- Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Chương 299: Cô vẫn chỉ là người ngoài
Ngày hôm nay, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội ở cùng một đoàn phim với Vương
Khải.
Anh ta là nam chính, còn cô ta là nữ thứ ba. Mặc dù không phải vai chính, nhưng cô
ta cũng cảm thấy hạnh phúc, mối quan hệ giữa cô ta và Vương Khải đã tiến thêm
một bước Nhưng Tô Ánh Nguyệt…
Dương Thanh Tuyết hơi nheo mắt lại.
Diệp Thiên Văn hy vọng Tô Ánh Nguyệt biến mất, cô ta cũng nên làm như vậy phải
không?
Trở về phòng, Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại, nằm ở trên giường ngủ Say.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã hơn tám giờ tối.
Ngáp một cái cô đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu mua để Vừa ra khỏi nhà, liền
bắt gặp Vương Khải đang vội vã lên tầng
Lúc này Vương Khải đang đeo kính râm, che mặt bịt kín phòng thú đầy đủ.
Nhìn thấy đôi mắt ngái ngủ của cô, anh ta cười khế một tiếng, sau đó tháo khẩu
trang xuống nói: “Xuống tầng mua đồ ăn sao?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu đáp: “Ừ”“ Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
“Dưới tầng có nhiều phóng viên lắm, đừng đi nữa”
Vương Khải hào phóng mở cửa phòng của mình ra hỏi: “Ở chỗ tôi có đồ ăn, ăn cùng
chứ?”
Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại, có chút do dự.
Bây giờ trời tối rồi, cô còn vào phòng anh ta ăn gì đó hình như không tốt lắm đâu?
Như nhìn thấu được nghi ngờ của cô, Vương Khải mỉm cười, nói “Em vào xem TV
đợi đi, tôi đi gọi đám người sẽ Lương Gia Hân sang ăn cùng.”
Nghe anh ta nói như vậy, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân bước vào
phòng.
Cô cũng không phải không tin vào nhân phẩm của Vương Khải, nhưng lời bàn tán
của người khác rất đáng sợ.
Nhưng nếu Lương Gia Hân và người khác cũng đến thì lại khác.
Đoàn làm phim cùng ăn cơm với nhau là chuyện rất bình thường.
*Cập nhật chương mới nhất tại лhayho.com
Cô không đóng cửa, đi thẳng vào phòng của Vương Khải, ngồi xuống ghế sô pha,
cầm điều khiến lên định tìm một chương trình truyền hình để xem.
“Chiều hôm nay, diễn viên Dương Thanh Tuyết cùng bạn thân của cô ấy Diệp
Thiên Văn cùng nhau đến nghĩa trang để tưởng niệm người bạn học đã qua đời.”
Trên TV đang phát tin tức của Dương Thanh Tuyết.
Trên bản tin, Dương Thanh Tuyết đang lặng lẽ kể lại câu chuyện của Trần Thu Yến
qua micro.
“Cô ấy là một người số khổ, sau khi sinh hai cậu con trai sinh đôi thì qua đời. Bây
giờ con trai cô ấy mỗi ngày đều gọi người phụ nữ khác là mẹ, không biết cô ấy nghe
được có cảm thấy buồn hay không…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, vừa định đổi kênh khác, nhưng lại nhìn thấy hình ảnh
một cánh tay ở phía đẳng xa trên bản tín đang phỏng vẫn, đang võ nhẹ lên vai của
Diệp Thiên Văn.
cánh tay kia…
ống tay áo cùng khuy măng sét quen thuộc, làm ánh mắt của Tô Anh Nguyệt đau
nhức.
“Những người đến đây hôm nay để tưởng niệm cô ấy đều là những người quan tâm
đến cô ấy nhất.”
Dương Thanh Tuyết còn đang rơi lệ nói qua micro, nói: “Dù cô ấy đã chết nhưng
trên đời này sẽ luôn có người ghi nhớ và đặt cô ấy ở vị trí quan trọng nhất”
Bàn tay đang cầm điều khiển của Tô Anh Nguyệt hơi khựng lại.
Đặt ở…vị trí quan trọng nhất sao?
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên đặt ở vị trí trái tim mình.
Cô có thế khẳng định vị trí quan trọng nhất trong tim mình đã bị Tân Mộ Ngôn
chiếm giữ hoàn toàn Nhưng… trái tim của Tân Mộ Ngôn thì sao?
***
Theo dõi truyện ập nhật nhanh nhất trên vietwriter.vn
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!