Dưới ánh nến không vững và từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua, họ cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ, bàn bạc về chuyện tương lai. Sau bữa tối, cả hai cùng đi dạo trên bãi biển, những cơn sóng tạt vào chân hai người, lúc này trời đã tối sầm, Thanh Di rất thích sự yên tĩnh này :
\- Chồng à ! Hay là chúng ta chụp lại ảnh cưới đi.
\- Hử ? Tại sao phải chụp lại ? Em không hài lòng với ảnh lúc trước ư ?
\- Không có...mà là em muốn chụp thêm ảnh ở bãi biển này. Em muốn lưu lại kỉ niệm của chúng ta.
\- Được, mai anh sẽ kêu người chụp một bộ ảnh nữa.
\- Chỉ có ông xã là thương em thôi !\_Thanh Di đặt lên má hắn một nụ hôn.
\- Thế bà xã thưởng cho anh đi !\_ hắn nũng nịu nói.
\- Được. Anh muốn thưởng gì ?
\- Anh muốn...em.
Giọng nói khàn khàn của hắn phả vào tai Thanh Di khiến cô đỏ mặt :
\- Hôm nay em mệt lắm, hay là ghi sổ nợ đi.
Nói xong Thanh Di bước nhanh hơn, khiến Lục Đông Quân cười phì.
"Sao em có thể dễ thương như vậy chứ !!"\_ hắn nghĩ thầm.
Khi trời đã tối đen, cả hai về lại khách sạn, Lục Đông Quân đang tắm còn Thanh Di thì đang nhìn về hướng biển, nhìn những con người đang cùng gia đình chơi vui bên đống lửa trại, những chiếc lều được dựng lên đơn giản nhưng cũng khiến cô ấm lòng...cô cũng từng được ba mẹ nuôi đưa đi biển như họ.
Thấy vợ mình đang thẫn thờ ở ban công, hắn tiến lại choàng chiếc khăn lên vai cô rồi khẽ thì thầm :
\- Trời lạnh lắm, sao em không mặc thêm áo vào ?
\- Anh nhìn họ hạnh phúc không ?
\- Hả ? Em nói gì ?\_ Lục Đông Quân không hiểu cho lắm.
\- Những người bên dưới đó. Họ hạnh phúc quá...Ba mẹ nuôi cũng từng đưa em đi biển, cùng nhau vui chơi, lúc đó tốt biết bao...còn bây giờ em và họ đã không thể như xưa.
\- Anh chưa từng được vui chơi như vậy ! Từ nhỏ đã phải ở với vú nuôi. Ba mẹ quá bận rộn anh cũng không dám đòi hỏi...Anh đã trải qua tuổi thơ chỉ có Vương Khải Trạch và vú nuôi.