Mục lục
Thiên Sư Chấp Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhóc Bé con này, đừng đưa Đậu Đậu chạy lung tung!”

Chỉ sợ hai đứa nhóc làm loạn đồ của Mã Linh Xu, Chung Khôi vừa gọi vừa bay đi tìm chúng.

Diện tích Mã gia khác lớn, hai đứa lại nhỏ, Chung Khôi bay lên xuống mấy tầng rất lâu mới nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên ở tầng hầm. Hai đứa trẻ chạy đến phòng sách của Mã Linh Xu, có lẽ bên trong bày từng hàng sách khiến chúng thấy càng giống căn cứ thám hiểm bí mật.

“Các con đừng nghịch sách của Mã tiên sinh.”

Chung Khôi bay xuống dưới, thấy Bé con đang lật đống sách dưới đất cho Đậu Đậu xem, cậu tức giận đi đến vỗ Bé con một cái, đang định dạy bảo bé, Bé con ngẩng đầu, “A” một tiếng về phía chỗ cậu trôi nổi.

Cái vỗ thứ hai không vỗ xuống được, tay của Chung Khôi dừng giữa không trung, mắt đối mắt với Bé con, tim đập thình thịch, phản ứng của Bé con khiến cậu cảm thấy mình bị phát hiện, nhưng không thể nào, lúc trước ở Trương gia bọn trẻ cũng không nhìn thấy mình, vừa rồi ở trên lầu chúng cũng không phản ứng với sự tồn tại của mình…

“A!” Lần này là Đậu Đậu kêu lên, ngón tay chỉ về hướng Chung Khôi, nói với Bé con: “Anh ơi! Anh ơi!”

“Đám sương thật là lớn!”

“Hình như là tiền bối Chung Chung…”

“Đậu Đậu em có thể nhìn thấy sao? Anh chỉ nhìn thấy một đám sương lớn, giống như kẹo bông hình người.”

“Không, không, anh ơi, là tiền bối Chung Chung đó, ở đây này.”

Đậu Đậu chọc đến, tuy ngón tay xuyên qua thân thể Chung Khôi, nhưng bé hoa chân múa tay khiến Bé con có thể nhìn thấy đường viền đại khái, miệng mếu máo: “Sao Đậu Đậu có thể nhìn thấy? Còn anh thì không thấy?”

Cậu càng muốn hỏi vì sao vừa rồi các con không thấy, bây giờ lại nhìn thấy được?

“Không biết.”

Bị hỏi, Đậu Đậu lắc đầu, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, kéo tay Bé con chạy đi, đèn tắt, không bao lâu trong bóng tối truyền đến tiếng kêu vui sướng của Bé con, bé vỗ tay kêu lên: “Anh cũng thấy rồi, anh cũng thấy rồi. nhưng không phải tiền bối Chung Chung ở Thường Vận sao? Sao lại ở đây? Chết rồi sao?”

“Chết rồi đó.” Đậu Đậu gật đầu, kéo tay Bé con đi về: “Tầng hầm nhà chúng em cũng có giống như tiền bối Chung Chung thế này, daddy nói chúng đều chết rồi, bảo em không cần để ý.”

“Hu hu, tiền bối Chung Chung chết rồi, nhất định là anh ấy không nghe lời anh, chạy khỏi Thường Vận nên mới chết, anh không muốn tiền bối chết, sau này anh không được ăn đồ ăn ngon nữa…”

Cho nên, đối với Bé con mà nói, không được ăn đồ ăn ngon còn thương tâm hơn là biết cậu đã chết sao?

Nụ cười Chung Khôi vừa có liền tan vỡ, bay ở đó không biết nên nói gì mới phải, chỉ thấy Đậu Đậu nhón chân xoa đầu Bé con, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, em sẽ học nấu ăn cho anh ăn.”

“Đậu Đậu,sau này em nhất định phải nghe lời anh nói, anh không muốn em cũng chết đâu.”

“Ừa, tất cả đều nghe theo anh!”

“Chú bảo này…” Cắt ngang cuộc nói chuyện chân thành của hai bạn nhỏ, Chung Khôi giơ tay lên, cẩn thận hỏi: “Các con nhìn thấy chú chứ?”

“Nhìn thấy.” Hai đứa trẻ cùng nhau nói.

“Nhưng không rõ lắm, cũng sờ được.”

“Con có thể thấy rõ.” Đậu Đậu lại vươn tay chọc chọc Chung Khôi: “Nhưng sao chú lại biến thành thế này? Chú đừng chết có được không? Anh sẽ không vui.”

Cậu tin rằng anh Bé con không vui chỉ vì không được ăn đồ ăn ngon mà thôi.

Chung Khôi đâm chọt trong lòng, nhưng bất kể thế nào, cuối cùng cũng có người nhìn thấy cậu. Cậu nghĩ có lẽ do tầng hầm tụ âm, hai đứa trẻ linh thức lại khá cao, cho nên dễ cảm ứng được khí tràng của mình. Cậu bay qua bay lại mấy vòng trong phòng, sau khi thể hiện sự phấn khởi xong, lại bay trở về trước mặt bọn trẻ: “CHúng ta thử đi ra bên ngoài xem sao, xem các con có nhìn thấy chú không.”

“Chơi trốn tìm ạ? Vâng vâng.”

Cho là chơi trò chơi, hai đứa trẻ rất vui vẻ ra sức gật đầu, nhưng đáng tiếc, sau khi đến tầng một, bọn trẻ không nhìn thấy Chung Khôi nữa, lên tiếp tầng hai, ngay cả cảm ứng cơ bản cũng không có.

Cứ thế thử vài lần, hai đứa trẻ cùng một con quỷ quay lại phòng sách tầng hầm một lần nữa, Chung Khôi ủ rũ cúi đầu ngồi xếp bằng dưới đất. Đậu Đậu sờ sờ đầu cậu mang tính tượng trưng để trấn an, Bé con thở dài nói: “Làm sao bây giờ? Không nhìn thấy tiền bối Chung Chung, tiền bối Chung Chung cũng không chạm được vào chúng ta.”

“Mã tiên sinh cũng không nhìn thấy.” Chung Khôi đỡ má thêm vào.

Vừa rồi cậu còn cố ý lượn vài vòng quanh Mã Linh Xu, nhưng rất đáng tiếc Mã Linh Xu chỉ coi là hai đứa trẻ chơi đùa, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cậu còn muốn bảo Bé con gọi Mã Linh Xu vào trong bóng tối thử xem, nhưng lo chỉ là công dã tràng, cuối cùng đành thôi.

Im lặng một hồi, Bé con như nhớ ra gì đó, kêu lên: “Anh có cách rồi, Đậu Đậu ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay.”

Bé nói xong, lon ton chạy ra ngoài. Đậu Đậu ở bên cạnh Chung Khôi bắt chước cậu ngồi xếp bằng cùng nhau đợi, qua hồi lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Bé con thở hổn hển chạy vào, cầm thứ gì đó trong tay đă cho Chung Khôi.

“Đây là…”

Thấy là một cái kẹp tai mèo dựng đứng, vẻ mặt Chung Khôi cứng lại, ngẩng đầu nhìn Bé con, không rõ bé đang giở trò gì.

“Đây là của Huyền Huyền, tiền bối Chung Chung đeo nó lên, vậy thì bất kể đi đâu, mọi người cũng có thể nhìn thấy anh.”

Nhìn không thấy người, chỉ thấy một đôi tai mèo lắc lư khắp nơi, chắc cảnh tượng này sẽ càng kinh khủng… với cả, còn không biết cậu không thể tiếp xúc với bất cứ vật gì có thể đeo được tai mèo hay không nữa.

Đậu Đậu cũng không hiểu, kéo ống tay áo Bé con hỏi: “Sao lại là tai mèo chứ?”

“Bởi vì có cái tai lông xù có thể khởi tử hồi sinh đó, Lang Bạch Bạch cũng thế, Tiểu Lan Hoa cũng vậy, cho nên tiền bối Chung Chung đội cái này là có thể sống lại!”

“Nhưng cái này là giả!.” Chung Khôi ở đối diện tốt bụng nhắc nhở.

“Bởi vì mọi người đều không cho con mượn tai, còn nói con gây rối,ên con chỉ đành mượn của Huyền Huyền dùng, mau đội vào thử xem!”

Bé con vừa nói, vừa đeo lên cho Chung Khôi. Điều khiến cậu kinh ngạc chính là sau khi đội tai mèo lên không có bị rơi xuống, Bé con lại chỉnh độ dài một chút, sau đó hài lòng kéo Đậu Đậu qua cùng nhau xem.

Sao lại đội được chứ? Chẳng lẽ cái tai mèo thực sự có tác dụng?

Trong lúc kinh ngạc Chung Khôi tháo tai mèo xuống kiểm tra, phát hiện ở giữa lỗ tai có một hàng chữ bùa màu vàng nho nhỏ. Chữ bùa được viết rồng bay phượng múa, vừa nhìn là biết từ tay Trương Huyền, cậu lại thử đeo tai mèo lên, tai mèo tiếp xúc rất chắc chắn với cậu, khiến cậu có cảm giác mình có thể hóa thành thực thể, có lẽ đều là do công hiệu của bùa chú kia.

“Bé con, con lấy ở đâu ra?”

“Huyền Huyền giấu trong ngăn kéo.”

Để làm gì thì Bé con không biết, có điều Chung Khôi đoán quá nửa là Trương Huyền dùng để đối phó với Nhiếp Hành Phong, có lẽ bùa chú cũng liên quan đến tụ thần trấn hồn, nhưng không ngờ đánh bậy đánh bạ, lại ngưng tụ được hồn phách của mình.

“Tiền bối Chung Chung khởi tử hồi sinh rồi, Đậu Đậu, mau đi gọi Mã tiên sinh.”

Nghe Bé con chỉ đạo, Đậu Đậu nhanh chóng chạy ra ngoài, Chung Khôi lại không đợi nổi, bay thẳng lên theo, Bé con chỉ đành chạy theo đằng sau.

Ba người đến phòng khách, Mã Linh Xu làm xong việc rồi, đang chuẩn bị cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, thấy hai đứa trẻ đang liều mạng chỉ phía sau cho anh xem. Anh còn cho là xảy ra chuyện gì, đi tới, nhìn thấy một đôi tai mèo đang dựng ở một bên cửa cầu thang, qua hồi lâu, đôi tai mèo dè dặt ló đầu ra, nhưng dường như sợ anh, lại thụt vào ngay.

“Cái gì đây?” Trong chớp mắt. Mã Linh Xu còn tưởng là trò đùa dai hai đứa trẻ dùng linh thuật bày ra.

“Tiền bối Chung Chung! Tiền bối Chung Chung!”

Nghe thấy tên của Chung Khôi, Mã Linh Xu ngẩn ra, lại thấy theo tiếng gọi, tai mèo một lần nữa nhô ra, lần này nó không thụt lại nữa, mà do dự bay ra phía trước, đến trước mặt mình thì ngừng lại, tai mèo rung rung, cho dù không nhìn thấy gì, Mã Linh Xu cũng có thể cảm giác được sự khẩn trương của nó.

“Chung Khôi?” Anh thử gọi.

Đôi tai mèo vẫy lên vẫy xuống, giống như động tác gật đầu, Mã Linh Xu vội vàng đi tới, đưa tay sờ tai cậu, cái tai có tồn tại, nhưng xuống dưới nữa là hư không, anh không thể cảm nhận được cái gì.

“Sao cậu lại trở thành thế này?”

