Cho đến khi bữa tiệc sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ gần kết thúc thì ở bên ngoài có âm thanh xôn xao, tiếp đó là một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi bước nhanh từ ngoài vào.
''Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tôi về muộn, mong là còn kịp tiệc sinh nhật của các bé con.''
Người đàn ông còn chưa kịp ngồi vào ghế đã vội mở miệng xin lỗi. Anh ta xuất hiện làm bầu không khí càng thêm vui vẻ, Lý Giai Kỳ đoán anh ta chính là Lý Lập Thành, người thân cận duy nhất của Trầm Thiên Phong mà cô chưa từng gặp.
Thấy người tới, không chỉ Đàm Minh Viễn mà ngay cả Trầm Thiên Phong cũng vui vẻ tiếp đón anh ta.
''Tiểu tử, còn tưởng cậu không về kịp.'' Âu Dương Hào Kiện đấm nhẹ một cái vào vai Lý Lập Thành trách móc.
''Lão đại có được con trai con gái, ngày vui như vậy sao có thể vắng mặt.'' Lý Lập Thành sảng khoái cười đáp.
''Xem như cậu biết điều.''
Trầm Thiên Phong rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra cao ngạo chỉ nói một câu như vậy rồi ra hiệu cho Lý Lập Thành ngồi xuống.
''Các con của lão đại đâu? Tôi có quà cho chúng.''
Sáu bánh bao nhỏ đang ngồi ăn bánh kem nghe thấy được tặng quà thì mắt sáng lên như bóng đèn vội vàng bỏ bánh kem trên tay xuống chạy đến chỗ người mới tới. Lý Lập Thành từ tay thuộc hạ lấy ra sáu hộp quà lần lượt tặng cho từng bé con. Sáu bánh bao nhỏ nhận được quà đương nhiên rất vui vẻ nhưng cũng không quên lễ phép cảm ơn.
Mạc Văn Bác đứng ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých vào người Âu Dương Hào Kiện, bộ dạng ghét bỏ: ''Cậu xem Lý Lập Thành người ta bận rộn vẫn nhớ mua quà cho các cháu mà cậu rảnh rỗi lại không biết mua quà.''
Mấy người Đàm Minh Viễn, Ngô Việt Bân, Mạc Văn Bác và Tiểu Dương đều kỹ lưỡng chuẩn bị quà cho sáu bánh bao nhỏ chỉ riêng Âu Dương Hào Kiện trực tiếp cho tiền, bị hỏi thì còn chống chế là cho tiền để bọn trẻ thích gì tự mua.
Bị ghét bỏ, Âu Dương Hào Kiện vẫn không biết xấu hổ mà nói: ''Mấy ngày các cậu mua quà chắc gì bọn trẻ đã thích, ngược lại tôi cho chúng tiền thì chúng thích mua gì thì mua.''
''Mấy đứa trẻ bốn tuổi thì biết tự mua đồ mình thích.'' Thấy Âu Dương Hào Kiện vẫn cứng đầu, Mạc Văn Bác trực tiếp dội cho gáo nước lạnh.
Trước giờ Âu Dương Hào Kiện không bao giờ cãi thắng Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác, không bao giờ đánh lại lão đại và Lý Lập Thành còn Ngô Việt Bân thì không bao giờ tránh được mấy thứ thuốc quái dị của anh ta. Bây giờ cũng vậy, Âu Dương Hào Kiện nói không lại Mạc Văn Bác chỉ có thể yên lặng.
Mọi người mải vui mà không ai để ý đến bà ngoại Phương và Phương Vi đang vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lý Lập Thành. Bà ngoại Phương thậm chí còn tưởng rằng mình hoa mắt nên bỏ chiếc kính đang đeo ra lau đi lau lại mấy lần. Đến khi nhìn rõ người vừa đến, giọng bà run run phải nhờ vào Phương Vi đỡ mới không bị ngã.
''Lập Thành thiếu gia? Cậu....cậu là Lập Thành thiếu gia, con trai của tiểu thư Phương Hoa?''
Lý Lập Thành đang trò chuyện vui vẻ với đám huynh đệ của mình thì đột nhiên có một bà lão đến đứng trước mặt anh rồi gọi anh là thiếu gia. Đã rất lâu rồi không có ai gọi anh như vậy nữa nhưng bà lão trước mắt này anh chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà vẫn chưa nhớ được là ai.
''Bà là.....''
Với hành động khác thường của bà ngoại Phương, mọi người cũng là không hiểu chuyện gì đều đang nghi hoặc nhìn về phía bà.
Bởi vì quá xúc động mà bà ngoại Phương không nói được lời gì, khuôn mặt già nua vừa khóc vừa cười càng làm mọi người tò mò rốt cuộc là bà bị làm sao. Phương Vi không kích động quá mức giống mẹ mình mà bà vẫn giữ được bình tĩnh, bà quan sát kỹ người đàn ông trước mắt, đánh giá tỉ mỉ sau đó xác định chính là người mà mình nghi ngờ thì mới lên tiếng.
''Tôi họ Phương, mẹ của tôi họ Hạ. Vú nuôi của tiểu thư Vệ gia cũng họ Hạ.''
Lời Phương Vi nói ra thì mọi người nghe không hiểu nhưng Lý Lập Thành thì thật sự chấn động, anh không dám tin mà nhìn vào hai người trước mặt. Trầm Thiên Phong dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, anh không lên tiếng nhưng trong lòng cũng đã có đáp án của mình, đôi mắt đen láy nhìn vào Lý Lập Thành rồi lại nhìn Lý Giai Kỳ đầy thâm ý, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Lý Lập Thành cũng cẩn thận nhìn kỹ lại Phương Vi sau đó đôi mắt loé lên, giọng anh lạc đi không dám tin vào sự thật.
''Dì là dì Vi? Là con gái của bà vú?''
''Là tôi!''
Nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng, Lý Lập Thành xúc động đến rơi nước mắt. Anh ôm chầm lấy bà ngoại Phương khóc to như một đứa trẻ.
''Bà vú! ....Người thật sự là bà vú!''
Ba người xa cách hơn hai mươi năm mới được đoàn tụ nên vừa mừng vừa xúc động, ai cũng không kìm được cảm xúc.
Lý Giai Kỳ đứng ở một bên, tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng để bà ngoại và Phương Vi phải xúc động đến như vậy thì Lý Lập Thành kia chắc là người thân hoặc người quen cũ.
''Bà Vú! Em gái....em gái của con....nó còn không?''
Lý Lập Thành không dám nhìn thẳng vào bà ngoại Phương, anh sợ rằng điều mà bà sắp nói ra sẽ khiến mọi hy vọng của anh sụp đổ.
Bà ngoại Phương cũng thầm tự trách bản thân mải vui mà quên mất chuyện quan trọng. Bà vươn tay kéo tay Lên đến đứng trước mặt của Lý Lập Thành.
''Nó đây!'' Bà lại quay sang nói với Lý Giai Kỳ đang ngơ ngác nhìn mình: ''Tiểu Kỳ! Cậu ấy chính là anh trai của con, anh trai ruột thịt.''
Mọi người trong phòng đều chấn kinh, Lý Giai Kỳ là em gái ruột thịt của Lý Lập Thành vậy có nghĩa sáu bánh bao nhỏ là cháu ngoại ruột của cậu ta, tin tức này quá chấn động rồi.
Trầm Thiên Phong không có biểu hiện gì, anh ra hiệu cho người hầu đưa sáu bánh bao nhỏ ra ngoài sau đó kêu mọi người cùng ngồi xuống nói rõ ràng mọi chuyện.
Lý Giai Kỳ còn chưa tiếp nhận nổi tin tức mà bà ngoại Phương vừa nói ra, cô vừa bối rối vừa gấp gáp hỏi lại: ''Bà ngoại! Chuyện này là sao? Vừa rồi con nghe thấy rõ ràng anh ta gọi bà là bà vú nhưng bà là bà ngoại của con.''
Bà ngoại Phương biết rõ cô đang lo lắng điều gì, bà âu yếm vuốt ve mái tóc của cô: ''Tiểu Kỳ! Ta không phải bà ngoại của con, ta chẳng qua chỉ là vú nuôi của mẹ con mà thôi.'' Bà ngừng lại nhìn sang Lý Lập Thành ở bên cạnh: ''Cậu ấy mới chính là người thân ruột thịt của con.''
''Me mau nói ra đi, Tiểu Kỳ cần phải biết rõ sự thật.'' Phương Vi lấy lại bình tĩnh, lên tiếng.
Mọi người có mặt trong phòng bao gồm cả Andrew, Philip và mẹ con Phùng Chính đều đang rất muốn biết ngọn ngành mọi chuyện nên nhân vật chính như Lý Giai Kỳ đương nhiên lại càng muốn biết.
''Chuyện này phải kể từ bà ngoại của con. Ta là nha hoàn cùng lớn lên với bà ngoại của con, Vệ gia lúc đó là một nhà giàu có tiếng. Bà ngoại của con tình cờ biết đến ông ngoại con qua bạn bè, hai người nhanh chóng rơi vào tình yêu. Khi đó lão gia đã yêu cầu ông ngoại con nếu muốn cưới bà ngoại con thì phải đổi sang họ Vệ bởi lão gia chỉ có duy nhất một người con gái và ông ấy đồng ý.
Tuy rằng tiểu thư gả đi nhưng thực ra chỉ là dọn ra một biệt thự khác của Vệ gia để ở. Ta cùng với ba của Tiểu Vi là những người được chọn đi theo. Hai người sống rất vui vẻ và hạnh phúc cho đến khi tiểu thư mang thai mẹ của con. Bởi vì sức khỏe yếu mà sau khi sinh mẹ con thì bà ấy bệnh triền miên, lúc đó ta phải thay bà ấy chăm sóc cho mẹ con.
Vào sinh nhật một tuổi của mẹ con thì tình nhân của ông ấy xuất hiện hơn nữa con của hai người bọn họ còn lớn hơn mẹ con một tuổi. Bởi vì tiểu thư sức khỏe không tốt lại lâu không thấy mang thai nên ông ta đã ra ngoài vụng trộm và có con trước cả tiểu thư. Bởi vì quá sốc mà bà ngoại con tái phát bệnh cũ và qua đời. Ông cố của con cũng qua đời sau đó không lâu vì thế toàn bộ Vệ gia đều rơi vào tay của người đàn ông phụ bạc và ả nhân tình kia.
Ông ta chính thức cưới ả nhân tình kia còn mẹ con thì bị ông ta đưa ra ngoại ô hẻo lánh. Cả nhà ta vì bất bình cho tiểu thư cũng như thương xót cho mẹ con nên cùng theo mẹ con đến ở ngoại ô. Tài sản mà ông cố của con để lại đều là cho mẹ con nhưng lúc đó mẹ con còn nhỏ nên ông ta mượn cớ là người giám hộ để tiếp quản gia sản còn nói rằng chờ mẹ con trưởng thành sẽ trả lại.
Cứ thế mỗi năm ông ta chỉ cho chúng ta đủ tiền ăn học cho mẹ con còn mình sống sung sướng. Mẹ con bởi vì học tốt nên đã đi Mỹ du học và gặp ba các con. Lúc con được gần một tuổi thì ông già đó cho người báo tin để mẹ con trở về nhận lại tài sản. Không ngờ rằng đó là cái bẫy mà mụ đàn bà ác độc đó bày ra. Không biết từ đâu mà mụ ta biết được cha và mẹ con đang nghiên cứu một loại vũ khí sinh học nên ép hai người giao ra. Bởi vì cha mẹ con không đồng ý giao ra nên mụ ta cấu kết với người của một tổ chức tên là Hồng Tinh để giết cả nhà chúng ta.
Cha mẹ con vì muốn đánh lạc hướng bọn sát thủ nên đã giao con cho ta, giao anh trai con cho chồng của ta. Người trong nhà đều chia làm hai để bảo vệ cho hai anh em các con. Trên đường chạy trốn, những người còn lại vì muốn để con và mẹ con ta được sống mà đều lần lượt chết dưới tay đám sát thủ. Chúng ta và anh trai của con cũng mất liên lạc, mẹ con ta đành mang con trốn đến tận vùng quê xa xôi hẻo lánh.''
Nào có ai ngờ đến phía sau lại là một câu chuyện đau lòng đến vậy, Lý Giai Kỳ từ nhỏ đã phải vượt qua những tháng ngày sống trong lo sợ sẽ bị giết chết. Trầm Thiên Phong nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lý Giai Kỳ an ủi cô.
''Ông Phương và chú Tuấn cùng mọi người giúp con chạy trốn nhưng cũng bị đuổi theo rất sát. Cuối cùng chỉ còn chú Tuấn và con sống sót được lão đại cứu, ông Phương vì mở đường máu cho con chạy mà bị bọn chúng bắn rất nhiều vào người.'' Lý Giai Kỳ cũng rưng rưng kể về những điều mình đã trải qua.
''Chúng tôi nhận được tin thì lập tức đến cứu nhưng chung quy vẫn là chậm một bước. Gần hai mươi người Lý gia bao gồm cả hai vợ chồng Lý Quốc Lập đều bỏ mạng. Lập Thành và Phương Tuấn là chúng tôi tìm được ở trong một căn nhà hoang, Phương Tuấn lúc đó bị thương nặng vẫn cố gắng bảo vệ cho Lập Thành đang bị hôn mê.'' Là một người trực tiếp chứng kiến thảm cảnh năm đó, Đàm Minh Viễn vẫn không thể quên được cảnh tượng lúc đó.
Hơn hai mươi năm sống trên đời lần đầu được nghe kể về ba mẹ nhưng nó khiến cho Lý Giai Kỳ chưa thể chấp nhận nổi, quá khứ này quá nghiệt ngã rồi. Cô không nhịn được mà oà lên khóc nức nở, ngay cả khi biết được Trầm Thiên Phong là người làm cô mang thai cũng không đau đớn đến như vậy. Những người thân nhất của cô đều là vì bảo vệ cho cô mà hi sinh mạng sống của mình.
Trầm Thiên Phong ôm lấy Lý Giai Kỳ đang khóc nức nở, anh không biết phải an ủi cô thế nào nữa nên chỉ biết ôm lấy cô chặt hơn để cô có thể yên tâm dựa vào anh.
''Tiểu Kỳ! Những năm này là anh không tốt không thể tìm thấy em sớm hơn.'' Nhìn thấy em gái khóc đau lòng như vậy, Lý Lập Thành tự trách bản thân rất nhiều.
Quá khứ thật sự quá nghiệt ngã nhưng ông trời vẫn còn thương xót Lý Giai Kỳ khi đã để cho người thân duy nhất của cô gặp được Trầm Thiên Phong và sống để anh em hai người có thể được gặp lại nhau.
''Anh! Thì ra Tiểu Kỳ không cô đơn một mình. Em còn có anh còn có con của mình.'' Lý Giai Kỳ vòng tay ôm lấy anh trai, người anh đã chia cách rất lâu.
Hải Thiên Đế Cung rộng lớn như vậy nhưng hôm nay cũng nhuốm một chút buồn thương, câu chuyện quá khứ đau lòng được hé lộ nhưng nhiều hơn thế là những người thân của nhau cuối cùng cũng được gặp lại nhau sau bao nhiêu năm tưởng chừng sẽ không bao giờ có cơ hội.
Danh Sách Chương: