\- Thưa chủ tịch, đây là hợp đồng cần chữ kí của ngài.\_ông đưa tài liệu đặt xuống bàn.
\- Được.
\- Để em ra ngoài làm việc.\_Thanh Đi ngượng ngùng nói.
\- À chủ tịch, bên đối tác muốn mời ngài tham gia buổi đấu giá vào cuối tuần.
Lục Đông Quân nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn ông :
\- Từ bao giờ giám đốc đầu tư lại đi làm việc của trợ lí ???
\- À...tôi xin lỗi...đối tác nhờ tôi gửi lời..
Chưa nói xong thì ông ta bị hắn cắt ngang lời với giọng nói tỏ ý tức giận, khó chịu :
\- Từ chối.. và đừng bao giờ làm quá bổn phận của ông.
Ông ta sợ sệt với ánh mắt sâu thẳm đầy sát khí đó. Về đến phòng làm việc, ông ta đập mạnh xuống bàn, thì thầm :
\- Con nhỏ đó có gì hay chứ ? Leo lên giường chủ tịch để được làm phụ nhân ư ? Lục Đông Quân cậu bỏ rơi con gái tôi để chạy theo con điếm đó ư ?
Mặt Trần Trị Thanh thật đáng sợ, khuôn mặt đầy hận thù và tàn ác đấy khẽ nhếch mép cười :
\- Cô chưa xong với tôi đâu Thanh Di à !!!
Đã đến giờ tan ca nhưng Lục Đông Quân vẫn cặm cụi bên đống giấy tờ, Thanh Di thấy hắn vất vả nên gọi về nhà nhờ dì quản gia hầm một ít canh bổ và làm vài món hắn thích. Hôm nay cô và hắn phải tăng ca....
Đã gần 9 giờ tối, Thanh Di quyết định vô kêu hắn :
\- Đông Quân, đã trễ rồi chúng ta về thôi.
\- Em mệt rồi hả ? Thế chúng ta về thôi.
Lục Đông Quân vừa nói vừa đưa những sấp tài liệu dày vào túi :
\- Hôm nay là ngày đầu chúng ta làm việc sau kì nghỉ nên chúng ta sẽ kết thúc công việc sớm.
\- Anh mang nhiều tài liệu như vậy về làm gì ?
Thanh Di thấy xót xa trong lòng, hắn đã phải chịu những áp lực lớn thế nào để có thể đương nhiệm một tập đoàn vững mạnh như vậy. Cả hai nắm tay nhau đi về, bên trong chiếc xe Rolls Royce màu đen sang trọng đó là hình ảnh mệt mỏi của cặp vợ chồng mới đi du lịch về mà phải cắm đầu vô công việc.
Ngôi biệt thự rộng lớn và mảnh vườn nhỏ đầy hoa hồng đỏ tay cô trồng hiện trước mắt cô. Đúng cô và hắn đã về nhà.