• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Trạch Dương đột ngột đồng ý làm không ít người bất ngờ, Hoạ Y cũng không ngoại lệ. Nàng là người rõ nhất vì sao y nhất quyết không nhậm chức Thừa tướng, cũng là người rõ nhất vì sao y lại đột nhiên nhận lời, có lẽ y đã giác ngộ rồi. Vậy cũng tốt, tương tư mãi chỉ thêm khổ mà thôi.



- Nếu Bạch khanh đã đồng ý, chúng ái khanh cũng tán đồng, vậy thì cuối hạ này sẽ tổ chức lễ sắc phong cho Bạch khanh.



Bãi triều luôn vào giờ ngọ, Bạch Trạch Dương hôm nay rẻ về hướng khác, không như mọi khi đi theo sau Hoạ Y để diện kiến ở Di Hoà điện nữa.



Hoạ Y bước được vài bước thì dừng lại, nàng nhìn bóng lưng của Bạch Trạch Dương đang xa dần, cảm giác như có gì mất mát lắm. Tại sao khi duyên tình không tới được, người ta không làm bằng hữu với nhau mà lại ngoảnh mặt làm ngơ như chưa từng thân thiết.



Hôm nay không có ai gặp riêng để bàn chính sự, Hoạ Y không đến Di Hoà điện mà về thẳng Cảnh Nghi cung. Từ xa nàng đã thấy Y Nguyệt đứng lấp ló ở bên ngoài, từ sau khi biết tin Lữ Vỹ Kỳ đã chết, Hoạ Y không cho Y Nguyệt vào trong nữa, có lẽ vì vậy nên nàng mới đứng đợi như thế.



Y Nguyệt trông thấy Hoạ Y liền cúi đầu hành lễ, Hoạ Y gật đầu rồi bước vào trong. Y Nguyệt ngẩn ngơ chưa kịp nói lời nào thì Hoạ Y đã di gót nhưng đi được vài bước Hoạ Y đứng lại nói.



- Vào trong đi.



Y Nguyệt mở to mắt, mừng rỡ đi vào, Hoàng tỷ cho nàng vào lại Cảnh Nghi cung rồi.



Uyển Đồng rót cho Y Nguyệt một tách trà, nàng uống cạn ba lần rồi vẫn chưa lên tiếng.



- Ở Thư Di cung không có trà cho muội uống sao?



Hoạ Y nói vậy làm Y Nguyệt giật mình nhìn lại nàng thất thố quá rồi, vốn dĩ hôm nay nàng có chuyện muốn xin xỏ nên tìm tới Hoàng tỷ nhưng không biết mở lời như thế nào, sợ tỷ ấy sẽ tức giận.



Hoạ Y không có nhiều thời gian để ngồi đây hầu trà cho nàng nên thẳng thừng nói.



- Nếu trà Uyển Đồng pha ngon như vậy thì ta cho muội mượn Uyển Đồng một ngày về Thư Di cung pha trà cho muội uống, ta còn rất nhiều chuyện phải làm.



Y Nguyệt cười cười cuối cùng cũng mở miệng nói.



- Hoàng tỷ, muội không mượn Uyển Đồng, tỷ cho muội mượn người khác có được không?



Ánh mắt mong đợi của Y Nguyệt làm Hoạ Y có hơi chột dạ, mấy năm về trước nàng cũng đã nghe tứ muội nói câu này, chẳng lẽ muội ấy đã biết Lữ Vỹ Kỳ còn sống? Hoạ Y nhìn thẳng vào mắt Y Nguyệt dò hỏi.



- Muội muốn mượn ai?



Hoạ Y dằn sự nghi ngờ của mình lại, hỏi một câu rất bình thường, nếu muội ấy trả lời là Lữ Vỹ Kỳ vậy hơn hai năm nay muội ấy vẫn chưa từ bỏ chấp niệm đối với chàng ấy sao?



Y Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng Hoạ Y, nàng cắn cắn môi e thẹn nói.



- Là Lưu Nam Di, muội muốn hắn về Thư Di cung làm việc, hằng ngày dạy muội vẽ và đánh đàn.



Lưu Nam Di, Hoạ Y thở một hơi nhẹ nhõm, vậy mà nàng cứ tưởng… Nhưng sao Y Nguyệt lại biết tới Lưu Nam Di, hắn chỉ là chân sai vặt của Lý tổng quản, sao có thể quen biết nhau được?



- Muội lại để ý tới hắn ta rồi sao?



Nàng còn không hiểu rõ Y Nguyệt sao, có lẽ vẻ ngoài anh tuấn của Lưu Nam Di đã làm muội ấy si mê rồi.



- Muội không có, muội chỉ muốn học vẽ và đàn từ hắn, không hề có ý khác.



Y Nguyệt cúi đầu hai bàn tay giằng xé chiếc khăn tay, nàng làm sao dám nói là mình thích Lưu Nam Di rồi, trước đó nàng còn mặt dày dành Lữ Vỹ Kỳ với Hoàng tỷ.



Hoạ Y nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút rồi chợt nhớ ra.



- Nhưng Lưu Nam Di sắp được trả về lại Quang Dao quốc rồi.



Thời hạn giữ lính của Quang Dao quốc chỉ có hai năm nhưng Lưu Nam Di tình nguyện ở lại hơn hai năm rồi, hắn ở lại cũng không giúp gì, cho nên nàng đã nói với Lý tổng quản mấy ngày nữa gạch tên hắn rồi trả về Quang Dao quốc.



Y Nguyệt hụt hẫng, sao tình duyên của nàng lại lận đận truân chuyên đến như vậy? Yêu ai cũng không được như ý cả, nàng mất rất lâu mới có thể để ý một người khác vậy mà người này lại là con của đô đốc Quang Dao.



- Nhưng nếu muội muốn hắn ở lại thì thử thương lượng với hắn xem sao.



Lưu Nam Di dù gì cũng là con nhà tướng, dù ở Hoàng Hoa quốc không được tôn trọng nhưng hắn cũng không làm hại tới ai, cho nên cũng không thể áp đặt hắn. Nhưng mà nhân duyên có đến được hay không thì chưa nói trước được, bởi quần thần lẫn nhân dân Hoàng Hoa vẫn chưa chấp nhận việc hôn nhân này.



Điều nàng bất ngờ nhất là tại sao hoàng nữ của Hoàng Hoa quốc luôn vướng phải ái tình của nam nhân Quang Dao quốc. Y Cơ, Y Nguyệt và cả nàng cũng thế. Giữa mấy triệu người ngoài kia, dáng nhìn nào cũng có cả nhưng cứ phải nhất quyết va vào thứ tình cảm bị ngăn cấm đó. Ông tơ bà nguyệt se duyên thật lạ thường, khiến người ta dứt không được mà yêu cũng chẳng xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK