Mục lục
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

vietwriter.vn truyện: Trên trời rớt xuống ba báu vật: hai bảo bảo và một lão công


  • Thể loại: Ngôn Tình, Ngược



Chương 184:


Bữa sáng gia đình“Em không cần biết.”


Tân Tinh Vân thờ ơ nhún vai, kéo cậu nhóc vào phòng bếp:


“Bưng đồ ăn sáng lên đi.”


“…Vâng”Tần Tinh Thiên vừa bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, vừa nghi ngờ.


Rốt cuộc mẹ với anh trai đang cười cái gì nhỉ?Sao sắc mặt bố khó coi thế…Không bao lâu sau, hai bảo bối đã dọn toàn bộ đồ ăn sáng lên trên bàn.


Thật ra bữa sáng rất đơn giản.


Một đĩa rau và trái cây do Tần Tinh Vân làm.


Món trứng rán lộn xộn của Tần Tinh Thiên.


Còn có cả bánh mì đã được nướng bằng máy nướng bánh mì và sữa tươi được hâm nóng bằng lò vi sóng.


Không tính là phong phú nhưng món nào cũng do đích thân hai cậu nhóc làm ra.”


Con nghe bố nói là tối hôm qua mẹ bị ướt mưa, lại còn phải nằm viện.”


Ngồi trên bàn ăn, Tần Tinh Vân ra vẻ ông cụ non, nghiêm túc nói:


“Vì thế, con với em đã dậy từ rất sớm, muốn chuẩn bị một bữa sáng tình yêu cho mẹ, biểu đạt một chút quan tâm của bọn con với me.”


“Đúng thế!”Tần Tinh Thiên đã cởi bỏ áo giáp, híp mắt cười, đầy đĩa trứng rán tới gần tay Tô Ánh Nguyệt:


“Mẹ, con đã mạo hiểm cả cái chết để làm món trứng rán cho mẹ đấy!”Tô Ánh Nguyệt nhìn món trứng rán vàng vàng trắng trắng trong đĩa, nghe thấy cậu nhóc nói “Mạo hiểm cả cái chết”, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp.


Dù cô không biết mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên là người như thế nào, nhưng có thể sinh ra hai đứa bé hiểu chuyện, nghe lời như vậy, chắc chắn cô ấy là một người rất tốt bụng nhỉ?Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, chân thành nhìn hai bảo bối:


“Cám ơn hai con”


“Mẹ đã nhận được sự quan tâm của hai con rồi.”


“Thế thì sau này mẹ không được bỏ nhà ra đi nữa nhé!”Tần Tinh Thiên mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở.”


Cũng không được vì bản thân nghĩ không ra mà không nói gì với ba người bọn con, một mình đau lòng.”


Tần Tinh Vân yên lặng bổ sung:


“Càng không được không tin bọn con, dù người khác có nói thế nào thì con và em cũng đã nhận định mẹ là mẹ của chúng con”Tần Mộ Ngôn ngồi một bên, thản nhiên gắp đồ ăn cho Tô Ánh Nguyệt:


“Anh cũng thế”Tần Tinh Thiên nhìn Tần Tinh Vân, hai anh em trao đổi ánh mắt.”


Bố, bố cũng cái gì thế?”


“Đây là bữa cơm bọn con mời mẹ ăn, muốn thể hiện tình cảm thì cũng là bọn con thể hiện tình cảm với mẹ, bố không được làm ke nha!”


“Bố muốn tỏ tình với mẹ, sao bố không tự mình nấu cơm?”


“Còn nói bố cũng thế, ba chữ này chẳng có tý thành ý nào cả!”Tần Mộ Ngôn:


“.


.”


Ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn hai cậu nhóc ở đầu bên kia bàn ăn:


“Xem ra, hôm nay hai con rất rảnh rỗi”


“Hay là một đứa đi đánh cờ với ông nội, còn một đứa đi luyện quyền với bác hai?”Tần Tinh Vân:


“.


.”


Tần Tinh Thiên:


“.


.”


Vẻ mặt hai cậu nhóc trắng bệch, đồng loạt quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt:


“Mẹ, mẹ mau quản lý chồng của mẹ kìa!”Tô Ánh Nguyệt đang ăn cơm chợt khựng lại.”


Chuyện đó.”


Cô mím môi, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại di động của cô chợ vang lên.


Là tổng đạo diễn gọi điện thoại tới.


Cô tắt máy:


“Chuyện đó, mẹ phải đi làm rồi”Nói xong, cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, đeo balo lên rồi đi ra ngoài.


Trong phòng ăn chỉ còn lại ba bố con mắt to trừng mắt nhỏ.”


Tần Tinh Vân đi chơi cờ với ông nội, Tần Tinh Thiên đi luyện quyền với bác hai.”


“Bọn con không đi!”Tần Tinh Thiên ngẩng cổ lên:


“Chúng con không làm gì sai!”Tân Tinh Vân bình tĩnh mở miệng:


“Tần Mộ Ngôn tiên sinh, khuyên bố nên bình tĩnh lại”


“Nếu bố phạt bọn con về thể xác.”


Cậu bé ngẩng đầu, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Ngôn:


“Bọn con sẽ khiến bố cảm nhận được cái gọi là mỗi tối đều không thể ngủ chung giường với vợ”Khi Tô Ánh Nguyệt đến xưởng phim, các diễn viên khác đều đã đến đầy đủ rồi.


Đây là ngày cuối cùng của tổ làm phim “Tóc trắng như tuyết”.


Vì vậy, cảnh quay của cô hôm nay rất nhiều, buổi tối còn có một cảnh đóng máy.


Chuông báo thức tám giờ vang lên, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu đi quay phim.


Buổi quay phim diễn ra rất thuận lợi.


Ba giờ chiều, tất cả cảnh quay của Tô Ánh Nguyệt đều kết thúc tốt đẹp.”


Ánh Nguyệt, sắp tới cậu có thể yên tâm chuẩn bị cho bộ phim Tử Thành rồi!”Trong phòng trang điểm, Phúc Quý Ngân ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, vừa giúp cô tẩy trang vừa nói chuyện tràn đầy niềm tin:


“Mặc dù Tóc trắng như tuyết là bộ phim đầu tay của cậu nhưng cũng là dự án nhỏ, căn bản là không thể so được với Tử Thành!”


“Hơn nữa, nam chính của Tử Thành là Vương Khải đó!”.”


Ảnh đế Kỷ khi nào quay xong bộ phim dở kia vậy? Bộ phim này chắc chắn sẽ là ứng cử sáng giá cho các giải thưởng vào năm sau!”


“Ánh Nguyệt, cậu chuẩn bị cho tốt vào, đợi đến lúc quay xong cậu có thể nổi tiếng trong showbiz rồi!”Tô Ánh Nguyệt vừa tẩy trang vừa nghe Phúc Quý Ngân nói mấy lời phi thực tế:


“Cậu nghĩ nhiều quá rồi”


“Tớ chỉ muốn có thể hoàn thành công việc mà tớ làm thôi.”


Huống hồ lúc đầu cô muốn ganh đua là bởi vì Hướng Kim Tâm mà thôi.


Cô không có dã tâm nào, càng không nghĩ đến việc đoạt giải, không nghĩ sẽ nổi tiếng hơn.


Cho dù ở ngành nghề nào, cô đều tin rằng, cứ chầm chậm phát triển thì sẽ càng vững chắc hơn, càng không dễ bị hạ gục.”


Nhưng mà.”


Phúc Quý Ngân nhíu mày, nói ra hai chữ rồi dừng lại.


Cô nhìn ra phía ở phòng hóa trang, sững người lại, không nói gì.


Tô Ánh Nguyệt híp mắt lại, vô thức nhìn theo ánh mắt của cô ấy.


Ngoài cửa phòng trang điểm, Trình Hiểu Quân trong bộ âu phục cùng giày da, trên tay ôm một bó hoa hồng tươi, chậm rãi đi về phía cô.


Bên cạnh anh ta còn có nhiều nhà báo cầm theo máy ảnh!Phúc Quý Ngân chết lặng:


“Ánh Nguyệt, chuyện lớn rồi.”


Tô Ánh Nguyệt nheo mắt, quay ra phía sau.


Phòng trang điểm chỉ có một cửa ra vào.


Mà cánh cửa đó Trình Hiếu Quân đang đứng ở đó đi về phía cô.


Cô thở dài, đứng dậy.


Trình Hiếu Quân đã đến trước mặt cô.”


Ánh Nguyệt”Người đàn ông gương mặt thâm tình nhìn cô.


Trình Hiếu Quân quỳ gối trước mặt cô.


Anh ta dơ bó hoa ra, nghiêm túc nói:


“Ánh Nguyệt, xin em hãy tha thứ cho tôi.”


Tô Ánh Nguyệt nhíu mày:


“Tha thứ gì cho anh?”Cái tên Trình Hiếu Quân đang làm cái thá gì vậy?Trình Hiểu Quân mấp máy môi, cúi đầu không dám nhìn cô:


“Tha thứ cho những chuyện sai mà tôi đã làm”


“Tôi không nên vì những chuyện mà em phạm phải mà bỏ rơi em, ở bên cạnh Hướng Kim Tâm.”


Bây giờ tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến nhường nào, tôi đã bỏ lỡ người con gái yêu tôi nhất trên thế gian này”Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, chân thành nhìn vào gương mặt của Tô Ánh Nguyệt:


“Tôi biết em vẫn còn tình cảm với tôi.”


“Chúng ta đã bên nhau hơn năm năm, cũng do tối ngoại tình với Hướng Kim Tâm nên em mới chia tay với tôi”


“Bây giờ anh biết anh sai, tôi muốn quay đầu lại, muốn bắt đầu theo đuổi em”


“Tôi không mong em ở bên cạnh tôi ngay bây giờ, nhưng hy vọng em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em”Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta, một lúc sau mới mấp máy môi:


“Anh đang nằm mơ hả?”Phúc Quý Ngân ở bên cạnh tức giận, đá thẳng vào chân Trình Hiếu Quân:


“Anh đang định làm cái gì vậy?”


“Anh nói ngoại tình là ngoại tình, theo đuổi lại là theo đuổi lại, anh cũng đừng làm người khác cảm thấy chán ghét đi chứ?”


“Ánh Nguyệt đã có cuộc sống mới rồi, cậu ấy đã có hạnh phúc mới, anh hãy mau cút xa ra đi.”


Nói xong, Phúc Quý Ngân nắm tay Tô Ánh Nguyệt định rời đi.”


Đợi một chút.”


Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, xoay người, lạnh nhạt nhìn Trình Hiếu Quân:


“Tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ với anh rồi.”


Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK