• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tờ mờ sáng hôm sau doanh trại của Trương Tử Văn đã rền tiếng chân của quân lính, chúng tập hợp đông đúc trước cửa trại khoảng hơn ba ngàn quân. Trương Tử Văn đưa cho chỉ huy sứ phía thành trì bên kia một bản đồ chỉ đường, căn dặn kỹ càng. Sau khi hắn rời khỏi, liên lạc được với Lâm Kỳ Minh thì lập tức lên đường yểm trợ cho hắn.



Trương Tử Văn ngồi trên yên ngựa, mặc áo giáp sắt lớn giọng.



- Hôm nay ngày lành tháng tốt, chúng ta lên đường thâu tóm đất đai Hoàng Hoa về cho Quang Dao quốc. Không được trùng bước, phải tiến lên mở rộng bờ cõi cho thiên triều. Có bỏ mạng cũng không được từ.



Hắn kéo căng dây cương, quất ngựa dũng mãnh lao ngược gió tiến về phía trước. Hắn rất coi thường Hoạ Y, coi thường Hoàng Khang Dụ, giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ biên giới mà không hề hay biết hắn đã thay toàn bộ lính của Hoàng Hoa quốc bằng quân lính của Quang Dao.



Món nợ bao lâu nay chưa trả nhất định phải lấy cả vốn lẫn lời. Hoàng Hoạ Y ta tới tìm nàng đây.



Trước đây khi được Thái úy Trương Kiến Quốc dẫn về triều nhậm chức Thiếu úy, người mà Trương Tử Văn để ý chính là Hoạ Y nhưng nghĩ rằng Y Cơ mới là người lên ngôi, nên hắn mới ngậm ngùi bỏ lỡ giai nhân kiều diễm. Nay mai chiếm được Hoàng Hoa, nếu nàng biết điều ta sẽ lập nàng làm Thái tử phi, hàng ngày quỳ giữa hai chân ta mới không uổng phí sắc đẹp ấy.



Tiếng vó ngựa rền vang một cõi, hoà cùng tiếng cười ghê rợn của Trương Tử Văn, sau trận này hắn sẽ không cần phải cúi đầu nữa, cũng không cần phải cắn răng quỳ dưới chân của một nữ tử chân yếu tay mềm.



Đoàn quân của Trương Tử Văn đi tới đâu bụi cuốn mịt mù tới đó, tiếng vó ngựa uy dũng khiến cả một vùng bị rung chuyển. Khí thế chúng cao ngất nhưng chẳng biết rằng đợi chúng phía trước chính là sào huyệt đã được giăng sẵn.



Phía bên này Hoạ Y cũng đã tỉnh giấc, nàng đứng trên đồi cao, gió quật vào nàng, y phục trắng tung bay uy vũ, nàng chắp hai tay sau lưng mỉm cười nhìn sắc trời đang dần u ám. Tiến lên đi hỡi quân thù, nước non Hoàng Hoa sẽ chẳng để ngươi được thoả mãn sự thèm khát bỉ ổi đó.



***********



Hôm nay Hoàng Khang Dụ thức dậy rất sớm, chiêng khắc một còn chưa vang lên ông đã ra đứng trước sân trông về một nơi xa xăm nào đó.



Lư công công theo sau lặng lẽ thở dài, lúc người còn sờ sờ bên cạnh lại chẳng hề quan tâm tới, người đi rồi lại ngày ngóng đêm trông. Mấy đêm nay nghe tiếng chân dồn dập bên phủ Thừa tướng mà ngài ấy cũng thấp thỏm không yên, có lẽ ở ngoài kia Hoàng thượng cũng sắp xuất quân rồi.



Trời hôm nay ngả màu u ám, Hoàng Khang Dụ cất giọng đều đều nói.



- Lư công công, lệnh cho hậu cung từ ngày mai bắt đầu ăn chay niệm phật, cầu cho thiên hạ thái bình.



Cầu cho thiên hạ, cũng cầu cho Hoàng nữ của ông và đoàn quân theo hầu tá được bình an vô sự. Mấy mươi năm trên đời sống trong dòng dõi hoàng tộc, lần đầu tiên, Hoàng Khang Dụ thấy lo cho bách tính ngoài kia không được cơm no áo ấm.



Thật hổ thẹn.



Lư công công hết sức kinh ngạc, dẫu từ lúc giao hết quyền hành lại cho Hoàng thượng, tính cách của ông đã thay đổi theo chiều hướng rất tích cực nhưng một người quanh năm chìm trong tửu sắc, hôm nay lại nói ra được những lời này. Hoàng thượng ở ngoài kia biết được chắc chắn cũng sẽ rất yên lòng.



Lư công công không dám chậm trễ, nhanh chóng đi báo lại với Hoàng thái hậu làm theo lệnh của Thái thượng hoàng ban ra, bà ta còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ dài đã bị làm phiền liền tức tối quát lên.



- Tại sao phải làm như vậy, hậu cung đâu chỉ có một vài người. Thái thượng hoàng cả năm không quan tâm đến hậu cung nay lại bắt mọi người phải cùng chịu khổ, mỹ nữ của ông ấy đâu rồi sao không hưởng cùng đi.



Hàn Nhược Vũ lâu nay bị Hoàng Khang Dụ ghẻ lạnh, tình cảm bấy lâu cũng đã chai sạn dần theo năm tháng, gần đây Y Cơ bị cấm túc lại chẳng thấy ông ta ra mặt, bà dù gì cũng là Hoàng thái hậu không thua kém bất kì ai, cũng có quyền không tuân theo lệnh.



Lư công công rất rõ tính cách của Hàn Nhược Vũ, ông cũng chẳng nể nang gì một người chỉ biết sống trong vinh hoa.



- Đây là mệnh lệnh, Hàn thái hậu có thể kháng nhưng để Thái thượng hoàng biết được thì hạ thần không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Điều hành hậu cung, không phải chỉ có một mình Hàn thái hậu làm được.



Lư công công dằn mặt Hàn Nhược Vũ một câu rồi trở về. Xưa làm Hoàng hậu đã chỉ biết lo cho bản thân, nay làm Hoàng thái hậu cũng chẳng thay đổi gì.



Hàn Nhược Vũ không cãi lại Lư công công, lão ta tuy chỉ là một Thái giám bình thường nhưng là thân tín của Hoàng Khang Dụ, nên bà cũng không làm gì được.



Vả lại trước mặt kẻ dưới bà ta chỉ làm vậy để ra oai thôi, bấy lâu nay hậu cung không nạp phi nữa. Bà cũng chẳng có mấy người để múa máy cái miệng thị uy, người có thể bắt nạt là Hoạ Y nay cũng đã lên làm vua thiên hạ.



Tức tối một hồi, Hàn Nhược Vũ đành đảo mắt ra lệnh làm theo ý chỉ của Hoàng Khang Dụ. Không rõ tại sao Hoàng Khang Dụ lại ra lệnh cho hậu cung ăn chay niệm phật nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bà.



Lệnh được ban xuống dưới khiến hậu cung hoang mang, đến trưa ngày hôm ấy hậu cung lần nữa náo loạn khi hay tin Đại phò mã bị truy nã khắp nơi về tội cấu kết với Hàn Canh trồng thuốc phiện, còn thảm sát cả nhà Thứ sử Hàn Canh để diệt khẩu. Miệng truyền miệng, tai truyền tai chẳng mấy chốc tin tức này lan khắp hoàng triều.



Y Cơ bên này dẫu bị cấm túc nhưng vẫn láng máng nghe được sự tình. Nàng ta ăn không ngon ngủ không yên vì sợ họ sẽ điều tra tới mình. Hơn nữa thân phận của hắn mới là đều kinh thiên động địa nhất.



Hắn đã không còn yêu chiều nàng như trước sợ rằng bị bắt được, liền lập tức khai ra mình. Hoạ Y biết nàng có liên quan chắc chắn cũng sẽ không tha cho nàng. Nàng muốn trốn nhưng không thể trốn, ngoài kia thị vệ canh gác nghiêm ngặt một con muỗi còn không thể lọt vào.



Đẩy nàng vào bước đường không thể quay đầu này chính là Trương Tử Văn. Không, đúng hơn là Nhị thái tử của Quang Dao quốc.



- Đồ đê hèn, sao ngươi không đi chết đi.



Y Cơ gào lên bất lực, lúc này nàng không biết phải chạy đi đâu mới thoát thân được nữa.



************



Doanh trại của Hoạ Y đang hừng hực khí thế chờ lệnh để tấn công, nàng ở bên này bấm tay đoán được bên ấy hôm nay sẽ hoảng loạn vì phát hiện bị mất lương thực lẫn vũ khí.



Lữ Vỹ Kỳ cũng đã mặc sẵn áo giáp, Bạch Đông Quân phát cho hắn một thanh gươm. Hắn không biết làm sao đối mặt với những người sinh ra cùng đất nước với mình. Làm sao hắn nỡ xuống tay, tội của hắn có lẽ sẽ chất chồng còn cao hơn cả núi. Lỡ như họ nhận ra hắn thì phải làm sao đây.



Hoạ Y bước vào lều, đưa mắt phượng nhìn dáng vẻ uy dũng không thua kém bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ. Nàng bước tới ôm Lữ Vỹ Kỳ thật chặt, hắn cũng ôm lấy nàng hôn lên đỉnh đầu nàng, Hoạ Y ở trong ngực hắn lên tiếng.



- Tối nay chàng không cần phải đi cùng với thiếp.



Đây là tính toán từ ban đầu của nàng, nàng cho hắn đi theo chỉ để nàng bớt mong nhớ nhưng nhất quyết không để hắn cùng mình ra chiến trận. Không phải vì nàng muốn bảo vệ hắn mà là vì nàng sợ, nàng sợ khi giáp mặt với đoàn quân của Quang Dao quốc sẽ có một chuyện gì đó không như ý xảy ra.



Lữ Vỹ Kỳ khẽ run lên một cái, hắn nắm hai tay nàng thắc mắc hỏi.



- Sao vậy, nàng sợ ta sẽ làm vướng bận nàng sao?



Chẳng lẽ nàng đã nghi ngờ thân phận của hắn rồi, không đúng, nếu nàng biết thì đã sớm vạch trần hắn, vậy thì tại sao nàng không cho hắn cùng ra trận?



Hoạ Y ngước lên vuốt khuôn mặt soái khí của Lữ Vỹ Kỳ, rồi trở lại ngực hắn vùi đầu vào luyến tiếc cảm giác này.



- Không phải, doanh trại vẫn cần người ở lại ở canh giữ, thiếp để chàng ở lại cùng hai trăm lính. Trước khi trời sáng thiếp sẽ trở về với chàng.



Lữ Vỹ Kỳ không rành về chiến thuật của nàng, hắn muốn theo sau nàng nhưng bên cạnh nàng đã có ba tướng mạnh, hắn đi theo cũng chỉ vướng bận tay chân. Có lẽ rụt rè một chút sẽ được ở cạnh nàng lâu một chút. Đã nhiều lần hắn nhận ra mình vô dụng yếu đuối nhưng lần này hắn càng giống một phế vật hơn.



Thấy Lữ Vỹ Kỳ không trả lời, lòng Hoạ Y cũng nặng trĩu, nàng biết hắn tự trách bản thân mình nhưng nàng là đang ích kỷ cho bản thân nàng.



- Chàng chuẩn bị sẵn cho thiếp một bình rượu, tối nay thiếp trở về hai chúng ta cùng uống có được không?



Lữ Vỹ Kỳ biết nàng muốn xoa dịu tâm trạng của hắn, hắn kề môi nàng hôn sâu khẽ gật đầu.



**********



Thành trì biên giới Quang Dao quốc.



- Cấp báo… Báo cáo chỉ huy sứ, lương thực của chúng ta chỉ còn được một bao tải, toàn bộ bao tải phía dưới toàn là đất cát. Kho vũ khí cũng đã bị mất hết chỉ còn khoảng hơn năm mươi giáo mác. Sáng nay chúng ta không còn đủ gạo để nấu cơm cho tất cả binh lính.



Trong lều bạt một nam nhân cao lớn, dung mạo sáng sủa, da trắng hồng như trứng gà, tay cầm bình rượu giật mình đứng phất dậy. Hắn lấy theo gươm gấp gáp bước tới kho lương thực.



Lưu Nam Di dùng gươm xẻ dọc hàng loạt bao vải chất trồng lên nhau, cát, đất đổ ra đầy sàn. Đến kho vũ khí thì càng choáng váng hơn. Làm sao có thể?



Lưu Nam Di đã đưa hai vạn quân tiếp viện đi theo Trương Tử Văn, doanh trại còn lại hơn hai vạn quân. Bây giờ lương thực chẳng có, vũ khí lại không còn gì. Vậy thì đánh thế nào đây? Điều quan trọng là tại sao lương thực và vũ khí lại không cánh mà bay.



Không, chuyện này ắt có kẻ tính kế, trên ngọn núi này ngoài đoàn quân của hắn thì chẳng còn ai nữa. Mất từ lúc nào cũng chăng biết, nếu như Nhị thái tử và Lâm Kỳ Minh biết được chắc chắn sẽ xẻ đầu hắn để trị tội.



- Đi, cử mười người đi kiểm tra xem trên ngọn núi này còn có kẻ nào đang ẩn nấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK