Cảnh sát lần lượt tiến hành thẩm vấn hai người đó.
Hứa Mộng Sơn: “Anh là Phó Tổng giám đốc của công ty Phân Kim Bảo?”
Hà Kỳ rất bình tĩnh, dường như những ai theo ngành nghề đen tối này nhiều năm, trên người đều mang nét mờ ám khó hiểu, khiến người khác không dễ nhìn thấu.
Hà Kỳ đáp: “Đúng vậy.”
Hứa Mộng Sơn: “Cụ thể phụ trách cái gì?”
Hà Kỳ: “Các khoản thu chi.”
Hứa Mộng Sơn: “Thúc nợ?”
Hà Kỳ: “Cũng có thể nói vậy.”
Hứa Mộng Sơn: “Các anh triển khai công việc cụ thể ra sao?”
Khuôn mặt Hà Kỳ vẫn không chút nao núng: “Chính là một vài thủ đoạn thông thường như nhắn tin, gọi điện. Cũng sẽ tìm đến người thân bạn bè của những người vay nợ, cố gắng khiến bọn họ trả nợ nhanh nhất có thể.”
Hứa Mộng Sơn cười cười, tên này nói khéo thật đấy. Gã đàn ông trước mặt hiển nhiên là một tay lão làng, cảnh sát hỏi gì, gã đáp nấy, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ.
“Anh biết Phán Linh Linh không?”
Hà Kỳ thản nhiên: “Không biết.”
“Chẳng phải anh phụ trách thúc nợ sao? Chẳng phải tuần trước cô ấy đã bắt đầu nhận được các loại tin nhắn quấy nhiễu và uy hiếp từ các người hay sao? Anh còn nói không biết cô ấy?”
Hà Kỳ cười mỉm: “Đồng chí cảnh sát, khách hàng của công ty chúng tôi có mấy nghìn người, tôi là quản lý, làm sao có thể biết rõ từng người một?”
Hứa Mộng Sơn nhìn thắng Hà Kỳ: “Nhưng Trần Chiêu Từ nói, ngày hôm đó cấp trên trong công ty đều đã gặp Phán Linh Linh, là ý của cấp trên nên anh ta mới dẫn cô ấy đến. Đó là ý của ai? Lẽ nào không phải anh?”
Hà Kỳ mấp máy khóe môi: “Tôi không rõ. Nếu là Trần Chiêu Từ nói thì cậu hỏi cậu ta đi.”
Hứa Mộng Sơn lạnh lùng nhìn gã một hồi mới tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm nay anh ở công ty làm gì?”
Hà Kỳ: “Xử lý công việc.”
“Công việc gì?”
“Một vài khoản thu chi ngân sách, sắp xếp công việc, đều ở trong văn phòng, các cậu có thể kiểm tra.”
“Từ 6 rưỡi đến 8 giờ tối, anh ở đâu?”
“Ban đầu tôi ở văn phòng, sau đó nghe xảy ra chuyện nên đã đến văn phòng của Chu Tổng.”
“Ai có thể chứng minh.”
“Chắc là nhân viên công ty, tôi đã trao đổi công việc cùng vài người.”
“Sau khi đến văn phòng Chu Vinh Phong, anh nhìn thấy những gì?”
Hà Kỳ: “Thấy Chu Tổng chảy rất nhiều máu nằm trên sàn. Tôi là người đã gọi điện cho nhân viên chăm sóc sức khỏe của công ty đến băng bó vết thương cho Chu Tổng.”
Hứa Mộng Sơn: “Anh vào bao lâu thì ông ta tỉnh?”
Hà Kỳ: “Đại khái khoảng 10 phút.”
“Cho nên những người đuổi theo Phán Linh Linh là do anh chỉ định?”
Hà Kỳ: “… Phải.”
“Anh nói không biết Phán Linh Linh, vì sao sau khi phát hiện Chu Vinh Phong bị thương liền lập tức cho người đi bắt cô ấy?”
Hà Kỳ ngừng một lát mới nói: “Không phải bắt cô ấy, tôi không biết là ai. Nhưng vừa nhìn dáng vẻ đó của Chu Tổng là biết bị đánh, tôi cho người đi bắt hung thủ.”
“Nhưng tôi đã hỏi qua bọn họ, khi đó anh đã nói với bọn họ rằng phải bắt một cô gái! Còn chối không biết Phán Linh Linh?”
Hà Kỳ mặt không biểu cảm, sau một hồi im lặng từ tốn nói: “Tôi là cấp trên, biết hôm nay Trần Chiêu Từ sẽ đưa một khách hàng nữ đến trao đổi nghiệp vụ công ty, điều này không hề mâu thuẫn với việc tôi không biết Phán Linh Linh.”
Hứa Mộng Sơn cười lạnh: “Nhưng ông chủ của anh bị thương đến hôn mê, tuy anh đã gọi nhân viên chăm sóc sức khỏe song lại tự ý quyết định không gọi xe cứu thương và báo cảnh sát, anh đã nói ông ta hôn mê 10 phút mới tỉnh! Vì sao? Vì sao không gọi mà tự ý xử lý?”
Khuôn mặt Hà Kỳ cuối cùng cũng đỏ lên, nâng cốc trà trước mặt hớp một ngụm lớn mới nói: “Nhân viên chăm sóc sức khỏe của công ty chúng tôi cũng không phải hạng kém cỏi, bình thường có chuyện gì mọi người đều tìm đến, họ cũng có thể xử lý những vết thương khá nghiêm trọng. Tôi vốn dự tính, nếu Chu Tổng không tỉnh lại thì sẽ gọi xe cứu thương.”
Hứa Mộng Sơn đập bàn: “Bịa đặt linh tinh, ăn không nói có! Nói những lý do khiên cưỡng như vậy, bản thân anh tin nổi không? Hả? Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu chuyện về Phán Linh Linh? Vì sao không dám gọi xe cứu thương và cảnh sát, các người định che giấu cái gì, có chuyện gì không thể để cho người khác biết? Còn không mau khai thật ra cho tôi!”
……
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đứng sau phòng kính. Cô nói: “Chẳng phải anh thành thạo phân tích hành vi sao? Còn cả cái gì mà những biểu cảm nhỏ nhặt nhất ấy. Có nhìn ra câu nào của gã là thật, câu nào là giả không?”
Ân Phùng: “Ặc…”
Vưu Minh Hứa nhìn anh. Anh nói: “A Hứa, chắc cô xem phim nhiều quá rồi, tôi đâu phải thần tiên. Biểu hiện nhỏ nếu là vạn năng thì cũng đâu cần đến cảnh sát nữa. Những chuyên gia về quan sát và phân tích biểu hiện nhỏ vừa nhìn là đã có thể bắt hết tội phạm rồi.”
Vưu Minh Hứa hừ mũi, nhìn người trong phòng thẩm vấn: “Hứa Mộng Sơn hỏi rất hay, nhưng cho dù khẩu cung của Hà Kỳ có khiên cưỡng thế nào chăng nữa, chúng ta hiện tại vẫn không có chứng cứ.” Cô đấm một quyền nặng nề lên tường.
Bên cạnh cũng xuất hiện một nắm đấm kề sát tay cô. Quay đầu liền nhìn thấy ý cười dịu dàng bao dung trong mắt Ân Phùng, một bụng bi phẫn của Vưu Minh Hứa bỗng chốc như bị ý cười ấy bao trọn.
Người tiếp sau đây cần thẩm vấn chính là Tạ Đường Mậu, một Phó Tổng giám đốc khác của công ty Phân Kim Bảo. Vưu Minh Hứa và Ân Phùng là người trực tiếp thẩm vấn.
