Mục lục
Thiên Sư Chấp Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy vun vút ở trên đường, đêm tối tĩnh lặng không một bóng người, đúng là điều kiện tốt để đua xe, đáng tiếc không được hoàn hảo cho lắm là bên cạnh không có mỹ nhân làm bạn, biểu diễn cũng không có người thưởng thức.

Thật là nhàm chán, Niếp Duệ Đình đưa tay lấy bia từ trong túi plastic mới mua ở cửa hàng tiện lợi lúc nãy, mở ra, uống mấy ngụm, lại đem volume của nhạc điều chỉnh đến mức cao nhất, sau đó nhấn ga, xe thể thao lướt đi như bão táp.

Vừa uống vừa lái xe, đang uống đến hăng say, bia lon đặt ở trên thành cửa kính bên tay lái đột nhiên lảo đảo bay lên, lắc lư một hồi rồi đụng vào cánh cửa thủy tinh chắn gió, bay đi ra ngoài.

“SHIT!”

Nhìn thấy cánh cửa thuỷ tinh hoàn hảo không tổn hao gì, còn cái lon bia quay vài vòng trên không trung ở bên ngoài, sau đó lọt vào thùng rác ven đường, Niếp Duệ Đình rất không có phong độ dựng thẳng ngón giữa về phía chỗ ngồi không có một bóng người ở bên cạnh.

Hoàn toàn là tình cảnh rất kỳ dị, bất quá không dọa được cậu, từ mấy tháng trước tới giờ, các loại hiện tượng quái dị phá vỡ lý luận khoa học như di động trong nháy mắt, vật thể bay lên, cậu không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần, lá gan cũng tăng lên không ít, hướng về chỗ không người rống to: “Quỷ xấu xí ngươi chơi đùa đủ chưa? Đền lại bia cho ta, nếu không ta sẽ gọi pháp sư đánh cho ngươi hồn phi phách tán!”

“Lái xe không thể uống rượu!”

Trong xe vang lên giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khó nghe nhưng lại dẫn theo khí tức âm trầm, nếu là mấy tháng trước, Niếp Duệ Đình sớm bị dọa đến hôn mê, bất quá hiện tại cậu cũng không còn thấy sợ nữa, cùng con quỷ kia đấu đá lâu như vậy, cậu sớm đã quen, quỷ thỉnh thoảng mới phát uy một chút còn đại đa số thời điểm đều là cậu nổi giận.

“Ngươi quản ta! Quỷ xấu xí chết tiệt, luân hồi tốt đẹp thì không đi, lại cố tình bám lấy ta không buông, ta nói cho ngươi, mặc kệ ngươi gây sức ép như thế nào đi nữa, cũng đừng hy vọng ta đốt tiền giấy cho ngươi!”

Nếu Niếp Duệ Đình có mắt âm dương, giờ phút này cậu liền có thể vinh hạnh nhìn thấy nam tử tóc bạc nhìn còn khá trẻ ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh mình, bởi vì câu nói của cậu không thèm suy nghĩ của cậu, khuôn mặt nam tử như tỏa ra ánh sáng, dấu vết trên trán cũng thâm thêm vài phần, vẻ không kiên nhẫn làm mắt phượng thon dài của hắn hơi hơi nheo lại, đó là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.

Đáng tiếc Niếp Duệ Đình không nhìn thấy, cho nên vẫn nói bốc nói phét: “Này, ngươi không phải thật sự rất xấu chứ hả? Cho nên mới không dám lộ diện, cũng đúng, ở cùng một chỗ với một người trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai lại rất nhiều tiền như ta mà, người không tự cảm thấy xấu hổ đích xác không nhiều cho lắm, bất quá nếu ngươi là nhảy lầu, đâm xe, hoặc là chết một cách không tự nhiên gì khác mà làm cho hình tượng không thể nhìn nổi, vậy không cần cố xuất hiện làm cho ta thấy mặt, đương nhiên, ta là không sợ, bất quá hù dọa hoa hoa cỏ cỏ thì không tốt lắm. . . . .”

Rốt cục nhịn không được, bảo hộ linh Nhan Khai đảo mắt, hộp giấy đặt ở ghế sau bay lên, nện vào gáy Niếp Duệ Đình.

