Ân Phùng chỉ thấy trái tim như bị thứ gì đập mạnh, vừa chua vừa xót, không biết là vì cô hay vì bản thân anh khi đó. Hiện giờ anh đã có thể bình tĩnh chấp nhận cảm giác kích động đến từ sâu thẳm thâm tâm, thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác này.
Hưởng thụ sự ngọt ngào và dày vò mà cô từng mang đến cho anh.
Ân Phùng định thần, tầm mắt quay trở về bóng hình của người phụ nữ đứng ở nơi xa. Anh nghĩ bụng, hóa ra hai người từng cùng nhau đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau như vậy.
Anh của khi đó vô cùng ngốc nghếch, vô cùng thích cô.
Cảnh sát đổ ập vào căn phòng kia.
Sự hỗn loạn, quát tháo, vật lộn diễn ra trong ngắn ngủi, Vưu Minh Hứa thở gấp thò đầu ra khỏi phòng khẽ gật đầu ra hiệu an toàn cho anh. Ân Phùng đã trở lại bình thường, nhìn hình ảnh cô lúc này, anh chỉ thấy cô đẹp đến rạng ngời. Anh tăng nhanh nhịp bước theo cô.
Không cần động đến súng đạn là kết quả tốt nhất.
Lúc này tay của nghi phạm đều bị còng về sau lưng, bị cảnh sát ép ngồi xổm trên sàn. Cửa phòng được đóng lại, Cảnh Bình và mấy người lục soát hết căn phòng, phát hiện vài gói ma túy. Cảnh Bình tung hứng ma túy trong tay, ngồi xuống trước mặt chị Vân, hỏi: “Chạy đến Hồ Nam này làm gì?”
Chị Vân nhìn anh, người đàn ông này toát lên một hơi thở rất quen thuộc và khiến người ta sợ hãi. Chị ta lại liếc nhìn cửa phòng, cúi đầu không lên tiếng.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lục soát mọi thứ đáng giá trong phòng bao gồm phiếu mua đồ trên mặt bàn, vé đỗ xe, những đồ bị vứt trong thùng rác…
Chị Vân không khai, Cảnh Bình cũng không vội, đưa chị ta về Cục cảnh sát từ từ thẩm vấn. Anh cầm điện thoại của chị Vân lên, màn hình vẫn đang sáng, anh kiểm tra nhật ký cuộc gọi và tin nhắn, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt khẽ biến sắc của chị Vân.
Xem ra hai bên đã bắt đầu liên lạc cho nhau rồi.
Cảnh Bình thầm vạch kế hoạch, dặn dò những người khác: “Động tác nhẹ nhàng thôi, lát nữa khôi phục mọi thứ về nguyên trạng.”
Chị Vân kinh ngạc, nhìn người cảnh sát trắng trẻo này cúi người, cặp mắt một mí của anh nhìn thẳng vào chị ta. Lòng chị Vân chợt có chút sợ hãi. Cảm giác đó không khác gì bị một con sói độc ác nhìn đau đáu…
“Khi đi xuống đừng làm kinh động đến người khác.” Cảnh Bình tiếp tục hạ lệnh, cười nhìn chị Vân.
Thế nên chị Vân lập tức hiểu ra, lần này chị ta đã gặp phải một người cảnh sát lão làng vô cùng thấu hiểu bọn họ.
Cảnh Bình đi xem những thứ đồ khác mà mọi người tìm được trong phòng, Vưu Minh Hứa hỏi anh: “Anh định làm thế nào?”
Cảnh Bình lùi lại nhìn chị Vân, nói: “Trước hết đưa về Cục thẩm vấn rồi để chị ta tiếp tục liên lạc với đối phương.”
Đây là một chủ ý hay, mắt Vưu Minh Hứa sáng lên, nở nụ cười. Cảnh Bình cũng mỉm cười, hai người không cần nói điều gì, cùng quay người, rồi cùng thu lại nụ cười trên mặt.
Ân Phùng đứng ở nơi không xa, loại chuyện vụn vặt như vây bắt này căn bản không cần anh phải nhúng tay. Nhưng hành động mắt đi mày lại của hai người anh nhìn rõ mồn một, lồng ngực như tắc nghẹn, chua loét. Thế nhưng Vưu Minh Hứa căn bản không buồn nhìn anh.
Chính vào lúc này.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ “cốc cốc.”
Toàn bộ cảnh sát trong phòng lập tức im phăng phắc. Chị Vân vừa định cử động, Hứa Mộng Sơn và hai người cảnh sát khác nhanh tay nhanh mắt bị chặt miệng của ba nghi phạm, ấn họ xuống sàn.
Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa nhìn nhau, hai người cùng rút súng, bước cực nhẹ về phía cửa phòng.
“Cốc cốc…” Lại hai tiếng gõ nữa vang lên.
Cảnh Bình ra hiệu cho Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt, cô bóp họng, cất tiếng hỏi hàm hồ: “Ai thế?”
Người bên ngoài đè thấp giọng nói: “Là người bạn đến từ Vân Nam phải không? Chúng tôi đến rồi, bàn chuyện làm ăn ‘hạch đào và nấm’ cùng mọi người.”
Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình chỉ bất ngờ một khắc, sau đó anh áp người lên tường, đồng thời ra hiệu bằng tay cho những người khác nhanh chóng ẩn nấp. May mà chị Vân đặt loại phòng có nhiều gian, không gian khá rộng. Ân Phùng trốn vào sau một cánh cửa cùng Hứa Mộng Sơn. Thế nên cả một căn phòng đầy người đều nấp vào những góc mà đứng từ cửa phòng không thể phát hiện.
Vưu Minh Hứa từ từ thở ra một hơi.
Lời chào hỏi của đối phương ám chỉ một thông tin quan trọng. Hắn hỏi có phải bạn bè đến từ Vân Nam, chứng tỏ họ rất có khả năng chưa từng gặp mặt.
Còn loại giao thiệp của buôn bán ma túy này gần như không thể đưa ảnh cho đối phương trước khi gặp mặt, đề phòng việc bị lộ tẩy.
Huống hồ nếu đối phương thực sự biết diện mạo của chị Vân, cô cũng có thể nói mình là Tiểu Lan đến để đưa hàng.
Vưu Minh Hứa mở hé cửa, giắt súng sau eo, bình thản nhìn người vừa đến.
Đối phương có lẽ không ngờ tới người mở cửa lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp nên không khỏi ngẩn người, hỏi: “Chị Vân?”
Vưu Minh Hứa không trả lời ngay mà quan sát người đó xong mới khẽ gật đầu.
Người đến là một thanh niên khoảng 26, 27 tuổi, tóc húi cua, mặt vuông, tướng mạo bình thường, mặc áo phao quần bò. Phía sau còn có hai người thanh niên cùng tầm tuổi. Nhìn qua thì họ không khác gì những người qua đường hết sức bình thường.
Vưu Minh Hứa mỉm cười, ngó nhìn hành lang, lúc bấy giờ cánh cửa phòng bên cạnh vừa hay được mở ra, hai người khách kéo vali đi ra ngoài. Vưu Minh Hứa không thay đổi sắc mặt, đè giọng: “Vào rồi nói.”
Rất nhiều cảnh sát phía sau cô đều giương súng chờ đợi.
A Hoa bỗng nói: “Không cần đâu, chẳng phải đã hẹn sẵn rồi sao? Lão Đại đang đợi chị. Ngồi xe chúng tôi đi.” Nói xong bèn quay người bỏ đi, hai người thanh niên đứng sau hắn nhìn Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Người khách của phòng bên cạnh vừa hay đi ngang qua.
Vưu Minh Hứa liếc nhìn eo hai người thanh niên, ít nhất có thể thấy eo một người phồng lên.
A Hoa quay đầu nhìn cô, như có chút ngờ vực và mất kiên nhẫn.
Lúc này, Vưu Minh Hứa chợt thấy dường như có người nhẹ ấn vào lưng cô. Cô biết người đó là ai, cũng biết người đó có ý gì. Anh quyết định để cô tương kế tựu kế.
Vưu Minh Hứa cũng nhanh chóng âm thầm tính toán, đưa ra quyết định rõ ràng.
Không ai ngờ được người đón đầu lại sai người tới vào lúc này. Xem ra chị Vân đã liên hệ với họ từ sớm, hẹn trước vào thời gian này. Vậy nên ban nãy chị Vân mới căng thẳng như thế, luôn nhìn ngó xung quanh. Nếu bây giờ cảnh sát ra tay, một là họ có súng, rất có khả năng sẽ ngộ thương những khách khác trong hành lang, thậm chí còn có khả năng bị bắt làm con tin; hai là A Hoa nói lão đại hẹn gặp, nếu bắt họ, chẳng may làm kinh động đến lão đại, vậy thì manh mối đã chờ đợi bao lâu nay sẽ lại đứt đoạn. Muốn có được tình báo một lần nữa sẽ càng khó khăn muôn trùng.
Vưu Minh Hứa nói: “Được.” Cô quay đầu nói lớn: “A Sơn, A Bình, cùng tôi đi gặp lão đại.” Tầm mắt cô quét qua Ân Phùng đang đứng sau Hứa Mộng Sơn, anh cũng nhìn cô, Vưu Minh Hứa bình thản di chuyển tầm mắt khỏi người anh.
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình giấu súng, Cảnh Bình nhanh chóng tháo cổ áo, vò tóc, một người cảnh sát vốn lạnh lùng, lão luyện lập tức mang thêm mấy phần bất kham, càn rỡ. Hứa Mộng Sơn nhìn mà ngớ người, mắng thầm trong bụng, rồi cũng bắt chước anh, lạnh mặt đi theo Vưu Minh Hứa.
Ba người ra khỏi phòng, đóng cửa. A Hoa ngoảnh đầu thấy hai người đàn ông sau lưng Vưu Minh Hứa thì nhíu mày: “Chị làm gì đó?”
Vưu Minh Hứa bình tĩnh đáp: “Anh em của tôi, đều đáng tin.”
A Hoa nói: “Không có quy định này. Lão đại tôi không gặp những kẻ không liên quan.”
Cảnh Bình mở miệng: “Không đi theo chị Vân, chúng tôi không yên tâm.”
A Hoa cười nhạo một tiếng, không đi nữa mà dựa vào thành cầu thang, nói sâu xa: “Chị Vân, Tùy lão đại ở Vân Nam đến gặp lão đại của chúng tôi cũng chỉ mang theo một người. Chị chẳng qua chỉ là… Đây là Hồ Nam, không phải Vân Nam.”
Vưu Minh Hứa không biết Tùy lão đại mà anh ta nói là ai, song chắc chắn cũng là một tên trùm tội phạm, hơn nữa còn có địa vị cao hơn chị Vân. Thấy Cảnh Bình không đáp lại, Vưu Minh Hứa hiểu ngay, trừng mắt nhìn anh nói: “Ai cho anh nhiều lới, được rồi các anh ở lại đây.” Nói xong bèn nhìn A Hoa, cười cười: “Đi thôi.”
Bốn người đi xuống bằng thang máy.
Họ vừa vào thang máy, cảnh sát lập tức ùa ra khỏi phòng, chạy xuống theo lối cầu thang bộ. Ân Phùng cũng chạy ra ngoài, thấy Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều ở lại đây, tim anh không khỏi trĩu nặng. Anh quan sát cấu tạo và sự phân bố của bãi đỗ xe từ cửa sổ, nhớ lại bản đồ khách sạn, lập tức đưa ra quyết định, quay đầu chạy về phía ngược lại với nhóm cảnh sát.