn không mau chóng bảo vệ hiện trường?”
“Phải phải!”
Cấp trên nổi nóng, vị cảnh sát không dám nói thêm nữa, chạy lên trước chuẩn bị kiểm tra hài cốt, bị Trương Huyền đưa tay ngăn lại, che ở trước bộ xương nằm trong đống cỏ, kêu to: “Không được!”
Cảnh sát bị hành động đột ngột của cậu dọa sợ dừng ngay bước chân lại, trong đôi mắt đồng thời bắn ra hai dấu hỏi. Ngụy Viêm cũng hỏi: “Vì sao không được?”
Vì sao…
Đối mặt với câu hỏi này, Trương Huyền rất muốn hỏi lại tôi làm sao biết? Nhưng hiện trạng không cho phép cậu phát ngôn vô trách nhiệm như thế, đang cố gắng động não tìm một cái cớ, Nhiếp Hành Phong kịp thời giải vây giúp cậu: “Bởi vì cỗ hài cốt này là do Trương Huyền sưu tầm, là đạo cụ để chúng tôi vẽ cây cối.”
Dùng hài cốt vẽ cây cối?
Ngụy Viêm kinh hãi, ánh mắt đảo quanh giữa Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền. Vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Hành Phong không giống như đang nói dối. Anh ta không khỏi trên dưới quan sát Trương Huyền, trong lòng nói khẩu vị của vị này quả là nặng, thật sự không biết người thế này làm sao mà vớ được tổng tài?
Nhìn vẻ mặt Ngụy Viêm là biết ngay nhất định anh ta không nghĩ được điều gì tốt, Trương Huyền tức giận đạp Nhiếp Hành Phong ở trong lòng, nhưng không thể phản bác lại anh trước mặt mọi người, đành phải kéo khung xương từ trong bụi cỏ ra, hai tay ôm lấy nó chà chà cọ cọ, tỏ vẻ thứ này thực sự là của nhà cậu.
“Đây chỉ là một sản phẩm mô phỏng bằng nhựa đặc chế, đồ chơi Halloween mà thôi.” Theo động tác của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh đúng lúc giải thích thêm: “Bình thường để làm đồ trang trí, đi dã ngoại còn có thể dùng làm gối ôm ghế tựa, có thể lắp ráp tùy ý theo tình hình, một vật đa dụng.”
Để chứng minh Nhiếp Hành Phong nói không sai, Trương Huyền kéo một xương ngón tay, dễ dàng bẻ ra. Cậu đã biết chức năng tự động hồi phục xương cốt của Chung Khôi, bị bẻ như thế hẳn là không sao đi, mà cho dù có sao thì so với việc cậu ta bị đặt lên bàn giải phẫu cho pháp y bẻ tới bẻ lui thì vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, Trương Huyền đưa xương ngón tay cho mọi người xem xong lại cài về chỗ cũ, xương tay tự động nối lại với nhau. Đối diện với đám người trợn mắt há mồm, cậu mỉm cười nói: “Thứ này có lắp nam châm trên người, tháo lắp siêu tiện lợi.”
“Có cả thứ như vậy cơ à…”
Ngụy Viêm nhìn đến ngây người, đi tới muốn kiểm tra cấu tạo, Trương Huyền lập tức ôm bộ xương vào ngực, động tác này có phần giấu đầu lòi đuôi, liên tưởng đến hai bộ xương khác, anh ta không khỏi nghi ngờ cách giải thích của Trương Huyền.
Nhiếp Hành Phong đành phải vỗ vào sau lưng bộ xương, bộ xương bị vỗ lắc lư, một sợi dây chuyền đeo ở cỗ bộ xương lóe lên tia sáng. Ngụy Viêm chú ý thấy, không khỏi thầm than sở thích của kẻ nhiều tiền thật kỳ quặc, tiền không có chỗ tiêu, đeo cả trang sức cho bộ xương.
Ngại mặt mũi Nhiếp Hành Phong, Ngụy Viêm không đến gần kiểm tra nữa, giả vờ lơ đãng liếc mấy cái, cảm thấy bộ xương kia phát ra ánh sáng trắng, hơn nữa các đốt ngón tay đều rất hoàn chỉnh, nhìn không thấy có vết xước nào. Nếu là hài cốt, không thể nào hoàn chỉnh như thế, cho nên anh ta đem sự xuất hiện của bộ xương đổ cho sở thích xấu xí của mấy tên nhà giàu, phất tay, bảo cấp dưới chuyên tâm kiểm tra hai bộ hài cốt thật.
Ngụy Viêm hàn huyên với Nhiếp Hành Phong mấy câu rồi mới đi. Đám người đi khỏi, nguy cơ tạm thời được giải trừ, Trương Huyền ôm bộ xương nhìn Nhiếp Hành Phong, nhỏ giọng hỏi: “Có cần gọi điện thoại bảo Ngân Bạch đến đón chúng ta không?”
Đổi lại lúc bình thường, thấy cảnh sát phá án, Trương Huyền chỉ ước được góp vui, tiện thể chào bán linh đan thần phù của mình. Nhưng bây giờ trước mặt có một của nợ to đùng, chỉ sợ Chung Khôi lại đột nhiên tỉnh dậy nói lung tung dọa người ta, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nhiếp Hành Phong lại trầm ngâm một chút, dùng ngón tay chỉ đám cảnh sát đang vây ở đối diện, ý bảo Trương Huyền tới kiểm tra.
Anh vẫn chưa biết được nguyên nhân cảnh sát xuất hiện ở nơi này, nhưng nơi họ xuất hiện xảy ra án mạng, luôn khiến người ta cảm thấy không phải là sự trùng hợp đơn thuần, nếu trong này có sự liên quan nào đó, thì họ càng không thể đi.
Trương Huyền hiểu ý Nhiếp Hành Phong, giao bộ xương cho anh, chạy tới xem hiện trường, tiện thể bắt chuyện với Ngụy Viêm. Nhiếp Hành Phong kéo khung xương ở phía sau, dọc đường đi được tắm trong ánh mắt kinh dị của đông đảo cảnh sát. Anh chỉ có thể an ủi mình trong lòng, hiện trường không có phóng viên, đây là vạn hạnh trong bất hạnh, bằng không anh cũng phải lên trang nhất báo giải trí một lần.
Sau khi đến gần, Nhiếp Hành Phong biết được nguyên nhân Ngụy Viêm đặc biệt chú ý đến bộ xương Chung Khôi. Bởi vì trong hiện trường cảnh sát đang khám nghiệm cũng bày một đống xương trắng. Hài cốt xám xịt, lẫn rất nhiều bùn đất, nằm rải rác trong đất ẩm. Ở giữa có hai cái đầu lâu, nhìn tình trạng không phải là vụ án xảy ra gần đây.
“Cảm ơn trời đất, không phải là vụ án tài xế taxi bị giết hàng loạt.” Trương Huyền nhỏ giọng thì thầm với anh xong, lại chỉ hài cốt giải thích: “Một nam một nữ ôm rất chặt, giống như là tự sát vì tình.”
Sau khi tự sát còn có thể mai táng cho chính mình, kỹ thuật này quá lợi hại.
Nhiếp Hành Phong chế giễu trong lòng, có điều Trương Huyền nói đúng một điểm, đúng là một đôi hài cốt khác phái, đồng thời tình trạng hài cốt dựa sát vào nhau, nhìn qua còn rất giống phương thức tự tử vì tinh.
“Không phải tự tử vì tình.” Nghe thấy Trương Huyền lên tiếng, trong mắt Ngụy Viêm nhìn cậu tràn đầy châm biếm, cảm thán tên thần côn học chẳng hay cày chẳng biết này: “Hài cốt được chôn rất sâu, nếu không phải thời gian trước mưa to liên tục, đất đá bị sạt lở, thì chúng cũng không bị phát hiện ra. Cho nên cậu nói xem người chết làm thế nào tự đào hố tự tử vì tình?”
“Suy nghĩ của người đã mất chúng ta không thể hiểu được, có lẽ là đào hố trước rồi mới nhảy vào, lại nhờ bạn bè thân thích chôn đất lên, hành động này trước kia không phạm pháp thì phải?”
Ngụy Viêm bị ý kiến của thần kỳ của Trương Huyền đánh bại, nhịn không được phản bác: “Làm như thế bất cứ lúc nào cũng là hành vi phạm tội, trừ phi người lấp đất kia vốn muốn giết họ, hơn nữa việc này cũng chưa lâu, cùng lắm là mười mấy hai chục năm!”
“Ừm…”
Trương Huyền gật đầu, đôi mắt đảo qua pháp y tiến hành khám nghiệm ngay tại chỗ. Nhiếp Hành Phong giờ mới hiểu được cậu vốn đang bẫy lời Ngụy Viêm. Nếu hỏi trực tiếp, trong tình hình tạm thời chưa có đầu mối, Ngụy Viêm ắt sẽ tăng thêm bảo mật vụ án, nhưng phản ứng trực tiếp của một người lại là việc chân thực nhất.
Nhìn Ngụy Viêm tỏ ra khinh thường Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nghĩ thầm vị cảnh sát này hẳn là chưa phát hiện ra mình bị lừa.
Để không gây trở ngại cho cảnh sát phá án, cũng để bộ xương của Chung Khôi không dọa người ta, Nhiếp Hành Phong lui đến một nơi cách hiện trường hơi xa chút. Chỉ thấy Trương Huyền còn lôi kéo Ngụy Viêm nói chuyện phiếm, lại tiến tới cùng xem hài cốt với pháp y như thật. Rất nhanh cậu đã lấy được thứ gì đó giống như túi vật chứng từ tay pháp y, nhưng lập tức bị Ngụy Viêm cướp về, cậu cũng không để ý, cười hì hì tiếp tục kiểm tra hiện trường.
Ánh mặt trời xuyên qua cành khô, lấp lánh trước mắt, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy con dao găm trong túi vật chứng, nếu nó chôn cùng với hài cốt, thì hẳn là hung khí.
Ken két!
Bên cạnh truyền đến tiếng ma sát của khớp xương, bộ xương đặt bên cạnh giật giật, Chung Khôi hình như đã tỉnh lại, xương sọ bắt đầu động đậy. Nhiếp Hành Phong đang do dự có nên cho cậu ta thêm một đấm không, một cục đá bay đến, trúng ngay chính giữa cái đầu lâu, một tiếng rắc vang lên, xương sọ rời ra, ngửa về phía sau. Trương Huyền kịp thời tiến tới đỡ lấy đầu lâu gắn tới gắn lui, khớp xương lần thứ hai nối lại, bộ xương cũng lấy lại sự yên lặng ban đầu.
“Hình như Chung Khôi ngủ rồi.” Thấy bộ xương không động đậy nữa, Trương Huyền búng tay nói.
So với ngủ, Nhiếp Hành Phong nghiêng về phía Chung Khôi bị Trương Huyền đánh ngất hơn.
“Có chỗ nào kỳ lạ à?” Anh hỏi.
“Không có, chỉ là vụ án mưu sát thông thường, xương ngực người phụ nữ khảm con dao găm, đó hẳn là vết thương trí mạng. Người đàn ông tạm thời không có dấu vết ngoại thương rõ rệt, phải đợi lần khám nghiệm tỉ mỉ tiếp theo. Trong đất còn phát hiện các đồ đạc như đồng hồ vàng, khuyên tai, xem ra là di vật của người chết. Hài cốt cũng hơi lâu năm, em hỏi Ngụy Viêm có cần em chiêu hồn tra án giúp không, giảm cho anh ta 20%, anh ta liền đuổi em qua đây.”
Ngụy Viêm không đuổi thẳng Trương Huyền xuống núi là đã rất nể mặt cậu rồi.
Thấy hài cốt không liên quan gì đến cuộc gặp bất ngờ của họ, Nhiếp Hành Phong quyết định cùng Trương Huyền xuống núi. Trương Huyền ôm bộ xương Chung Khôi, hai người theo đường núi đi xuống. Đi chưa bao xa, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngụy Viêm đuổi theo.
“Vừa vặn tôi phải về cục cảnh sát, có cần tôi đưa các cậu một đoạn không?”
Nhìn khung xương búp bê gục đầu xuống như hình người biến dạng trong lòng, Trương Huyền rất muốn từ chối, nhưng lại ngẩng đầu nhìn đường núi dài miên man dưới chân, cậu liền nản lòng. Tuy bộ xương không nặng, nhưng hình tượng này chỉ sợ rất khó gọi được xe, cậu dùng ánh mắt hỏi Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong gật đầu: “Vậy làm phiền Ngụy tiên sinh.”
“Không phiền gì đâu, vừa vặn tôi cũng có chuyện cần anh chỉ bảo.”
Xin hãy thêm nhân xưng số nhiều, việc như bắt quỷ, thẩm vấn Chủ tịch không biết đâu, trong trường hợp này chắc chắn phải Trương thiên sư cậu ra tay mới được!
Đi theo phía sau Nhiếp Hành Phong và Ngụy Viêm, Trương Huyền vừa kéo bộ xương vừa lầm bầm. Bộ xương rất cao, xương chân thỉnh thoảng đụng phải đất, phát ra tiếng lạch cạch, vang lên dọc đường họ cuốc bộ.
Xe của Ngụy Viêm đỗ ở khu đất bằng phẳng gần sát chân núi. Lúc lên xe, Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn lại, đột nhiên nghĩ đây là nơi nào.
Trương Huyền bảo Nhiếp Hành Phong ngồi cạnh chỗ tài xế, mình thì kéo bộ xương ngồi ở phía sau. Sau khi xe khởi động, vì lý do an toàn, cậu thắt dây an toàn, lại nhìn Chung Khôi, tiện tay thắt luôn cho cậu ta.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Ngụy Viêm nhìn thấy động tác nhỏ của cậu. Bởi vì quá quỷ dị, anh ta chỉ có thể bỏ qua, nói với Nhiếp Hành Phong: “Chúng tôi khám nghiệm thấy chỗ ngồi phía sau xe taxi có vân tay của Trương Yên Hoa, cô ta quả nhiên còn sống, đồng thời tiếp tục giết người.”
Chuyện Trương Yên Hoa không bị giết chết trong sự kiện của Bé con, sau khi Nhiếp Hành Phong phát hiện ra vấn đề đã từng nhắc nhở Ngụy Viêm. Ngụy Viêm vốn nửa tin nửa ngờ, mãi đến nghi xét nghiệm ra vân tay giống nhau anh ta mới tin phục, hỏi: “Sao anh lại liên tưởng đến cô ta?”
“Thủ pháp giết người.” Nhiếp Hành Phong giải thích: “Cô ta đã học được kinh nghiệm từ mấy vụ án mạng lúc trước, dùng chỉ giải phẫu cho thêm pháp thuật để cắt đứt xương cổ, thủ pháp này ngoài việc tiện cho cô ta ra tay, còn có thể khiến người bị hại mất mạng trong nháy mắt.”
Anh nghĩ Trương Yên Hoa không ra tay chính diện không phải vì thẹn với lòng, mà là muốn che giấu nỗi căm hận của quỷ đối với mình, nếu bị quỷ quấy rầy, có thể sẽ gây trở ngại đến kế hoạch sau này của cô ta.
Ngụy Viêm không hoàn toàn hiểu hết những lời đó, nhưng không hề giảm bớt sự chán ghét của anh ta dành cho Trương Yên Hoa, than thở: “Đúng là một cô gái phát rồ, vô duyên vô cớ giết người khắp nơi.”
“Cảnh sát Ngụy, nếu anh tin vào quỷ thần, tôi sẽ nói cho anh biết hung thủ giết người không phải là Trương Yên Hoa. Mà là ác linh ẩn nấp trong cơ thể cô ta. Cô ta cũng không vô duyên vô cớ giết người, mà là có mục đích. Mục đích của cô ta là cô nhi viện Thường Vận, bây giờ chúng tôi đang điều tra mối quan hệ giữa cô ta và cô nhi viện đây.”
Nghe Trương Huyền nhắc đến cô nhi viện, chân mày Ngụy Viêm nhếch lên, không lập tức nói tiếp, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Sao vậy?”
“Cô nhi viện có chút bối cảnh, lúc trước điều tra tin tức Chung Khôi, chúng tôi từng đến hỏi thăm Thường Vận, rất nhanh đã nhận được chỉ thị cấm quấy rầy từ bên trên.”
Thảo nào cảnh sát không tiếp tục điều tra Chung Khôi theo đầu mối cô nhi viện, thì ra nguyên nhân là ở đây. Điều này khiến Nhiếp Hành Phong càng tăng thêm hứng thú với vị viện trưởng Tĩnh Đường kia.
“Ối chà, ghê gớm vậy cơ à, là chỉ thị của trưởng phòng Ngụy?” Trương Huyền gặng hỏi.
“…Cấp cao hơn.” Do dự một chút, Ngụy Viêm lựa chọn câu trả lời. Bây giờ họ không thể điều tra ngoài sáng, nếu đã trả tiền cho Trương Huyền, thì không ngại bảo cậu đi đá cục sắt này: “Có người nói viện trưởng vô cùng tinh thông bói toán phong thủy, không ít người đương quyền kính nể ông ta có thừa. Cho nên biết bên ông ta có chuyện, chúng tôi cũng không làm được gì.”
“Ông ta tinh thông bói toán phong thủy? Vậy tôi tính là gì?” Nghe nói thế, Trương Huyền không phục nói: “Hiện giờ thiên sư mất giá vậy sao? Người chưa từng nghe thấy cũng dám nói mình là đại sư?”
Trọng tâm câu chuyện bị kéo đi xa, Nhiếp Hành Phong kịp thời quay lại chủ đề ban đầu: “Cho nên bây giờ vụ án tài xế bị giết bị tạm thời gác lại sao?”
“Đúng vậy, tuy rằng cá nhân tôi cũng cho rằng khả năng Trương Yên Hoa là hung thủ rất lớn, nhưng dựa vào vân tay không thể coi là chứng cứ buộc tội cô ta. Bằng chứng Chung Khôi là hung thủ cũng không đủ, cho nên việc điều tra tạm thời gặp trởi ngại.”
Ngụy Viêm nhún nhún vai, trong giọng nói mang theo chút ít tự giễu: “Họa vô đơn chí hết việc nọ đến việc kia. Có người báo án nói phát hiện ra thi thể cũ, hy vọng vụ án này đừng hóc búa nữa.”
Cái Ngụy Viêm gọi là hóc búa không phải là chỉ bản thân vụ án, mà là áp lực tồn tại phía sau lưng anh ta. Rất nhiều thời điểm quan chức cấp trên áp chế còn phức tạp hơn nhiều bản thân vụ án.
Nhiếp Hành Phong cảm nhận được suy nghĩ của anh ta, nhưng không biết nên an ủi thế nào, vẫn là Trương Huyền mở miệng trước: “Bên Thường Vận để tôi đối phó. Yên tâm, sẽ không ăn quỵt tiền của anh.”
Đến Trương gia, Nhiếp Hành Phong xuống xe. Sau khi mở cửa sau, Trương Huyền kéo bộ xương xuống xe, cậu nói lời cảm ơn Ngụy Viêm, hai người hẹn có tin tức sẽ liên lạc lại, sau đó tiếng lạch cạch truyền thẳng đến cửa chính, Trương Huyền ôm bộ xương dẫn đầu về nhà.
Ngân Bạch nghe thấy họ từ trong phòng, không cần Trương Huyền nhấn chuông, đã chạy ra mở cửa, tựa trên tường cười he he nói: “Chủ nhân, tối qua ngài cả đêm không về, lại đi mạo hiểm ở đâu à?”
Thì ra ngủ một giấc chỉ qua một đêm thôi.
Trương Huyền không lên tiếng, lắc lư bộ xương trong tay, Ngân Bạch vỗ tay cười nói: “Bộ xương này làm giống y như thật, định dùng vào đâu à?”
“Vấn đề đó xin hỏi bạn học Chung Khôi.”
“Chung Khôi còn chưa quay về.”
Ngân Bạch vừa nói xong, cả bộ xương liền bay đến trước mặt hắn, hắn lập tức nhảy sang một bên tránh. Bộ xương ngã xuống đất, vỡ tan tành, nhưng theo tiếng rên rỉ, đống xương động đậy, lại tự động ghép lại thành hình dạng bộ xương hoàn chỉnh lúc ban đầu.
Thấy cảnh tượng quỷ dị đó, sắc mặt Ngân Bạch thay đổi, Ngân Mặc cũng nhảy một bước lên trước, đưa tay rút kiếm xà hình, kêu lên: “Là cốt yêu?”
Nhìn tư thế của hắn, chỉ chờ Trương Huyền gật đầu một cái, kiếm xà hình sẽ lập tức đâm đến. Trận trượng như lâm đại địch khiến Trương Huyền không nhịn được phải liếc mắt, có điều huynh đệ Ngân Bạch từng bị cốt yêu cho ăn quả đắng, bọn họ lo lắng cũng không lạ, đành phải giải thích: “Đây không phải là yêu, cùng lắm là quỷ thôi, quỷ do Chung Khôi biến thành.”
“Chung Khôi?” Hai huynh đệ rắn đồng thời hỏi.
Giống như đáp lại, bộ xương truyền đến tiếng lạch cạch, cánh tay cong lại làm động tác xoa đầu: “Ai gọi tôi?”
Rất giống giọng nói của Chung Khôi, huynh đệ Ngân Bạch càng kinh ngạc. Đối diện với ánh mắt của họ, Trương Huyền bình tĩnh gật đầu: “Các ngươi không nhìn lầm đâu, ngài bộ xương này chính là Chung Khôi.”
“Sao cậu ta ra ngoài một chuyến liền biến thành thế này? Đây có nghĩa là lại chết thêm một lần nữa sao?”
Chuyện tình thực sự kỳ quặc, ngay cả Ngân Bạch tự hào là kiến thức rộng rãi cũng không khỏi líu lưỡi, nhìn bộ xương từ dưới đất bò dậy, dụi mắt nghiêng đầu, nhìn giống hệt động tác nhỏ của Chung Khôi lúc bình thường, muốn nói không phải là cậu ta, cũng thật khó khiến người ta tin.
“Cậu ta tỉnh rồi, xảy ra chuyện gì xin các ngươi hãy tự đi hỏi cậu ta.”
Giày vò cả ngày, Trương Huyền mệt mỏi, ngáp đi lên lầu. Ngân Bạch nhìn khung xương, Ngân Mặc cũng rất tò mò về nó, đưa tay vỗ vỗ xương sọ. Bộ xương lập tức né ra, nhưng vì không đứng vững nên thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Hắn nhịn không được hỏi: “Ngài cho rằng bộ xương Chung Khôi này có thể giải thích rõ ràng việc nó đã trải qua sao?”
“Cho cậu ta chút thời gian trao đổi, ta phải đi nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ta.”
Nói xong, Trương Huyền đã chạy lên lầu. Ngân Bạch không làm phiền cậu nữa, ánh mắt chuyển sang Nhiếp Hành Phong vừa vào. Trên mặt Nhiếp Hành Phong cũng đầy bụi bặm, Ngân Bạch mỉm cười nói: “Nguy hiểm lần này các ngài trải qua chắc chắn rất thú vị.”
“Tôi cảm thấy rất đáng sợ, tôi biến thành thế này, về sau làm sao gặp người khác đây?”
Tiếng lầm bầm sa sút tinh thần của Chung Khôi thành công thu hút sự chú ý của ba người, Ngân Bạch nói: “Vậy kể một chút về cuộc mạo hiểm của ngươi đi, biết đâu chúng ta có thể giúp ngươi.”
Nhiếp Hành Phong nhìn lên lầu, Trương Huyền đã vào phòng, anh không theo sau, nghĩ thầm có lẽ bản thân nên cho Trương Huyền một không gian để suy tư.
Trương Huyền quay về phòng, cởi hết quần áo bẩn ra, chạy vào phòng tắm dội nước. Nhiếp Hành Phong chưa lên, khiến cậu có thể một mình làm rõ mạch suy nghĩ về những gì đã trải qua. Tần suất chỉnh tề lại có tiết tấu, tựa như không gian đêm qua kia, nhìn thì có vẻ hỗn loạn, nhưng thực ra phía sau tất cả những biểu tượng lộn xộn đều móc nối một quy luật giống nhau, chỉ cần lần ra quy luật đó, thì có thể hiểu được ngọn nguồn quỷ dị ở chỗ nào.
Suy nghĩ về một loạt sự kiện xong, Trương Huyền bỗng nhiên hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen, nước đã ngừng. Cậu vậy mà đã bất giác tắt vòi nước, mất đi sự điều hòa của nước ấm, phòng tắm trở nên rất lạnh. Cậu hắt xì mấy cái, không kịp mặc quần áo, rút khăn tắm lau bừa hai phát rồi chạy vào trong phòng ngủ, chui thẳng vào ổ chăn.
Không biết có phải do cuộc gặp gỡ quái dị gây ra mệt mỏi hay không, lên giường chưa bao lâu Trương Huyền đã cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, đang nhắm mắt mơ mơ màng màng, phía sau truyền đến ấm áp, đệm giường lún xuống, có người nằm phía sau, đưa tay ôm lấy cậu.
Sự ân cần và ấm áp quen thuộc, Trương Huyền không khỏi cuộn người lại. Bên tai truyền tiếng cười khẽ, Nhiếp Hành Phong cúi người hôn lên tai cậu, tiếp đó là cổ và vai. Cảm giác tê dại mang theo chút lả lướt theo nụ hôn truyền đến cậu, không kiềm hãm được, khóe môi của cậu cong lên, nhưng không mở mắt, thản nhiên hưởng thụ hành động âu yếm dịu dàng của người yêu.
Đôi tay ôm lấy cậu siết chặt hơn, Nhiếp Hành Phong không cố ý gọi cậu, chỉ khẽ mút đầu vai, xúc cảm khiến người ta rất hưởng thụ. Trương Huyền cảm thấy càng buồn ngủ hơn, mơ hồ nghe thấy Nhiếp Hành Phong nói: “Có tôi ở đây, em không cần sợ.”
Chó má, cũng bởi vì anh, em mới phải sợ đấy!
Được hôn rất thoải mái, Trương Huyền suy nghĩ một chút, từ bỏ hành động phá hỏng bầu không khí. Nụ hôn sâu thêm, thần trí của cậu cũng theo đó bay lên, cảm thấy thân thể kia nóng rực, cậu muốn hỏi có phải Nhiếp Hành Phong muốn làm đến cùng không, nhưng trước khi mở miệng, cậu đã tiến vào mộng đẹp.