Từ bề ngoài, Tạ Đường Mậu rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người đối diện, dáng người hạng trung, khuôn mặt trắng sạch, chưa nói đã cười, hơn nữa còn là nụ cười đầy thiện ý. Lúc ngồi xuống còn hơi chút khom lưng, cực kỳ khách sáo.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh phụ trách gì trong công ty?”
Tạ Đường Mậu đáp: “Đồng chí cảnh sát, tôi chủ yếu phụ trách nhân sự, hành chính, còn có một vài điểm triển khai nghiệp vụ, chính là mở chi nhánh. Tóm lại, những chuyện vụn vặt đều nằm trong quyền quản lý của tôi, những nghiệp vụ cụ thể thì tôi không quản nhiều. Ghi chép công tác, tình hình thu chi trong tay tôi đều rất rõ ràng minh bạch, các cô có thể điều tra. Tôi làm việc quả thực không có vấn đề nào đâu.”
Vưu Minh Hứa cười cười, hỏi tiếp: “Biết Phán Linh Linh không?”
Tạ Đường Mậu lắc đầu: “Vốn không biết, hôm nay nghe nói cô gái này đánh trọng thương Chu Tổng rồi bỏ chạy thì mới biết. Ai, không cần biết cô gái đó đã làm sai điều gì song hiện tại không thấy người đâu, người nhà và bạn bè cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng. Con người tôi không chịu đựng được cảnh gia đình khổ nạn. Người mất tích tại công ty chúng tôi, đợi xong việc nơi này, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức để giúp đỡ tìm kiếm cô gái đó…”
Gã ăn nói rất đĩnh đạc, thần sắc rung động, thậm chí còn sục sôi ý chí. Vưu Minh Hứa vẫn luôn nhìn đau đáu, gã dường như đang một mình độc thoại, không ngừng thao thao bất tuyệt về bản thân gã ngay thẳng, lương thiện và nhiệt tình ra sao.
Vưu Minh Hứa lại hỏi: “Từ 6 giờ 30 đến 8 giờ tối nay, anh ở đâu? Làm gì?”
Tạ Đường Mậu cười nói: “Ồ, tôi ở văn phòng tăng ca. Gần đây lượng công việc rất lớn, đồng nghĩa với tôi cũng phải làm việc nhiều hơn. Thân phụ trách hậu cần thì bắt buộc phải theo kịp tiến độ của công ty đúng chứ? Bên ngoài xảy ra những gì tôi quả thực không biết vì văn phòng đóng cửa suốt nên không quá để tâm đến những việc khác. Nếu sớm phát giác xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ xông ra đầu tiên khuyên giải Phán Linh Linh và Chu Tổng, như vậy cũng sẽ chẳng có ai bị thương, Phán Linh Linh cũng sẽ chẳng chạy mất.”
“Anh đến văn phòng Chu Tổng lúc nào, nhìn thấy những gì?”
Tạ Đường Mậu đáp: “Khoảng 7 rưỡi, chắc chưa đến 8 giờ, khi tôi đến thì thấy mọi người đều đã ở đó, Chu Tổng hôn mê trên sofa, sàn có máu, đáng sợ thật đấy. Đang yên đang lành, một cô gái lại đi đánh người làm gì cơ chứ, làm vậy chẳng phải là hại người hại mình ư? May mà Chu Tổng không sao, nếu không chắc cô gái đó phải ngồi tù nhỉ?”
“Vì sao không báo cảnh sát, không gọi xe cứu hộ? Vì sao lại sai người truy đuổi Phán Linh Linh?”
Tạ Đường Mậu ngẩn ra: “Điều đó thì tôi không rõ, là Hà Kỳ nói không báo cảnh sát thì tôi biết làm sao được, anh ta là người đứng thứ hai trong công ty, tôi có muốn báo thì cũng chẳng thể không thông qua ý của anh ta được. Còn về Phán Linh Linh thì tôi không rõ, các cô cũng phải hỏi Hà Kỳ.”