Lữ Vỹ Kỳ đi theo sau nàng, trăng đêm nay sáng đến nỗi có thể thấy bóng lưng của người phía trước đang trống vắng, hắn bước tới gần hơn một chút che chắn ánh trăng đang chiếm tiện nghi của nàng.
Không về Cảnh Nghi cung cũng chẳng tới Di Hoà điện, Hoạ Y đi một mạch tới Mỹ Liên trì. Lữ Vỹ Kỳ không biết đến nơi này hắn chỉ đi theo nàng tới nơi nàng muốn đến.
Gần tới nơi hắn mới biết đây là nơi dành cho Hoàng thượng tắm nên xung quanh không hề có ai. Hoạ Y đã vào trong nhưng hắn vẫn còn đứng bên ngoài, do dự một hồi hắn vẫn nhấc chân đi vào.
Hoạ Y đứng trên thành hồ nhìn xuống mặt nước, trông không giống như nàng đang muốn tắm, Lữ Vỹ Kỳ bước tới sau lưng nàng đợi nàng sai bảo.
Lữ Vỹ Kỳ vẫn để ý đến từng nhất cử nhất động của nàng nhưng lúc nàng xoay mặt lại nhìn hắn lại khiến hắn có phần thấp thỏm, bản thân không tự chủ mà nuốt một ngụm khí.
Hoạ Y tâm tình không được tốt, men rượu làm càng nàng cồn cào khó chịu, giây phút nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mắt phượng khẽ nhíu lại một đường.
Nàng kéo cổ áo hắn lại gần mình, không để hắn kịp phòng bị động tác nhanh nhẹn xoay người đẩy hắn xuống nước. Mà Lữ Vỹ Kỳ cũng nhanh tay ôm chặt eo nàng khiến cả hai cùng hoà với dòng nước ấm dưới hồ.
Cả hai bị nước vùi ướt đầu, hồ nước không sâu, mặt nước chỉ cao ngang ngực hắn, Lữ Vỹ Kỳ kéo eo Hoạ Y đặt chân nàng đứng trên mỏm đá dưới lòng hồ, tay vẫn không rời khỏi eo nàng.
Chỉ Hoạ Y là có rượu trong người nhưng Lữ Vỹ Kỳ cũng bị say theo, hắn thấy trời đất quay cuồng, mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt nữ nhân chỉ cách mình có một gang tay.
Toàn thân ngập trong nước, tóc Hoạ Y ướt sũng dính loạn trên trán, Lữ Vỹ Kỳ kéo nhẹ mấy sợi tóc mất trật tự rồi say đắm nhìn nét mị hoặc khiến hắn phải nín thở để hưởng thụ.
Lữ Vỹ Kỳ cũng chỉ là một nam nhân bằng da bằng thịt, trước mặt lại là mỹ nữ xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt, hắn bạo gan quên mất thân phận tiến gần tới môi ngọc của nàng.
Khi khoảng cách chỉ còn một lóng tay, Hoạ Y liền tránh qua một bên, bàn tay mềm mại của nàng xiết chặt cằm hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Vui vẻ với nữ nhân khác lại còn dám tơ tưởng tới trẫm, ngươi thật quá to gan.
Hoạ Y nhìn hắn bằng ánh mắt căm giận, nàng là không vui khi mỗi ngày Y Nguyệt chạy tới cười cười nói nói với hắn, càng khó chịu khi hắn và tứ muội ở cùng một chỗ cả ngày. Nàng muốn bức chết hắn để hả dạ.
Lữ Vỹ Kỳ biết bản thân đang làm càn nhưng trái tim thôi thúc không yên, hắn siết chặt tay kéo eo nàng về phía mình rồi ôn nhu nói.
- Đôi mắt này, trái tim này của nô tài chỉ chứa có mỗi mình bệ hạ những người khác chỉ như cây cỏ bên đường thôi.
Hoạ Y trừng mắt nhìn hắn nói lời hoa bướm nhưng không thể phủ nhận ván cờ này nàng thua rồi.
Hơi thở Lữ Vỹ Kỳ trở nên gấp gáp, hắn nhẹ sờ vào môi của nàng rồi tham lam hút lấy mật ngọt, Hoạ Y không phản kháng. Cả hai triền miên không rời, giờ phút này giữa nàng và hắn không có khoảng cách giữa địa vị, cảnh xuân đêm nay có trăng tròn làm chứng.
Ước chừng thời gian qua cũng lâu rồi Lữ Vỹ Kỳ vẫn cực kỳ hưng phấn, còn Hoạ Y đã sắp hụt hơi. Nàng cầm quân đánh trận cũng không mất dưỡng khí như lúc này. Hoạ Y đẩy Lữ Vỹ Kỳ qua một bên rồi bơi về phía thành hồ nhấc người lên chuẩn bị rời đi.
Lữ Vỹ Kỳ còn miên man bởi vị ngọt nơi môi nàng, bất chợt bị đẩy ra hắn có phần hụt hẫng nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Hoạ Y sắp rời khỏi cửa Mỹ Liên trì thì bị kéo tay lại, nàng khó chịu quay lại nhìn người đang cản trở mình.
Quần áo ướt sũng bám sát vào người làm cơ thể săn chắc cao lớn của Lữ Vỹ Kỳ hiện lên mồn một nhưng hắn bây giờ cũng chẳng phải như những ngày đầu chỉ cần nàng nhìn là đỏ mặt.
Tay hắn siết nhẹ sự mềm mại nơi tay nàng, khuôn mặt tội nghiệp lên tiếng.
- Bệ hạ người đừng giận nô tài nữa có được không?
Ai nói nàng còn giận, Hoạ Y cố kìm sự hưng phấn của bản thân lại, nàng tỏ ra lạnh nhạt trả lời.
- Để xem ngươi biết hối lỗi đến đâu.
Nói rồi nàng vung tay khỏi hắn, bước nhanh về Cảnh Nghi cung.
Lữ Vỹ Kỳ sợ nàng còn giận nên gấp rút đuổi theo nhưng hắn cũng nhận ra nàng đã không còn khó chịu nữa. Hắn chạm môi mình cười như một tên ngốc.
Uyển Đồng và Sở Tiêu đứng ở tẩm cung sốt ruột đợi, thấy Hoàng thượng trở về y phục ướt sũng liền lo lắng chạy ra, mà Lữ Vỹ Kỳ phía sau cũng trong tình trạng tương tự.
Uyển Đồng thắc mắc hỏi.
- Hoàng thượng người bị sao vậy?
Hoạ Y bình thản vừa đi vừa trả lời.
- Hắn bị rơi xuống nước ta nhảy xuống cứu.
Uyển Đồng trợn mắt nhìn Lữ Vỹ Kỳ thầm mắng hắn vô dụng, người thì to xác nhưng chẳng được tích sự gì. Cô liếc hắn một cái rồi chạy theo hầu chủ tử.
Lữ Vỹ Kỳ còn định bước theo thì Sở Tiêu lạnh lùng lấy gươm cản lại.
- Hôm nay ngươi không cần đến đây nữa.
Chỉ có Uyển Đồng suy nghĩ đơn giản không thấy vô lý chứ Sở Tiêu thì lại nhìn rất rõ, ở xung quanh đây làm gì có nơi nào có nước, mà những nơi có nước trong cung đều cao chẳng tới đầu, so với một tên cao to thước tám như hắn lại chẳng thấm vào đâu làm sao phải để Hoàng thượng cứu được. Thật phi lí.
Lữ Vỹ Kỹ ảo não bước đi, lúc sắp rời khỏi còn luyến tiếc nhìn tẩm cung của nàng lần nữa mới quay gót.
Hoạ Y đã thay xong y phục, nàng nằm trên giường không tài nào nhắm mắt được, trên môi vẫn còn tê dại cảm giác lúc ấy. Nhớ dáng vẻ bất chấp si mê của Lữ Vỹ Kỳ khiến nàng không khỏi cười một cái.
Càng ngày nàng càng chẳng hiểu nổi mình. Rõ ràng lý trí bảo không thể tiến tới được nhưng trái tim lại phạm tội khi quân. Hoạ Y thở dài chán chường, tự trách bản thân đã quá lỗ mãng.
*******************
Sau Tết trung thu một ngày Y Cơ mới hết hạn cấm túc, lẽ ra nàng phải được thả ra sớm vài ngày để dự yến tiệc cùng triều thần. Nhưng Hoạ Y lại thích quên cho thú vị nên khi lồng đèn đỏ đã sắp dọn dẹp xong rồi, thị vệ canh gác ở Tân Vĩnh cung mới rời đi.
Ba tháng này Y Cơ ăn không ngon, ngủ không yên, không phải chỉ vì căm ghét Hoạ Y mà là vì phu quân yêu quý của nàng ta là Trương Tử Văn không hề ghé thăm lấy một lần. Y Cơ một mình suy diễn đủ thứ chuyện, cuối cùng vẫn là không thèm ra khỏi cung dù đã hết lệnh cấm túc, nàng chờ xem bao lâu thì đại thiếu úy cuồng công việc đó mới tìm tới mình.
Trương Tử Văn là một kẻ mưu mẹo rất biết cách luồn lách nghịch cảnh. Hắn vừa nắm được thông tin ở Tân Vĩnh cung thì vội vã trở về. Còn không quên cầm theo ít quà cáp để lấy lòng nàng công chúa xinh đẹp.
Y Cơ trong lòng buồn bực, cả ngày ngồi trước vườn hoa đợi người, đến khi sắp phát hoả thì người cũng xuất hiện.
Trương Tử Văn bước chân thoăn thoắt từ ngoài đi vào, khuôn mặt đã đệm thêm một lớp đau lòng.
- Phu nhân, phu nhân cuối cùng ta cũng gặp được nàng rồi.
Y Cơ thấy người thì rất vui nhưng bản thân còn rất giận, nàng lờ đi không quan tâm.
Trương Tử Văn đuổi hết người hầu ra ngoài rồi nhào tới ôm chặt lấy người đẹp.
- Nàng giận ta sao? Phu nhân, nàng có biết thời gian qua ta đã khổ sở thế nào không? Biết tin nàng bị oan ức ta vội vã chạy tới tìm hoàng thượng nhưng ngài ấy không chịu gặp ta, ta về đây lại bị quân thị vệ đuổi đi. Nàng nói xem có phải là quá thảm không? Ta phát điên vì nhớ nàng.
Mật ngọt làm Y Cơ say đắm, nàng vòng tay qua cổ Trương Tử Văn nũng nịu, phút chốc chỉ còn lại hận ý dành cho Hoạ Y.
Mặn nồng đã xong, Trương Tử Văn dìu Y Cơ ngồi trên đùi mình, lấy từ trong hộp gỗ mới đem về một chiếc vòng cẩm thạch được quấn vàng đeo vào tay nàng.
Y Cơ không thiếu trang sức đắt tiền nhưng chiếc vòng này đúng là tinh xảo, nàng chớp mắt hào hứng hỏi.
- Chàng mua chiếc vòng này ở đâu vậy?
Trương Tử Văn hôn môi người đẹp một cái rồi mới trả lời.
- Phu nhân, gần đây ta mới tìm được một mối làm ăn, kiếm được kha khá bạc.
Y Cơ nhăn trán tò mò, nàng là đại công chúa phẩm vật hàng năm nhận được không ít, chàng lại là đại thiếu úy lương bổng cũng khá hậu hĩnh, còn tìm mối làm ăn làm gì cho lụy thân.
Trương Tử Văn cười cười vào vấn đề chính.
- Phu nhân, ta và nàng không thiếu thốn vật chất nhưng qua chuyện vừa rồi ta chợt nhận ra không phải cứ dốc hết lòng phụng sự là đủ, ta muốn ai cũng phải coi trọng nàng. Mối làm ăn này sinh lợi rất lớn, chỉ cần chúng ta hợp sức tiền vàng sẽ đổ về như nước, đến lúc ấy quan thần trong triều coi trọng nàng, Hoàng thượng cũng không xem thường chúng ra.
Y Cơ nghĩ ngợi một hồi thấy lời phu quân nói rất có lý, Hoạ Y coi thường nàng mới không nể mặt mà cấm túc nàng, nói là ba tháng nhưng thật ra còn hơn thế. Chỉ cần nàng thành công thì quần thần coi trọng nàng, lúc ấy tự khắc sẽ thấy Hoàng thượng đương nhiệm rất vô dụng.
Y Cơ nhíu mày tò mò hỏi.
- Chúng ta phải làm gì?
Biết đã sắp lùa được thỏ vào chuồng Trương Tử Văn trở nên nghiêm túc bàn bạc.
- Ở vùng núi phía Bắc có rất nhiều dược liệu, chúng ta bán lại cho dân buôn để kiếm lời, như vậy chẳng những giúp được người nông dân mà còn sinh lãi cao, chẳng mấy chốc ta và nàng sẽ sống cuộc sống như trong mơ. Nhưng mà chuyện này cần thêm một người nữa mới thành công được.