“Lúc còn trẻ tôi rất thích leo núi, đi cùng vợ, chỉ là hồi đó cô ấy còn chưa phải vợ tôi, khi đó tôi là bác sĩ giỏi nhất, vận động viên leo núi tài nhất.”
Nói đến vợ, Tạ Bảo Khôn hiếm khi lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh sắc mặt liền thay đổi, lớn tiếng nói: “Nếu bọn chúng không vu cáo hãm hại tôi, tôi sẽ không thất nghiệp phải quay về tiệm quan tài, cũng sẽ không sinh bệnh, không giết người!”
Để tránh Tạ Bảo Khôn phát điên làm ra chuyện kích động, Tiêu Lan Thảo bình tĩnh trả lời: “Ông sẽ hồi sinh các cô ấy, rất nhanh thôi người một nhà các ông sẽ đoàn tụ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, cho dù phải dùng bất cứ cách thức nào.”
Tạ Bảo Khôn cười với hắn, miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng hếu. Tiêu Lan Thảo nhìn đến phát run, không thể tưởng tượng nổi mình đi cùng một đường với Tạ Bảo Khôn, vào giây phút cuối cùng lại lên núi với một người xa lạ, phảng phất như trong chốn u minh đã định trước, khiến hắn thông qua kẻ điên này nhìn rõ chính mình.
Có lẽ trong mắt người khác, hắn cũng là một kẻ điên.
Để giữ thể lực, trên đoạn đường sau đó Tiêu Lan Thảo không tiếp lời với Tạ Bảo Khôn nữa, song nhìn ra được tâm tình Tạ Bảo Khôn rất tốt, thỉnh thoảng sẽ ngâm nga một hai câu ca dao. Tiêu Lan Thảo nghe không hiểu là gì, cảm giác giống hát ru, làn điệu dịu dàng, song ở trong núi tuyết trống trải nghe một người điên hát, hắn chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà.
Lúc nghỉ ngơi, Tiêu Lan Thảo thử kết nối với Tiêu Nhiên, ngoài muốn biết một số chuyện liên quan đến Tạ Bảo Khôn ra, còn muốn biết tình hình của Tiêu Nhiên. Nhưng kết quả khiến hắn rất thất vọng, sau khi rời khỏi quán trọ, Tiêu Nhiên không truyền đạt cho hắn bất cứ ý thức nào nữa, cũng không hề phản ứng với lời kêu gọi của hắn.
Cứ như vậy, gần đến ban đêm, hai người rốt cuộc lên đến đỉnh núi, nơi này là chỗ ở cũ của Tiêu Lan Thảo, quen thuộc đến mức nhắm hai mắt cũng có thể đi về nhà.
Đỉnh tuyết sơn quanh năm tuyết phủ, không thích hợp cho tinh quái bên ngoài tới ở và tu hành, nên kết giới Tiêu Lan Thảo làm ra lúc rời đi vẫn hoàn hảo không tổn hại gì như cũ. Hắn tháo kết giới, đi vào động băng đã từng ở, thân thể thuộc về bạch hồ vẫn giữ nguyên trạng nằm trên tảng băng phong ấn.
Bạch hồ cao chừng nửa người, hai mắt nhắm nghiền nằm giữa núi băng, sắc lông trắng mượt óng ả êm dịu, hết thảy đều yên tĩnh. Nó dường như đang ngủ say, người ngoài xông vào không phản ứng chút nào. Tạ Bảo Khôn không sao tưởng tượng được trong núi lại có con bạch hồ lớn đến vậy, nhìn Tiêu Lan Thảo nhấc thân thể cứng ngắc của bạch hồ lên, ôm ngang ngực ra khỏi sơn động, nhịn không được hỏi: “Thứ anh muốn hồi sinh chính là một con hồ ly?”
“Con hồ ly này là tôi, tôi chỉ bám thân trên người người khác.”
Nếu người hỏi là Hứa Nham, Tiêu Lan Thảo có lẽ sẽ chẳng nói gì, bằng không Hứa Nham sẽ quấn lấy hắn hỏi không thôi, thậm chí nói không chừng sẽ giải phẫu bạch hồ để nghiên cứu, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bệnh tâm thần của Hứa Nham không hề nhẹ hơn Tạ Bảo Khôn.
Tạ Bảo Khôn không hỏi nhiều nữa, có lẽ tâm tư của ông ta chỉ là muốn nhìn thấy thần lực của thần thụ, về phần Tiêu Lan Thảo là người hay yêu, ông ta cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Hai người tới một chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi, Tiêu Lan Thảo đặt bạch hồ xuống. Bạch hồ nằm trong tình trạng chết giả, ngoại trừ trái tim hơi đập, không có phản ứng gì, mất đi nội đan duy trì, ngay cả sắc lông cũng không tươi sáng như trước, hơi thở yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tắt thở. Đây là cái giá cho nghịch thiên bám thân, nhưng cũng khiến trạng thái hiện tại của hắn và Tiêu Nhiên giống nhau đến thần kỳ.
Tiêu Lan Thảo cắn rách ngón trỏ, lần lượt nhỏ máu lên đất bằng, lại nhả nội đan ra, đưa vào trong miệng bạch hồ, sau khi đặt thân thể bạch hồ lên một gốc cây tùng khá xa, dùng pháp thuật che lại, để tránh cho thân thể bị lực của thần thụ ăn mòn, cuối cùng hắn tự động nằm xuống nơi đã nhỏ máu, nguyên thần xuất khiếu, thoát ra khỏi cơ thể vẫn luôn bám thân, đi tới trước mặt Tạ Bảo Khôn.
Nguyên thần mờ nhạt, Tạ Bảo Khôn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét thân hình Tiêu Lan Thảo, chỉ thấy hắn lấy hộp gỗ cất giữ cẩn thận dọc đường đi ra, đưa cho mình, nói: “Mời thần thụ ở bên trong ra, nhỏ giọt máu vào giữa, như vậy tôi có thể dùng máu đánh thức thần thụ.”
Chỉ là thần lực bảo vật quá mạnh, nên sau khi người tu hành tới gần ít nhiều đều sẽ bị ảnh hưởng, ngay cả thần sứ địa phủ Hamburger cũng không chịu nổi linh khí thần thụ, huống chi là loại hồ yêu đạo hạnh ít ỏi như hắn này, đây mới là nguyên nhân thực sự Tiêu Lan Thảo hợp tác với Hứa Nham — hắn cần một người thường đưa thần thụ vào giữa pháp giới cho hắn.
Vừa thấy bạch hồ chết giả, Tạ Bảo Khôn cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện linh hồn xuất khiếu này, ngược lại cảm thấy chuyện thần thụ cải tử hồi sinh này không phải là nói suông, theo lời Tiêu Lan Thảo cầm cái hộp đặt bên cạnh Tiêu Nhiên lên, sau khi mở ra, liền thấy pho thần thụ thông thiên trong truyền thuyết, nó không lớn như trong tưởng tượng, chợt nhìn thấy giống như tượng gỗ tùng cổ được điêu khắc thủ công, màu đỏ sậm, bên dưới cành tùng uốn khúc treo một viên nhựa thông, giống như trăng sáng, cũng không thần kỳ như mọi người nói.
Nếu không phải trước đó nhìn thấy đủ loại hiện tượng khó tin, Tạ Bảo Khôn nhất định sẽ cho rằng đã bị lừa, nhưng khi thấy Tiêu Lan Thảo lưu tâm nó, ông ta không nói gì, cung kính mời cổ mộc ra, đặt xuống đất, đẩy hộp gỗ sang một bên.
Không thấy nguyên thần Tiêu Lan Thảo đâu, phía trước chỉ thấy tà dương như máu, ánh đỏ chiếu lên tuyết trắng, dường như cũng nhuộm tuyết thành màu đỏ, Tiêu Nhiên nằm dưới đất, mất đi nguyên thần hồ tinh chống đỡ, sắc mặt y nhanh chóng tái nhợt đi, giữa chân mày lộ ra hắc khí, hơi thở của cái chết áp sát y từng chút một.
“Tôi muốn bắt đầu, ông lui về phía sau thêm một chút.”
Xa xa truyền đến tiếng nói của Tiêu Lan Thảo, Tạ Bảo Khôn theo tiếng đi tới, thấy lúc này hắn đang đứng sau một bức tường nhạt gần như trong suốt, nếu không có ánh chiều tà phản xạ, rất khó nhìn thấy bức tường kia, bóng dáng Tiêu Lan Thảo lay động, tóc dài theo ống tay áo bồng bềnh trong gió, có phần tương tự với người trên mặt đất kia, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Tiêu Lan Thảo cũng chẳng làm pháp thuật đặc biệt gì, chỉ đơn giản quỳ hai đầu gối xuống, hai lòng bàn tay hướng lên trời, làm động tác lễ bái khẩn cầu, trong ngực tập trung ý niệm mời linh lực thần thụ xuất hiện.
Theo cầu nguyện của hắn, pho tượng gỗ kia bắt đầu nhanh chóng rung lên, viên nhựa thông tròn chiếu lên ánh sáng rực rỡ của hoàng hồn, tản ra ánh đỏ chói mắt, hào quang càng tụ tập càng mãnh liệt, hợp thành một vầng ánh sáng màu đỏ lan ra trên không trung, toàn thân Tiêu Nhiên bao phủ ở giữa ánh sáng đỏ, sắc mặt không tái nhợt như lúc ban đầu nữa, dường như phối hợp với ánh sáng chiếu rọi, đầu ngón tay phát ra run rẩy rất khẽ.
Tiêu Lan Thảo mừng rỡ trong lòng, tiếp tục dập đầu cầu khấn không ngừng, liền thấy vòng ánh sáng đỏ càng lúc càng lớn, rốt cuộc tràn ra trên không trung, nham thạch tuyết đọng xung quanh cổ thụ bị chấn động, tung bay trong ánh đỏ. Cương khí mãnh liệt tràn trề không ngừng quanh quẩn ở chính giữa, gây ra gió núi gào thét, tuyết trắng bay lượn. Trong hào quang một gốc cây to lớn từ mặt đất trồi lên, dùng tốc độ cực nhanh kéo dài đến bốn phương tám hướng, cành nhánh vươn dài, phóng lên bầu trời, mang theo khí thế xông thẳng tới mây xanh.
Thần thụ phá đất chui lên, linh lực tản ra khắp chốn, cuồng phong tuyết rơi đều trở nên dao động, Tạ Bảo Khôn bị gió quất, hai tay vội vàng ôm lấy thần thụ gần sát, để tránh bị cuốn xuống sườn núi.
Chỉ thấy hào quang lớp này nối lớp nọ, dài mãi không có điểm tận cùng, ngẩng đầu lên nhìn, cành cây dường như đã vọt lên tận trời, vẫn còn đang kéo dài, vô số kỳ hoa dị thảo trái cây chưa từng nhìn thấy điểm xuyết ở đầu cành, theo sau là các loài chim kỳ lạ hiện thân, xuyên qua cành tùng cất tiếng hót, tiếng kêu trong trẻo êm tai, giống như ảo mộng trong thế giới thần thoại, rực rỡ khiến người ta không mở nổi mắt. Ông ta hốt hoảng nhìn thấy vợ và con gái mình cũng ở trong đó, như thật như ảo, nhìn mãi đến khi tâm dao động, muốn đi tới hợp làm một với cõi tiên, hưởng thụ niềm vui sướng kia.
Có điều đây chỉ là cõi tiên trong mắt Tạ Bảo Khôn. Lúc này trong mắt Tiêu Lan Thảo hắn giống như đang đứng trước cổng địa ngục, cuồng phong như đao sắc, bông tuyết cũng bị linh khí cắt thành vô số mảnh nhỏ, dùng tốc độ quỷ dị không ngừng xoáy ra xung quanh, cũng may thụ linh dùng máu tươi của hắn đánh thức, không làm Tiêu Nhiên bị thương, nhưng bức tường hắn dùng pháp thuật dựng lên gần như không thể đỡ nổi cương khí dao động, trong gió lung lay sắp đổ.
Dưới sự hợp lực quá độ, trái tim mất đi tần số bình thường, đập thình thịch gần như muốn phá vỡ lồng ngực, hắn không dám lơ là, chỉ sợ bức tường này đổ một cái, nguyên thần của mình sẽ bị linh lực thần thụ đánh tan nát, đến lúc đó thì công sức bao nhiêu đổ sông đổ bể.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian đều bị thụ linh che phủ, ở đây chỉ có Tiêu Nhiên không bị ảnh hưởng, hấp thu thần thụ địa khí, sắc mặt y dần dần hồng hào. Tiêu Lan Thảo đang thấy mừng rỡ, ai ngờ đúng lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Nham từ một đầu khác bò lên núi, xông vào cơn gió thần thụ gọi ra.
Không biết ông ta bò lên thế nào, chậm hơn hai người Tiêu Lan Thảo rất nhiều, khắp người với đầu đều dính tuyết, ba lô cũng không biết ném đi chỗ nào, nếu không phải động tác của ông ta quá điên cuồng, Tiêu Lan Thảo hoàn toàn không ngờ là ông ta.
Thời khắc quan trọng không được phép mảy may sai lầm, hắn quên thu lại tâm thần, cuống quýt kêu lên: “Ra ngoài, không được đụng vào đó!”
Hứa Nham làm lơ lời cảnh cáo, ngẩng đầu nhìn thần thụ thông thiên, trên mặt lộ ra thần sắc đam mê, bất chấp gió lớn quay cuồng cùng hào quang, đưa tay chạm vào thân cây, thì thào: “Ta quả nhiên không nhìn nhầm, gốc cây này thật sự có thần lực, hai chục triệu thì tính là gì, nó đáng giá hơn nhiều, nó là của ta, của ta!”
Quang cảnh tráng lệ khiến ông ta mững rỡ không thôi, hoàn toàn không thấy nguy hiểm, một mình nhảy nhót cả buổi, đột nhiên phát hiện tượng gỗ dưới chân, cũng chính là nguyên hình của thần thụ, pho tượng ông ta mua được trong buổi đấu giá.
Đồ thuộc về mình rốt cuộc lại hiện ra trước mắt, Hứa Nham vui mừng quá đỗi, để không bị cướp đi nữa, ông ta cúi đầu nhặt lấy. Tiêu Lan Thảo gấp đến độ kêu to cản lại, lại bị coi khinh, giờ trong mắt Hứa Nham chỉ có thần thụ, chỉ muốn chiếm bảo vật thần kỳ này làm của riêng, lấy về tỉ mỉ nghiên cứu, về phần sống chết của người khác, ông ta hoàn toàn không để trong lòng.
Tượng gỗ bị cầm lên, mất đi địa khí linh tràng, cảnh đẹp đang bao phủ trong không gian nhất thời tiêu tan rất nhiều. Tạ Bảo Khôn đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên thấy người nhà biến mất, một bụng lửa giận nhất thời chuyển sang Hứa Nham, quên cả hung hiểm trước mặt, tiến tới đấm cho ông ta một phát, thừa dịp Hứa Nham lảo đảo cướp lấy thần thụ.
Hứa Nham đâu chịu buông tay, ông ta biết Tạ Bảo Khôn hung ác, nhưng tham lam mờ mắt lấn át cả nỗi sợ hãi đối với cái chết, gắt gao bảo vệ thần thụ né tránh tấn công của Tạ Bảo Khôn. Tiêu Lan Thảo nhìn bọn họ đánh nhau trước vách núi, thần thụ mấy lần rơi xuống đất, trong lúc tranh đoạt thiếu chút nữa ngã xuống vách núi, mà Tiêu Nhiên lại vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, hắn không khỏi vừa gấp vừa giận, vùng vằng muốn xông tới ngăn cản, nhưng vừa mới vượt qua tường, liền cảm thấy linh lực thần thụ đánh tới, nhất thời sức lực giảm đi quá nửa, không dám lộn xộn nữa.
Đúng lúc này, trên vách núi vang lên một tiếng súng, thân thể Tạ Bảo Khôn đang vật lộn với Hứa Nham lảo đảo, ngã về phía sau, ra là bên hông bị trúng đạn, Hứa Nham nhân cơ hội một cước đá văng ông ta ra, thấy nguyên thần Tiêu Lan Thảo, cũng chẳng kể hắn là người hay quỷ, nổ mấy phát súng về phía hắn, mắng: “Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta, thấy có đối tượng lợi dụng tốt hơn, liền muốn đá ta đi, hừ hừ, ngươi không ngờ phải không, ta đặt máy theo dõi trên ba lô của ngươi, ngươi dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái giá phải trả khi lừa dối!”
Kia là khẩu súng bị đánh mất trong lúc Tiêu Lan Thảo vật lộn với Tạ Bảo Khôn đêm qua, vì đi gấp, hắn chưa kịp tìm về, không ngờ lại bị Hứa Nham nhặt được, có ý giải thích mình nào đã lợi dụng ông ta, nhưng nhìn bộ dạng giận dữ của ông ta, liền biết trong tình huống này bất cứ lời giải thích nào cũng vô dụng, càng sợ ông ta lỗ mãng sẽ làm hại đến Tiêu Nhiên, bất chấp thụ linh ăn mòn, cắn răng xông vào giữa khí tràng.
Hứa Nham cho rằng Tiêu Lan Thảo muốn tới cướp thần thụ, ông ta liên tục bóp cò súng, tiếp theo đá một phát vào người Tiêu Nhiên, muốn đá y ra khỏi pháp trận, Tiêu Lan Thảo né tránh kêu lên: “Không phải ông muốn biết bí ẩn thần thụ hồi sinh sao? Giờ chính là thời cơ tốt nhất, đừng cắt ngang nó!”
“Ta đã thấy rồi, kế tiếp ta sẽ tự mình làm, cảm ơn ý tốt của người!”
Hứa Nham lớn tiếng cười lạnh đáp lại xong, cầm thần thụ muốn đi, bị Tạ Bảo Khôn lần thứ hai xông lên trước ngăn cản. Có điều Tạ Bảo Khôn bị thương, sức lực không đủ, rất nhanh đã bị ông ta đẩy ra. Hứa Nham lại bắn lung tung mấy phát về phía Tiêu Lan Thảo, cản trở hắn đến gần, ai ngờ chưa đi được mấy bước, dưới chân bị giữ lại, ông ta quay đầu nhìn, ra là cành cây lơ lửng ở xung quanh giở trò. Thì ra thụ linh vừa được thả ra, nếu nguyên thần bị mang đi thì linh lực vừa trải dài không thể thu hồi trong nháy mắt, theo bản năng ngăn lại.
Những linh thức này Hứa Nham không hiểu, chỉ cảm thấy đây là đồ của mình, bất cứ ai cản trở cũng thành kẻ địch, bị kéo không thể rời khỏi, ông ta không khỏi giận dữ, giơ súng bắn loạn xạ vào các cành nhánh trên không trung một hồi, kêu lên: “Mau cút đi, mấy con quái vật các ngươi!”
Thụ linh bị bắn trúng, cảnh sắc rực rỡ phồn hoa vốn có chợt ảm đạm đi. Tiêu Lan Thảo vừa tức vừa nôn nóng, đó là thần vật thượng cổ, hút linh khí thiên địa, bình thường chỉ có thể gặp không thể cầu, từng ngọn cây cọng cỏ trong cảnh ảo đều là ngọn nguồn sinh mệnh, thương tổn của nó rất có khả năng chuyển sang Tiêu Nhiên. Hắn liều mạng tiến lên ngăn cản, lại bị linh khí xao động xung quanh xô vào, chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như không cố định được nguyên thần, chứ nói gì đến chuyện đi ngăn cản hành động ngu xuẩn của Hứa Nham.
Cũng may linh thức thần thụ vốn tồn tại trong hư vô, cành lá bị đánh trúng, chỉ tạm thời làm vỡ tan dị cảnh tươi đẹp, vầng hào quang đỏ thẫm vẫn tồn tại trên không trung như trước, bị Hứa Nham tấn công, thần vật phẫn nộ, nhánh dây leo vươn dài đong đưa trong không gian vung về phía ông ta.
Hứa Nham không cầm được súng, nhìn súng bị cuồng phong cuốn bay, ông ta có chút sợ, cuống quýt ôm chặt tượng gỗ quay đầu bỏ chạy, lại rất nhanh bị dây leo lần thứ hai cuốn lấy, mảng tuyết theo gió tung bay, đánh cho ông ta toàn thân đau đớn, chỉ cảm thấy xung quanh nơi nơi đều là sương trắng ánh đỏ, một bên là băng tuyết ngập trời, một bên là cảnh cực lạc chim hót hoa thơm, đủ loại cảnh quan nhanh chóng xoay tròn trước mặt, làm hoa cả mắt, ông ta lảo đảo, ngửa đầu ngã vào tuyết hôn mê bất tỉnh.
Tượng gỗ trong tay ông ta trượt xuống, lăn về phía trước hai vòng, Tiêu Lan Thảo rướn người muốn lấy, lại bị cuồng phong quật ngã, chỉ thấy linh thức thần thụ không ngừng lan rộng trong không gian, ánh sáng đỏ gần như chiếu sáng toàn bộ tuyết sơn, mắt đau không thể mở nổi, tay hắn khó khăn lắm mới chạm được đến tượng gỗ, lại nhìn nó bị cảnh ảo linh thức nuốt mất, xuyên qua màn ánh sáng đỏ lăn xuống khe núi.
Tim Tiêu Lan Thảo cũng theo đó trĩu xuống, tượng gỗ là căn nguyên của thần thụ, mất đi nó khí tràng linh lực sẽ tan biến, dưới vách núi là tuyết đọng trải dài, tìm tượng gỗ chẳng khác nào tìm kim đáy bể, hơn nữa lỡ giờ, hắn không biết Tiêu Nhiên còn có thể cứu được hay không, nhất thời tất cả nỗi sợ hãi kiêng kỵ đối với cái cây đều bị ném lên chín tầng mây, đuổi theo tượng gỗ lao xuống ngọn núi, nhưng một khắc sau bị linh khí đánh phải, ném hắn lên mặt đất.
Chỉ vuột mất trong phút chốc này, Tiêu Lan Thảo liền trơ mắt nhìn tượng gỗ biến mất trong tầm mắt, lúc này nguyên thần của hắn bị linh khí đánh không thể ngưng tụ thành hình, tự bảo vệ mình đã gian nan, huống chi là cứu người? Ngỡ ngàng nhìn vùng núi phía xa, cảm thấy mắt đau đớn, ánh nước tràn ngập đôi mi, cũng không biết do tuyết quá chói chang hay trong lòng nặng trĩu.
Tạ Bảo Khôn mất máu lại thêm bị linh lực đánh phải, ngất xỉu ở một bên, Hứa Nham cũng nằm trên mặt đất thần trí mơ hồ. Tiêu Lan Thảo nhìn Tiêu Nhiên cách đó không xa, y nhắm nghiền hai mắt vẫn không nhúc nhích, không biết là chết hay sống, giờ toàn bộ đỉnh núi chỉ có nguyên thần của hắn tỉnh táo, nhưng thụ linh lan tràn, nguyên thần cũng trở nên tràn ngập nguy hiểm. Tiêu Lan Thảo cảm thấy nguyên thần mình đang dần dần biến mất trong linh lực cảnh ảo, nếu hắn không kịp trở về cơ thể bạch hồ, rất có khả năng cũng sẽ bị thụ linh cường đại cắn nuốt, thần hình câu diệt.
Mọi chuyện đều thình lình xảy ra, khiến cho người ta không cách nào quyết định được nên lựa chọn thế nào. Tiêu Lan Thảo hoảng hốt một chút, nguyên thần bay tới cạnh Tiêu Nhiên, quyết định bám lại vào người y đánh cược một phen, ai ngờ ngay lúc hắn sắp bám thân, một đường ánh sáng lạnh đánh tới, trúng giữa ngực nguyên thần hắn, là đạo bùa trấn yêu. Tiêu Lan Thảo không đề phòng, toàn thân nhất thời đau đớn như dao cắt, nguyên thần không tự chủ được ngã nhào sang một bên, ngẩng đầu nhìn lại, ám toán hắn lại là Trương Chính.
Sự xuất hiện của Trương Chính nằm trong dự liệu của hắn, nhìn cái kẻ tu đạo nghìn dặm xa xôi truy sát mình, Tiêu Lan Thảo phát ra tiếng cười nhạt, cái chết sắp đến, cũng không kiêng kỵ nữa, quát về phía hắn: “Trương Chính, ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, ta không có chỗ nào xúc phạm ngươi, tội gì cứ phải đưa ta vào chỗ chết!”
Trương Chính vẻ mặt lạnh lùng, mang theo vẻ vô tình và bình tĩnh thuộc về người tu đạo, một đường trèo lên núi theo Hứa Nham, hắn nhìn thấy rõ mọi chuyện vừa rồi, thấy Tiêu Lan Thảo chết đến nơi còn lớn lối như thế, lạnh lùng nói: “Ngươi lúc trước phạm phải giết chóc tạm thời không nói, hôm nay ngươi lợi dụng thần vật mưu toan nghịch thiên đổi mệnh, đã phạm vào tối kỵ của tu hành, ta không diệt trừ ngươi, thiên lý bất dung!”
“Thật buồn cười, thì ra ngươi theo đuôi ta lâu như vậy, chính là vì nguyên nhân này.” Cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Lan Thảo không hề sợ hãi, cười nhạt hỏi lại: “Ta nghịch thiên đổi mệnh, bất kể có thành công hay không, đều là ý trời, mạng của ta do ông trời quyết định, một đạo giả nho nhỏ như ngươi, có tư cách gì thay trời đất quyết định vận mệnh của ta?”
Sắc mặt Trương Chính lạnh hơn, lời tương tự Trương Huyền cũng từng nói. Hắn không thể phủ nhận những lời này là sai, nhưng hắn cho rằng sự tồn tại của Tiêu Lan Thảo chính là một sai lầm, bất kể hắn có mục đích cùng nguyên nhân gì, đều không thể trở thành cái cớ cho hắn bám thân.
Trương Chính sải bước đi tới, theo tượng gỗ biến mất, cảnh ảo trên đỉnh núi không còn rực rỡ như lúc đầu nữa, kỳ trân dị thú điểm xuyết giữa các nhánh cây trong mắt Trương Chính chẳng qua đều là hư ảo, hắn phớt lờ mỹ cảnh này, lấy ra một tờ lôi phù trấn tà ném về phía Tiêu Lan Thảo.
Thấy bùa chú phác thảo trên đạo bùa, trong mắt Tiêu Lan Thảo lóe lên sợ hãi, đó là bùa chú chuyên đối phó tinh quái, bị bùa thần lôi đánh trúng, nguyên thần của hắn sẽ lập tức hóa thành bụi phấn.
Gần ngàn năm tu hành sắp bị hủy trong tay người này, trong lòng hắn có sợ hãi cũng có căm hận, nhưng nhiều hơn cả là không cam lòng. Song nguyên thần suy yếu, lúc này đừng nói phản kháng, dù là né tránh linh tràng thần thụ cũng không thể, mắt thấy đạo bùa thần lôi kia sắp vỗ xuống, hắn chỉ có thể gắng sức ngưng thần, chuẩn bị chống đỡ đến cùng. Trời muốn diệt hắn hắn chịu, nhưng cho dù chết, hắn cũng muốn đồng quy vu tận với người này!
Đúng lúc này, thân thể Tiêu Nhiên bên cạnh đột nhiên động đậy, dường như cảm nhận được nguy hiểm sắp kéo tới, ngón tay y hơi run rẩy, nhưng tuyết bay lượn ngập trời, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, hai người đang căm giận nhìn nhau đều không chú ý thấy, sự kiệt ngạo của Tiêu Lan Thảo chọc giận Trương Chính, trong nháy mắt vỗ bùa thần lôi về phía hắn!
Mắt thấy lôi phù gần đánh xuống, gió lớn vốn hơi ngừng lại xoáy lên từ đất bằng, cảnh đẹp phai màu một lần nữa chiếm tầm mắt, quầng sáng màu đỏ tản ánh sáng chói mắt ra xung quanh, đạo bùa kia bị tuyết bay đánh trúng, ngay sau đó chạc cây vươn ra, xoắn nát đạo bùa.
Trương Chính giật mình, thần thụ là thần vật thượng cổ, hắn không rõ tại sao nó lại che chở cho yêu hồ. Tiêu Lan Thảo cũng bị dị cảnh trước mắt làm chấn động, lập tức nghe thấy dưới sườn núi truyền đến tiếng kêu to, rất nhanh một con vẹt toàn thân xanh biếc xuất hiện trước mặt họ. Vẹt bay cực nhanh, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Tiêu Nhiên, thả tượng gỗ quắp trong móng vuốt về chỗ cũ.
“Hamburger?”
Nằm mơ cũng không ngờ Hamburger sẽ xuất hiện vào lúc này, còn kịp thời đưa tượng gỗ về, Tiêu Lan Thảo vẻ mặt nghi ngờ không thôi, không biết đây có phải cũng là một màn trong cảnh ảo hay không.
“Là ta! Đậu má!”
Đối với một con chim nhỏ mập mạp mà nói, tượng gỗ quả thực quá nặng, Hamburger mệt đến thở ào ào, bằng không với cơn tức bây giờ của nó, sẽ mắng cho tất cả những người liên quan một trận.
Đây có phải là thần thụ có khả năng cải tử hồi sinh hay không thì chưa biết, nhưng đối với nó, đây chính là cái cây nguyền rủa, hơi tới gần một chút, pháp lực sẽ bị chiếm đoạt hết, nhưng nhiệm vụ Trương Huyền phái xuống lại không thể không chấp hành, nó không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng. Lần trước nó từ âm ưng biến thành vẹt, hy vọng lần này đừng từ vẹt biến thành gia cầm, nếu là vậy, nó thật sự khóc đến chết mất.
Câu trả lời của nó khiến Tiêu Lan Thảo biết đây không phải ảo giác, trong lúc mừng như điên ngay cả cảm ơn cũng quên nói, đi thẳng tới ôm lấy tượng gỗ, một lần nữa dập đầu quỳ lạy nó.