Ân Phùng soi đèn pin, căng mắt nhìn mọi thứ xung quanh, đồng thời lật tìm những thứ đồ linh tinh trong phòng.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh đang tìm gì thế?”
Anh đáp: “Trời mới biết tôi có thể tìm được thứ gì, cứ thử xem đã.”
Vưu Minh Hứa bèn để mặc anh, tiếp tục ngồi xổm trên sàn tìm kiếm dấu chân, chỉ có điều căn phòng này nền xi măng, chẳng thể để lại được dấu vết nào. Cô phủ phục xuống, mặt gần như dính lên nền đất, dò xét từng tấc một theo luồng sáng của đèn pin. Động tác của cô đột ngột chững lại, dựa sát phần nền gần bệ cửa sổ, phát hiện một vết đỏ thẫm cực kỳ nhỏ bé và dấu giày chưa đến 2 centimet.
“Ân Phùng!” Cô hét gọi.
Ân Phùng quay đầu liền thấy nữ thần trong tim đang bò rạp trên nền đất, hai chân thon dài nuột nà, bờ mông tròn tròn hơi vểnh lên đập thẳng vào mắt anh.
Những ám thị, sự cự tuyệt và vô tình vô nghĩa của cô khiến anh vô cùng mất mát ban nãy bỗng bay sạch theo gió. Anh sờ mặt, tiến đến gần bờ mông ấy rồi ngồi xuống cạnh cô, mái đầu hai người kề sát nhau cùng nhìn mặt đất.
“Là máu ư?” Cô hỏi.
Anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng gần như dính sát dấu vết ấy, ra sức hít ngửi: “Là máu.”
Hai người tụm vào một chỗ, mặt Vưu Minh Hứa như kề sát mặt anh. Đường nét khuôn mặt anh càng thêm sắc nét trong luồng ánh sáng lờ mờ, vậy mà hành động cử chỉ lại hệt như một chú cảnh khuyển vô cùng trung thành với chủ.
Vưu Minh Hứa không nhịn được cười, kéo anh đứng dậy nói: “Vết máu còn khá mới, có khả năng là máu của ai đây?”
“Giả thiết vết máu này có liên quan đến vụ án này, vì nếu không liên quan thì chẳng còn ý nghĩa nào cả.” Ân Phùng lặp lại y hệt như những lời cô vừa nói rồi mới tiếp tục: “Nếu là máu của Phán Giai thì hơi ít, ngón tay cô ấy bị kim đâm chăng? Hoặc có lẽ là máu của Chu Vinh Phong bám trên giày của cô ấy. Nói tóm lại, cô ấy đã từng ở trong căn phòng này.”
Vưu Minh Hứa gọi điện cho Khoa giám định kêu bọn họ lập tức đến đây. Đợi cô kết thúc cuộc gọi, phát hiện Ân Phùng bò rạp cạnh giá để đồ, mặt như dính trên nền đất. Hôm nay anh mặc quần bò và áo khoác jacket. Chiếc áo khoác không kéo khóa quẹt xuống đất làm lộ phần eo thon gọn. Bình thường nhìn anh có vẻ gầy nhưng thực chất đường nét vô cùng rắn chắc, đôi chân dài thẳng đuột.
Vưu Minh Hứa cảm thấy tư thế này của anh vừa ngố vừa bất nhã, vốn là một người đàn ông đẹp trai phong độ mà sao nhìn ngây ngô muốn chết. Cô không buồn nghĩ đã nhấc chân đá lên mông anh một lần nữa, hỏi: “Anh đang làm gì đó?”
Cả trái tim lẫn bờ mông Ân Phùng đều cùng run lên, nghĩ bụng, cô hiện tại không chịu tôi, đối xử với tôi lúc gần lúc xa song lại cứ hứng lên là trêu tôi, ghẹo tôi! Nhưng dù sao điều tra án vẫn là quan trọng nhất, anh mím môi, không lạnh không nhạt cất tiếng: “A Hứa, cô xem.”
Vưu Minh Hứa ngồi xuống cạnh anh, anh kéo tay cô ra hiệu cho cô nằm xuống, rồi soi chiếc đèn pin vào một bên chân giá để đồ. Vưu Minh Hứa ngẩn người.
“Cô xem, trên nền có vết kéo của kim loại tạo ra đúng không?”
Tại một góc nhỏ trên nền xi măng xám bụi được ánh đèn pin soi sáng quả thực có vết kéo màu trắng.
“Vết kéo và vết máu đều vẫn mới như nhau.” Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm vào dấu vết, đáp: “Vết kéo không đồng đều, nhìn từ hình dạng cho thấy, không phải do người kéo mà do va đập vào giá đỡ tạo thành.”
“Đúng thế.”
Vưu Minh Hứa: “Có lẽ khi đó Phán Giai và kẻ đó đã từng có cuộc đấu đá ngắn ngủi.”
Ân Phùng ngồi dậy, tay chống cằm nói: “A Hứa, nếu cô là Phán Giai, đối diện với cường địch trong tình trạng thể lực không đủ, biết không thể chạy thoát, cô sẽ làm thế nào?”
Sau một khắc im lặng, tim cô đập chệch nhịp, nói: “Tôi sẽ…” Cô bật dậy, nói: “Tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ chứng cứ, không để nó rơi vào tay kẻ đó!”
Tim cô bắt đầu tăng tốc, vì hưng phấn cũng vì khó chịu. Tầm mắt cô quét nhanh qua từng góc căn phòng, vật nằm trong đống tạp loạn bỗng như tỏa ánh sáng le lói.
Ân Phùng đứng dậy, nói: “Có lẽ nằm ngay trong tầm mắt chúng ta ấy chứ. Khi đó Phán Giai rơi vào cảnh khó, phải làm sao để giấu chứng cứ mà không bị kẻ đó phát hiện? Cô ấy chỉ còn một cơ hội tạm chấp nhận được.”
Tầm mắt hai người đồng thời dừng tại chiếc giá để đồ chỉ khoảng hơn 10 centimet bên cạnh, hiện tại đã bị cong do va đập.
Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ. Nếu quả thực Phán Giai đã kiên trì trốn được đến tận phòng này và để lại vết máu; nếu cô ấy đã từng đụng độ với kẻ đó rồi va trúng giá để đồ, thời khắc đồ đạc trên giá rơi xuống cũng chính là cơ hội duy nhất giấu chứng cứ.
Không cần nhiều lời, hai người bắt đầu lật tìm kĩ lưỡng giá đồ và vị trí lân cận.
Chẳng bao lâu sau, mắt Vưu Minh Hứa sáng lên khi nhìn vào những bìa hộp xi chất chồng tại tầng dưới cùng của giá: một góc của thứ đồ màu đen đó đã lộ ra bên ngoài. Vưu Minh Hứa đẩy toàn bộ hộp xi ra, vành mắt cô đã hơi nóng rát, thứ đó chẳng phải là máy giải mã mà Phán Giai mang theo đó sao?
Vưu Minh Hứa lấy bộ nhớ ra, cười khan hai tiếng. Ân Phùng cũng rất vui mừng, reo lên: “A Hứa, chúng ra thành công rồi! Chúng ta thực sự đã tìm được chứng cứ mà Phán Giai giấu rồi!”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu cười, vào khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau thì không khỏi ngẩn người. Vì nếu là bình thường, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn, hoặc với bất cứ một đồng đội nào khác, lúc này chắc chắn bọn họ đã ôm trầm lấy nhau, nhảy loạn ăn mừng như những đứa trẻ mới có thể biểu lộ được nỗi kích động trong lòng. Nhưng hiện tại, thấy Ân Phùng dùng ánh mắt hưng phấn nhìn cô…
Vưu Minh Hứa bật cười, vươn tay khoác vai bá cổ anh, cơ thể Ân Phùng sáp đến, bị cô ấn chặt, ép sát trên bờ vai cô. Một người đàn ông cao hơn 1m80 lại bị một cô gái chỉ khoảng hơn 1m60 quàng cổ, anh tròn mắt nín lặng. Cô cười rất vui vẻ, nụ cười phát ra từ nội tâm, khẽ vỗ lưng anh: “Vất vả cho Anh Tuấn quá, cảm ơn nhé.”
Thực ra Ân Phùng chỉ cần dùng một tay là đã có thể ôm cả người cô lên, khóa chặt trong lòng anh, nhưng anh vẫn dùng tư thế không được thoải mái cho lắm này dựa vào lòng cô, cười nói: “Khỏi cần cảm ơn, đây là việc Vưu Anh Tuấn cam tâm tình nguyện làm vì Vưu Minh Hứa.”
Lời nói ngốc nghếch của anh khiến trái tim Vưu Minh Hứa run rẩy. Cô nhắm mắt, không muốn nghiên cứu quá sâu làm gì, chỉ đón nhận hơi thở và sự ấm áp từ cơ thể anh. Ôm anh một lúc mới mặt không biết sắc thoải mái buông tay.