Ân Phùng bất chợt không thốt được lên lời.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ dùng xong rồi ném ngay tắp lự thế này.
“Em thấy tôi là người như vậy?” Anh lạnh giọng.
Vưu Minh Hứa cười khẽ, đi đến bàn rồi ngồi xuống, xiên miếng hoa quả cho vào miệng: “Vậy anh trông chờ tôi thế nào?”
Xem đi, xem cách dùng từ “trông chờ” của cô kìa.
Ân Phùng kìm nén cơn giận trong lòng, cũng ngồi xuống nói: “Vưu Minh Hứa, cậu ta cần em.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh.
Anh nói: “Vưu Anh Tuấn trong thân thể tôi, cậu ta không thể rời khỏi em.”
Sắc đêm tĩnh lặng, ánh sao sáng tỏ nền trời.
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh, nó đen mà sáng, sâu xa khó lường. Khi người đàn ông này yên tĩnh nhìn bạn, nhất thời, anh vừa giống Ân Phùng, cũng lại giống Vưu Anh Tuấn.
Vưu Minh Hứa: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Ân Phùng vươn tay, bàn tay lớn mà thon dài đó dừng bên tay cô nhưng không nắm lấy, mà ngón trỏ cong lên, khẽ khàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Chẳng ai nói chính xác được những chuyện sau này. Hiện giờ, hãy về bên tôi trước đã.”
Để tôi có được em, để tôi thỏa mãn.
Để tôi nhìn rõ nội tâm của chính mình, xem nó rốt cuộc muốn đi về đâu.
Vưu Minh Hứa để mặc cho anh trêu chọc, vuốt ve, cô cười cười, nói: “Anh muốn về bên tôi cũng không phải không có khả năng.”
Ân Phùng nhíu mày, người phụ nữ này!
Vưu Minh Hứa lật tay túm chặt ngón trỏ của anh, trái tim Ân Phùng rung rinh, bàn tay mềm mại, nhỏ bé ấy lại một lần nữa khuấy động cơ thể anh.
Cô đùa nghịch ngón tay anh, nói: “Trừ khi anh nhớ lại toàn bộ mọi việc.”
Ân Phùng nắm chặt tay cô, nói: “Vậy chẳng phải làm khó người khác hay sao? Nếu cả đời này tôi không nhớ lại được thì làm thế nào? Vưu Minh Hứa, có những thứ được con người ghi nhớ trong tiềm thức, ghi nhớ trong nơi sâu thẳm tâm hồn. Ký ức chỉ là tầng biểu tượng, hà tất phải cưỡng cầu. Em hiểu không?”
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi mới nói: “Có lẽ vậy.”
Nhưng tôi vẫn muốn Vưu Anh Tuấn.
“Được, tôi lùi một bước.” Cô nhếch môi, “Nếu anh nhớ lại được lời anh từng nói với tôi ngày đó. Tôi và anh sẽ đến bên nhau.”
Ân Phùng nhìn biểu cảm lãnh đạm của cô, suy ngẫm một chút, dạo gần đây đầu anh thường hay xuất hiện những mảnh ký ức đứt đoạn, cảm thấy khả năng thắng khá cao bèn gật đầu: “Được. Có điều, tôi cũng có một điều kiện.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh: “Anh dựa vào cái gì mà đòi điều kiện? Anh muốn chia tay thì chia tay, muốn làm lành thì làm lành?”
Cơ thịt phía cằm Ân Phùng co rút, trái lại anh bật cười, nói: “Được rồi, ngày trước là tôi sai, đừng giận nữa. Yêu cầu của tôi thực ra rất hợp lý, em hy vọng tôi hồi phục ký ức, tôi cũng vậy. Nhưng hệ thống ký ức của con người thường cần một vài tín hiệu quan trọng để gợi nhớ. Không nghi ngờ gì, em chính là tín hiệu quan trọng đó. Vậy nên về sau… em và tôi nên gia tăng tiếp xúc, cùng điều tra án cũng được, mà cùng ăn cơm như hôm nay cũng được, thường xuyên làm những việc ngày trước chúng ta cùng làm, đừng như nước với lửa với tôi nữa. Như vậy, tôi nghĩ mình sẽ càng hồi phục nhanh hơn. Em giúp tôi, cũng giúp Vưu Anh Tuấn, được không?”
Vưu Minh Hứa trầm mặc vài giây, thầm thở dài một tiếng trong lòng, nói: “Được.”