Hắn rốt cục hiểu được vì sao Niếp Duệ Đình và Trương Huyền chơi thân như vậy, hai người này căn bản là huynh đệ kết bái, mở miệng thì đến cả người chết cũng có thể tức giận đến sống lại.

“A!”

Vũ khí nhẹ nhàng đó đương nhiên không gây thương tổn gì cho Niếp Duệ Đình, cậu ta sờ sờ cái ót, kêu to: “Nói chuyện có phong độ tốt chút không được à? Nói không được liền động thủ, ngươi này làm quỷ thật là thất bại!”

Nói chuyện, ánh mắt còn không ngừng càn quét trong xe, chuẩn bị vạn nhất lại có vật bất minh gì đó bay lên, chính mình có thể tránh thoát kịp thời, bất quá đợi thật lâu cũng không có gì xảy ra, vì thế giải trừ cảnh giác, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Không có bia, Niếp Duệ Đình đành lấy nước khoáng uống, trong lòng thở dài, rượu ngon mỹ nữ nhân sinh tốt đẹp cũng không được hưởng thụ, chỉ có thể nửa đêm ra ngoài chơi bão xe, kim cương vương lão ngũ như cậu đúng là có đủ uất ức, bối hậu linh nếu hay nói thì còn đỡ đằng này lại là một cái hũ nút, nếu không phải mình cố ý nói một chút làm hắn tức giận, vài ngày cũng nghe không được thanh âm của hắn. Gần đây hành vi lầm bầm lầu bầu của mình rõ ràng ngày càng tăng, mọi người trong công ty đều nghĩ cậu là bị áp lực công việc quá nặng, nào biết cậu là đang cố gắng cùng quỷ trao đổi cảm tình.

“Này, ngươi có ở đây hay không thế?” Qua hơn nữa ngày, trừ bỏ cái hộp giấy bay tới lúc nãy, thì không có hiện tượng kỳ quái gì phát sinh, Niếp Duệ Đình không biết Nhan Khai có còn thực hiện chức trách bảo hộ linh hay không, vì thế hỏi. Không có trả lời, Niếp Duệ Đình thở dài, “Please, đại ca, ta nói nửa ngày, tốt xấu gì ngươi cũng nên đáp lại một tiếng chứ, nếu để cho máy giám thị giao thông chụp được ta lầu bà lầu bầu một mình, lại làm cho cảnh sát nghĩ rằng ta bị quỷ bám thân, ai u. . . . . .”

Xe đi tới chỗ trước đèn xanh ở ngã tư đường, đột nhiên dừng gấp không hề báo động trước, bánh xe cấp tốc ma xát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, nhưng phanh lại không phải do Niếp Duệ Đình đạp, không thắt dây an toàn hậu quả chính là — người cậu bị đổ nhào lên phía trước, có chiều hướng va mạnh lên kính thủy tinh. . . . . .

Bả vai bị túm chặt, có bàn tay vô hình đúng lúc bắt lấy cậu, giúp cậu tránh được việc ‘tiếp xúc thân mật’ với thủy tinh, kéo cậu quay về chỗ ngồi, còn chưa hết hoảng sợ, Niếp Duệ Đình lần này rất tức giận, hướng về phía không gian không người rống to: “Quỷ xấu xí ngươi tiết chế một chút cho ta. . . . . .”

Ầm!

Lời còn chưa dứt, đằng trước có một chiếc xe tải lao ngang qua, sát qua đầu xe thể thao phóng về phía trước, lại vì tốc độ xe quá nhanh mà mất đi cân bằng, đâm vào làn ngăn cách giữa đường ở phía trước, xe tải lật nghiêng mình, phát ra tiếng vang ầm ĩ.

“Ôi trời. . . . . .”

Niếp Duệ Đình theo bản năng nhìn xem đường bên kia, là đèn đỏ, hiển nhiên là lái xe tải vi phạm luật, nếu không có bảo hộ linh đúng lúc ngăn cản cậu thì. . . . . . Không dám nghĩ tiếp, ngón tay nắm vô lăng của cậu run lên, mồ hôi lạnh toát ra.

“Cám ơn, quỷ xấu xí.” Cậu thì thào nói.

Bên hông bị siết chặt, bị một lực rất mạnh túm lấy, Niếp Duệ Đình chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng, thân mình đã theo Nhan Khai bay vọt ra khỏi xe thể thao, nhảy một cái cao đến mấy trượng (1 trượng là 10 thước), lập tức dưới thân tiếng chấn dữ dội vang lên, lửa cháy bay lên trời, nháy mắt nhấn chìm xe thể thao vào trong biển lửa.

Ánh lửa sáng bừng lên làm rối loạn tầm mắt Niếp Duệ Đình, cảnh tượng rất hoành tráng, cậu sợ tới mức dùng sức ôm lấy người bên cạnh, nhìn không tới không phải là sờ không tới, chuyện đột nhiên xảy ra, Nhan Khai cũng không né tránh cậu chạm vào giống như trước, để mặc cho cậu ôm chặt.

Nhan Khai niệm thần chú chậm rãi hạ xuống, Niếp Duệ Đình chỉ cảm thấy trước mắt nhấp nháy ánh sáng bạc, rồi lan rộng ra, bao quanh lấy thân người ở bên cạnh. Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, tóc bạc dài tới bên hông, bay bay theo gió, quanh thân ánh sáng uốn lượn, khuôn mặt thanh tú như ẩn như hiện dưới những sợi tóc, trên trán có một vết sẹo dài, làm cho phong thái tao nhã của người đàn ông đó thêm phần cương nghị, con ngươi đen như mực, ngoan lệ như dã thú, rồi lại lộ ra khí chất cao quý.

Toàn thân hắn đều lộ ra sức mạnh tà ác, nhưng đồng thời lại mang theo hơi thở coi kẻ ác như thù địch, tuyệt đối là hai khái niệm vô cùng đối lập, lại tự nhiên ở cùng với nhau, đan vào cùng một chỗ, hoàn toàn không có cảm giác tách biệt, Niếp Duệ Đình khiếp sợ trước khí thế cường đại của hắn, ngây ngốc nhìn nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: “Ngươi. . . . . . Thật oai phong!”

Cổ tay bị túm lấy, bị Nhan Khai kéo ra phía sau, hai mắt quan sát không gian âm lãnh chung quanh, nơi này tràn ngập âm khí yêu ma quỷ quái, lớn mạnh đến mức đủ để dễ dàng đánh vỡ kết giới mình vội vàng bày ra lúc nãy.

“Mau rời đi!” Hắn quát lạnh.

Không có nắm chắc đươc mười phần, hắn không thể để cho Niếp Duệ Đình rơi vào hiểm cảnh, nhưng mà sự việc diễn ra không để cho Niếp Duệ Đình có thể lựa chọn làm cái gì, một luồng sáng xuất hiện, tản ra sức mạnh chí âm chí tà, lướt qua không gian tối đen, vọt tới gần bọn họ, Nhan Khai vung vạt tay áo dài lên, linh lực ngưng tụ hóa thành ánh sáng màu xanh, đánh bay luồng sáng tà ác, linh lực theo cử động của hắn tàn ra chung quanh tạo thành ánh sáng rất đẹp mắt, lấp lánh tỏa sáng cả không gian tối tăm.

Bỗng nhiên, từ trong bóng đên vang lên một tiếng cười lạnh: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”

Theo nụ cười khặc khặc giả tạo,từ trong bóng đêm đột nhiên bộc phát ra một cỗ tà khí cực âm, trong chốc lát đánh tan ánh sáng màu xanh của Nhan Khai, tà khí không hết,tiếp tục đâm vào trong ngực Nhan Khai, Niếp Duệ Đình cuống quít đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào?”

“Chạy mau!”

Nhan Khai khởi động một chút khí lực cuối cùng, bắt lấy tay của Niếp Duệ Đình đẩy văng cậu ra, ai ngờ tà khí lại tới gần, đưa bọn họ đánh bay đi ra ngoài.

Hai người lộn vài vòng ở trên không trung, rồi cùng té rớt trên mặt đất, giữa tình thế hết sức nguy hiểm đó, một thân ảnh đột nhiên đúng lúc nhảy đến trước mặt bọn họ, chặn lại sức mạnh tà ác kia bất thường, quát: “Thối lui!”

Xung quanh nhất thời lại xuất hiện ánh sáng, không lưu tình chút nào xé toạc ‘bức màn’ bóng tối, yêu quái âm hồn cũng theo đó biến mất hầu như không còn.