Chung Khôi nói gì đó Mã Linh Xu không nghe thấy, chỉ có thể thấy tai mèo đang run lên, anh đành hỏi hai đứa trẻ: “Các con tìm thấy cậu ấy ở đâu?”

“Dưới tầng hầm ạ.”

“Tai mèo thì sao?”

“Là của Huyền Huyền.”

Bé con ấp úng nói lại những gì đã xảy ra, lại kết hợp với tình huống trước mắt, Mã Linh Xu đại thể hiểu ra mọi chuyện, anh quay lại nhìn Chung Khôi, hơi cạn lời: “Có thể biến mình thành thế này, cậu rất có bản lĩnh đấy.”

“Xin lỗi Mã tiên sinh, tôi không cố ý, tôi ngủ một giấc tỉnh lại đã thế này rồi.”

Tuy biết Mã Linh Xu không nghe thấy, Chung Khôi vẫn không nhịn được giải thích. Hai đứa trẻ ở bên cạnh làm nhiệm vụ phiên dịch, Mã Linh Xu lại hỏi Chung Khôi mấy câu, sau khi biết tình trạng hiện tại của cậu, vẻ mặt dịu đi, đưa cậu đến phòng ngủ, lại lấy chu sa mực vàng ra, bắt đầu nhanh chóng viết đạo bùa.

“Việc này sẽ khiến tôi hoàn toàn biến thành thực thể sao?” Cảm thấy Mã Linh Xu căng thẳng, Chung Khôi ở bên cạnh thấp thỏm hỏi.

“Không biết, nhưng chung quy hồn phách cậu vẫn còn đủ, sẽ có cách.”

Được Bé con chuyển lời, Mã Linh Xu hiểu sự lo lắng của Chung Khôi, thực ra anh cũng rất lo, nhưng tình huống còn tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Mấy ngày nay anh dùng không ít pháp thuật chiêu hồn để gọi hồn, đều không có kết quả, lại không ngờ thực ra Chung Khôi ở ngay bên cạnh, thậm chí còn đủ ba hồn bảy phách, tuy khí tràng linh thể cậu rất yếu, nhưng bị Tê Nhận đả thương, hồn phách còn không bị tan, việc này đã là kỳ tích rồi.

“Tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ bỏ qua một điểm, chỉ có thể nói sự bất bình thường của cậu cũng khiến mọi người bối rối.”

Mã Linh Xu tự giễu nói, dán mấy đạo bùa viết xong lên người Chung Khôi, sau đó anh niệm pháp chú, kim quang lóe lên trên bùa, hình bóng Chung Khôi dần dần lộ ra.

“Chào Mã tiên sinh!”

Sau khi nhìn rõ linh thể của mình, Chung Khôi bổ nhào về phía trước ôm lấy Mã Linh Xu, nhưng còn không đợi Mã Linh Xu đáp lại, cậu đã bị kim quang bắn ra.

Thấy linh thể ngã ngửa dưới đất, Mã Linh Xu thở phào một hơi, trong miệng lại lạnh lẽo nói: “Đừng tốn sức, bây giờ cậu đang dựa vào cương khí để cố định hình thể, bài xích với khí tràng của tôi.”

“Ha ha, không sao, có thể chạm vào thứ khác là được rồi.”

Chung Khôi đứng lên, tai mèo rơi ra một bên, cậu nhặt lên chủ động đeo vào, lại đưa tay sờ nơi khác, có thể thuận lợi chạm vào đồ vật, việc này đối với cậu là một niềm vui bất ngờ, toét miệng cười lên.

“Sao lại có người có thể cười ngớ ngẩn đến vậy?” Mã Linh Xu đỡ trán khẽ than.

Song bất kể nói thế nào, sau khi nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của ai đó, cảm giác áp lực vẫn luôn đè nặng trong lòng anh mấy hôm nay tan biến, linh thể Chung Khôi còn tồn tại, anh không biết nên cảm thấy may mắn hay vui mừng, hoặc là cả hai đều có.

Anh giao phệ hồn kính cho Chung Khôi: “May là lúc đó cậu cầm nó, nó hút hồn phách bị đánh tan của cậu vào trong gương, cậu mới có thể theo gương đi khắp nơi, cất nó kỹ vào, tôi sẽ nghĩ thêm xem làm thế nào để cậu quay về thực thể.”

“Tôi đi lấy keo dán kim cương để gắn nó lại, Mã tiên sinh, mấy cái keo dán cao su đó không có tác dụng đâu.” Nghịch cái gương, Chung Khôi thuận miệng nói.

“Xem ra tuy linh thể cậu rất yếu, nhưng cũng không trở ngại đến việc nhìn trộm nhỉ?”

Lời nói lạnh lẽo vang lên, cảm thấy không khí không vui trên người Mã Linh Xu, Chung Khôi biết mình lỡ miệng, cầm kính bay mất, Mã Linh Xu không để ý đến cậu, thấy hai đứa trẻ còn tay trong tay ngẩng đầu nhìn mình, anh mỉm cười nói: “Gọi người nhà các con đến, nói ta có tin tốt muốn tuyên bố.”

Tối đó, người Trương gia tề tựu trong nhà Mã Linh Xu cùng nhau thưởng thức cơm tối. Mọi người đã nghe được tin tức Chung Khôi tạm thời không sao, lại nhìn thấy cậu rất hoạt bát làm bữa tối thịnh soạn, tiếp đó lại chuẩn bị hoa quả đồ ngọt, Hamburger than thở: “Ta đã nói rồi mà, mọi lo lắng đều là dư thừa, quỷ ngu si thì hưởng thái bình mà.”

“Nhưng cách này chỉ trị ngọn không trị gốc.” Xuyên qua đạo bùa nhìn linh thể Chung Khôi bay qua bay lại, Nhiếp Hành Phong nói: “Cậu ấy không thể ở mãi trong bộ dạng này được.”

“Ở mãi trong bộ dạng này cũng không thể, người biến thành quỷ, quỷ biến thành bộ xương, bộ xương biến thành đám sương.” Hamburger chế giễu xong, lại nghiêm nghị đưa ra đề nghị: “Trừ phi tìm một thực thể để hắn bám thân, hoặc là chơi lại trò mặt nạ cũng là một cách không tồi.”

“Không cần đâu.” Bận rộn xong, Chung Khôi ngồi xuống đối diện: “Lúc trước tôi cảm thấy đeo khuôn mặt không thuộc về mình rất kỳ quái, nếu phải bám thân người lạ, vậy thì càng tệ, tôi vẫn nên ở bộ dạng này là tốt nhất.”

“Đừng nói bừa, tình trạng này của cậu rất yếu, không có đạo bùa chống đỡ, cậu có thể biến mất bất cứ lúc này, bám thân là cách tốt nhất, vấn đề hiện giờ là đi đâu để tìm được thân thể thích hợp.”

Nghe Mã Linh Xu giải thích, Chung Khôi quan sát trên dưới anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy có thể chọn thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh không? Tôi không muốn nhìn qua già hơn Mã tiên sinh đâu.”

Trên bàn ăn truyền đến tiếng nhịn cười, thấy sắc mặt Mã Linh Xu không dễ nhìn lắm, Nhiếp Hành Phong vội vàng giảng hòa: “Ý của cậu là muốn tìm một người trẻ tuổi đẹp trai như Mã tiên sinh để bám thân à?”

Chung Khôi ra sức gật đầu, không đợi Nhiếp Hành Phong đáp lại, Mã Linh Xu đã cười lạnh: “Người trẻ tuổi khỏe mạnh sẽ chết sao? Cho dù có người chết bất ngờ, cậu cũng chưa chắc đã may mắn gặp được.”

Nói vậy cũng đúng, nhưng giả như dùng thân thể già yếu thậm chí là phụ nữ thì cậu thà giữ nguyên tình trạng bây giờ còn hơn.

Để không bị nói là tùy hứng, Chung Khôi không dám nói những lời trong lòng ra, ghé vào cạnh Ngân Mặc lén lút hỏi: “Ngân Bạch đi đâu rồi? Nếu không thì lại nhờ anh ấy vẽ là được, vẽ thành hình dạng cũ của tôi.”

Nhắc đến Ngân Bạch, Ngân Mặc liền biến sắc, không đáp lại câu hỏi của cậu, chỉ nói: “Cậu không sao là tốt nhất.”

“Ai nói tôi không sao? Món nợ Hamburger đánh vào đầu tôi tôi còn chưa tính toán với nó đâu.”

Lửa bén đến lông, Hamburger lập tức vỗ cánh bay mất, Chung Khôi đứng dậy đuổi theo, Ngân Mặc cũng nhân cơ hội rời đi, nghe đám người nói chuyện, Mã Linh Xu thở dài một hơi.

“Có phải rất khó giải quyết đúng không?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

Mã Linh Xu chìa tay về phía anh: “Là không đơn giản, nhưng dù sao cũng sẽ có cách, còn cậu, bên Trương Huyền có tin tức chưa?”

“Không có, nhưng hẳn là không cần quá lo lắng cho cậu ấy.” Đối diện với Mã Linh Xu, Nhiếp Hành Phong mỉm cười nói: “Tôi đang nghĩ, Trương Huyền vẽ đạo bùa lên tai mèo, rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý viết lên.”

Đây là vấn đề rất khó giải đáp, dù là người thân cận nhất với Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong cảm thấy có đôi khi cũng khó mà nắm bắt được suy nghĩ thực sự của cậu, người thân còn như vậy, huống chi là đối thủ.

“Cho nên tôi nghĩ, hiện giờ người đau đầu nhất có lẽ không phải là tôi, mà là Phó Yên Văn.”

Mã Linh Xu đáp lại bằng vẻ mặt đồng tình đối với kết luận của Nhiếp Hành Phong, lại quay sang nhìn Chung Khôi, hai đứa trẻ cũng tò mò nhìn họ cãi lộn, Bé con không ngừng lắc đầu nói: “Kỳ quặc quá, kỳ quặc quá, sao lại thế chứ?”

“Sao cái gì vậy?”

“Đậu Đậu nói cho anh biết, vì sao tiền bối Chung Chung có thể chia ra làm hai người? Thường Vận có một người, ở đây cũng có một người, không phải có một người là giả đó chứ, giống như mảnh gương giả đội lốt anh đó.”

Đậu Đậu nghe không hiểu, chớp mắt lắc đầu, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn trẻ, trong lòng Nhiếp Hành Phong khẽ động đậy, một suy đoán quái dị đột nhiên nảy ra trong lòng, anh đứng dậy đi đến trước mặt Bé con.

“Bé con, kể lại chuyện con và Ưng con đưa Chung Khôi đến Thường Vận được không?”

Buổi trưa ngày kế, đoàn người Trương gia cùng Mã Linh Xu đến Thường Vận thăm viện trưởng, nghe mục đích đến của họ, viện trưởng Chung sảng khoái đưa họ tới mộ huyệt năm đó hạ táng Tĩnh Đường tiên sinh, cũng chính là cái hầm Bé con đẩy Chung Khôi xuống, mọi người vào trong mộ, đúng như Nhiếp Hành Phong suy đoán: thân thể thuộc về Chung Khôi còn nguyên vẹn nằm dưới đất, trên ngón út còn đeo vĩ giới từng bị Ưng con tha đi.

“Việc này…. là sao chứ? Tôi không phải biến thành bộ xương sao? Sao lại biến trở về rồi?”

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi, đương nhiên người kinh ngạc nhất trong đó vẫn là đương sự. Nhìn thấy thân thể giống hệt của mình, Chung Khôi phấn khởi đến mức không nói hết được câu, chỉ cỗ thân thể kia nói với Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh thực sự quá lợi hại, sao anh có thể tìm được người giống hệt tôi? Hay là anh cho người mô phỏng lại hình dáng của tôi?”

“Tôi không thần thông quảng đại đến mức đó, việc duy nhất tôi làm là chú ý đến sự hiểu lầm của cậu mà thôi.”

“Hiểu lầm?”

“Có nghĩa là cậu chưa từng biến thành bộ xương, mà sau khi cậu tháo vĩ giới xuống, hồn phách cậu rời khỏi thân thể của cậu, bám lên bộ xương của Tĩnh Đường tiên sinh, nhưng lúc đó trong này quá tối, cậu không phát giác ra sự thật, sau khi ra ngoài thấy mình biến thành bộ xương, liền cam chịu cho rằng do lời nguyền của Thường Vận tạo ra.”

“Là… là vậy sao?”

Cho tới bây giờ, Chung Khôi vẫn có phần không dám tin lắm vào sự thực trước mắt, nhưng trừ cái đó ra cũng không tìm được giải thích khác hợp lý, nhận được ánh mắt khiển trách của mọi người, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười gượng: “Hình như… đúng là như vậy, khiến mọi người lo lắng, thực sự xin lỗi…”

“Chúng ta không để ý đâu.” Hamburger vỗ vỗ cánh, thành khẩn nói: “Mọi người quen với việc ngươi từ trên trời rơi xuống rồi.”

“Nhưng vì sao hồn phách của tôi lại bám lên thân bề trên?”

“Cậu là hậu nhân Chung gia, hoặc là Tĩnh Đường tiên sinh cho phép cậu, cũng có thể là ông ấy coi cậu gặp nguy hiểm, hút hồn phách cậu vào chỉ để cứu cậu. Việc này cũng giải thích vì sao sau khi bị Tê Nhận chém thương nặng, nguyên thần cậu không tan, đó là Tĩnh Đường tiên sinh dùng linh lực cuối cùng của mình ngăn cản cho cậu một kiếp nạn.”

Nghe lời giảng giải êm tai của Nhiếp Hành Phong, mắt Chung Khôi đỏ lên, không ngờ bề trên sau trăm tuổi còn cứu mình một mạng, cậu quỳ hai gối xuống, cung kính vái ba vái trước nơi từng đặt bộ xương, cảnh tượng vốn rất xúc động, nhưng vì tai mèo trên đầu Chung Khôi, nhìn qua lại thêm mấy phần hài hước.

“Việc này chỉ là suy đoán của tôi, sự thực rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.” Nói đến đây, Nhiếp Hành Phong nhìn Mã Linh Xu, mỉm cười nói: “Kế tiếp việc hồi hồn phải giao cho các anh rồi, làm phép không phải là điểm mạnh của tôi.”

Nhờ viện trưởng và Mã Linh Xu liên thủ, hồn phách của Chung Khôi được dẫn ra khỏi phệ hồn kính rất đơn giản, quay về thân thể của chính cậu, bay đã lâu, cậu có chút không thích ứng với thân thể vốn có, sau khi đứng lên thiếu chút nữa ngã xuống.

Viện trưởng đỡ lấy cậu, lại chuyển dây chuyền vàng lấy từ chỗ Mã Linh Xu cho cậu, nói: “Đây là tín vật của Chung gia, Tĩnh Đường tiên sinh tự mình chọn con, sau này con chính là gia chủ Chung gia.”

Chung Khôi hoảng hốt nhận lấy, quay đầu nhìn Mã Linh Xu, cậu không quá theo đuổi danh lợi, cũng không giỏi quản lý công việc gia tộc, biết cậu lo lắng, Mã Linh Xu nói: “Đây là số mệnh của cậu, nếu đã không tránh được, chi bằng cứ đường hoàng đối diện, bất kể là đối với Chung gia hay là Mã gia.”

“Tôi phải làm những gì?”

“Làm tốt bản thân cậu đi.”

Sau mấy trận phong ba, tất cả đều khôi phục sự yên tĩnh từng có, trừ việc Trương Huyền và Ngân Bạch không có mặt, những cái khác đều quay về bình thường, từng được Hamburger ngầm cảnh cáo, Chung Khôi không dám hỏi Nhiếp Hành Phong nhiều về chuyện đám người Trương Huyền, chạy đi cảm ơn Tạ Phi trước.

Thấy Chung Khôi không sao, Tạ Phi rất vui mừng, muốn lấy lại bài vị, Chung Khôi từ chối, bản thân cậu rất vừa ý cái bài vị đó, lại hỏi về chữ trên bài vị. Tạ Phi nói là có một lần nói chuyện phiếm Trương Huyền và hắn nói giỡn nhắc đến, không ngờ Chung Khôi thực sự xảy ra chuyện, hắn liền làm bài vị này, sau đó Nhiếp Hành Phong nghe nói là Trương Huyền dặn dò, cũng không nói gì.

Lẽ nào Trương Huyền đã sớm biết mình sẽ có chuyện? Hay chỉ là lôi mình ra làm trò đùa?

Vấn đề này Chung Khôi nghĩ có lẽ cậu không bao giờ lấy được đáp án, có điều như thế nào cũng tốt, lần này cửu tử nhất sinh, cuối cùng cậu vẫn may mắn vượt qua, vui vẻ tạm biệt Tạ Phi, sau khi về nhà lại cố ý tìm tấm ảnh bản thân thích nhất, cắt nhỏ lại dán lên bài vị.

“Có ảnh chụp mới càng có đẳng cấp.” Cậu dâng hương trước bài vị của mình, lại tạo dáng, rất hài lòng gật đầu tự nói: “Không biết Mã tiên sinh có thích cách bài trí này không?”

Hi vọng tan vỡ, Mã Linh Xu không nêu cảm tưởng đối với Chung Khôi về bài vị, sau khi Chung Khôi xảy ra chuyện, anh gần như không tới công ty, cho nên mọi chuyện vừa ổn lại, anh liền đến công ty xử lý các việc còn tồn đọng, Chung Khôi phụ trách dọn dẹp trong nhà, thu xếp phòng ốc bị Mã Linh Xu làm loạn mấy ngày nay.

Dọn xong đã đến khuya, đến khi đem tất cả sách cổ đặt vào chỗ cũ theo trình tự, toàn bộ công việc mới được coi là kết thúc, Chung Khôi ngáp một cái, sau khi hồi hồn dễ cảm thấy mệt mỏi, cậu tiền tùy tiện dựa vào giá sách chợp mắt.

Đang ngủ ngon thì trên người chợt đau, gò má dường như bị thứ gì vỗ phải, Chung Khôi mở mắt, phát hiện kẻ vỗ mình lại là Ưng con, lại nhìn móng vuốt nó cùng áo mình bị xé rách bả vai, cậu hiểu nguyên nhân gây ra đau đớn là gì.

“Sao mày lại tới?”

Cậu mơ màng ngồi dậy, đang muốn chất vấn Ưng con chuyện bắt chẹt vĩ giới của mình lúc trước, liền nghe thấy nói kêu cục cục hai tiếng, quay đầu bay mất.

Chung Khôi đuổi theo Ưng con đến phòng khách, còn chưa vào cửa, đang nghe thấy tiếng va chạm nặng nề và tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra. Nghe giọng nói giống của Mã Linh Xu, lo là Phó Yên Văn tìm tới gây phiền phức, cậu đang muốn ra ngoài giúp đỡ, một giọng nói thô lỗ đã vang lên: “Trương Lão Tam, tên khốn kiếp, đã đồng ý sẽ trông nom nó, kết quả có nguy hiểm ngươi liền lo cho đồ đệ mình, ngươi làm bạn bè kiểu gì vậy?”

Nghe ra là giọng của Mặt Ngựa, Chung Khôi theo bản năng dừng bước, cậu lặng lẽ đẩy cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Mã Linh Xu bị Mặt Ngựa đánh trúng, đập vào bức tường sau lưng, Mặt Ngựa lại xông đến lần thứ hai, vừa mắng vừa tay đấm chân đá, Mã Linh Xu chỉ một mực né tránh, hoàn toàn không đánh trả.

Mặt Ngựa đánh đến bực mình, nóng nảy kêu lên: “Ngươi đánh trả đi, ngươi không đánh trả có phải vì chột dạ không?”

“Ta sợ đánh trả sẽ làm ngươi bị thương, vậy chẳng phải tội lại tăng thêm một bậc sao?”

Trong lời nói của Mã Linh Xu xen lẫn tiếng cười khẽ, chứng tỏ hiện giờ anh đã thành thạo, nhưng lời này chọc giận Mặt Ngựa, túm cổ áo anh đang muốn vung đấm tiếp, Chung Khôi vội vàng xông vào, kêu lên: “Đừng đánh nữa!”

Thấy là cậu, mặt Mặt Ngựa biến sắc, không nói câu nào, thu nắm đấm lại, quay người cầm xà mâu đặt ở một bên định đi, Chung Khôi đuổi theo bóng lưng ông ta chạy ra, lớn tiếng gọi: “Cha!”

Tiếng gọi kéo lại bước chân Mặt Ngựa, ông ta chống xà mâu, nhưng không quay đầu lại, thô lỗ nói: “Đừng gọi bừa.”

Dường như không nghe thấy lời ngăn cấm của ông ta, Chung Khôi đi đến gần, quỳ gối về phía Mặt Ngựa, lần thứ hai gọi: “Cha!”

“Đã bảo là đừng gọi lung tung, rốt cuộc ngươi ngốc đến mức nào?” Mặt Ngựa tức giận, dùng sức chống xà mâu, nhưng rất nhanh ông ta cảm thấy sự bi thương đến từ phía sau, không khỏi thở dài, quay đầu thấp giọng nói: “Ngươi đừng lạy ta, ta chưa từng làm gì cho ngươi, không kham nổi việc ngươi quỳ lạy.”

“Không phải, cha làm rất nhiều chuyện, con đều biết cả!”

Lúc cậu còn quấn tã, để bảo vệ cậu đã không ngại trở mặt với Âm Quân, để gặp mặt cậu, đã giả trang thành người xa lạ đến Thường Vận thăm hỏi cậu, khi cậu gặp nguy hiểm nhiều lần ra tay giúp đỡ, thậm chí lần này coi như cậu gặp nguy hiểm, cố ý từ âm gian chạy tới giúp đỡ. Nếu không phải xuất phát từ gợi ý của Mặt Ngựa, Ưng con sẽ không tới Thường Vận, mọi người đều cho rằng Ưng con xuất hiện là để bảo vệ Bé con, nhưng cậu biết thực ra là cha nhờ Ưng con lén tới giúp đỡ mình, tuy Mặt Ngựa không nói ra mọi chuyện, nhưng cậu biết hết, rất nhiều tình cảm không cần phải nói ra miệng, đặc biệt là tình cha nặng trĩu.

“Cha!” Vành mắt cậu đỏ lên, dập đầu lần thứ hai gọi.

Mặt Ngựa luống cuống chân tay, muốn đi tới đỡ cậu, lại tràn ngập do dự, Mã Linh Xu ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, than thở: “Con trai đã gọi ngươi như thế, còn không qua nói hai câu? Thực sự chưa thấy ai sĩ diện hão như vậy, muốn tới gặp con trai còn phải tìm cái cớ giận chó đánh mèo, nếu ngươi cứ thế mà đi, chẳng phải ta để ngươi đánh uổng rồi sao?”

“Trương Lão Tam, ngươi câm miệng cho ta!”

Mặt Ngựa chống xà mâu vang rung trời, Mã Linh Xu cười tủm tỉm ngậm miệng, Mặt Ngựa trút giận xong, thấy Chung Khôi còn quỳ ở đó, ông ta cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, đi tới kéo con trai dậy, thấy mặt cậu toàn là nước mắt, giận dữ nói: “Ngươi có chút tiền đồ nào không thế, chút chuyện nhỏ đã khóc nhè rồi.”

“Tính tình chân thật dù sao vẫn tốt hơn sĩ diện.”

Một câu nói thong thả vang lên, Mặt Ngựa tức giận quắc mắt nhìn Mã Linh Xu, lần thứ hai nâng xà mâu lên. Chung Khôi vội vàng giữ tay ông ta lại: “Cha, cha đừng trách Mã tiên sinh, anh ấy vẫn luôn quan tâm đến con.”

“Có quỷ mới tin lời mày.” Mặt Ngựa đưa tay vỗ lên đầu cậu một cái: “Không biết mày di truyền tính tình của ai, ta với mẹ mày thông minh sắc sảo, sao lại sinh ra đứa ngốc như mày.”

Chung Khôi ôm đầu cười ha ha, cậu chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc khi bị người khác đánh mắng thế này, trước kia rất mong đợi sẽ có, sau đó mới thấy thực ra mình được rất nhiều người quan tâm, chỉ là cậu không chú ý đến mà thôi.

Không biết cậu đang cười cái gì, Mặt Ngựa rất bất đắc dĩ, ông ta hết cách với đứa con trai, nói: “Lúc mẹ con luân hồi có dặn ta nhất định phải chăm sóc con cho tốt, nhưng kết quả ta chẳng làm được gì, còn khiến con chịu khổ nhiều như vậy, ta không xứng làm cha, mong con đừng trách ta.”

“Không ạ, con có rất nhiều bạn tốt, còn được làm việc cho Mã tiên sinh, con rất vui.”

“Vui cái quỷ gì, đứa như con cho dù bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta ấy chứ.” Nói đến đây, Mặt Ngựa liếc Mã Linh Xu. Mã Linh Xu không để ý, đi đến bên bàn cầm lấy ấm trà, nói: “Hiếm khi cha con nhận nhau, chi bằng trò chuyện thêm một lát đi, tôi pha trà cho hai người.”

“Ngươi pha trà làm gì? Chắc chắn ngươi định bưng trà tiễn khách!” Mặt Ngựa mắng anh xong, lại vỗ vỗ vai Chung Khôi, nói: “Ta còn có việc phải làm, không thể ở lâu, một mình con ở dương gian phải tự chăm sóc mình cho tốt biết chưa?”

Ông ta nói xong liền đi, Chung Khôi ở phía sau lưu luyến hỏi: “Vậy khi nào cha quay lại?”

“Sự xuất hiện của ta gắn liền với cái chết, không có việc thì sẽ không lên đây, có duyên sẽ gặp lại.” Mặt Ngựa nói xong, lại thêm một câu: “Bất kể thế nào, ta cũng không để con phải gánh vác sứ mệnh của Mã gia nữa, con ở đây sống tốt cuộc sống của mình là được.”

“Cha, con cảm thấy dù là con cháu của Mã gia, cũng không cần phải gánh vác hay trốn tránh số phận nên có.”

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của Chung Khôi, Mặt Ngựa nhướng mày, Chung Khôi nói tiếp: “Mã gia cũng tốt, Chung gia cũng được, cả cuộc đời tu đạo, điều quan trọng nhất là trừ ác dương thiện, nếu trời sinh có năng lực đó, con sẽ vui vẻ nhận nó, dùng vào nơi cần dùng, việc ấy đối với con không phải là gánh vác, mà là may mắn, con cho đó là vinh quang.”

Lúc nói chuyện, trong mắt Chung Khôi như có ngọn lửa sáng bừng. Mặt Ngựa nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy con trai thực ra cũng không ngốc, cậu hiểu được cái gì nên tiếp nhận cái gì nên buông bỏ, ngược lại là bản thân mình, quá lo được lo mất, ông ta gật đầu, khen: “Nói rất đúng, vậy thì làm đi, có chuyện thì giao cho Trương lão tam.”

“Chung Khôi đã trưởng thành, còn bắt ta làm người giám hộ có phải…”

Mã Linh Xu nói được một nửa đã bị cắt ngang, Mặt Ngựa kêu lên: “Ngươi chăm sóc nó cho tốt, vẫn là câu đó, đừng có bắt nạt con ta!”

“Rồi rồi.”

“Với cả, quần áo của ta cũ hết rồi, hôm nào đốt mấy bộ hàng hiệu cho ta.”

Mã Linh Xu nhướng mày, Chung Khôi thấy tình hình không ổn, đang định đứng ra giảng hòa, liền thấy bóng dáng Mặt Ngựa nhạt đi, xuyên qua huyền quan cửa chính biến mất.

“Mã tiên sinh, anh đừng chấp cha tôi.” Chỉ sợ Mã Linh Xu tức giận, Chung Khôi đi tới nói: “Tiền đồ hiệu anh cứ khấu trừ vào lương của tôi là được.”

“Cậu có lương hả?”

“Ơ…” Chung Khôi gãi đầu, cười khan không phản đối.

“Mấy bộ quần áo thôi, tôi chưa đến mức bủn xỉn như thế.”

Mã Linh Xu nói xong định đi, bị Chung Khôi kéo lại, sau đó cố ý đi đến trước mặt anh. Gò má và khóe miệng Mã Linh Xu có vài vết bầm, thấy Chung Khôi nhìn mình, anh quay đầu đi chỗ khác.

Chung Khôi lại đi đến trước mặt anh lần nữa, nhìn anh hỏi: “Mã tiên sinh, vì sao anh không đánh trả?”

“Đánh nhau không phải việc người văn minh nên làm.”

“Không đúng, anh không ra tay, là vì anh đang tự trách đúng không?”

Tâm sự bị chọc trúng, Mã Linh Xu thu lại nụ cười trên mặt, anh nhướng mày, nhìn về phía Chung Khôi. Chung Khôi nhìn lại, nói tiếp: “Giống như cha nói, thời khắc nguy hiểm anh đưa vũ khí cho Trương Huyền, khiến tôi chết, anh rất áy náy vì chuyện đó đúng không? Anh trăm phương nghìn kế chiêu hồn cho tôi, không hề hợp với tính cách và tác phong của anh, tất cả đều xuất phát từ lòng áy náy không cứu được tôi đúng không?”

Mã Linh Xu dời mắt đi, không nói gì, Chung Khôi nói tiếp: “Nhưng thực ra anh không cần nghĩ vậy, bởi vì tôi chưa bao giờ quan tâm. Trương Huyền là người bạn tốt nhất của tôi, anh là người tôi kính trọng nhất, nếu anh vì cứu tôi mà mặc kệ anh ấy, tôi sẽ ái ngại. Tôi chỉ hi vọng các anh đều sống vui vẻ, cho dù phải hi sinh vì điều đó tôi cũng ngại gì…”

Mã Linh Xu rũ mi, Chung Khôi không biết anh nghĩ gì, nhưng cậu cảm thấy mình không nhầm. Thực ra Mã Linh Xu lo lắng quan tâm cho cậu hơn bất cứ ai, chỉ có điều không thể hiện ra ngoài mà thôi. Dung Dung canh cánh trong lòng vì lúc trước viện trưởng không cứu cô, đến mức không thể siêu sinh, đó là vì cô không cảm nhận được yêu thương thực sự là tình cảm thế nào.

“Thế nên Mã tiên sinh này, anh không cần buồn vì chuyện nhỏ nhặt ấy, anh thấy tôi còn cố ý đụng vào bài vị mình để trêu anh cười…”

Mã Linh Xu vẫn không trả lời cậu. Chung Khôi nói xong, ngay khi bản thân sầu não không biết nên làm thế nào tiếp theo thì Mã Linh Xu đột nhiên kéo tay cậu, ôm cậu vào lòng. Chung Khôi bị cử chỉ thân mật bất ngờ này làm cho choáng váng, ngoan ngoãn tựa trên vai Mã Linh Xu không nhúc nhích, chỉ cảm thấy da đầu được xoa mạnh, Mã Linh Xu nói: “Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc.”

Giọng nói tràn đầy âm rung từ tính, Chung Khôi nghe đến thất thần, nhỏ giọng hỏi: “Mã tiên sinh, anh đang khóc đấy à? Anh đừng như thế, tôi thích dáng vẻ… hào hiệp của anh hơn. Tôi biết vị trí của Trương Lạc sư bá trong lòng anh, có lẽ tôi mãi mãi không thể thay thế ông ấy, nhưng người như tôi… à không, chỗ có ích nhất của quỷ chính là có thể bên cạnh anh mãi, có thể bên cạnh cả đời, cũng có thể là mấy đời, tuyệt đối sẽ không để anh cảm thấy cô đơn.”

Vừa dứt lời, Chung Khôi đã bị đẩy ra, Mã Linh Xu nhìn cậu, trong mắt như cười như không: “Chung Khôi, cậu có khỏe không thế? Sao tôi lại khóc vì một tên ngốc chứ? Bớt chơi trò tình cảm ở đây đi, mau làm bù số công việc còn sót lại trong thời gian qua đi, bằng không cẩn thận tôi trừ tiền lương của cậu.”

Đôi mắt trong vắt như nước, không hề giống vẻ đã khóc, Chung Khôi thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha: “Mã tiên sinh anh nhầm rồi, hình như tôi không lấy lương.”

“Lẽ nào tôi không thể phát lương trước từ lương sau sao?”

“Như thế có phải hơi tự chuốc lấy phiền không?” Chung Khôi lầm bẩm trong miệng xong, thấy Mã Linh Xu vẫn còn nhìn mình, cậu vội vàng đồng ý: “Vâng vâng, tôi đi làm việc ngay đây.”

Chung Khôi chạy đi, nghe thấy đối diện vang lên tiếng lục cục, Mã Linh Xu quay đầu lại, thấy ưng con đang đứng trên bàn trà, ra sức mổ điểm tâm trong đĩa, hoàn toàn không có ý đi khỏi. Cảm nhận được Mã Linh Xu nhìn mình, nó ngẩng đầu, sau đó lại tiếp tục mổ như không có chuyện gì.

Xem ra sau này ngoài việc phải nuôi một trợ lý ngốc, còn phải nuôi thêm một cục lông.

Sờ khóe miệng bầm máu, Mã Linh Xu lại cảm thấy tâm trạng lúc này rất tốt, cuộc sống thế này cũng không tệ, anh nghĩ, bên người luôn có người có thể bắt nạt bất cứ lúc nào, cuộc sống mới thú vị.

Điện thoại vang lên, cuộc gọi đêm khuya luôn khiến người ta có cảm giác lo lắng không thoải mái, Mã Linh Xu nhíu mày, đi tới cầm điện thoại, cùng lúc cầm điện thoại lên tâm trạng cũng bắt đầu hốt hoảng, anh đoán được chuyện sắp xảy ra.

“Chào Mã tiên sinh, tôi là y tá phụ trách chăm sóc Trương Lạc tiên sinh, Trương tiên sinh đột nhiên trở nặng, tôi không liên lạc được với người nhà ông ấy, đành phải gọi điện thoại cho anh.”

Trong nháy mắt, Mã Linh Xu hiểu được hàm ý thực sự khi Mặt Ngựa nói tới làm việc.

“Tôi đến ngay.” Kiềm chế tâm trạng sôi trào, anh bình tĩnh dặn: “Trước khi tôi đến, nhớ tuyệt đối không được tháo vòng tay của bệnh nhân ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang