Sáng sớm hôm sau, Thanh Di tìm kiếm thân hình cao lớn kia nhưng chỗ kế bên đã trống, hắn ngủ quên ở thư phòng khi xử lí công việc. Thanh Di bước vào thư phòng, thấy hắn đang ngủ gục trên chiếc bàn lộn xộn giấy tờ, tài liệu mà lòng cô đau xót, cô loay hoay kiếm cái chăn đắp cho Lục Đông Quân thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên :
- Em dậy rồi hả ?
- Ơ...em làm anh tỉnh giấc hả ?
- Không có, anh thấy lạnh nên tỉnh thôi.
Nói xong hắn bước tới ôm cô, gục đầu vào hõm vai cô làm hơi thở của hắn lọt vào tai cô...Thật là khiến cô rùng mình. Cô giữ nguyên tư thế để hắn ôm một lúc, Thanh Di hỏi :
- Công việc nhiều lắm ư ?
- Ừm, công việc chưa xử lí nên phải làm gấp.
- Ưm. Thế anh rửa mặt, thay đồ rồi xuống ăn sáng đi, sau đó chúng ta đến công ty.
- Em xuống trước đi, anh đi vệ sinh cá nhân.
Thanh Di chạy xuống bếp thì thấy mọi thứ đã được bày ra sẵn, chiếc bụng nhỏ của cô lại cồn cào đói khi nhìn đống đồ ăn thịnh soạn này. Nhưng không biết tại sao khi đưa vào miệng cô lại không thể nuốt nổi, còn buồn nôn. Thanh Di chạy vào toilet nôn khan thì bị quản gia nghe thấy, bà mừng trong lòng "Sắp có tiểu thiếu gia hay tiểu công chúa đây ?". Lúc Lục Đông Quân xuống thì Thanh Di bước từ nhà vệ sinh ra, thấy sắc thái cô thay đổi, hắn lo lắng bắt lấy bả vai cô :
- Em sao thế ? Không khỏe ở đâu ?_khuôn mặt hắn chứa đầy sự lo toan.
- Em tự nhiên bị nôn khan...!
- Tại sao lại nôn khan ?
- Em đưa miếng há cảo kia vào miệng thì không nuốt nổi còn buồn nôn. Chắc lại tái phát bệnh đau dạ dày rồi !!!
- Lát anh đưa em đi bệnh viện, ráng ăn sáng vô nha em.
Thanh Di cố gắng đưa những miếng há cảo, thịt viên vào miệng nhưng không tài nào ngon miệng mà chỉ toàn miễn cưỡng. Như vậy càng khiến chồng cô lo lắng hơn, sợ bệnh đau dạ dày chuyển biến xấu nên muốn đưa cô đi khám nhưng Thanh Di không chịu :
- Chiều tan làm chúng ta đi sau, công ty còn nhiều việc lắm, nha anh.
- Nhưng sức khỏe của em không ổn đâu.