Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Chương 62: Thật đáng tiếc (2)
Kịch bản của Tần Nam Phong đưa cho cô thật ra không dài, cô đã hoàn thành bản
phân tích nhân vật trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ.
Cô đang ngồi ở ghế sofa, hí hoáy vẽ một sơ đồ phân tích nhân vật bằng giấy bút
trên bàn.
Thỉnh thoảng, cô lại ngẩng đầu, hướng mắt nhìn về phía Tần Mộ Ngôn.
Anh đang ngồi làm việc.
Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt chăm chú quan sát Tần Mộ Ngôn làm việc ở cự
ly gần đến như vậy.
Khác vởi vẻ lười biếng thường ngày, khi làm việc, nhìn anh rất nghiêm túc, toát ra
nét quyến rũ và đẹp trai lạ thường.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy hàng mi dài cong vút, sống mũi cao, đôi môi mỏng,
khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính.
Cô ngây người ra mà không hề hay biết.
“Thím nhỏ?”
Giọng nói của Tần Nam Phong văng vẳng bên tai khiến cô chợt tỉnh lại.
“Nhân vật mà cháu đóng có liên quan gì đến tên sát nhân này không?”
Tần Nam Phong chỉ tay vào sơ đồ trên mặt bàn, lòng tràn đầy nghi vấn cất tiếng
hỏi.
“Có! Đây là mối quan hệ mờ ám! Tôi cũng đã đọc những hai lần mới có thể suy ra
được!”
“Haiz…”
Tần Nam Phong thở dài, “Cháu ghét cô nữ diễn viên đóng vai tên sát nhân đó!
Cháu không muốn dính dáng đến cô ta!”
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, tiếp tục phân tích tuyến tâm lý nhân vật, cô nhẹ nhàng
nói, “Nếu muốn trở thành diễn viên, cậu nên hoà mình vào vai diễn thật tốt để
không cảm thấy chán ghét cô ấy!”
Tần Nam Phong bĩu môi, không nói gì thêm.
Thêm một tiếng nữa trôi qua, Tô Ánh Nguyệt đã hoàn thành bản phân tích hoàn
chỉnh các tuyến nhân vật và diễn biến tâm lý của họ trong kịch bản và viết một vài
trang ghi chú về nhân vật.
Cô duỗi lưng, tay đưa tập kịch bản cho Tần Nam Phong, “Tôi có nghe qua về bộ
phim này. Vốn dĩ Trình Hiếu Quân sẽ thủ vai nam chính nhưng sao bây giờ cậu lại
trở thành nam chính vậy?”
Tần Nam Phong cầm lấy tập kịch bản, thầm nở nụ cười, “Vì nữ diễn viên chính của
bộ phim này rất đẹp!”
“Cháu muốn theo đuổi cô ấy nên cháu đã loại bỏ Trình Hiếu Quân!”
Tô Ánh Nguyệt “…”
Chuyện này có thể xảy ra sao?
“Các nhân vật chính đều đã được lựa chọn, chẳng lẽ lại có thể loại bỏ một cách dễ
dàng như vậy à?”
“Chỉ cần một câu nói.”
Người đàn ông đang cặm cụi làm việc, nhàn nhạt lên tiếng, thả cây bút đang cầm
trong tay xuống.
Anh ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt sâu thăm thẳm tựa không đáy kia liếc nhìn Tô Ánh
Nguyệt, “Sau này, nếu em có hứng thú với kịch bản nào thì có thể nói với tôi một
tiếng như vậy.”
Tô Ánh Nguyệt “…”
Cô nhún vai, “Tôi chỉ là một diễn viên đóng thế, không cần đặc quyền này!”
Cô đứng dậy vươn vai, “Chẳng còn sớm nữa, nếu không còn chuyện gì thì tôi về
trước, ngủ một giấc đây.”
Dứt lời, cô quay lưng sải bước đi.
Tần Nam Phong đứng ở đó, nhìn theo hướng cô rời đi, hơi nhíu mày, “Chú nhỏ!
Chú thật sự không cho người đi tìm hiểu về quá khứ của thím nhỏ sao?”
“Cháu chỉ thấy rằng thím ấy thật sự yêu thích diễn xuất và là người khá dày dặn
kinh nghiệm.
“Suy cho cùng, quá khứ đen tối kia là gì mà khiến cho thím nhỏ không muốn trở
thành một diễn viên đường đường chính chính chứ?”
Tần Mộ Ngôn cúi đầu, tiếp tục cầm bút hí hoáy trên tập tài liệu, “Có thể đó là một
nút thắt trong lòng cô ấy.”
Anh không muốn đào bới quá khứ của cô.
Không cần biết quá khứ đen tối kia của cô là tốt hay xấu, anh không để tâm những
gì cô đã trải qua.
Chỉ cần cô làm vợ anh là anh có thể yên tâm rồi nhưng thật ra điều này cũng chẳng
mấy quan trọng.
Tần Nam Phong cong môi, “Thật đáng tiếc khi thím nhỏ lại thành ra như thế
này!”
“Thật đáng tiếc, nếu thím ấy vẫn tiếp tục theo đuổi con đường này, một ngày nào
đó, sự nghiệp của thím nhỏ cũng sẽ toả sáng rực rỡ!”
“Nhưng thím ấy lại không muốn trở thành một diễn viên chính thức.”
Tần Mộ Ngôn cúi đầu, nhìn tài liệu, nhàn nhạt nói “Nếu thật sự không muốn,
chẳng phải đến một phân cảnh nhỏ cô ấy cũng sẽ không diễn sao?”
***
Đọc truyện Trên trời rớt xuống ba báu vật: hai bảo bảo và một lão công cập nhật nhanh nhất trên
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bản dịch bởi Emi. Donate khích lệ dịch giả:
Vui lòng reup nhớ ghi tên người dịch và link donate.