Vưu Minh Hứa hét lớn: “Lão Cửu!”
Quán Quân và Trần Phong cũng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, tròng mắt họ như sắp rớt khỏi hốc mắt: “Lão Cửu!” “Lão Cửu quay lại!”
Không kịp nữa.
Dù Lão Cửu cũng mặc áo chống đạn nhưng chỉ bảo vệ được bụng và ngực. Kẻ trừng phạt nào phải ai cũng có thể bắt nạt, chịu thiệt lớn đến vậy, chẳng mấy chốc khoang xe đã vang lên tiếng súng bắn trả. Thế nên Vưu Minh Hứa và những người còn lại chỉ biết trơ mắt nhìn đầu, hai vai, cổ, đùi của Lão Cửu liên tiếp trúng đạn.
Lão Cửu loạng choạng, vào khoảnh khắc ai nấy đều tưởng rằng ông gục ngã thì không biết ông lấy sức lực từ đâu, đột ngột bổ nhào lên, nửa thân trên xông thẳng vào khoang xe!
“A!!!” Trong xe vang vọng tiếng gào thét như heo bị cắt tiết, sau đó lại là một tràng tiếng súng. Ruột gan mỗi người trong nhóm Vưu Minh Hứa như tan nát, vì họ chỉ có thể nhìn thấy đôi chân vẫn đang thò ra ngoài xe của Lão Cửu vốn đang đạp loạn rồi giãy giụa chút ít, cuối cùng là bất động.
SUV tăng tốc, chạy càng lúc càng xa.
Lão Cửu bị vứt xuống xe, nhưng không phải chỉ có một mình ông ấy.
Mặt Lão Cửu vùi trên đùi kẻ đó, nơi bị cắn bê bết máu, một cục thịt lớn vẫn đang nằm gọn trong miệng Lão Cửu. Đó là Hình Diễm Quân, anh ta trúng rất nhiều đạn, hai mắt trợn trừng vì sợ hãi, chết ngay tại chỗ. Hai người cùng rơi xuống con đường bụt mờ mịt, không còn động tĩnh.
Quán Quân đột ngột gào lên “A a a!!!”, tiếng hét đó cũng giống hệt như Lão Cửu vậy! Anh ta bật dậy, chạy vụt về phía Lão Cửu, nhưng chỉ mới được vài bước chợt khựng lại, sau đó từ từ ngồi xuống, ôm đầu khóc hu hu.
Mắt Trần Phong như sắp nứt ra, miệng thì thầm: “Ngu… Ngu chết mất! Ai cho chú đi, ai cho chú đi hả!” Thế rồi nước mắt cũng trào ra.
Nước mắt lăn dài trên má Vưu Minh Hứa, ướt đẫm mặt cô. Thực ra trong nhóm người của Ân Phùng, Lão Cửu là tầm thường nhất, vừa không có sở trường cũng chẳng được người ta yêu thích. Ai mà ngờ được khi Ân Phùng gặp nạn, ông ấy lại dùng cách tấn công như tự sát này để đồng quy vu tận với Hình Diễm Quân, thậm chí còn đánh chết, đánh bị thương cả những kẻ trừng phạt khác!
Nhưng ông ấy cứ chết đi như vậy! Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, chết trước mặt họ bằng một cách thức manh động và thảm thương.
Nhưng ai mà chẳng là đứa trẻ, trên con đường đời mênh mang mà ngọt ngào, đau khổ mà luôn ôm ấp hy vọng này, ai mà chẳng là một đứa trẻ đáng thương?
Quán Quân ngồi dậy, vừa đi vừa khóc, bước loạng choạng tới bên thi thể Lão Cửu. Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, khóe mắt đỏ hồng nhìn Ân Phùng đang nằm trên đất. Anh bị thương rất nặng, không đứng lên được nên không nhìn thấy cảnh vừa rồi. Mặt Trần Phong dù lấm lem nước mắt song hai tay vẫn đè trên miệng vết thương của anh.
Mắt Ân Phùng đã sắp không mở ra được nữa, mặt anh cũng càng lúc càng trắng bệch đến đáng sợ. Vưu Minh Hứa không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết anh đã nghe được gì. Mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời mênh mông.
“Lão Cửu… Xảy ra chuyện gì rồi?” Anh khẽ hỏi: “Ông ấy làm gì rồi? Ông ấy… đâu?”
Vưu Minh Hứa cứng đờ như khúc gỗ không thốt được thành lời, cô nắm chặt tay anh rồi vùi mặt vào đó, để mặc cho nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh.