Gần như không thể tin nổi sự thật trước mắt, Mã Linh Xu thất thanh kêu lên, anh ta nhịn lại những đau đớn trên người đưa tay về phía Chung Khôi, nhưng đối phương không đáp lại như trước kia nữa, trong tầm tay chỉ có một đống xương trắng lạnh như băng.
Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong đồng thời dừng bước, hai người quên cả kiếm khí đang uy hiếp bốn phương, cùng nhìn chăm chú vào đống xương vỡ. Mấy lần trước Chung Khôi đều nhanh chóng hồi phục lại như cũ, sau đó hoạt bát đứng lên chào hỏi họ, nhưng lần này thì không. Họ cứ thế nhìn đống xương trắng dần dần hóa thành bột phấn, gió đêm thổi qua, bột phấn theo gió phiêu tán. Một người ban nãy còn hoạt bát vui vẻ cứ thế biến mất trước mắt họ, chỉ còn lại chiếc dây chuyền đeo trên người cậu ta.
“Xem ra thanh này mới là thật.” Mặc kệ họ ngỡ ngàng, Phó Yên Văn nghịch Tê Nhận trong tay, mỉm cười nói: “Thực sự phải cảm ơn hắn, đã để cho ta thử đao.”
Trương Huyền không nói gì, ánh mắt chuyển từ xương trắng sang Phó Yên Văn, sát khí trong đôi mắt lam bắn ra bốn phía. Phó Yên Văn nhún nhún vai, thờ ơ như không nói: “Chết một người thôi mà, phản ứng mãnh liệt như vậy không hề phù hợp với hình tượng Huyền Minh thân là thần Bắc Hải chút nào, hơn nữa hắn cũng không tính là người, loại quái vật ấy căn bản không nên tồn tại ở giữa trời đất…”
Rầm!
Lời còn chưa dứt, kim giản trong tay Trương Huyền đã đánh đến trước mặt Phó Yên Văn, khí thế khác xa vừa rồi. Cùng lúc kim quang đánh tới, Phó Yên Văn nghe được tiếng rít gào rống giận thuộc về thần thú thượng cổ, hắn không dám khinh thường, vội vàng tung thân né tránh, ai ngờ Nhiếp Hành Phong cũng vung Tê Nhận bổ về phía hắn.
Theo pháp khí được gọi ra, tiếng gầm thét to thêm, Trương Huyền bắt quyết hướng về Phó Yên Văn, lạnh giọng quát: “Tru tà!”
Giữa không trung truyền đến tiếng rền vang, Phó Yên Văn ngẩng đầu, phát hiện thần kiếm vừa rồi còn thần uy hiển hách đột nhiên bị biển mây cuồn cuộn che khuất. Biển mây dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp lao về phía hắn, giữa chừng dần dần hóa thành dáng vẻ một loài thú khổng lồ, tựa như Bạch hổ lại tựa như Thương Long. Mắt thấy mình sắp bị cắn nuốt, hắn không dám đấu nữa, vung vẩy Tê Nhận tạm thời ngăn cản sát khí ép tới, nhân cơ hội ẩn hình chạy trốn.
Phó Yên Văn biến mất, lệ khí của Trương Huyền lại không hề giảm xuống, đón khoảng không chập ngón tay làm ra chỉ quyết. Long thần uốn lượn giữa bầu trời, lần thứ hai nhảy vào kiếm trận, chợt nghe thấy tiếng nổ vang liên tiếp trên không trung, thần kiếm treo trên bốn phía bị cắt ngang. Long thần lại chuyển sang nơi khác, gào thét bay giữa núi rừng. Mặt đất bị ảnh hưởng, không ngừng rung động, dường như đáp lại thần lực trên không, một trận núi rung đất chuyển, dường như cả ngọn núi Thanh Viên cũng muốn sụp xuống.
“Chủ tịch, hình như thần lực của chúng ta khôi phục rồi.” Lạnh mắt nhìn quang cảnh sáng như ban ngày trước mắt, Trương Huyền lạnh lẽo nói.
Tay bị nắm lấy, Nhiếp Hành Phong không trả lời cậu, chỉ dùng hơi thở của mình trấn an lệ khí cho cậu. Sắc mặt Trương Huyền tái nhợt, dù cậu thực sự khôi phục, nhưng bốc đồng khống chế Long thần phá trận như thế vẫn gây ra tổn thương rất lớn. Anh hiểu tâm trạng của Trương Huyền, nhưng anh không muốn Trương Huyền dùng cách này để dằn vặt bản thân mình.
Cảm giác được Nhiếp Hành Phong lo lắng, tâm trạng Trương Huyền hơi chút hồi phục, phất tay thu Long thần. Tru tiên hàng ma trận vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, nhưng một nửa đã bị cắn nát bét, trong khoảng thời gian ngắn không thể tái hiện được thần uy của nó. Một vài cành lá gần đó bị thiên hỏa đốt cháy, phát ra tiếng lách tách trong gió, toát lên vẻ tịch mịch khi trận chiến dữ dội đi qua.
Trương Huyền đưa ánh mắt chuyển sang Chung Khôi, nơi đó ngay cả tro cốt cũng tan hết rồi. Mã Linh Xu đi tới, nhặt phệ hồn kính bị cắt thành hai nửa lên, tay anh ta rõ ràng vẫn còn đang run, mặc dù vẻ mặt thoạt nhìn rất bình thản.
“Ta cuối cùng vẫn không cứu được cậu ấy.” Hồi lâu, Mã Linh Xu mới nhẹ giọng nói.
Có lẽ Mã Linh Xu cảm ứng được điều gì, mới cố ý tới Thường Vận, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng nữa. Nhiếp Hành Phong muốn an ủi anh ta, nhưng không biết nói gì, thân là chủ nhân Tê Nhận, anh hiểu rõ hậu quả bị Tê Nhận đánh trúng hơn bất cứ ai. Tê Nhận chém thần giết ma, huống chi là một quỷ mị tồn tại kỳ quái.
“Tê Nhận chỉ giết ác thôi đúng không?” Mã Linh Xu hỏi anh: “Nhưng cho tới giờ Chung Khôi chưa từng làm chuyện gì ác, cho nên thanh trong tay Phó Yên Văn là pháp khí giả đúng không?”
Nhiếp Hành Phong nhìn Tê Nhận trong tay mình, không thể đáp lại, lại là Trương Huyền mở miệng trước, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không giết Phó Yên Văn.”
Trương Chính từ trong pháp trận chạy ra, những gì trước mắt hắn nhìn thấy rất rõ ràng, nghe Trương Huyền nói vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Cảm thấy ánh mắt mọi người khác thường, Trương Huyền nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Thứ may mắn như cái chết hắn không có tư cách được hưởng, ta phải cho hắn mỗi ngày sống trong đau đớn, vĩnh viễn không có kết thúc!”
Sau khi ngọn núi rung chấn dần dần ngừng lại, Hamburger xuất hiện đầu tiên, nó đuổi theo khí tức của mọi người chạy tới, báo cáo công tác với Trương Huyền.
“Chúng ta đã dàn xếp xong đám tiểu quỷ Thường Vận, Tạ Phi đang chăm sóc Trương Yên Hoa, Tô Dương và viện trưởng đang ôn chuyện. Xem tình hình các ngươi bên này, mọi chuyện hẳn là xong rồi chứ hả? Trương Tuyết Sơn chết rồi chứ? Là ai giết hắn? Ta cá là tiền bối Chung Chung, với suy đoán của ta, Trương Tuyết Sơn trốn không thoát lời nguyền của người Mã gia, đây là số mệnh của hắn.”
Không ai để ý đến nó, Hamburger nhìn hai bên, lại tiếp tục nói: “Ngụy Viêm cũng tới, ta phát hiện đám cảnh sát cũng bấm thời gian tới làm việc, lần nào cũng vào lúc chúng ta giải quyết xong chuyện họ mới xuất hiện, phải so khẩu cung à? Đừng để đến lúc đó mọi người lại nói không nhất trí.”
Bốn phía vẫn không có tiếng động, ngửi ra bầu không khí bất thường, ánh mắt Hamburger quét một vòng xung quanh, than thở: “Xem ra chiến sự bên các ngươi cũng kịch liệt quá, nhưng cuối cùng cũng kết thúc rồi, tiền bối Chung Chung đâu, không phải hắn tìm chỗ trốn việc trong lúc mọi người liều mạng đấy chứ?”
Trong tất cả mọi người ở đây, Hamburger quan tâm nhất là Chung Khôi, bởi vì chỉ có Chung Khôi mới tám chuyện hóng hớt với nó, nhưng sau khi nó hỏi xong lại không nhận được cậu trả lời. Trương Huyền đi tới, trả kim giản lại cho Mã Linh Xu, Mã Linh Xu nhận lấy, rút khăn tay bọc phệ hồn kính lại, cất đi cùng kim giản, sau đó xoay người rời đi.
“Đợi đã, đó không phải là cái gương Bé con đưa cho Chung Khôi sao? Sao lại vỡ rồi?” Hamburger rốt cuộc cảm nhận được bất ổn, cẩn thận hỏi: “Không phải hắn xảy ra chuyện đấy chứ?”
“Cậu ta chết rồi.” Cuối cùng vẫn là Trương Chính đáp lại nó: “Hay nên nói là hồn phi phách tán.”
“Không phải chứ, tên Chung Khôi này mạng lớn, lúc trước ta gõ rơi đầu hắn, hắn đều có thể tự ấn trở lại.”
Hamburger ra sức vẫy cánh, để tỏ ý nó không thể chấp nhận sự thật này, nhưng rất nhanh động tác vẫy cánh của nó cứng lại, đây là sự thật. Vẻ mặt của mọi người đã chứng minh Trương Chính không nói dối, nếu Chung Khôi không sao, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, phản ứng của họ hẳn là không như thế.
Một trận ác chiến qua đi, trời đã tảng sáng, Ngụy Viêm lấy được lệnh lục soát, đưa người của tổ trọng án đến lục soát, đáng tiếc anh ta đến cũng không giúp mọi người được nhiều. Trương Tuyết Sơn đã chết, Trương Yên Hoa bị Trương Tuyết Sơn bám thân tuy rằng đã tỉnh nhưng thần trí hoảng loạn, ngoại trừ Tạ Phi những người khác đến gần đều sẽ khiến cô ta phát bệnh tâm thần. Chung Khôi đã chết, dẫn đến vụ án tài xế taxi bị giết lại trở về điểm bắt đầu.
Chân tướng sự thật là Trương Tuyết Sơn bám thân Trương Yên Hoa giết người, nhưng chân tướng ấy không những không thể thông qua xét xử, đến cả cửa cảnh sát cũng không qua được. Lại thêm thảm trạng xung quanh Thường Vận đang bốc hỏa ngay trước mắt, Ngụy Viêm không thể nhắm mắt làm ngơ.
Để mau chóng giải quyết rắc rối, Nhiếp Hành Phong cho Ngụy Viêm xem ảnh chụp, nói hết những gì họ trải qua đêm đó trừ việc Phó Yên Văn, may là Tô Dương có chụp một loạt ảnh làm chứng. Ngụy Viêm sau một hồi dao động, rốt cuộc chấp nhận sự thật, lại lo lắng nói: “Dù tôi tin mọi chuyện, nhưng cấp trên cũng sẽ không tin, quan tòa lại càng không, phải viết báo cáo thế nào?”
Trương Huyền ở bên cạnh nghe mà phiền lòng, tìm cớ đi mua đồ uống ra khỏi phòng, cậu tin rằng việc này Nhiếp Hành Phong sẽ giải quyết, không cần mình phải phiền não.
Cậu ra khỏi tòa nhà, ngồi xuống ghế dài gần đó, trời đã sáng, xung quanh vẫn còn lưu lại thảm cảnh sau khi trận chiến ác liệt đi qua. Có mấy đứa trẻ đang vỗ tới vỗ lui chơi trò bắt quỷ trong bụi cỏ, cậu không biết đó là con người hay âm linh hóa thành, chỉ cảm thấy bọn chúng rất đáng yêu, có lẽ khi Chung Khôi còn bé mỗi ngày cũng trải qua cuộc sống giống như vậy.
Mũi hơi cay, Trương Huyền khụt khịt, phát hiện cảm xúc của mình chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Chung Khôi, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, bởi vì cậu phát hiện ra một bí mật mà mọi người còn chưa chú ý tới, bí mật này khiến tâm trạng cậu nhất thời tốt lên rất nhiều.
Một chai nước đưa tới trước mặt cậu, cậu còn tưởng là Nhiếp Hành Phong theo tới, ngẩng đầu mới phát hiện là Trương Chính.
“Nghe nói cậu muốn uống nước, nên tôi mua, tuy rằng tôi biết cậu cũng không cần.” Trương Chính ngồi xuống cạnh cậu, nói: “Một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù là cậu, có lẽ cũng không có tâm trạng uống gì.”
Trương Huyền nhận lấy nước, ngồi trên ghế không nói gì, Trương Chính nhìn từng vết máu trên người cậu, lại hỏi: “Vết thương của cậu thế nào?”
“Chuyện nhỏ, lát nữa bôi thuốc là được.”
Một lọ thuốc nhỏ đưa cho cậu, Trương Chính nói: “Vừa khéo tôi có chuẩn bị.”
Trương Huyền không nhận: “Không cần đâu, dù sao cũng không phải vết thương lớn gì.”
“So với cái chết, quả thực không coi vào đâu.” Trương Chính gật đầu tán đồng: “Có đôi khi tôi rất khâm phục Nhiếp Hành Phong, sau khi bạn bè mất, anh ta vẫn có thể bình tĩnh thương lượng với cảnh sát, đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa.”
“Bởi vì anh không phải anh ấy.”
Trương Huyền đáp lại rất lạnh nhạt, cậu không có ý thanh minh việc Trương Chính hiểu lầm Nhiếp Hành Phong. Bạn bè xảy ra chuyện, cậu tin rằng trong lòng Nhiếp Hành Phong khổ sở hơn bất cứ ai, nhưng chuyện cần làm chắc chắn vẫn phải làm, vấn đề Thường Vận cũng phải giải quyết cho sớm, anh không thể vì tâm trạng bản thân mà bỏ mặc được.
Đó là Nhiếp Hành Phong, sự bình tĩnh đó cậu không thể có được, cậu tin rằng Trương Chính cũng vậy.
Dường như không chú ý thấy Trương Huyền thờ ơ, Trương Chính lại tự nhiên nói tiếp: “Không ngờ cậu lại để ý đến cái chết của Chung Khôi như thế, nếu đổi lại là tôi, cậu có để ý không?”
“Không, bởi vì anh không phải là người có thể vì bạn bè mà hi sinh bản thân mình.” Sau khi nói xong, Trương Huyền quay đầu hỏi lại hắn: “Anh có bạn bè chứ?”
Trương Chính từ chối cho ý kiến, Trương Huyền cũng không đợi hắn đáp lại, nói thẳng: “Xin lỗi.”
“Cậu không cần xin lỗi, quả thực tôi là một người ích kỉ, ở phương diện này chúng ta rất giống nhau.”
“Ý tôi là chuyện đêm qua hiểu nhầm anh.” Nói đến đây, Trương Huyền tự giễu cười: “Còn tưởng là mình rất thông minh, nhìn thấu bộ mặt thật của anh, không ngờ Phó Yên Văn lại ngụy trang thành hình dáng của chú Tiền.”
“Về việc đó, cậu càng không cần nói xin lỗi, ngoại trừ tôi không phải là Phó Yên Văn, cậu đều đoán đúng hết.”
Trương Huyền nhíu mày, có phần không rõ ý tứ của Trương Chính, lập tức cổ truyền đến đau đớn, Trương Chính dùng một vật sắc nhọn đâm vào cổ cậu, trước mắt đong đưa dữ dội, vùng vẫy muốn đứng lên, đáng tiếc đứng được một nửa liền mất đi tri giác, không tự chủ được ngã về phía trước.
Trương Chính đưa tay đỡ cậu, để mặc cậu dựa lên vai mình, mỉm cười nói: “Cậu nói không sai, với tính cách của tôi, nếu không phải có mục đích, tôi sẽ không ba lần bốn lượt cúi đầu nhờ người khác.”
Không có câu trả lời cho hắn, Trương Huyền lúc ngủ cũng như lúc thức, biểu hiện đều lạnh lùng giống nhau. Trương Chính không để ý, nâng cậu dậy đi ra ngoài, bọn nhỏ đang chơi đùa gần đấy phát hiện không bình thường, đều nhìn qua, nhưng rất nhanh lại lùi ra trước cái nhìn sắc bén của Trương Chính.
Trương Chính quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Huyền trở nên ôn hòa, sờ sờ tóc cậu, nói: “Tôi dẫn cậu đến một nơi cậu vẫn luôn muốn tới, qua lâu như vậy, cũng nên đến lúc ra quyết định rồi.”
VĨ THANH
Nhiếp Hành Phong đi vào cửa hàng của Tạ Phi, tiệm quan tài Tạ gia đã được trang hoàng lại, không còn không khí âm u đen tối như trước nữa. Tuy nói là nơi làm việc hiếu hỉ, nhưng bầu không khí tạo ra rất ôn hòa trang nhã, bên trong có không ít khách, Tạ Phi đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng, thấy anh, vội vàng ra đón.