“Đại ca!” Niếp Duệ Đình đỡ Nhan Khai đứng lên, phát hiện người cứu bọn họ cư nhiên lại là Niếp Hành Phong, không khỏi thất thanh kêu to: “Trước giờ không biết anh lợi hại như vậy đấy!”

Niếp Hành Phong mỉm cười, đang muốn hỏi bọn họ có bị thương hay không, bỗng nhiên trước mắt choáng váng, tất cả cảnh vật bắt đầu trở nên quay cuồng, bên tai tiếng gọi của Niếp Duệ Đình càng lúc càng xa, hết thảy đều rơi vào không gian u ám.

“Duệ Đình!”

Niếp Hành Phong đột nhiên bừng tỉnh, ánh đèn nhỏ màu da cam ở đầu giường làm cho anh theo bản năng nheo mắt, hơn nữa ngày mới bình tĩnh trở lại, nguyên lai tất cả chuyện vừa rồi đều là mình bị ác mộng.

Trương Huyền đi công tác, giường Kingsize có vẻ có chút rộng rãi, nhìn xem đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa mới chuyển qua hai giờ, Niếp Hành Phong do dự một chút, rồi gọi điện thoại cho Niếp Duệ Đình.

Tiếng chuông vang hơn mười lần mới có người nghe máy, giọng nói ngái ngủ của Niếp Duệ Đình vang lên, “Đại ca anh còn tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy vào lúc muộn như thế này nữa, cẩn thận sau này sẽ bị em trả đũa đấy.”

Vào lúc rạng sáng đối với em trai sống về đêm mà nói hẳn là mới bắt đầu mới đúng chứ?

Bị cậu ta phàn nàn, Niếp Hành Phong có chút dở khóc dở cười, bất quá thấy cậu ta không có việc gì, tâm thả lỏng, nói: “Anh vừa rồi gặp ác mộng, mơ thấy em nửa đêm ra ngoài bão xe, kết quả xảy ra tai nạn. . . . . .”

“Nửa đêm bão xe? Đó là chuyện từ thế kỷ trước rồi? Từ khi ác quỷ vào nhà của em, thì từ lúc đó đến giờ em giống như con gái đã xuất giá sau mười giờ là không được ra khỏi cửa.” Niếp Duệ Đình oán giận nói: “Nhất định là Trương Huyền không ở nhà, anh hai một mình khó ngủ, mới có thể nửa đêm suy nghĩ miên man, nên cũng phá ngang mộng đẹp của em và ác quỷ.”

“Hắn không có việc gì chứ?” Nhớ tới tình cảnh Nhan Khai bị đả thương trong mộng, Niếp Hành Phong vội hỏi.

“Trời biết, hắn lại không nói lời nào, em làm sao biết hắn có việc gì hay không, nói không chừng hiện tại đang rình coi em.”

Niếp Hành Phong đang muốn hỏi lại, chợt thấy trong lòng như có sóng triều dâng lên, nghe được Nhan Khai nói: “Chủ nhân, ta tốt lắm.”

Hai người đều an toàn vô sự, xem ra là mình lo lắng nhiều, bất quá ngẫm lại cảnh trong giấc mơ cổ quái kia, Niếp Hành Phong vẫn là nhiều lời một câu: “Nhớ kỹ, dạo này không được về nhà quá muộn, không được lái xe thể thao màu đỏ.”

“Đã biết, nhà của em hiện tại là ác quỷ nắm quyền, anh cho rằng em còn có tự do chạy tới quán bar đêm chơi bời hay sao? Hơn nữa em cũng không có xe thể thao màu đỏ, anh hai, khi anh muốn gọi điện quấy rầy thì nhớ kỹ đối tượng phải là Trương Huyền, không nên bắt em trai đáng thương của mình chịu trận.”

“Không phải. . . . . .” Không để Niếp Hành Phong giải thích, đầu bên kia đã cúp máy.

Hình như thật sự là mình thần kinh quá mức nhạy cảm, Niếp Hành Phong cười khổ đem điện thoại ném sang một bên.

Ác mộng làm mất hết cảm giác buồn ngủ, chỉ để lại một thân mồ hôi lạnh làm kỷ niệm, Niếp Hành Phong nằm ở trên giường trong chốc lát, rốt cục vẫn là chịu không được cảm giác khó chịu áo ngủ dính trên người, vì thế đứng lên đi vào phòng tắm.

Nước nóng từ trên vòi hoa sen rơi xuống, nhiệt khí rất nhanh tràn ngập cả gian phòng tắm, Niếp Hành Phong đang tắm rửa, chợt thấy trong gương chợt lóe lên ánh sáng, anh hơi hơi sửng sốt, đem vòi hoa sen chỉnh thẳng hướng vào gương, hơi nước bị nước đổ xuống xóa đi, trên mặt gương chiếu ra rõ ràng thân thể anh, anh nghiêng người, phát hiện ra phía sau lưng mình đang tỏa ra những tia sáng làm hiện lên rõ ràng hoa văn xuất hiện ở trên lưng.

Cho dù nhìn quỷ thần đã quen, cảnh tượng khác thường trước mắt vẫn làm cho Niếp Hành Phong lắp bắp kinh hãi, nhìn chăm chú vào nó, ở giữa lưng ẩn ẩn lộ ra hình dáng của sừng tê giác, ánh sáng chạy vòng quanh nó không ngừng lượn vòng, buộc vòng quanh từng đường nét hoa văn cổ quái kỳ dị.

Hoa văn rất quen thuộc, giống như. . . . . . Niếp Hành Phong nhãn tình sáng lên, anh nghĩ tới, lúc trước bọn họ lên tàu biển đi nghỉ phép, anh từng xem qua bản vẽ về đảo Kim Ngân và các đảo nhỏ của nó, phân bố rất giống hoa văn đang lóe lên ở phía sau lưng mình lúc này.

Hoa văn không ngừng lóe ra ánh sáng làm cho trước mắt Niếp Hành Phong sinh ra ảo giác nào đó, hoảng hốt nhớ lại một hình ảnh thật lâu trước kia – khi anh giúp Trương Huyền dâng hương cho tổ sư gia, không cẩn thận đụng tới một cái đồng lệnh, một mặt của đồng lệnh tựa hồ cũng chạm khắc hoa văn quái dị giống như thế này, lúc đó khi chạm đến đồng lệnh, thần trí anh trở nên hoảng hốt. . . . . .

~~~~~~~

Cái đồng lệnh này được nhắc đến trong chương 10

1, chương 3

4, chương 2

5 nếu không nhớ mọi người xem lại nhé.

~~~~~~~

Những tia sáng chậm rãi trở nên nhạt dần, rồi biến mất, Niếp Hành Phong vội vàng tắm xong, chạy đến chỗ đặt hương án thờ phụng tổ sư gia trong phòng khách tìm cái đồng lệnh kia.

Từ sau khi hai người chính thức ở cùng, Trương Huyền liền chẳng kiêng nể gì đem hương án chuyển sang nhà anh, có khi anh cũng sẽ hỗ trợ dâng hương, đồng lệnh vốn để trên hương án, nhưng mà anh lại không để ý.

Niếp Hành Phong tìm được đồng lệnh, lật lên lật xuống nhìn một chút, hoa văn vốn được khắc trên đó đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại một khối đồng bóng loáng, nếu không biết đó là thứ Trương Huyền thu hoạch được từ sự kiện ly hồn trước đây, chỉ sợ anh đã xem nó như khối đồng vô dụng mà vứt mất rồi.

Có thể là do khi mình chạm vào đồng lệnh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà hoa văn được khắc trên ấy đã chuyển sang trên người mình hay không? Trương Huyền từng nói qua mình có hình xăm, lúc ấy còn tưởng rằng cậu nói đùa, hiện tại ngẫm lại, cậu hẳn là thấy được hình ảnh chạm trổ trên lưng mình, nhưng mà tại sao hoa văn đó lại giống như hình vẽ của đảo Kim Ngân cùng các đảo nhỏ?

Niếp Hành Phong không nghĩ ra được, quay lại phòng ngủ, nằm ở trên giường nhìn đồng hồ treo tường, rốt cục vẫn là nhịn không được gọi điện thoại cho Trương Huyền, dù sao cũng ngủ không được, không bằng nghe theo lời đề nghị của em trai, đi quấy rầy làm phiền tiểu thần côn vậy.

Điện thoại rất nhanh liền được tiếp nghe, Trương Huyền cười hì hì nói: “Chủ tịch sao khuya như vậy rồi mà anh còn không ngủ?”

Vừa nghe đến thanh âm trong trẻo kia suy nghĩ đang hỗn loạn đột nhiên trầm tĩnh trở lại, Niếp Hành Phong tựa nữa người lên đầu giường, mỉm cười hỏi: “Có chăm chỉ làm việc không đấy?”

“Đương nhiên, không tin thì lát nữa hỏi trưởng phòng đi.”

Trưởng phòng mà Trương Huyền nói chính là người quản lý phòng hành chính, là thủ trưởng tiền nhiệm của cậu. Kỳ thật công việc khảo sát lần này không cần cậu đi, nhưng mà cậu vẫn thuyết phục Niếp Hành Phong nói muốn đi học tập một chút, xem ở sự cố gắng làm việc của tiểu thần côn lúc bình thường, dù biết rõ mục đích cậu muốn là đi du lịch, Niếp Hành Phong vẫn là mắt nhắm mắt mở, để mặc cậu đi.

“Chủ tịch anh đặc biệt gọi điện thoại đến, sẽ không chỉ vì tra hỏi công tác của tôi chứ?”

Trương Huyền nói làm Niếp Hành Phong mỉm cười, anh nói: “Đương nhiên không phải.”

“Vậy nhất định là nhớ tôi đến mức ngủ không được.”

“Đừng có tự mình đa tình, kỳ thật tôi là có chuyện muốn hỏi cậu. . . . . .”

Lời nói của Niếp Hành Phong bị cắt ngang giữa chừng, một giọng nữ nhẹ nhàng đột ngột từ trong microphone truyền đến, “Tiên sinh, tôi đã giúp ngài chuẩn bị sẳn nước ấm . . . . . .”

Thanh âm nháy mắt bị ngắt ngang, tựa hồ bị người ngăn chặn, bất quá nửa câu đầu vẫn rất rõ ràng rơi vào trong tai Niếp Hành Phong, nụ cười trên mặt anh cứng đờ, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết phải nói cái gì.

“Chủ tịch anh đừng hiểu lầm , không phải như anh nghĩ đâu!” Giọng nói bối rối của Trương Huyền phá vỡ phút trầm mặc ngắn ngủi, vội vàng giải thích: “Anh hãy nghe tôi nói, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ, trả tiền rồi mà, không tận dụng thì lãng phí. . . . . . A không, ý của tôi chỉ là ở phương diện phục vụ thôi, tôi đối với anh tuyệt đối trung thành, ngay cả ý nghĩ vượt quá giới hạn cũng không có… không có đâu. . . . . . Anh còn không tin, tôi đây đi tìm ông chủ khách sạn giải thích với anh, anh chờ tôi. . . . . .”

“STOP!” Anh ngay cả một chữ cũng chưa kịp nói, tiểu thần côn liền bô bô nói một đống, Niếp Hành Phong cười khổ nói: “Tôi có nói không tin cậu sao?”

“Thật không? Nhưng mà anh hình như không được vui vẻ cho lắm.” Không có ai sau khi phát hiện trong phòng người yêu mình có một phụ nữ khác mà không khó chịu, nhưng sự khó chịu đó chỉ là ý nghĩ chợt loé lên mà thôi, Niếp Hành Phong rất tín nhiệm thái độ làm người của Trương Huyền, càng tin tưởng cậu sẽ không làm ra cái chuyện phóng túng trụy lạc này.

“Thật sự không để ý sao?”

Trương Huyền tựa hồ vẫn là lo lắng, lại dong dài hỏi han, sau mấy lần bị hỏi đi hỏi lại Niếp Hành Phong rốt cục nhịn không được, nói: “Lải nhải đủ chưa hả, tôi không có nhỏ nhen như cậu nghĩ đâu!”

“Chủ tịch thật là hung dữ, quả nhiên là vẫn còn tức giận.”

Giọng điệu ủy ủy khuất khuất làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy thật bó tay, anh thông minh chuyển đề tài, hỏi: “Hôm nay đã đi chơi ở những chỗ nào?”

“Không ít đâu, đều có mua đồ kỷ niệm cho mọi người đấy.”

Trương Huyền quả nhiên bị đề tài mới thu hút, bắt đầu ba hoa rối rít những điều mắt thấy tai nghe mấy ngày hôm nay, Niếp Hành Phong chịu khó nghe xong, mới tìm cớ ngắt điện thoại, lúc tắt điện thoại xong mới nhớ tới chưa nói chuyện về đồng lệnh, cầm lấy di động, do dự một chút lại thả xuống. Nếu gọi lại, nói không chừng lại phải nghe Trương Huyền lải nhải về chuyện đi du lịch chỗ này chỗ nọ, vẫn là chờ cậu trở về rồi nói sau. Trương Huyền cầm điện thoại để ở bên tai, nghe được Niếp Hành Phong đã ngắt máy, vẻ tươi cười trên mặt cậu nhạt dần, trong mắt ánh vàng lưu động, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đờ người ra đứng ở trước mặt mình.

“Ta vừa rồi đã nói là không được lên tiếng!”

Giọng điệu cực kỳ bình thản, lại lộ ra sự hung ác khó có thể diễn tả, cùng với giọng nói nhẹ nhàng lấy lòng lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi như là của hai người khác nhau, trong phòng nháy mắt dần dần trở nên lạnh lẽo khác thường, làm cho thân thể chỉ mặc chắc cái áo ngủ bằng vãi sa tanh của người phụ nữ không nhịn được mà phát run, nửa ngày mới nơm nớp lo sợ nói: “Rất xin lỗi, tôi quên. . . . . .”

“Đi ra ngoài!”

Vẻ mặt tuấn tú khôi ngô, nhưng trong con mắt của người phụ nữ đó lại tựa hồ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, không dám đòi tiền boa, cô ta vội vàng thay quần áo, cầm lấy túi xách muốn đi, một tờ tiền giá trị lớn ném tới trước mặt cô ta, Trương Huyền lạnh lùng nói: “Tuy rằng ta không dùng đến ngươi, bất quá tiền thì vẫn phải trả.”

Người phụ nữ không quá để ý đến ngữ điệu trào phúng kia, còn hơn chuyện đó, việc làm cho cô ta càng khủng hoảng chính là nhìn thấy tiền mặt quỷ dị bay tới trước mặt cô ta, sợ hãi tới mức giật mình, vội vàng nhặt tiền lên rồi bỏ chạy ra ngoài, ngay cả cảm ơn cũng đã quên nói.

Trương Huyền hờ hững nhìn màn ảnh TV ở trước mặt, hồi lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng phanh chói tai, xen lẫn là tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ, gió đêm thâm trầm, đem tiếng động người ngã sầm xuống truyền tiến lỗ tai cậu.

Cậu không hề phản ứng, như trước nhàm chán cầm điều khiển từ xa xoay xoay trong tay, tiếng sột soạt vang lên, màn ảnh nguyên bản vốn đang rõ ràng đôt nhiên biến thành trắng xóa, một đoàn sương mù dày đặc từ cửa sổ tràn vào, nháy mắt hóa thành hình người màu đen, hai mắt đen như mực, tản ra sự tối tăm như tử vong.

Trương Huyền nhíu mày, “Ngươi gây rắc rối cho ta.”

“Người vô dụng, không cần thiết sống thêm.” Bóng đen liếc cậu, cười hỏi: “Ngươi lo lắng Niếp Hành Phong nghi ngờ ngươi?”

” ‘Hắn’ sẽ không hoài nghi ta.”

Trương Huyền cầm lấy rượu nho trên bàn chậm rãi thưởng thức, đó là cậu bảo người phụ nữ kia rót, vốn nghĩ muốn thả lỏng một chút, nhưng mà rất nhanh cậu liền phát hiện mình không có một chút hứng thú nào với người phụ nữ kia, cho dù không có chuyện vừa rồi, cậu cũng sẽ đuổi cô ta đi.

Có lẽ ngoại trừ Niếp Hành Phong, trên đời này bất luận kẻ nào hoặc bất luận việc gì cũng đều không thể làm cho mình có hứng thú, đây là vinh hạnh của ‘hắn’, chờ mình mất đi hứng thú thì ‘hắn’ cũng không cần thiết để tồn tại nữa, vừa uống rượu Trương Huyền vừa yên lặng nghĩ.

“Vừa rồi ta thất bại, linh lực của Niếp Hành Phong còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng, ‘hắn’ cư nhiên có thể xuyên qua không gian của ác mộng.” Người đàn ông nói.

“Mạnh đến mức ngay cả Đế Si – vua bóng tối cũng phải chịu thua sao?” Liếc nhìn hắn, Trương Huyền hỏi.

“Từ trước tới giờ ‘hắn’ vẫn luôn là kẻ mạnh nhất, cho dù có dựa vào thân thể phàm nhân đi nữa, điểm này ngươi hẳn là so với ta còn rõ ràng hơn.” Không để ý đến sự châm biến của Trương Huyền, Đế Si thản nhiên nói.

Thần lực của Ngũ Đế tập hợp sinh ra chiến thần, ngay cả cái loại ác ma thống lĩnh bóng tối như hắn cũng phải sợ hãi ba phần, từ sau khi tìm được chân thân của Niếp Hành Phong, hắn sẽ không buông tha cơ hội cướp lấy linh lực của anh, thậm chí lợi dụng khế ước hải thần dẫn Niếp Dực mắc câu, lại không thành công, vì thế hắn tạo nên vụ tai nạn xe cộ kia, làm cho cha mẹ Niếp Hành Phong chết ngay tại chỗ, đáng tiếc lại không gây nên thương tổn gì cho Niếp Hành Phong, ngược lại bị đối phương cảm thấy được sự tồn tại của hắn, sau khi vụ tai nạn phát sinh đã đánh cho hắn một cú trí mạng, khiến hơn mười năm sau đó hắn lại phải tiếp tục ẩn nấp trong bóng đêm.

Niếp Hành Phong cảm giác hình như đã từng quen biết hắn không phải là vô căn cứ, mười mấy năm trước bọn họ từng giao chiến với nhau, bất quá Niếp Hành Phong đã quên cuộc giằng co kia, có thể là từ trong tiềm thức anh nghĩ muốn quên mất chuyện buồn đó, chính là một loạt các sự kiện yêu ma quỷ quái kích thích, thần lực của Niếp Hành Phong bắt đầu phục hồi, linh lực anh càng ngày càng mạnh đã chứng minh điểm này, luân hồi nhiều lần, bọn họ rốt cục lại đi tới giờ khắc quyết chiến này.

“Trời cũng có ngày xấu, thần cũng không phải vĩnh hằng.” Uống rượu xong, Trương Huyền quay quay cốc rượu trong tay, thản nhiên nói: “Cứ từ từ, thời gian sau này đối với chúng ta rất có lợi, không phải sao?”

Đế Si nhìn cậu, bỗng nhiên quỷ dị cười: “Đương nhiên, cảnh mộng vừa rồi mới chỉ là màn khởi động cho nóng người thôi, trò chơi thật sự vẫn còn ở phía sau.”

Hắn đi đến bên cạnh Trương Huyền, ghé sát vào một bên thái dương cậu ngửi ngửi, dùng giọng nói từ tính hấp dẫn đưa ra lời mời: “Đêm còn dài, có hứng thú theo ta chơi đùa một hồi hay không?”

“Ta không sao cả, chỉ cần ngươi không để ý làm ‘bên dưới’.”

“Ta để ý.”

“Ta cũng để ý.” Trương Huyền mắt vàng hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói.

“Kia xem ra ta phải đi tìm những người khác chơi rồi.”

Đế Si tiếc nuối nhún nhún vai, thân ảnh hóa thành khói đen nhanh chóng xẹt qua cửa sổ biến mất ở trong bầu trời đêm rộng lớn, Trương Huyền thản nhiên nói: “Chúc ngươi may mắn.”

Màn ảnh trắng xóa biến mất, một lần nữa phát ra tiết mục giải trí, nhưng cậu tắt đi.

Trò hay đã mở màn, xem bọn hắn chính tà đánh nhau, còn thú vị hơn xem loại phim truyền hình vớ vẩn này, hy vọng Niếp Hành Phong đừng làm cho mình quá thất vọng, nếu như ngay cả chiến thần cũng phải lưu lạc trong bóng đêm, vậy thì thế giới thật sự là rất không thú vị .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang