Nàng đi tới đâu cờ Hoàng Hoa quốc tung bay đến đó, hơn năm thành trì lớn nhỏ đã hạ cờ Quang Dao mà cắm cờ Hoàng Hoa lên trên nóc.
Không giết dân, không phá đường chỉ chiếm thành trì và bắt sống lính, chẳng mấy chốc đoàn quân hơn một vạn người đã tiến đến kinh thành xa hoa tráng lệ bật nhất của Quang Dao. Dân chúng hoảng loạn tìm chỗ ẩn nấp vì sợ sẽ bị giết chết nhưng những đoàn binh ấy cứ nhắm thẳng phía trước mà đi không hề làm hại bất cứ ai.
Cổng thành nối giữa hoàng triều và kinh thành đang đóng chặt, Hoạ Y ngồi trên lưng ngựa bắt bọn chúng mở cổng thành. Chúng tử thủ nhất quyết không mở, Hoạ Y cũng không gấp gáp, nàng lệnh cho Bạch Đông Quân đem thủ cấp của Lâm Kỳ Minh và Trương Tử Văn giao cho bọn chúng.
Hoàng đế Quang Dao quốc Tống Bát Nhã và Đô đốc đương triều Lưu Thuần Khanh đang ngồi đánh cờ, uống trà rất nhàn nhã, bấm đốt ngón tay có lẽ bây giờ đã chiếm được vài thành trì của Hoàng Hoa quốc rồi.
- Cấp báo…
- Bẩm thánh thượng, quân của Hoàng Hoa quốc chiếm của chúng ta tổng cộng hết năm thành trì, chúng đem rất nhiều binh giăng khắp các tuyến đường quan trọng của chúng ta, còn…còn nói là tặng cho chúng ta hai thứ này.
Con tướng trên tay Tống Bát Nhã rơi xuống đất, ông ta sững sờ đứng lên nhìn hai túi tròn đen trên tay thị vệ. Lẽ nào… Lẽ nào Tử Minh đã…
Lưu Thuần Khanh mặt mày tái nhợt nhận lấy hai túi đen đặt lên bàn, mùi tanh nồng của máu bốc ra khiến bọn họ nôn thốc nôn tháo. Lưu Thuần Khanh choáng váng không thua gì Tống Bát Nhã, vì Lưu Nam Di con trai cưng của ông ta cũng đi đánh trận này.
Tống Bát Nhã dựa vào ghế nín thở chờ Lưu Thuần Khanh mở túi vải, lớp vải cuối cùng mở ra làm ông ta ngất xỉu tại chỗ, không phải chỉ vì đó là thủ cấp của nhị thái tử mà còn vì Quang Dao quốc sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Không có thủ cấp của Lưu Nam Di, Lưu Thuần Khanh trừng mắt hỏi thị vệ.
- Chỉ huy sứ đâu, chỉ huy sứ đâu rồi?
- Bẩm, chỉ huy sứ còn đang bị trói ngoài kia.
Lưu Thuần Khanh hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhõm, chưa chết là tốt rồi. Ông ta bảo bọn nô tài làm mọi cách để thánh thượng tỉnh lại, còn mình thì chạy băng băng ra cổng lớn tìm con.
Cửa thành mở, một lão trung niên tầm hơn năm mươi tuổi bước ra khúm núm dưới chân ngựa của Hoạ Y.
- Ngài đây là nữ vương của Hoàng Hoa quốc, lão mỗ không kịp đón tiếp xin ngài và các chư vị ở đây lượng thứ.
Lưu Nam Di thân xác vật vờ nhìn phụ thân của mình chịu hạ mình quỳ dưới chân người khác mà không phải là thánh thượng, lần này có lẽ đã doạ ông không ít. Mấy đời nhà họ Lưu của Quang Dao quốc đều làm Đô đốc tướng quân, nếu đánh thắng trận này hắn sẽ lên thay vị trí ấy nhưng xem ra không còn được nữa.
Lưu Thuần Khanh dẫn người ra đón Hoạ Y cùng các tướng lĩnh của nàng vào điện. Tống Bát Nhã tím tái mặt mày ngồi trên long ỷ, thấy Hoạ Y thân mang giáp sắt bước vào liền trượt xuống ngai vàng quỳ sụp xuống.
Thời đại Quang Dao quốc vậy là hết rồi, Tống Bát Nhã ai oán trong lòng không thể kêu than, trực tiếp dâng ngai vàng cho Hoạ Y an toạ.
Hoạ Y đứng giữa điện nhìn xung quanh một lượt, nơi này toàn bộ mạ vàng sáng bóng, thiết kế cũng thật sắc sảo, rất tiếc đồ tốt lại chẳng có người tốt để dùng.
Nơi này chỗ nào chàng đã đi qua, chỗ nào chàng đã từng ngồi? Có lẽ nếu như chàng vẫn còn ở đây, thì đôi ta đâu phải âm dương cách biệt.
Hoạ Y không ngồi lên long ỷ của thánh thượng Quang Dao quốc, cả đời nàng chỉ ngồi một long ỷ mà thôi.
Nàng ngồi vào ghế dành cho Tể tướng, rồi đưa tay mời Tống Bát Nhã ngồi nhưng ông ta nào dám ngồi, cứ hèn mọn quỳ ở dưới đất. Hoạ Y bật cười thành tiếng châm biếm.
- Thánh thượng Quang Dao quốc còn sợ gì mà chẳng dám ngồi, việc tàn ác nhất là đi cướp nước cũng đã làm rồi, thì còn gì nữa mà phải sợ nữa.
Quang Dao quốc xưa nay luôn hùng mạnh nhưng ngoài hùng mạnh ra chúng chẳng còn gì, trong tiềm thức của chúng luôn luôn coi thường Hoàng Hoa quốc và luôn muốn quy phục đất nước nhỏ bé này để sáp nhập mở rộng lãnh thổ. Nhưng người tính không bằng trời tính, kẻ tự kiêu luôn chết bởi sự cao ngạo của chính mình.
Tống Bát Nhã còn chưa được tỉnh táo, ông ta mấp máy khuôn miệng nhăn nheo hỏi.
- Hiện giờ ta là kẻ bại trận, đã là kẻ thua cuộc thì làm gì có quyền được ngồi ở ngôi cao. Ngai vàng đây ngài muốn dùng thì cứ lấy, ta chỉ muốn biết thân xác của Tử Minh hiện đang ở nơi nào để còn an táng.
Trương thái úy nghe những lời khổ lụy của Tống Bát Nhã mà sôi sục tim gan, phụ tử của ông ta đã lừa ông suốt mười năm trời, khiến ông suýt là tội đồ của đất nước. Trương thái úy hừ lạnh chế giễu.
- Xác của hắn được đốt thành tro để bón cho cây rồi, thánh thượng nên tự hào vì đến lúc chết hắn mới làm được một chuyện có ít. Nhưng sao ngài chỉ hỏi có một mình nhị thái tử, còn tam thái tử cũng đã bỏ mạng sao ngài không tìm?
Đăng Kỳ cũng đã chết rồi sao? Vì sao chết? Chẳng phải Tử Minh gửi thư về nói hắn đã quy phục nữ đế của Hoàng Hoa, nếu bị lợi dụng mà chết thì đáng lắm. Tống Bát Nhã ngẩng mặt nhìn vào khoảng không rồi khổ sở cười.
- Tống Đăng Kỳ từ lâu đã không còn là tam thái tử của Quang Dao quốc, năm hắn mười chín tuổi ta đã phế hắn rồi.
Lúc nghe tin Lữ Vỹ Kỳ chết, khuôn mặt già nua của Tống Bát Nhã không hề có chút thương xót nào, còn nỡ nói ra từ "phế" dù cho người đã không còn. Tim Hoạ Y nhói lên đau đớn, tại sao bao nhiêu thiệt thòi chàng đều một mình gánh lấy. Đến lúc chết rồi cũng chẳng ai xót thương.
Hoạ Y kìm nén sự run rẩy của mình trừng mắt nhìn Tống Bát Nhã, giọng nói trong trẻo trở nên trầm mặc.
- Lâu nay nghe danh thánh thượng Quang Dao là một người nhìn xa trông rộng, tâm Đức hơn người. Hôm nay gặp mặt mới thấy lời đồn chỉ mãi là lời đồn. Ta thấy tiếc cho tam thái tử trước lúc chết, còn xin dùng đầu mình để thay thế cho Tống Tử Minh, tình phụ tử của hoàng triều họ Tống thật đáng để người khác phải suy ngẫm.
Tống Bát Nhã bị Hoạ Y sỉ nhục nhưng không thể phản bác, chỉ có thể im lặng quỳ nghe, nhục nhã một chút không sao, miễn là còn giữ được mạng sống.
Loại người này ngồi nói chuyện chỉ bẩn thanh danh, Hoạ Y hất cằm ra hiệu cho Bạch Đông Quân đem hiệp ước của hai bên cho Tống Bát Nhã đóng dấu vào.
Lúc nhìn thấy những dòng chữ trong vải gấm, Tống Bát Nhã mới đứng lên nhìn cho rõ. Nữ đế Hoàng Hoa không lấy một tấc đất nào của Quang Dao quốc, chỉ bắt họ kí hiệp ước giữ lời thề giữ hai đất nước.
Sau này không được xâm chiếm lãnh thổ của Hoàng Hoa quốc.
Quân lính bại trận đang bị giam giữ sẽ bị trả về nhưng trước mắt phải ở lại Hoàng Hoa quốc canh tác giúp nhân dân hai năm.
Trên tất cả cổng thành của Quang Dao quốc phải đề mấy chữ.
"Quang Dao quốc đừng bao giờ vọng tưởng cướp đất của Hoàng Hoa."
Hai tay Tống Bát Nhã run run, đôi mắt lèm kèm ngước nhìn Hoạ Y trong bất lực, thế này thì có bao nhiêu nhục nhã với thiên hạ. Nhưng vì mạng sống, vì ngai vị nên đành phải nhịn.
Hoạ Y nhếch môi nhìn Tống Bát Nhã phải cần người giúp mới đóng xong con dấu. Nếu như quân của ông ta thắng trận thì đâu chật vật như bây giờ, rất tiếc Hoàng Hoa của nàng sẽ không bao giờ làm nô lệ cho giặc.
Hiệp ước này chỉ là miếng vải mong manh, không mang ý nghĩa muôn đời hay vạn kiếp, chúng cũng chỉ là một thứ ràng buộc. Nếu lòng người không hàng thì có mười tấm vải gấm như vậy cũng không thay đổi được gì, quan trọng là nàng muốn cho Quang Dao quốc biết, không có nước nào nhỏ chỉ có lòng người ngại tiến mà thôi. Mà Hoàng Hoa quốc của nàng chẳng có thứ gì nhỏ cả.
Lưu Thuần Khanh dâng lại hiệp ước bằng hai tay cho Hoạ Y, nàng không nhận mà để Trương thái úy nhận. Nàng nhìn thật kĩ Tống Bát Nhã một lần nữa, vẫn không có nét nào giống Lữ Vỹ Kỳ. Tốt lắm, chàng đừng nên giống ông ta, vì ông ta không xứng đáng làm phụ hoàng của chàng. Chàng không phải là tam thái tử, chàng chỉ là phu quân của thiếp mà thôi.
Hoạ Y không muốn lưu lại đây lâu, nàng phủi áo đứng dậy, trả lại hết những hạt bụi dơ bẩn của Quang Dao quốc, những thứ ở đây nàng không muốn lưu lại gì.
Hoạ Y nở một nụ cười xán lạn đối mặt với Tống Bát Nhã nhắc nhỡ ông ta.
- Những thoả thuận trong hiệp ước, mong Tống đế hoàn thành cho tốt. Hoàng Hoạ Y ta không biết nói đùa, nếu sai phạm đừng trách ta đem tóc của ngài trải thảm mà đi.
Nói rồi nàng đảo mắt uy dũng bước đi, chức sắc của Quang Dao có mặt trong điện cung kính quỳ xuống tiễn, chỉ có Tống Bát Nhã là cứng đờ người đứng đó. Ông ta bước từng bước khập khễnh lên ngai vị, đưa tay sờ thật kỹ càng như chưa từng được sờ.
Cũng may là vẫn còn được ngồi, nếu Hoàng Hoạ Y là một ai khác chắc chắn sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này. Nàng ta không cần giang sơn rộng lớn sao?
Hoạ Y rời khỏi thiên triều Quang Dao trong sự đưa tiễn ân cần của quần thần Quang Dao, nàng tiến vào đây để chúng tỉnh ngộ mà dẹp mộng, chứ có ước ao gì giang sơn chẳng phải của mình. Nàng có thể trừng phạt chúng hơn thế nữa nhưng để làm gì, để lại có thêm những sinh mạng ngã xuống giành lại quê hương, để thêm những mối hận thù ngàn năm không dứt nữa hay sao?
Trời phù hộ người vì người biết tiến biết lùi, biết nghĩ cho lẽ phải. Chứ Trời nào độ cho những kẻ tham lam nuôi mộng tưởng phá đời.
Hoạ Y leo lên lưng ngựa, một khắc cũng không muốn ở lại nơi này, vì nơi đây từng giày xéo chàng, ruồng bỏ chàng. Nàng nhắm mắt hít hơi đất, hít khí trời rồi cảm nhận...chẳng nơi nào bằng mùi của quê hương.
Lang bạt bấy lâu nay đã đến lúc quay trở về, về để còn tìm chàng trong từng giấc mộng. Vỹ Kỳ, chàng đợi thiếp, thiếp về nơi ấy tìm chàng đây. Hoạ Y kéo dây cương lần nữa dẫn đầu đoàn quân, lần này chính là khải hoàn trở về.
Đi qua từng con đường lớn nhỏ, nơi nào nàng cũng quét mắt qua một lần để tìm xem, có thoáng nét gì quen thuộc của Lữ Vỹ Kỳ hay không, hay có ai hao hao giống chàng cũng được nhưng có lẽ thiên tạo chàng là duy nhất.
Đoàn quân của Hoạ Y đi được khoảng một dặm đường thì phía sau có một nam nhân hớt hãi phi ngựa chạy theo.
- Nữ đế, nữ đế đợi ta với…
Lưu Nam Di sau khi được cởi trói thì đã không còn sức lực, lúc Hoạ Y cùng Tống Bát Nhã trao đổi trong điện hắn chỉ kịp ăn một bát cháo nhỏ. Nghe tin Hoạ Y rút quân về hắn gấp đến mức nhảy dựng, Lưu Thuần Khanh thấy hắn vội vã dắt ngựa chạy đi, ông đuổi theo hét lớn bảo hắn quay lại nhưng tiếng con tim hắn thôi thúc phải đi tìm nàng.
Hoạ Y nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi mình, lúc quay lại thì thấy Bạch Trạch Dương đang áp sát Lưu Nam Di, nàng phất tay bảo cho hắn tiến, Lưu Nam Di lập tức vượt lên song song nàng.
- Nữ đế, ngài có thể cho ta theo ngài không? Cho ta làm người hầu cũng được, ta muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.
Hoạ Y nhíu mày nhìn hắn nghi hoặc, con trai của Đô đốc đại nhân tại sao lại chịu hạ mình như vậy nhưng có vì lí do gì đi nữa, với khả năng của hắn cũng không làm hại được ai. Thêm một người cấy đất, giải mạ cũng đỡ cho nông dân một phần.
Nàng phi ngựa đi trước không trả lời, Lưu Nam Di vui mừng bám theo phía sau. Bạch Khải Trạch lườm hắn đến cháy mắt, không biết ở đâu lại lòi ra thêm một kẻ si tình.
Vạt áo Hoạ Y tung bay giữa trời rộng, nàng như một kẻ vô thức giữa khoảng không.
Hôm nay trời trong xanh, gió vẫn thổi mạnh.
Hôm nay thiếp quay về, đã chẳng còn khói lửa chiến tranh.
Cũng trong hôm nay, ngày mai và nhiều năm sau nữa, thiếp vẫn ở đây mà chẳng thể có chàng.