Anh ấy đến rồi. Họ thực sự đến rồi.
Nhưng Đồ Nha… anh nhất định phải sống! Đừng chết!
Những kẻ trừng phạt phía đối diện cũng đều quay đầu nhìn cảnh tưởng kinh người này. Vưu Minh Hứa né mạnh đầu, cây trâm rơi xuống được cô dùng chân giẫm chặt.
Sắc mặt lúc bấy giờ của Ân Trần đã u ám vô cùng. Anh ta tất nhiên cũng nhận ra Đồ Nha. Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như sói đó nhìn chằm chằm phía sau chiếc xe, hạ lệnh: “Rút súng. Để lại một người trông giữ con tin.”
Nhóm kẻ trừng phạt đều hành động, rút súng, bày trận, chia nhau ẩn nấp ở mấy góc của buồng xe, thủ thế chờ đợi.
Ân Trần cũng ngồi về ghế lái phụ, cầm súng phòng bị.
Toàn thân Vưu Minh Hứa cũng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Hiện giờ phía đối diện chỉ còn một người đang chĩa súng vào cô và Hình Kỷ Phục, nhưng không gian trong xe chật hẹp, chúng lại người đông thế mạnh nên vẫn không có cơ hội đáp trả. Cô nhìn Hình Kỷ Phục, ông ta cũng đang cảnh giác, cơ thể hơi căng cứng, cũng may, không tính là làm vướng chân cô.
Vưu Minh Hứa nhanh chóng âm thầm tính toán: nhóm Ân Phùng linh hoạt hơn cảnh sát, hơn nữa Quán Quân có đủ khả năng tìm ra vị trí của cô một cách nhanh nhất. Nhìn tình hình, e là chỉ có mấy người bọn họ còn đội cảnh sát vẫn chưa đuổi kịp. Nếu không Đồ Nha đã không phải liều chết mạo hiểm như vậy. Cũng có nghĩa rằng, tiếp theo đây rất có khả năng sẽ là một cuộc đối đầu càng thêm kịch liệt.
Nói cho cùng cả hai đều đang ngồi chung một chiếc thuyền, Vưu Minh Hứa bèn thì thầm với Hình Kỷ Phục: “Lát nữa tiếng súng vừa vang thì ông lập tức nằm xuống.”
Hình Kỷ Phục nhìn cô, nói: “Được… Cảm ơn.”
Vưu Minh Hứa không nói gì tiếp.
Cô không hay biết trải qua trận “giao tranh” với Ân Trần, Hình Kỷ Phục cũng đã phá vỡ được nỗi tĩnh mịch trong tâm khảm. Giờ phút này, “người cha” xã hội đen chợt nảy sinh một nỗi kích động: Nếu thực sự có nguy hiểm gì, ông ta sẵn sàng dùng thân thể che chắn cho đứa con gái duy nhất này. Bao nhiêu năm qua rất ít khi ông ta rơi vào vòng nguy hiểm, ý nghĩ này vụt lên trong đầu bỗng khiến ông ta lại cảm thấy nhiệt huyết và dịu dàng đều đang sôi trào.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ánh đèn xe lại một lần nữa sáng rực lên từ phía sau. Một chiếc SUV khác tiếp tục xông tới.
Nhóm kẻ trừng phạt lập tức nổ súng. Tim Vưu Minh Hứa thắt lại, vì vẫn cách xa nên cô không nhìn rõ được người bên trong, qua lớp cửa kính xe, cô thấy tài xế của chiếc xe đó hóa ra cũng linh hoạt chẳng kém Đồ Nha, chiếc xe lao nhanh như chớp trên con đường núi chật hẹp và trong cơn bão đạn. Đạn chỉ lác đác bắn lên thân xe kiên cố.
Họ mỗi lúc một gần, nhóm kẻ trừng phạt không cách nào ngăn cản.
Vưu Minh Hứa chợt thấy lòng khuây khỏa.
Đây chính là cái lợi và cái hại khi kẻ trừng phạt lựa chọn xuống núi bằng xe Van. Ưu thế là rất tầm thường, không bắt mắt, dễ dàng ẩn nấp trong chốn rừng núi thôn quê. Hơn nữa họ đều đi trên đường núi, bất kể là loại xe nào thì tốc độ cũng không nhanh được.
Nhưng nếu gặp phải cuộc đọ súng thì lại kém xa chiếc xe SUV đắt đỏ, vững chắc, nhanh nhạy và có tính năng việt dã vượt trội kia.
Lúc này, ba mái đầu chợt thò ra khỏi SUV, giương súng nhắm bắn. Nhóm kẻ trừng phạt vừa đánh xong một trận, tạm thời bị hỏa lực mạnh mẽ và dày đặc của đối phương chèn ép.
Xe của hai phe đều rất nhanh, gã lái xe Van cũng có kỹ thuật cừ khôi, tránh trái né phải nên không một ai trúng đạn. Họ không ngừng đối đầu, ngang tài ngang sức.
Thế nên cô đã có tính toán, đứng bật dậy, qua kính sau xe cô thấy rõ người đang lái chiếc xe cách cô hơn mười mét kia, người luôn nở nụ cười nham hiểm trên môi đó không phải Quán Quân thì còn có thể là ai?
Chẳng trách kỹ thuật lái xe chằng hề thua kém Đồ Nha!
Cô vừa nhìn liền nhận ra ai là Trần Phong, Tiểu Yến và Lão Cửu dựa vào dáng người và kiểu tóc, ba người họ lần lượt ngồi trên ghế lái phụ và hai bên trái phải của ghế sau. Còn người ngồi giữa ghế sau cơ thể hơi nghiêng về phía Tiểu Yến, mặt bị lưng ghế trước che khuất. Anh cúi người, có lẽ cũng đang cầm súng. Vưu Minh Hứa thấy anh mặc áo chống đạn và đôi chân dài của anh, lòng cô chợt cuộn trào tình ý vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Anh đến rồi.
Anh dẫn họ đến rồi.
Tựa như có thần giao cách cảm, chiếc SUV đột ngột tăng tốc lao vụt lên, gần như len lách cùng xe Van. Điều này cũng khiến kẻ trừng phạt kinh hãi, không ngừng bấm bụng chửi đối phương nham hiểm. Vừa rồi đối đầu lâu như thế, cục diện rơi vào bế tắc, chúng tưởng rằng đối phương đã đến giới hạn, ai ngờ người ta vẫn còn bảo tồn sức lực để tung một chiêu bất ngờ khiến phía chúng chẳng kịp đề phòng! Thế nên SUV chẳng mấy chốc đã đuổi kịp xe Van.
SUV vừa tới, một cơn mưa đạn lập tức xả ồ ạt vào xe Van, kẻ trừng phạt không thể không né tránh công kích, toàn bộ đều thu mình vào xe. Vưu Minh Hứa chú ý đến kẻ trông chừng bọn cô đã sắp không ngồi im được nữa rồi. Tuy họng súng vẫn đang nhắm vào Vưu Minh Hứa song gã không ngừng quay đầu nhìn ra ngoài xe như hận không thể lập tức tham gia vào cuộc chiến.
Vưu Minh Hứa chợt nghĩ nếu cứ kéo dài như vậy sẽ không tốt cho nhóm Ân Phùng. Vì cô và Hình Kỷ Phục đang ở trong xe này, Ân Phùng chắc chắn không thể dốc toàn lực xả súng, nhưng nhóm kẻ trừng phạt thì ngược lại. Hai bên đều tụ tập những người tài giỏi, nếu cứ tiếp tục đối đầu thế này Ân Phùng chắc chắn sẽ lâm vào thế bí!
Làm thế nào bây giờ?
Một ý nghĩ bỗng sáng lên trong đầu Vưu Minh Hứa: Điều cô có thể hiểu, Ân Phùng chắc chắn cũng hiểu. Vậy anh… còn cất giấu biện pháp nào nữa?
Vưu Minh Hứa vô thức ngẩng đầu song đón chờ cô lại là một cảnh tưởng kinh người.
Cửa sau của SUV chợt bật mở, một bóng đen linh hoạt nhảy lên như khỉ vượn rồi lao thẳng về phía xe Van. Vưu Minh Hứa chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” ngay trên đỉnh đầu, người đó ấy vậy mà lại nhảy tới nóc xe Van ngay trong khi xe vẫn đang chạy với tốc độ cao và trong làn mưa đạn.
Dáng người linh hoạt quen thuộc đó chính là Tiểu Yến! Cậu ấy không cần mạng nữa hay sao!
Nhóm kẻ trừng phạt sững sờ, Ân Trần phản ứng nhanh nhất, hét lên: “Giết nó đi!” Những kẻ khác lập tức giương súng xả đạn lên trần xe. Vô số viên đạn bay đi trong chớp mắt, trần xe chẳng khác nào tổ ong.
Vưu Minh Hứa bật dậy xông thẳng vào kẻ trừng phạt phía đối diện, gã không kịp tránh, khẩu súng rớt khỏi tay. Vưu Minh Hứa vừa định hành động thì một họng súng vẫn đang nóng rẫy đột ngột tì sát trán cô. Động tác của cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn, đó là một gã khác, gã phản ứng nhanh quá! Gã lạnh lùng nói với cô: “Ngồi về!”
Vưu Minh Hứa từ từ quay trở lại chỗ ngồi.
Người trên nóc xe im hơi lặng tiếng như đã hoàn toàn biến mất. Lúc bấy giờ Ân Trần nhận ra có vài lỗ đạn nhiễm máu đỏ tươi. Người đó trúng đạn rồi? Ân Trần tạm yên tâm song không biết đã giết chết người đó hay chưa.
Chính vào lúc này, một bóng đen đột ngột treo ngược thân mình trước cửa sổ xe người lái như ma như quỷ, tiếng súng cũng đồng thời vang vọng. Gã lái xe nào kịp phòng bị, đạn trúng ngay mi tâm, đổ gục trên vô lăng. Ân Trần giận đùng đùng bóp cò, lần này Tiểu Yến thực sự giống hệt một chú chim yến gãy cánh ngã khỏi xe, bị cuốn vào đám cỏ ven đường.