Những tóp binh mà Trương Tử Văn cho trà trộn vào các Châu vì vậy mà đứt đoạn, mắc kẹt ở những nơi khác nhau. Triều đình đang siết chặt chuyện đi lại, kiểm tra gắt gao những người không có chứng từ tùy thân, nên bọn chúng cũng khó lòng vượt qua các cửa ngõ để tập trung lại với nhau.
Trước tình hình này Trương Tử Văn cần tiếp viện, mà sự tiếp viện này không phải từ binh đoàn Quang Dao mà từ người song quyền cai trị Hoàng Hoa quốc. Hắn phi ngựa về hoàng cung trong đêm, ghé về Tân Vĩnh cung lôi Y Cơ tới Trường Xuân cung cùng mình. . Truyện Dị Năng
Y Cơ chống cự không chịu đi, nàng không muốn ngu si nghe theo lời dụ dỗ của hắn nữa.
Trương Tử Văn ép nàng vào tường, dùng tay siết chặt cổ nàng, trợn mắt đe doạ.
- Đừng để ta phải xuống tay với dung nhan xinh đẹp này, nếu không làm theo ý ta thì đừng mong nhìn thấy mặt trời nữa.
Y Cơ chưa bao nhìn thấy mặt hung tợn này của Trương Tử Văn, nàng hận hắn nhưng trong trái tim vẫn còn lưu luyến những phút mặn nồng bên hắn. Nhưng nhìn bây giờ xem hắn đối xử với nàng như thế nào. Y Cơ bị siết đến không thở nổi, giây phút này nàng ta đã nghĩ mạng sống này cần phải giữ, còn việc dẹp hậu hoạ là trách nhiệm của người đứng đầu.
Y Cơ xuôi tay chịu sự điều khiển của Trương Tử Văn, nàng ta lấp liếm sự ích kỷ hèn nhát của mình bằng lí do tự vệ chính đáng.
Để đảm bảo Y Cơ không để lộ sơ hở, Trương Tử Văn bắt nàng phải đóng vở kịch phu thê tình thâm trước mặt Hoàng Khang Dụ.
Lại nói Hoàng Khang Dụ sau khi nhận được thư của Hoạ Y thì nằm liệt giường mất mấy ngày, khuôn mặt cũng gầy đi không ít. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại suy sụp đến như vậy, đến các mỹ nữ hầu bên cạnh, ông còn chẳng thèm động tới.
- Bẩm Thái thượng hoàng, đại công chúa và phò mã xin diện kiến, nói là có chuyện gấp.
Hoàng Khang Dụ vẫn còn rất giận Y Cơ nhưng Trương Tử Văn thì nhất định phải gặp, ông muốn nghe thử hắn biện bạch cho sai trái của mình như thế nào.
Trương Tử Văn và Y Cơ sánh đôi bước vào hành lễ, xong quỳ tại chỗ không đứng lên. Trương Tử Văn nhanh nhảu nói trước khi bị bắt tội.
- Bẩm Thái thượng hoàng, nhi thần biết Người đã trở về nhưng không dám đến diện kiến vì sợ Người sẽ trách phạt. Thật sự nhi thần đã đưa khế ước đất của Người cho Hàn Canh để giúp canh tác một tay, không ngờ hắn ham lợi trồng thứ thuốc độc hại gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Người. Nhi thần xin nhận mọi trách nhiệm về mình.
Hoàng Khang Dụ nhìn hai hậu bối mà mình từng tin tưởng đến chướng mắt. Mấy ngày nay Lư công công đi thu thập thông tin triều chính khiến ông vỡ lẽ ra rất nhiều điều, ông cũng biết được chuyện Hoạ Y tháo long mão nhận khuyết điểm trước quần thần. Chuyện lúc mới nghe ông đã mắng nàng quá ngu xuẩn, giờ nghĩ lại kẻ ngu xuẩn lại chính là ông. Chỉ một cái cúi đầu Hoạ Y thu lại được sự tin tưởng tuyệt đối của thiên triều, còn ông lại bị mất hết sự tín nhiệm, chỉ còn lại hai kẻ xảo trá quỳ ở đây.
Hoàng Khang Dụ không vạch mặt vội, ông từ tốn lên tiếng hỏi.
- Tới gặp ta có việc gì?
Cả Trương Tử Văn và Y Cơ đều bất ngờ vì Hoàng Khang Dụ không nổi giận, đổi lại là ông lúc trước chắc chắn sẽ để lại trên lưng hắn vài vết sẹo. Trương Tử Văn không còn kịp nghi ngờ, bởi ngày xuất quân đang cận kề. Hắn lấy một hơi mạnh dạn lên tiếng.
- Bẩm Thái thượng hoàng, nhi thần cảm thấy hổ thẹn với sự tin tưởng mà Người dành cho, nên muốn lấy công chuộc tội nhưng hiện giờ ngoài kia đang kiểm tra gắt gao người qua lại, đến nhi thần là quan chức của triều đình vẫn bị tra xét kỹ lưỡng. Hôm nay đến muốn xin Người ban cho nhi thần lệnh bài thông quan mới, phu thê của nhi thần sẽ cải cách lại những thửa ruộng bị ảnh hưởng cho nhân dân để lấy lại tiếng thơm cho Người.
Y Cơ ngồi bên cạnh nghe Trương Tử Văn trôi chảy trình bày khiến nàng muốn buồn nôn nhưng bây giờ nàng đang yếu thế nên đành hùa theo hắn.
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần xin cởi bỏ tước vị đại công chúa này xuống, cùng nhân dân cải cách lại những mất mát ngoài kia.
Hoàng Khang Dụ nghe hai kẻ xướng hoạ đồng đều đến ngứa cả tai. Nói đến cuối cùng vẫn là xin thêm quyền lực, ông còn không hiểu rõ Y Cơ, thứ gì nàng muốn có mà không được, làm sao chịu cởi giày hoa xuống ruộng lội bùn. Tự tin mình sáng suốt cả một đời, mà bị dắt mũi bấy lâu lại chẳng hay. Hoàng Khang Dụ không thiết nói, thiết nghe nữa, ông nói một câu rồi phủi tay ngừng tiếp khách.
- Sau này chuyện liên quan đến quyền lực, thì đến tìm Hoàng thượng mà nói đừng tới tìm ta.
Hoàng Khang Dụ đi vào trong, trong sự ngỡ ngàng của hai kẻ vọng tưởng. Y Cơ đứng bật dậy không tin vào những gì mình nghe thấy, chẳng lẽ phụ hoàng quyết định trao hết quyền lực cho Hoạ Y, thế còn nàng?
Trương Tử Văn không xin xỏ được gì, biết Y Cơ đã trở thành một miếng vải thừa liền phủi tay bước đi không thương tiếc, tình hình này có lẽ phải thay đổi chiến thuật rồi.
***********
- Khởi bẩm Hoàng thượng, quân ta đã bắt đầu lên đường ra biên ải đóng quân nhưng ta chỉ có hai vạn quân dự bị tham gia thực chiến, còn đội quân tinh nhuệ thật sự vẫn chưa hề hay biết gì về cuộc chiến này. So với hai mươi vạn quân của Quang Dao quốc, chúng ta là đang lấy trứng chọi đá.
Bạch Đông Quân thật tình bẩm báo, y làm theo lời của Hoạ Y nhưng vẫn không hiểu tại sao nàng lại quyết định mạo hiểm như vậy, lấy một chọi mười, sợ rằng sẽ không chống cự được mấy ngày chứ đừng nói là đánh lâu dài.
Hoạ Y nhàn nhạt mỉm cười, nàng là người ra đưa ra chiến thuật, làm sao nàng không từng nghĩ tới chuyện này.
- Hiện tại chúng ta đi đường vòng là để tránh bị Trương Tử Văn phát hiện đề phòng, ngoài ra còn tránh để Trương Thái úy nữa.
Thấy Bạch Đông Quân hai mày nhíu chặt không hiểu, Hoạ Y nói tiếp.
- Lớp mặt nạ của Trương Tử Văn vẫn chưa được tháo xuống, bứt dây động rừng sẽ làm Trương Thái úy nghĩ chúng ta đang có âm mưu khác. Ngài ấy dẫn đầu ba quân, tuy không đến mức tạo phản nhưng làm không khéo ta còn phải chống cả quân địch lẫn quân ta.
Trương Thái úy đã từng đề nghị cho Trương Tử Văn lên thay vị trí của mình, tức ông ấy rất tin tưởng hắn. Bây giờ đánh rắn động cỏ, chẳng những bất lợi cho quân ta mà còn có lợi cho hắn. Đoàn quân tinh nhuệ ấy, nàng để dành cho trận địa cuối cùng.
Bạch Đông Quân nghe hiểu lập tức, liền lui ra ngoài chuẩn bị mọi công tác còn lại trước khi xuất trận.
Tiếp theo sau Bạch Đông Quân là Sở Tiêu, y vẫn cho người thu mua thêm lương thực dự trữ, ngân khố của nội vụ phủ đã tiêu hao không ít.
- Bẩm Hoàng thượng, hôm nay chúng ta thu mua được thêm mười ngàn tấn gạo, tổng lượng gạo dự trữ đã hơn con số một trăm ngàn tấn, những loại nhu yếu phẩm khác cũng thu mua được không ít.
- Tốt, chúng ta chỉ đem theo lương thực dùng đủ một tuần, còn lại phân chia hết cho các Châu, sắp tới sẽ đóng cửa hết biên giới, người dân sẽ được cấp phát lương thực miễn phí. Hai ngày sau xuất trận.
Sở Tiêu e ngại nhìn Hoạ Y, đánh giặc đâu chỉ một vài tuần là xong, đem ít lương thực như vậy thì làm sao hậu cần chi viện kịp. Hoạ Y lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của y.
- Chúng ta dùng lương thực của bằng hữu.
Nói rồi Hoạ Y cười bí hiểm, làm Sở Tiêu càng khó nghĩ thêm nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân mệnh.
Mọi người đi hết rồi, Lữ Vỹ Kỳ nặng lòng mới lên tiếng.
- Hoạ Y.
- Dám gọi thẳng tên của Hoàng thượng phạt ngươi hai mươi trượng.
Hoạ Y vừa phê duyệt tấu chương vừa trêu Lữ Vỹ Kỳ một tiếng. Nhưng hắn đang có tâm trạng, hắn nghe Bạch Đông Quân nói lính thực chiến của nàng chỉ có hai vạn quân, mồ hôi hắn đã đổ ướt lưng rồi. Hắn không rành về chính sự nhưng cũng từng theo phụ hoàng học cách bày binh thao lược, hắn còn nhớ Người đã dạy rằng, muốn nắm chắc phần thắng phải áp đảo về số lượng, nàng làm thế này không phải là tìm đường quyên sinh sao?
- Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Lần này nàng trực tiếp cầm binh không thể đùa được, ngộ nhỡ chúng ập tới bất ngờ hai vạn quân đó làm sao chống đỡ được.
Lần đầu tiên nàng nghe Lữ Vỹ Kỳ nói chuyện chính sự với nàng, Hoạ Y kéo tay hắn ngồi xuống chung với mình, tinh nghịch vuốt chiếc mũi cao thẳng tấp của hắn trêu ghẹo.
- Chàng sợ sao?
Lữ Vỹ Kỳ chộp lấy tay nàng, mặt đầy căng thẳng nói.
- Ta nào sợ cái mạng quèn này nằm lại nơi đất lạnh, ta chỉ lo cho nàng mà thôi. Hoạ Y, nàng mà có mệnh hệ nào nơi suối vàng ta làm sao yên.
Hoạ Y cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của Lữ Vỹ Kỳ, nàng choàng tay ôm hắn. Tại sao vậy, sao mấy ngày nay chàng đều nói đến chuyện chết chóc, phải chăng đó là báo hiệu của một điềm gở. Nàng vuốt vào lưng hắn trấn an.
- Thiếp sẽ không sao đâu, đợi ngày thắng trận trở về sẽ phong cho chàng làm cận vệ suốt đời của thiếp, có chịu không?
Lữ Vỹ Kỳ còn không hay là mình đang khóc, hắn hối hận rồi. Hối hận vì đã để nàng lạc vào ái tình cùng hắn, một mai chỉ còn nàng trở về thì lời hứa hôm nay đành phải chôn vùi theo gió bụi.