Nhiếp Hành Phong tới để trả tiền, tiện thể thăm Trương Yên Hoa. Sau biến cố ở Thường Vận, Ngụy Viêm theo chỉ điểm của anh làm báo cáo nộp lên, lại thêm viện trưởng Thường Vận chu toàn, vụ án tài xế taxi bị bên trên đè xuống. Trương Yên Hoa vì bị cha bám thân quá lâu, ý thức hồn phách gần như đều bị Trương Tuyết Sơn xóa sạch, cho nên sau khi tỉnh dậy trạng thái tinh thần rất bất ổn. Tạ Phi liền nhận ở lại nhà mình, để tiện chăm sóc.
Sau khi Tạ Phi nghe chuyện của Chung Khôi, đặc biệt dùng gỗ đàn hương đen làm bài vị cho cậu ta. Nghe mục đích đến của Nhiếp Hành Phong, hắn liên tục xua tay, nghiêm mặt nói: “Anh đừng khách sáo, Chung Khôi là người bạn đầu tiên của tôi, đạo hạnh tôi không đủ, không thể báo thù giúp cậu ấy, nhưng làm chút chuyện thì vẫn được.”
Báo thù? Nhiếp Hành Phong nghĩ, nếu hồn phách Chung Khôi có linh, cũng không hy vọng họ báo thù cho mình đâu nhỉ?
Thấy sắc mặt Nhiếp Hành Phong không tốt, Tạ Phi đắn đo hỏi: “Trương Huyền vẫn không có tin tức sao?”
“Không có, nhưng con người Trương Huyền, bất kể ở đâu, cậu ấy cũng sẽ không để mình thua thiệt đâu.”
Nhiếp Hành Phong nói vậy, ngoài việc đáp lại Tạ Phi, cũng là để an ủi chính mình.
Sáng sớm ngày kế sau khi phá tru tiên trận, Trương Huyền liền biến mất, cùng biến mất với cậu còn có Trương Chính. Sau khi hồi tưởng lại, Nhiếp Hành Phong không kiềm được tự trách mình không cẩn thận. Trực giác của Trương Huyền không sai, tuy rằng Trương Chính không phải do Phó Yên Văn ngụy trang, nhưng bọn họ cùng một phe. Trương Chính cung cấp ảnh chụp Ngân Bạch và Phó Yên Văn gặp mặt cho họ, chẳng qua chỉ để đạt được tín nhiệm mà thôi, chỉ là lúc đó đủ loại chuyện đồng loạt xuất hiện, dẫn đến anh mang tâm trạng lo lắng, bỏ qua rất nhiều chi tiết, nếu anh luôn đi theo Trương Huyền, thì Trương Huyền sẽ không dễ dàng bị bắt cóc đi như thế.
Chuyện thoáng cái đã qua một tuần, tin tức của Trương Huyền vẫn không thấy, Trương Chính cũng hoàn toàn không liên lạc với họ. Nhiếp Hành Phong không biết Phó Yên Văn có ý định gì, lo hắn sẽ trực tiếp ra tay với Trương Huyền, nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy nếu Phó Yên Văn thực sự làm việc đó, thì đã làm ngay từ đầu, không cần đợi đến bây giờ, cho nên mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là mình.
Lợi dụng Trương Huyền để dao động tâm trạng anh, sau đó bất thình lình một đòn trúng đích, anh nghĩ đó mới là mục đích thực sự của Phó Yên Văn. Anh không thể tự loạn thế trận trước, có rất nhiều chuyện còn chưa biết rõ, anh cần lợi dụng khoảng thời gian này hợp lý hóa mọi chuyện, đến lúc đó Phó Yên Văn có lẽ sẽ không nhịn được chủ động hiện thân.
“Trương Yên Hoa khá hơn chút nào chưa?” Anh rời chủ đề đi.
“Vẫn như trước, lúc nào cũng thích một mình ngây ra, mấy hôm nay viện trưởng đều tới thăm cô ấy, nói cô ấy không khỏi hẳn được, nhưng việc này đối với cô ấy cũng là chuyện tốt. Tôi cũng không muốn cô ấy nhớ lại những chuyện trước kia, dù sao bây giờ ngoại trừ việc thích đờ ra thì những cái khác cô ấy đều bình thường, làm việc còn tháo vát hơn tôi…”
Nói đến đây, trong phòng cách vách vang lên tiếng kêu của Trương Yên Hoa, Tạ Phi không lo nói chuyện với Nhiếp Hành Phong nữa, vội vàng chạy vào. Nhiếp Hành Phong theo ở phía sau, thấy viện trưởng cũng ở trong phòng. Trương Yên Hoa ngồi trên ghế, hai tay khẩn trương vò góc áo, thấy Nhiếp Hành Phong, cô ta lập tức chạy đến bên cạnh Tạ Phi nắm lấy tay hắn không chịu buông, lại trốn vào phía sau, như rất sợ anh.
“Cô ấy gần như không nhớ được những người trước kia.” Thấy Nhiếp Hành Phong lộ vẻ nghi ngờ, viện trưởng giải thích: “Nhưng thân thể cô ấy không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ sẽ hồi phục như cũ.”
“Chỉ là sợ người lạ, làm hại tôi bây giờ không đi đâu được.”
Nói đến đây, Tạ Phi lộ ra nét cười rất muốn giấu nhưng hoàn toàn không giấu nổi. Trong đôi mắt Trương Yên Hoa nhìn hắn tràn ngập ỷ lại, điều này khiến Nhiếp Hành Phong có cảm giác lời này của hắn thay vì nói là trách móc, chẳng thà nói là hưởng thụ. Nếu hắn thích con người Trương Yên Hoa, thì bất kể Trương Yên Hoa biến thành bộ dạng gì, đối với hắn cũng chỉ là chuyện vặt, đã trải qua vô số phong ba, cuộc sống bình thường nương tựa lẫn nhau mới là viên mãn nhất.
Nhiếp Hành Phong cáo từ rời khỏi Tạ gia, viện trưởng cùng anh đi ra. Cách khăn che mặt, Nhiếp Hành Phong không nhìn thấy vẻ mặt ông ta, nhưng cảm nhận được tâm trạng ông ta lúc này rất tốt.
“Viện trưởng Chung, ông không phải là gia chủ Chung gia đúng không?” Anh hỏi.
“Không phải.” Hai người men theo đường chậm rãi đi, viện trưởng nói: “Mỗi một đời gia chủ Chung gia chúng tôi đều có tục danh là Tĩnh Đường, nhưng tôi chỉ kế thừa tục danh, không phải gia chủ thực sự. Cho nên khi âm linh Chung gia ở Thường Vận trắng trợn xuất hiện, tôi không có năng lực ràng buộc chúng.”
“Vậy bộ xương bám lên người Chung Khôi kia mới là gia chủ tiền nhiệm của Chung gia?”
“Đúng vậy, đứa trẻ đáng thương ấy…”
Nói đến Chung Khôi, trong mắt viện trưởng phủ một tầng hơi nước, thở dài: “Chính tay tôi nhận bọc tã của nó, nhìn nó lớn lên, lại nhìn nó mất đi. Nếu đây là số phận, thì thần số mệnh cũng không khỏi quá tàn nhẫn với nó.”
Đây là một vấn đề Nhiếp Hành Phong không thể đáp lại, đối với cái chết của Chung Khôi, anh không thể không nghi ngờ, cũng từng thử dùng đủ mọi cách thông linh tìm người, nhưng đều thất bại, cuối cùng ngay cả Mã Linh Xu cũng từ bỏ. Có câu vô lực hồi thiên, lại không biết người nắm giữ Tê Nhận có đại diện cho trời không?
“Thực ra cậu rất muốn biết vì sao Chung gia lại bày pháp trận trong khu địa giới đúng không?”
Câu hỏi cắt ngang mạch thương cảm của Nhiếp Hành Phong, anh ổn định tâm trạng gật đầu, lại nghe viện trưởng nói: “Bí mật này vốn do gia chủ Chung gia thay nhau truyền lại. Nhưng bởi vì gia chủ tiền nhiệm đã chết, cho nên bí mật kết thúc từ đó. Tôi chỉ nghe kể lại, có người nói năm đó bát hoang dần ổn định, Ngũ Đế phong thần nhập minh, pháp trận thực ra được thiết lập để trấn vị cho thần, thần thụ cũng được Ngũ Đế năm đó lưu lại. Chúng tôi lấy thần thụ làm căn bản, đời đời bảo vệ mảnh sân vườn ấy. Cho nên con cháu Chung gia trăm tuổi về già, đều phải giữ lại một khối hài cốt trong trận, ngoại trừ hấp thụ linh khí trong trận dành phúc cho con cháu, còn là để thờ phụng thần minh.”
Nói đến đây, viện trưởng nhìn Nhiếp Hành Phong: “Nói cách khác, thực ra chúng tôi chính là người giữ mộ, chỉ có điều phần mộ này là mộ sống. Có lẽ một ngày nào đó trời đất biến động, Ngũ Đế tái hiện, con cháu Chung gia thờ phụng họ sẽ phát huy tác dụng, nhưng chân tướng đến tột cùng như thế nào tôi không được tận tai nghe thấy, không dám đảm bảo.”
Thảo nào ngay cả Long thần cũng phải kiêng kỵ khí tràng âm linh Chung gia, thì ra họ là thần linh canh giữ Ngũ Đế nhập minh.
Nhiếp Hành Phong hỏi: “Vị gia chủ trước là do ngã bệnh qua đời sao?”
“Không, là bị thương nặng mà mất, hơn hai mươi năm trước. Khoảng thời gian ấy tôi rời khỏi Thường Vận đi đón Chung Khôi, có người tới gây chuyện phá trận, người Chung gia liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Đến lúc tôi quay lại, gia chủ đã qua đời, chúng tôi thu xếp cho ông ấy dưới đất, bốn phía dán đầy đạo bùa trấn thần, để tỏ lòng kính trọng ông ấy.”
Nhiếp Hành Phong trong lòng hơi động đậy, đột nhiên hiểu ra phản ứng lúc Chung Khôi gặp phải bộ xương. Họ đều cho rằng bộ xương bị trấn áp dưới đất, là do lúc còn sống bị mưu hại, nhưng chân tướng hoàn toàn trái ngược, đó là cách người Chung gia biểu đạt sự kính trọng. Nếu như họ biết người Chung gia sau khi qua đời đều dùng hài cốt xây tường, cũng sẽ không hiểu lầm viện trưởng và Trương Tuyết Sơn có cấu kết.
“Kẻ tới phá trận có phải tự xưng là thiên thần Phó Yên Văn không? Mục đích của hắn là gì?”
“Tôi không biết, năm đó tôi không có mặt, lần này cũng không. Nhưng nếu quả thật là hắn, vì sao năm đó sau khi khiến Chung gia bị thương nặng lại đột nhiên biến mất, hơn hai mươi năm sau mới ngóc đầu trở lại?”
Nhiếp Hành Phong không thể giải đáp được nghi vấn này, nhưng trực giác nói cho anh biết, hai lần biến cố của Chung gia đều có liên quan đến Phó Yên Văn, có lẽ tìm ra được bí mật ấy, sẽ biết được nhược điểm của hắn.
“Đáng tiếc cuối cùng pháp trận thờ phụng vẫn bị phá, thần thụ cũng biến mất, có lẽ đây chính là điềm báo tận thế, không bao lâu nữa Ngũ Đế sẽ tỉnh lại.”
Gió nhẹ đưa đến tiếng thở dài, Nhiếp Hành Phong khẽ động trong lòng, hỏi: “Năm đó thần thụ biến mất, các ông chưa từng đi tìm sao?”
“Tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng đều không có tung tích, tôi lo liên lụy đến những đứa trẻ kia, liền mau chóng đưa chúng đi. Nhưng trận chiến hơn hai mươi năm trước kia đã phá vỡ khí tràng của Thường Vận, sau đó trong cô nhi viện thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài âm linh hóa thành trẻ con. Bởi vì chúng đều là tổ tiên hóa thành, lại không làm hại đến bọn trẻ, nên tôi liền mặc kệ chúng. Không ngờ hành vi ăn trộm của Dung Dung lại khơi lên sát khí của họ, một khi phát ra liền không thể vãn hồi nữa. Sau đó tôi phải niêm phong phòng sách lại, nhưng vẫn không thể cấm âm linh xuất hiện, cho đến lần đại biến cố này.”
Nghe viện trưởng kể lại, Nhiếp Hành Phong rốt cuộc hiểu rõ mọi nghi ngờ trong lòng, hỏi: “Sau này ông định làm gì?”
“Siêu độ âm linh, nhưng chắc phải tốn chút thời gian, chúng đều không thuộc về thế giới này, hy vọng có duyên sẽ làm được, mọi chuyện có thể giải quyết thuận lợi.”
Sắp đến bãi đỗ xe, Nhiếp Hành Phong do dự một chút, rốt cuộc nhịn không được hỏi một vấn đề cuối cùng: “Ngài viện trưởng, đêm đó rốt cuộc ông nói gì với Trương Huyền vậy?”
Viện trưởng dừng bước, mỉm cười hỏi: “Nếu cậu ấy không nói với cậu, thì cậu cần gì phải biết cho bằng được chứ?”
“Ai cũng có lòng hiếu kỳ mà, biết đâu chân tướng có thể khiến tôi yên lòng.”
“Vậy cậu có từng nghĩ biết đâu sẽ càng khiến cậu bất an không?”
Nhiếp Hành Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Xin hãy nói cho tôi biết.”
Sau một tiếng thở dài, viện trưởng lựa lời đáp: “Thực ra đêm đó tôi không nhìn thấy gì cả, tôi nói với cậu ấy rằng cậu ấy là một người không có tương lai.”
Nhiếp Hành Phong giật mình, anh không thể nắm giữ được chân ý trong câu nói đó, nhưng rõ ràng là Trương Huyền nghe hiểu. Không, có thể là đại biểu cho kết cuộc, nhưng cũng có thể đại biểu cho sáng tạo, hai mặt tương phản, phải xem làm thế nào để lý giải.
“Cảm ơn!” Anh chân thành nói.
Viện trưởng cười: “Không cần cảm ơn đâu, tôi vốn không giúp được gì cho các cậu.”
Hai người vào bãi đỗ xe, viện trưởng đi đến chỗ xe của mình, tài xế thấy ông ta, xuống xe mở cửa giúp. Phát hiện tài xế là chú Tiền, Nhiếp Hành Phong sửng sốt, không biết đây có phải là thức thần người giấy chú Tiền hay không?
“Nhiếp tiên sinh, lần trước cảm ơn anh và Trương Huyền đến phòng sách, tháo gỡ khúc mắc cho thiếu gia nhà tôi.”
Chú Tiền cười chào hỏi Nhiếp Hành Phong, nhìn thế nào cũng không giống thức thần, nghe ngữ điệu của ông ta, “thiếu gia” chắc là chỉ viện trưởng, Nhiếp Hành Phong thuận miệng đáp xong, lại hỏi: “Đêm đó ông không bị thương chứ?”
“Không, lúc tôi đuổi theo hồn phách Trương Tuyết Sơn, không biết bị ai đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, mọi chuyện đều kết thúc rồi.” Nói đến đây, chú Tiền lộ ra vẻ hoang mang, nhìn ra được ông ta cũng không biết gì về việc mình gặp phải.
Nhiếp Hành Phong lại giật mình, anh phát hiện ra mình bắt được một điểm then chốt của vụ việc – Phó Yên Văn đang nói dối, nguyên nhân hắn nói dối, cái chết của Chung Khôi, còn có…
Trong lòng vì đầu mối thình lình xuất hiện mà rối như tơ vò, Nhiếp Hành Phong nói cảm ơn rời đi. Anh lên xe, lúc lái ra ngoài liền tập tức gọi điện thoại về nhà, cả buổi mới có người chạy tới nhận, nghe ra là Hamburger, anh nói: “Làm phiền chuyển điện thoại cho Ngân Mặc.”
“Ngân Mặc khó chịu, đang nghỉ ngơi.”
Cảm giác bất an quá lớn, Nhiếp Hành Phong nói: “Vậy chuyển cho Ngân Bạch.”
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, Hamburger nói: “Ngân Bạch bốc hơi khỏi nhân gian rồi, chúng ta cũng đang tìm hắn.”
“Không phải sáng sớm hắn còn ở nhà sao?”
“Thực ra Ngân Bạch mấy ngày nay là giả, là thức thần người giấy biến thành.” Hamburger há miệng run rẩy giải thích: “Vốn rất dễ nhìn ra, nhưng bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên mọi người đều không chú ý thấy. Ngân Mặc cũng bị Ngân Bạch làm pháp thuật, mê man suốt, là Tiểu Đậu Tử nhìn ra có vấn đề, chúng ta mới chú ý thấy không bình thường. Ngân Bạch quả nhiên cùng một phe với Phó Yên Văn, làm nội gián tính kế chúng ta…”
“Tên thần côn kia!”
“Chủ tịch đại nhân nói gì ạ?”
“Tôi nói…” Lái xe về phía trước, vẻ mặt Nhiếp Hành Phong chưa từng lạnh lẽo đến thế: “Phát tin tức ra, bất kể Phó Yên Văn ở đâu, đều phải cho hắn biết, món nợ này ta sẽ đòi lại tử tế!”