• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên lao một màu u ám, Bạch thừa tướng uy dũng bước vào, bước chân của ngài đi tới đâu đèn được thắp sáng lên đến đó. Cai ngục mở xích khoá cửa phòng giam phía trước. Bạch thừa tướng khom lưng bước vào.



Hàn Canh thân tàn tạ bị cột chặt vào cột, chân mang xiềng xích nặng gần cả tạ. Nghe tiếng bước chân hắn cũng không thèm ngẩng mặt lên.



Hai lính gác từ ngoài bước vào ép hắn ngước lên nhìn, con ngươi hắn trắng giả như một hồn ma liếc nhìn Bạch thừa tướng, hắn nở một nụ cười quái dị rồi cất giọng khàn đục lâu ngày chưa mở miệng nói.



- Bạch thừa tướng đến thăm ta sao?



Bạch thừa tướng bình thản lấy từ túi áo ra một túi vải vừa bằng nắm tay, rồi móc ra một chiếc vòng nhỏ giơ lên trước mặt hắn hỏi.



- Ngươi nhận ra chiếc vòng này chứ?



Mắt Hàn Canh mở to hết cỡ, hắn vồ tới chỗ Bạch thừa tướng nhưng bị xiềng xích giữ lại, hắn thở hồng hộc, tim như ngừng đập khó khăn nói.



- Tại sao, tại sao ngươi có chiếc vòng này?



Bạch thừa tướng bỏ lại chiếc vòng vào túi vải rồi đưa cho cai ngục cầm, đôi mắt của Hàn Canh chưa bao giờ rời khỏi chiếc vòng nhỏ vừa tay của một bé gái đeo đó.



- Ta vô tình nhặt được nó ở một huyệt mộ.



Hàn Canh ngưng thở, không thể nào, vợ và con của hắn đã được đưa đi nơi khác an toàn, Trương Tử Văn đã hứa như vậy mà. Chợt hắn nghi ngờ suy nghĩ của chính mình, Trương Tử Văn sẽ giữ lời chứ?



Hắn nhìn Bạch thừa tướng, cố đè nén sợ hãi trong lòng mình cười khẩy.



- Bạch thừa tướng đây là có ý gì?



- Ta không có ý gì, chỉ đến hỏi ngươi có nhận ra chiếc vòng này không. Đây là vật được một người dân tìm thấy, huyệt mộ ấy có tới ba người đều bị chém chết, máu chảy thấm vào đất, đỏ cả một vùng.



Bạch thừa tướng vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hàn Canh, hắn như một kẻ mất lí trí có thể điên loạn bất cứ lúc nào.



Hàn Canh không tin vào những gì mình nghe thấy, trước lúc hắn bị bắt mẹ, vợ và con gái của hắn là chính tay hắn giao lại cho Nhị Thần hầu tá của Trương Tử Văn. Chiếc vòng ấy là bùa bình an Hàn Canh đeo cho con gái nhỏ mới có ba tuổi. Nhị Thần đã hứa sẽ đưa họ đến nơi an toàn và chăm lo cho họ được sung túc, làm sao có thể?



Hàn Canh nổi hết gai ốc cố vặn vẹo lời nói của Bạch thừa tướng.



- Ngài là đang lừa ta?



Bạch thừa tướng bật cười ban cho Hàn Canh một ánh nhìn thương hại.



- Ta có lừa ngươi hay không tự ngươi hiểu rõ, nợ máu ngươi có muốn trả hay không là tùy vào ngươi.



Nói rồi Bạch thừa tướng đi ra ngoài, sau lưng ông là tiếng thét ai oán của Hàn Canh. Hắn điên rồi, bây giờ muốn chọn lại cũng không thể chọn được nữa. Tước vị thừa tướng bấy lâu hắn mong ước, hắn làm tất cả cũng để leo lên chỗ oai phong đó. Nhưng bây giờ nhìn xem, thảm bại biết bao nhiêu.



- Trương Tử Văn, ngươi đi chết đi.



Tiếng hét hoà với tiếng khóc than của Hàn Canh làm ngục tối thêm phần u ám. Hắn thất bại rồi, cả đời hắn nghĩ việc tồi bại nhất là quỳ dưới chân một nữ tử miệng còn hôi sữa nhưng sự thật việc hắn tin vào Trương Tử Văn mơi là thảm bại trong một kiếp làm người.



Mẹ, vợ, con gái đều vì hắn mà bỏ mạng, Trương Tử Văn ta sẽ vùi ngươi xuống vũng bùn lầy mới thoả nỗi hận của ta.



***************



Hoạ Y ngồi vào bàn dùng bữa, Lữ Vỹ Kỳ ngồi kế bên rót cho nàng một ly rượu nhưng bị nàng ngăn lại.



- Thiếp muốn đầu óc thật tỉnh táo đợi chàng trở về.



Tối nay hắn và Bạch Trạch Dương sẽ tìm đến kho vũ khí của địch, nhiệm vụ này rất khó khăn nàng sợ sẽ có bất trắc, dù đó là chỉ định của nàng.



Lữ Vỹ Kỳ bật cười nhìn nàng, nét tuấn lãng không lẫn với bất kỳ ai, có lẽ vì vậy mà khiến Hoạ Y say mê hơn cả rượu.



- Nàng sao vậy, không tự tin về ta như vậy sao?



Hoạ Y nắm lấy bàn tay hắn kề lên mặt mình.



- An toàn trở về, hứa với thiếp đi.



Lữ Vỹ Kỳ không trần trừ giơ ba ngón tay thẳng đứng giữa không trung nghiêm túc.



- Tuân lệnh.



Không hẹn mà cả hai cùng nhau bật cười, hắn luôn khiến nàng vui vẻ như vậy và cũng chỉ có nàng mới khiến hắn thôi nhìn cuộc đời bằng một màu ảm đạm.



Tối đêm ấy chính tay Hoạ Y buộc khăn bịt mặt đen cho Lữ Vỹ Kỳ, Sở Tiêu và cả Bạch Trạch Dương, số lượng lính đi lần này cũng nhiều hơn lần trước. Không ai nói với ai câu nào, cũng chẳng dặn dò gì, cứ nhìn nhau thay lời tạm biệt rồi lên đường.



Hoạ Y ở lại với Bạch Đông Quân, nàng cũng đã mang áo giáp xuất ngựa tới nơi thung lũng chờ họ quay về.



Sở Tiêu vẫn nhiệm vụ trộm lương thực, Lữ Vỹ Kỳ và Bạch Trạch Dương đi hướng khác tìm kho vũ khí.



Hôm nay doanh trại địch sáng đèn nên họ cũng dè chừng cảnh giác. Lữ Vỹ Kỳ đi phía sau Bạch Trạch Dương, họ nghe rõ tiếng náo nhiệt phía trước của thành trì. Có lẽ họ đang tổ chức đánh bạc và uống rượu, Lữ Vỹ Kỳ khẽ lắc đầu, họ còn có thể vui như vậy, họ không nhận ra mình đang phục vụ cho những việc vô nghĩa sao.



Hai người lần mò mấy cánh cửa bị đóng chặt, Lữ Vỹ Kỳ nhớ lại cấu trúc xây dựng của các thành trì dùng để đóng quân. Hắn nhìn từng ổ khoá để phân biệt.



- Ở đây.



Bạch Trạch Dương nghi ngờ nhìn hắn, Lữ Vỹ Kỳ không thể cho y biết mánh khóe của mình, may mắn cửa sổ bị hở hắn liền chỉ vào đó như nói hắn gặp may thôi.



Ổ khoá được đúc rất chắc chắn nên không thể mở ra dễ dàng được, nếu dùng gươm chặt sẽ gây ra tiếng động lớn. Lúc này Lữ Vỹ Kỳ thật sự đã phản bội đất nước. Hắn kéo Bạch Trạch Dương phi lên mái nhà, dỡ ngói rồi cẩn thận đáp xuống đất.



Bạch Trạch Dương không có thời gian nghi ngờ năng lực của hắn, y ra hiệu cho lính leo lên mái nhà rồi chuyền vũ khí từ trong kho trở ra.



Tuy canh phòng lỏng lẻo nhưng vũ khí được bảo quản rất kỹ lưỡng, toàn bộ đều sáng bóng, được bọc rất cẩn thận.



Họ thản nhiên lấy đi gần phân nửa số vũ khí có trong kho mà chẳng bị ai phát hiện, lính ở trên mái nhà ra hiệu xe chở đã đầy họ mới dừng lại. Lữ Vỹ Kỳ cẩn thận trùm vải bọc lại như cũ rồi mới leo lên mái nhà theo sau Bạch Trạch Dương.



Sở Tiêu lúc này cũng đã xong nhiệm vụ, cả ba tập hợp báo cáo quân số đủ rồi sảng khoái trở về. Họ cũng không ngờ lại dễ dàng đến như vậy. Chẳng có ai đi đánh trận mà lại như đi tận hưởng khoái lạc như thế kia, Quang Dao đã đi sai một nước cờ rồi.



Hoạ Y thấy ba con tuấn mã lao ngược gió quay trở về liền thở phào nhẹ nhõm, nàng quay ngựa trở về doanh trại.



Cả ba người tập hợp đầy đủ báo nhiệm vụ đã hoàn thành, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, chỉ có Lữ Vỹ Kỳ là nặng trĩu.



Bạch Trạch Dương vỗ vai hắn khen ngợi.



- Hôm nay cũng nhờ có ngươi.



Bạch Trạch Dương rất giống với phụ thân của mình, công tư phân minh, có công thì khen ngợi. Chỉ duy nhất chuyện liên quan tới Hoạ Y, y mới không bình tĩnh thôi.



Hoạ Y mỉm cười, không uổng công nàng cố ý sắp xếp cho họ làm nhiệm vụ chung. Chỉ cần được mọi người công nhận hắn sống cũng dễ dàng hơn.



Lữ Vỹ Kỳ cười gượng gạo rồi lui xuống trước, không hề nghe họ bàn kế hoạch tiếp theo. Đây có lẽ những điều cuối cùng hắn có thể làm để trả ơn Hoàng Hoa đã cưu mang hắn, cũng như thay lời tạ lỗi với họ. Sau này nghĩ về hắn nàng cũng bớt đi một phần hận ý.



Khuya hôm ấy Hoạ Y chờ mãi không thấy Lữ Vỹ Kỳ, lúc nàng định chợp mắt thì hơi ấm phía sau lưng truyền tới. Hôm nay tâm trạng nàng cực kì tốt, Hoạ Y luồn tay vào ngực hắn hỏi nhỏ.



- Chàng đi đâu vậy?



- Ta đi ngắm trăng một chút.



Thanh âm của hắn nghèn nghẹn tựa như vừa mới khóc, Hoạ Y cố căng mắt nhìn vào con ngươi hắn nhưng trời quá tối nên không nhìn thấy gì. Lữ Vỹ Kỳ trao cho nàng một nụ hôn sâu kéo dài từ môi đến chân nàng. Hắn liều lĩnh cởi hết y phục nàng đang mặc rồi tiến sâu vào trong. Hoạ Y không kháng cự, xem như là phần thưởng lớn nàng tặng cho hắn vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.



Cả hai mập mờ lén lút mà cực kỳ mãnh liệt, mấy lần Hoạ Y phải cắn vào vai hắn để kiềm chế lại sự sung mãn dư thừa của hắn. Lữ Vỹ Kỳ như một con thú dữ ra vào không biết mệt.



Trời ngoài kia thì lạnh mà cả hai đổ mồ hôi đầy người, Lữ Vỹ Kỳ lau sạch sẽ cho nàng rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Hoạ Y hôn lên ngực hắn một cái rồi nhắm mắt ngủ, trong lúc mơ màng nàng nghe thấy giọng của hắn thì thầm.



- Hoạ Y, ta yêu nàng.



***********



- Nhị thái tử, chúng ta vẫn chưa nhận được thư hồi âm của Tiết độ sứ.



Thư đã đi hai ngày, người đưa thư đã quay trở lại nhưng chim bồ câu vẫn chưa quay trở về. Từ doanh trại bên này không thể quan sát được phía bên kia đã tập hợp được bao nhiêu quân. Hiện tại mọi thứ đều phải dè chừng, vì trong doanh trại biết đâu đã có người của nghĩa phụ trà trộn vào.



Trương Tử Văn vén rèm bước ra khỏi lán trại, Trương thái úy bắt đầu nghi ngờ hắn rồi, nếu manh động ông ấy hợp sức cùng Hoạ Y sẽ rất bất lợi cho hắn. Dù thời gian gấp rút không thể chần chừ nữa nhưng chỉ với bao nhiêu quân số hiện có hắn chưa thể làm nên chuyện, nếu bị phát hiện đầu của hắn sẽ rơi trước khi quân tiếp viện tới.



- Cứ thong thả đã, Hoàng Hoạ Y còn đang say đắm trong mật ngọt cùng mỹ nam, chúng ta cứ rung đùi đợi quân tiếp viện đến.



- Nhưng thưa Nhị thái tử chúng ta càng chần chừ thì càng nguy hiểm, lỡ như Hàn Canh khai ra hết tất cả, Người sẽ bị giải về triều.



Trương Tử Văn thấy mỹ nữ đã được đưa tới thì dẹp chuyện quan trọng qua một bên, không hề để tâm tới lời nhắc nhở của Nhị Thần.



- Hắn ở trong ngục làm sao biết được vợ con hắn đã không còn ai, ngươi đừng dạy ta cách hành sự.



Trương Tử Văn mắng một câu rồi trở vào lều vui vẻ với người đẹp. Nhị Thần bất mãn không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK