- Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Chương 296: Vị trí quan trọng.
Một giây trước khi Trình Đạo Vương đứng dậy rời đi, Tô Ánh Nguyệt mở miệng gọi
ông ta lại: “Tôi không đồng ý”
“Tôi không đồng ý tăng cảnh hôn lên và càng không đồng ý dùng mối quan hệ giữa
tôi và Tân Mộ Ngôn để lăng xê”
“Tử Thành”là một bộ phim hay, không cần phải dùng cách thức này để tuyên
truyền, đánh bóng tên tuổi”
“Chồng tôi Tân Mộ Ngôn là một doanh nhân chứ không phải minh tinh, anh ấy
không cần phải cùng tôi diễn kịch, vì vậy tôi từ chối cách làm này”
“Không chỉ không đồng ý tăng cảnh hôn mà tôi còn đề nghị nên giảm bớt số lượng
cảnh hôn” Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại: “Vừa là để giảm bớt số lần chồng tôi ra mặt”
“Vừa là để cho anh ấy cảm thấy yên tâm”
Nếu Tân Mộ Ngôn đã công khai bày tỏ không muốn thấy cô hôn môi với người đàn
ông khác, vậy thì cô sẽ không làm.
Anh vì cô mà ngay cả họp báo cũng tổ chức rồi, cô cũng nên cũng vì anh mà nói
chuyện với đạo diễn, đề nghị giảm bớt số lượng cảnh hôn.
Anh không phải là bàn đạp của cô.
Nụ cười của Trình Đạo Vương nháy mắt biến mất.
Ông ta nhíu mày nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô bị ngốc à?”
“Đây là một cơ hội tuyệt vời.. “
“Nếu cô ấy không muốn thêm cảnh hôn, vậy thì hãy xóa hết đi”
Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Trình Đạo Vương ngẩn người, vội quay đầu lại nhìn ở cửa phòng họp, Vương Khải
khoanh tay đúng tựa người vào cửa, nhàn nhạt nói: “Tôi tôn trọng quyết định của
Ánh Nguyệt.”
Trình Đạo Vương sững sờ, nhìn Tô Ánh Nguyệt rồi lại quay sang nhìn Vương Khải,
cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, được rồi, nghe theo mấy cô cậu vậy?”
Nếu chỉ mình Tô Ánh Nguyệt kiên trì, ông ta còn có thể khuyên bảo cô một chút.
Nhưng nếu cả Vương Khải cũng khăng khăng như vậy thì.. ông ta căn bản không có
đủ tự tin để thuyết phục hai diễn viên chính. Lỡ như hai bọn họ cùng bãi công thì
bộ phim này ông ta phải quay kiểu gì chứ?
Nhưng cho dù là đồng ý rồi, Trình Đạo Vương vẫn đầy bụng không tình nguyện.
“Cơ hội miễn phí tốt như thế mà lại không cần, Tô Ánh Nguyệt, tôi chống mắt lên
nhìn xem cô có thể trở nên nối tiếng được hay không!”
Sau khi lạnh lùng bỏ lại những câu này, Trình Đạo Vương xoay người rời đi.
“Cảm ơn”
Đợi Trình Đạo Vương rời khỏi, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, nói lời cảm ơn với
Vương Khải.
“Không cần phải cảm ơn”
Vương Khải bước đến, tao nhã nhã lại mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh
Nguyệt: “Tôi làm vậy cũng không phải vì em, mà là vì chính bản thân tôi thôi”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nhìn anh ta.
Vương Khải ngước mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn vào Tô Ánh
Nguyệt: “Tôi đã đồng ý với Tinh Quang rằng sớm muộn gì cũng phải để em trở
thành mẹ của con bé” *Cập nhật chương mới nhất tại лhayho.com
“Tôi không muốn thấy mấy người tình chàng ý thiếp trước mặt tôi”
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
“Ảnh đế Vương đùa đấy à”
***
Theo dõi truyện ập nhật nhanh nhất trên vietwriter.vn
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!