Một người phụ nữ đang quỳ trên giường toan cởi quần áo anh. Còn Ân Phùng nhắm tịt mắt, nhăn mặt nhíu mày, tay quơ loạn giữa không trung như muốn đẩy cô ta ra nhưng không đủ sức.
Nghe được tiếng động chát chúa, người phụ nữ giật thót mình, ngẩng đầu lên. Vưu Minh Hứa bước vụt tới, xách người phụ nữ quần áo không chỉnh tề ném ra khỏi giường.
Cô ta hô lên đau đớn, lăn lông lốc dưới nền nhà, Vưu Minh Hứa mặc kệ, cắn răng nhìn người đàn ông lim dim trên giường. Ân Phùng cười ngây ngốc khi nhìn thấy cô: “A Hứa… A Hứa đến rồi… Ban nãy tôi tìm khắp nơi mà không thấy cô đâu… A Hứa…” Nói đoạn liền đưa tay bắt lấy cô.
Vưu Minh Hứa hơi ngẩn ra, túm tay anh ấn lên giường, kiểm tra mới phát hiện cơ thể anh nóng rực, ướt đẫm mồ hôi.
Tay Ân Phùng bị cô nắm chặt, như xuất phát từ bản năng, anh co tròn người, rúc tới, ôm chặt tay cô bắt đầu hôn một cách điên cuồng. Vưu Minh Hứa giật phắt ra, dửng dưng đánh bốp một tiếng lên mặt anh. Vậy mà anh như không hề biết đau, tiếp tục dính về phía cô. Vưu Minh Hứa kéo chăn, hai ba nhát đã quấn chặt anh lại.
Người ban nãy bị Vưu Minh Hứa ném ra ăn một vố đau, nhất thời không dám tiến tới mà chỉ ngồi im trên sàn. Váy áo cô ta xộc xệch, mắt long lanh, bờ môi còn lóng lánh ánh nước nhìn Vưu Minh Hứa nói: “Cô… Cô là ai?”
Cõi lòng Vưu Minh Hứa lạnh như trong hầm băng, ngồi phịch lên cơ thể đang quấn chặt chăn của Ân Phùng, ép không để anh cử động, gác tay trên đầu gối nhìn cô ta: “Còn cô là cái thứ gì?”
Người phụ nữ đứng lên chỉnh trang áo váy, cười nói: “Tôi là bạn gái của thầy Ân. Đã ở bên anh ấy nửa năm trước khi anh ấy xảy ra chuyện.” Nói xong liền vuốt tóc, để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay. Cô ta nhìn Vưu Minh Hứa, ngập ngừng một lát mới nói: “Cô là vệ sĩ mới? Hừ… Chẳng trách không biết tôi, còn không mau ra ngoài?”
Vưu Minh Hứa nở nụ cười: “Bạn gái? Là bạn gái mà còn phải bỏ thuốc anh ta? Cô không biết hiện tại anh ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục à? Dám để anh ta dùng loại thuốc đó?”
Người phụ nữ ngớ ra, miệng mấp máy mà không nói được gì. Hai người nhìn nhau một hồi, cô ta mới cong cong khóe môi: “Tôi sao mà biết được. Ngày trước thầy Ân vẫn thích dùng chút đồ nhằm gia tăng kích thích.”
Vưu Minh Hứa im lặng, người đàn ông bên dưới không ngừng nhúc nhích. Cô tăng thêm lực ép, anh rên lên một tiếng vì đau. Vưu Minh Hứa nói: “Cút ra ngoài.” Đồng thời thét gọi: “Trần Phong, lăn vào đây cho tôi!”
Người phụ nữ giận tím mặt: “Cô…”
Song Vưu Minh Hứa quá mức uy nghiêm ngang ngạnh, cô ta không dám bước lên. Một lúc sau, Trần Phong xuất hiện với chiếc áo sơ mi cùng quần Tây, hiển nhiên là vừa mới thức giấc. Cậu ta ngây ra khi chứng kiến tình hình trong phòng, trước tiên quan sát Vưu Minh Hứa đang khống chế toàn bộ cục diện, sau quan sát kĩ lưỡng người phụ nữ, nói: “Cô là… Thư Tuyết? Sao cô lại ở đây? Sao vào đây được! Đúng là làm càn!” Không cần Vưu Minh Hứa nói thêm điều gì, cậu ta lập tức kéo người phụ nữ đó ra ngoài.
Làn môi cô ta run rẩy: “Ân Phùng xảy ra chuyện, tôi đến quan tâm an ủi anh ấy thì đã sao? Người đàn bà này là ai? Vì sao anh lại nghe lời cô ta? Để tôi bên cạnh Ân Phùng một đêm cũng không được hay sao? Nói không chừng đến khi anh ấy tỉnh lại…”
Trần Phong sầm mặt, mặc cô ta giãy giụa ra sao thì vẫn bị đẩy thẳng ra ngoài.
Căn phòng đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, Vưu Minh Hứa nhảy xuống giường, quay đầu nhìn Ân Phùng, trán anh đang nổi gân xanh, toát mồ hôi hột, khẽ rên rỉ, đôi mắt lim dim, ý thức dường như cũng đã trở nên mơ hồ.
Vưu Minh Hứa cắn môi nhìn anh lúc lâu, rốt cuộc vẫn ngồi về giường nhưng bất động.
Chẳng lâu sau Trần Phong đã quay về, sắc mặt xấu tột cùng, nói: “Xin lỗi, cô Vưu. Thư Tuyết là bạn bè của thầy Ân, chỉ là bạn bình thường thôi. Hôm nay không biết cô ta nghe ngóng được từ đâu, biết thầy Ân quay về, cũng không hiểu vì sao lại lẻn vào đây được, còn to gan dùng thuốc với thầy. Cô ta vốn là một sao nhỏ, thầy Ân cũng là người nổi tiếng cho nên việc này không thể làm khoa trương. Tôi sẽ cảnh cáo cô ta, sau đó sẽ đuổi đi. Những chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa.”
“Nếu đã là bạn anh ta thì không cần thiết phải đuổi.” Vưu Minh Hứa chậm rãi nói: “Để cô ta quay lại. Ân Phùng đồng ý ngủ cùng cô ta thì để anh ta ngủ. Chưa biết chừng làm những chuyện trước kia yêu thích, anh ta sẽ càng nhanh khôi phục ký ức.”
Trần Phong vừa muốn cười, cũng vừa đau đầu, cúi gằm mặt nói: “Cô thật biết nói đùa. Hiện tại thầy Ân chắc chắn không buồn để mắt đến những người khác.”
Vưu Minh Hứa hừ khẽ.
Trần Phong nói: “Tôi đi xử lý. Đã gọi điện cho bác sĩ rồi, cô giúp tôi chăm sóc thầy ấy một lát.” Không đợi Vưu Minh Hứa đồng ý cậu ta đã đi ngay, còn chu đáo đóng chặt cửa lại.
Xung quanh một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, Vưu Minh Hứa không có biểu cảm gì, ngồi im bất động. Cô cứ ngồi vậy một lúc lâu. Mãi cho tới khi một cánh tay chui ra khỏi chăn ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Vưu Minh Hứa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đỏ rực, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt trong veo giờ phút này mông lung như mất đi phương hướng của anh. Cơ thể đó toát ra mùi đàn ông trưởng thành, vừa thoát khỏi chăn, đôi chân rắn chắc với bắp thịt cân xứng ấy lập tức quặp chặt eo cô.
Vưu Minh Hứa vẫn ngồi im bất động.
Anh lặng lẽ áp đến, thở dốc cúi đầu tựa trán mình vào trán cô, vừa gấp gáp vừa thích thú ngâm nga: “A Hứa… Vưu Minh Hứa… Vưu Minh Hứa……”
Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, cười nói: “Muốn làm gì?”
Anh hít thở nặng nề, nhìn cô bằng đôi mắt thâm trầm, đầu ngầu: “Tôi không biết… cảm giác rất xấu, cũng rất tốt… A Hứa tôi sắp không chịu nổi nữa rồi… Khó chịu quá… Tôi, tôi, tôi muốn tè! Tè trên người cô! Tôi muốn tè trên người cô giống như Cố Thiên Thành! Đem cô… đem cô……”
Như muốn làm chứng cho lời nói của mình, cánh tay anh bỗng siết lại, cơ thể hai người như dính sát vào nhau không một kẽ hở.
Vưu Minh Hứa nhìn dáng vẻ hoang mang gần như điên cuồng của anh, cô bị anh ôm phát nóng, nhưng trái tim không khỏi nguội lạnh, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Cô duỗi tay nâng cằm anh, hỏi: “Muốn làm tôi?”
Dù như hiểu như không nghĩa của từ “làm”, song bản năng thúc giục anh gật đầu. Sau đó liền thấy người con gái nở nụ cười lạnh. Trong lúc anh còn đang hoang mang đã bị cô đè xuống, vai anh bị cô ghìm chặt trên giường.
Anh cười ngây ngốc, vươn tay đòi ôm.