\- Anh làm việc khuya như vậy không tốt đâu !!
\- Hôm này công việc hơi nhiều thôi... Sao em chưa ngủ ?
\- Chắc là do lạ giường nên khó ngủ...
\- Anh cũng màu về phòng ngủ đi.\_Thanh Đi ngây ngô nói.
\- Ừm anh đang đi ngủ đây...
\- Vậy anh đi ngủ đi. Em ngủ trước nhé !!
Thanh Di nói một cách thản nhiên khiến hắn cảm phục độ ngây thơ của cô :
\- Đây là phòng anh. Từ nay cũng sẽ là phòng em.\_ vừa nói Lục Đông Quân vừa nằm xuống ôm Thanh Di.
\- Anh... Anh lừa em ???
\- Anh là danh chính ngôn thuận đưa em về cơ mà. Ngủ thôi anh mệt rồi.\_đầu hắn vùi vào hõm vai cô làm nũng
Sáng hôm sau, hôm nay là ngày cuối tuần Thanh Di có hẹn với Hi Văn đi dạo phố, tiện thể giải thích chuyện kia. Hi Văn ngồi chờ sẵn trong quán cafe quen thuộc, mắt liên tục đưa về phía cửa nhưng mãi chưa thấy Thanh Di tới. Còn ở ngôi biệt thự xa hoa của Lục Đông Quân, hắn níu kéo không cho Thanh Di đi, cô dằn co, thoả thuận với hắn một hồi lâu thì Lục Đông Quân mới cho cô đi. Cô vội chạy tới điểm hẹn, Hi Văn lườm Thanh Di :
\- Cậu trễ 30 phút.
\- Tớ xin lỗi. Tớ ngủ quên
\- Cậu và tên Lục tổng kia... rốt cuộc là như thế nào ??
\- Tớ... bọn tớ mới yêu nhau gần đây thôi. Tớ cũng rất bất ngờ vì anh ấy tự chuyển đồ của tớ đi.
\- Mới quen ? Thế mà hai người đã sống chung ? Như vậy có nhanh quá không ?
Thanh Di không muốn nói dối Hi Văn nhưng nếu cô ấy biết sự thật Thanh Di coi như xong đời, Thành Di không còn cách nào đành nói dối Hi Văn :
\- Mặc dù sống chung nhưng bọn tớ ở khác phòng, cậu đừng lo.
\- Xem ra hắn ta cũng không tệ. Nhưng cậu cẩn thận đấy, hắn là người có tiền có thể bỏ cậu bất cứ lúc nào đấy. Phải biết giữ mình.
\- Tớ biết rồi. Cậu làm như tớ còn nhỏ lắm ấy !!
\- Bố mẹ cậu sẽ giết tớ nếu biết tớ không chăm sóc cậu tốt đấy. Nên nếu cậu không vì cậu cũng phải vì tớ chứ !!!
\- Đừng nhắc về họ nữa. Tớ không muốn nghe
\- Cậu không định tha thứ cho họ sao ?