Ngoài ra, Trần Phong rất trung thành. Thỉnh thoảng, Ân Phùng âm thầm xem xét sổ sách công ty phát hiện không có bất cứ vấn đề nào. Trần Phong thanh bạch vô cùng, một lòng cúc cung tận tụy với anh.
Lúc này, Trần Phong dẫn theo năm người đứng trước mặt anh. Ân Phùng nhìn người nọ, ngó người kia, ngữ điệu hơi chút khinh thường: “Dựa vào bọn họ à?”
Trần Phong mãi mãi vẫn giữ dáng vẻ tinh anh, còn cao quý hơn cả ông chủ khẽ nhấc chiếc kính mắt, nói: “Thầy Ân, bọn họ đều theo thầy rất nhiều năm, rất đáng tin ạ.”
Ân Phùng trầm mặc không đáp. Bọn họ đều là người quen:
Anh tài xế kiệm lời nhưng không mất đi vẻ dũng mãnh, dáng vóc cao to cường tráng, chỉ quan sát vẻ bề ngoài Ân Phùng cũng đã có thể nhìn ra năng lực tự khống chế của người này không tốt nhưng lại rất an phận làm tài xế cho anh.
Thợ làm vườn, Ân Phùng chỉ gặp hai ba lần. Lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh của Vincent van Gogh* được tạo nên từ hoa cỏ trong vườn cùng dáng vẻ gầy còm trầm lặng, anh đã biết chú ta là người chất chứa vô vàn tâm sự.
Còn cả người giúp việc già nua, từ ngôn ngữ cơ thể đến những thói quen nhỏ nhặt nhất đều không thể xóa mờ vết tích của những năm tháng lao tù. Nhưng trong mắt người ngoài, ông ấy chỉ là một người cả ngày cười toe toét, một lòng một dạ chăm sóc hoa cỏ.
Thậm chí có cả họa sĩ và người đầu bếp mà anh thích nhất nữa. Bọn họ đều có tướng mạo đẹp mắt và dịu dàng. Song lúc này, khi đứng với nhóm người kia, khí chất của cả nhóm lại hòa hợp đến bất ngờ.
Ân Phùng quay đầu nói với Trần Phong: “Lẽ nào trước kia tôi chuyên thu nhận những người có tâm lý không bình thường? Nhìn khắp nhà, chỗ nào cũng có.”
Có lẽ không ngờ anh lại nói lời này, năm người kia đều nhìn Trần Phong. Trần Phong cười cười: “Không phải ạ, bọn họ đều là những người đã chịu ơn cứu mạng của thầy nên mới một lòng trung thành. Chẳng phải em cũng vậy ư? Em còn từng nếm đủ mười mấy cách tự tử nữa đấy, nhưng bây giờ cũng rất nghiêm túc làm việc đó sao? Khi trước, thầy có rất nhiều việc muốn làm nhưng không tiện ra mặt sẽ để bọn họ làm thay. Sau này thầy cũng có thể giao phó cho bọn họ.”
Năm người kia chỉ cười khẽ, giữ im lặng tuyệt đối. Lồng ngực Ân Phùng căng chướng, cảm giác ấy rất khó để diễn tả, có chút bực bội, song dường như có một cảm giác phóng túng quen thuộc đang dụ hoặc anh. Bản thân anh cũng không hề ghét cảm giác ấy.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, tôi muốn tìm một người theo chân dung tâm lý tội phạm đã phác họa. Nếu các người có thể tìm được hắn, tôi sẽ tin các người đáng tin và giúp ích được cho tôi.”
Phía Vưu Minh Hứa tra án theo con đường truyền thống. Chân dung tâm lý tội phạm do Ân Phùng và Phạm Thục Hoa đưa ra chỉ mang tính tham khảo. Thứ gọi là tham khảo cũng chính là nghe xong rồi quẳng sang một bên.
Phía cảnh sát cũng không đủ lực lượng để điều tra theo hướng này nên Ân Phùng đành tự điều tra. Hiện tại “đội ngũ” coi như đã tập hợp đầy đủ.
Ân Phùng bước ra khỏi nhà kho vừa đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Anh lập tức ngừng bước, sáu người theo sau cũng dừng lại. Ân Phùng quay đầu, đưa tay lên môi ra hiệu cho bọn họ giữ im lặng rồi mới nhận máy: “Alo, A Hứa.”
“Ăn cơm chưa?” Phía Vưu Minh Hứa dường như rất ồn ào, Ân Phùng như còn nghe được cả những âm thanh huyên náo đằng cô.
Anh tức khắc nói: “Chưa ăn.”
Thanh âm cô mang ý cười: “Đến đây. Tôi gửi địa chỉ cho anh, vừa mới phát hiện ra chỗ ăn ngon lắm.”
Ân Phùng ngắt cuộc gọi, phi thẳng vào con xe phía trước, người tài xế cũng vội vã lên theo. Trần Phong và những người khác đều đứng nguyên chỗ cũ, dùng ánh mắt tiễn anh rời đi.
Thợ làm vườn nâng mắt, nói: “Vẫn nóng bỏng nhỉ?”
Họa sĩ nói: “Đúng vậy, nữ cảnh sát cơ đấy.”
Lão giúp việc nói: “Rốt cuộc khi nào cậu ấy mới có thể hồi phục bình thường? Điên đến mức này rồi.”
Trần Phong bình thản nói: “Làm tốt việc thầy Ân đã giao là được. Còn nữa, đừng đưa đàn bà lên giường thầy ấy như lần trước nữa. Ít nhất hiện tại, thầy và Vưu Minh Hứa là thật. Các người còn làm bừa thì thầy Ân đến khi nào mới được toại nguyện?”
———
Hoài Thành mang phong cách điển hình của một thành phố nhỏ, chỉ cần đi sâu hơn chút nữa sẽ nhìn thấy nơi nơi đều tràn ngập hơi thở trần tục. Chiếc xe Bentley của Ân Phùng rẽ vào con phố nhỏ, dòng người tấp nập, khắp nơi bày chật hàng quán. Nơi Vưu Minh Hứa nói mang tên “Lẩu giò heo Châu Ký”. Anh không rõ đây là kiểu món ăn gì, nhưng đã là Vưu Minh Hứa chọn thì chắc chắn ngon. Dù rằng cửa hàng nhìn có cũ nát một chút.
Tài xế nói: “Thầy Ân, chỗ này không được đỗ xe, tôi đi tìm…”
Ân Phùng phất tay: “Không cần đâu, anh về trước đi, nhanh đi tìm người tôi cần. Dùng bữa xong tôi sẽ về cùng A Hứa.”
Người tài xế kiệm lời nghe xong không khỏi mỉm cười, tuân lệnh quay về.
Quán ăn cũ nát này gồm ba tầng. Ân Phùng đi lên tầng lầu đơn sơ, nhìn không mấy vệ sinh, bên trên đều là những gian phòng ăn riêng biệt. Anh tìm được phòng Vưu Minh Hứa đặt, vừa mở cửa liền thấy cô ngồi hút thuốc trước cửa sổ. Gian phòng được ốp lát gạch men trắng tinh, có một chiếc bàn gỗ tròn phủ lớp khăn một lần dùng, trên bàn là nồi lẩu sôi ùng ục tỏa mùi thơm nức mũi.
Vưu Minh Hứa chỉ liếc nhìn anh rồi lại tiếp tục nhả khói thuốc.
Ân Phùng đi đến, ngồi xuống vị trí ngay cạnh cô, như một chú cún thoăn thoắt giật điếu thuốc khỏi tay cô, ném vào gạt tàn. Vưu Minh Hứa lườm anh. Anh nói: “Chưa phá được án, cô không thể hút mãi được. Cẩn thận biến thành đồ răng vàng đấy.”
Vưu Minh Hứa rùng mình, không hút tiếp được nữa bèn hỏi: “Buổi sáng đi đâu đấy, sáng sớm đã không thấy trong phòng rồi.”
Ân Phùng trả lời một cách rất hùng hồn ngay thẳng: “Tôi đi điều tra án đó.”
Vưu Minh Hứa nhìn thầy Ân vốn cao quý chẳng việc gì đến tay, sau mấy lần “bươn chải” trong những quán ăn nhỏ cùng cô, đã vô cùng thành thạo nhấc ấm trà tráng qua bộ đồ ăn dùng một lần cho cả hai, lấy đũa rồi cẩn thận vuốt sạch lớp xước, lại tráng qua một lần nước nóng mới đặt xuống trước mặt cô.
Cô để mặc cho anh hầu hạ, món ăn rất nhanh được đưa lên. Cô nói: “Đây là quán được Hàn Phong giới thiệu, đã muốn đến đây từ lâu lắm rồi. Chúng ta thử xem sao. Có điều trước nay anh ta rất đáng tin cậy nên chắc món ăn không tệ.”
Ân Phùng lặng thinh cúi đầu gắp thức ăn.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Phía anh điều tra thế nào rồi?”
Ân Phùng đáp: “Mật độ dân số khu đó quá đông đúc, dân số lưu động lại càng lớn, tạm thời chưa có thu hoạch gì.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, không lấy làm kinh ngạc. Bởi vậy cô mới cảm thấy tâm lý tội phạm nói thì dễ làm thì khó.
Vừa nếm thử, quả nhiên món ăn thơm nức mũi, mềm mềm hợp vị. Trong tiết trời dần lạnh thế này, ăn lẩu quả là một lựa chọn đúng đắn.
* Vincent van Gogh: là một danh họa Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong số những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng đắt nhất trên thế giới. Van Gogh là nghệ sĩ tiên phong của trường phái biểu hiện và có ảnh hưởng rất lớn tới mỹ thuật hiện đại, đặc biệt là trường phái dã thú (Fauvism) và trường phái biểu hiện tại Đức.
Hết chương 83