Mục lục
Bà Xã, Em Phải Kết Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù đã nỗ lực tìm kiếm, gần như đã đào ba thước đất nhưng tung tích của Lý Giai Kỳ vẫn như mò kim đáy bể. Trầm Thiên Phong cũng cho người khác biết thế nào là nổi giận vì hồng nhan.

Liên tục những ngày sau đó, các thế lực nhỏ lẻ dưới trướng Hồng Tinh đều chịu chung một kết cục là bị tiêu diệt hoàn toàn khiến cho thế giới ngầm chao đảo. Những thế lực còn lại của Hồng Tinh ngày ngày nơm nớp lo sợ, thấp thỏm trong lòng không biết bản thân lúc nào sẽ bị sờ đến.

Việc liên tục mất đi những thế lực trung thành lâu năm khiến cho nội bộ Hồng Tinh loạn cào cào. Thủ lĩnh Alva như già thêm cả chục tuổi còn những đứa con của ông ta đang phải oằn mình chống đỡ cả tổ chức.

Trầm Thiên Phong làm việc gần như một chiếc máy, anh bỏ lại hết công việc của tập đoàn Hải Thiên cho Đàm Minh Viễn xử lý còn bản thân trực tiếp chỉ huy người của Phi Hổ vừa tìm kiếm Lý Giai Kỳ vừa tiêu diệt vây cánh của Hồng Tinh. Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn của Lý Lập Thành và Âu Dương Hào Kiện, anh vẫn điên cuồng lao vào công việc mà quên ăn quên ngủ đến mức cả người gầy rộc.

Hôm đó, Lý Lập Thành và Âu Dương Hào Kiện vừa mới hoàn thành nhiệm vụ của mình trở về. Hai người vừa vào phòng đã thấy Trầm Thiên Phong đang chăm chú nghiên cứu bản đồ cứ điểm tiếp theo của Hồng Tinh cần tiêu diệt. Khuôn mặt hốc hác, bộ râu quai nón đã dài ra rất nhiều, độ mắt hằn lên những tơ máu bởi vì mất ngủ thời gian dài.

''Lão đại! Nghỉ ngơi chút đi, thân thể quan trọng.'' Âu Dương Hào Kiện không nhịn được nữa, anh ta tiến lên tắt đi màn hình đang chiếu bản đồ.

''Việc tìm Tiểu Kỳ không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu anh còn như thế này chỉ sợ chưa có tin tức gì của em ấy thì anh đã không chịu nổi nữa. Không chỉ là Tiểu Kỳ, ngày cả bọn trẻ cũng đang chờ anh tìm ra chúng.''

Lý Lập Thành nhắc đến bọn trẻ khiến Trầm Thiên Phong phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Bấy lâu nay anh mải tìm kiếm Lý Giai Kỳ mà quên mất bọn trẻ đã được cô đưa đến một nơi bí mật. Anh cũng cần phải nhanh chóng tìm ra bọn trẻ sau đó chăm sóc chúng thật tốt để đến khi Lý Giai Kỳ trở về sẽ không còn giận anh nữa.

Lý Lập Thành và Âu Dương Hào Kiện thầm thở phào vì cuối cùng Trầm Thiên Phong cũng đã thông suốt.

Từ bàn làm việc, Trầm Thiên Phong quyết định rời khỏi đó sau mấy ngày liền nhốt mình trong thư phòng. Thế nhưng, vừa mới đứng lên, trước mắt anh tối sầm sau đó ngã xuống. May mắn là Âu Dương Hào Kiện đứng gần đó đã đỡ được anh.

Một ông trùm nắm quyền sinh sát trong tay luôn khiến cho kẻ thù phải kính sợ vậy mà giờ đây anh lại yếu ớt nằm trên giường bệnh truyền nước và dinh dưỡng.

Đến tối khuya, Trầm Thiên Phong mới tỉnh lại. Hòn đá đè nặng trong lòng Tiểu Dương cũng đã được bỏ xuống.

''Chủ tịch! Anh cảm thấy trong người sao rồi? Còn thấy khó chịu ở đâu không?''

''Đã không còn gì đáng ngại nữa.'' Trầm Thiên Phong nhìn Tiểu Dương, trên khuôn mặt đã bớt đi vẻ mệt mỏi, tiều tụy.

''Chủ tịch có muốn ăn chút gì đó không? Việt Bân đại nhân dặn dò anh nên ăn chút thức ăn nhẹ sau khi tỉnh dậy.''

''Ừm! Cậu đi lấy lại đây.''

Tiểu Dương có hơi bất ngờ vì Trầm Thiên Phong lại đồng ý dễ dàng như vậy. Anh nhanh chóng đến phòng bếp mang lên một bát cháo đã được nấu kỹ. Trầm Thiên Phong không nói nhiều, anh giựt phăng kim truyền trên tay xuống sau đó tự mình ăn hết bát cháo mà Tiểu Dương mang đến.

Dường như sau một giấc ngủ dài, Trầm Thiên Phong đã trở nên thông suốt, anh không còn muốn điên cuồng làm việc mà nghe theo lời của mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức. Ăn xong bát cháo, Trầm Thiên Phong lấy cớ muốn nghỉ ngơi bèn đuổi Tiểu Dương ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Thiên Phong, anh không mở đèn lên mà chỉ để một cây đèn ngủ toả ra chút ánh sáng yếu ớt. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Trầm Thiên Phong cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi đến mở cửa ban công ra, những cơn gió đêm nhè nhẹ thổi khiến đầu óc thanh tỉnh không ít.

Đầu óc thanh tỉnh, Trầm Thiên Phong liền nhớ đến Lý Giai Kỳ và các con. Họ chỉ mới đoàn tụ được mấy tháng vậy mà có quá nhiều việc xảy ra. Nghĩ lại thì từ lúc Lý Giai Kỳ gặp mình đến nay, cuộc sống của cô luôn phải trải qua những nguy hiểm, những mưu tính mà nguyên nhân chính là anh. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy đau lòng cho Lý Giai Kỳ, từ khoé mắt lăn dài hai hàng lệ nóng.

Cứ nghĩ đến những điều Aurelia đã kể và tình hình thực tế trong việc tìm kiếm cũng đủ biết cô phải gồng mình chống chọi với những nguy hiểm đó như thế nào chưa kể đến việc phải chịu đói chịu khát. Ba mươi lăm năm sống trên cuộc đời, trải qua không ít những lần thập tử nhất sinh thế nhưng chưa bao giờ Trầm Thiên Phong rơi một giọt nước mắt vậy mà bây giờ anh đang ngôi cuộn mình ở ban công âm thầm khóc chỉ vì đau lòng, thương xót cho người con gái mà anh yêu thương.

Người phụ nữ bị thương ở chân được Lý Giai Kỳ đưa về nhà là một người khá cởi mở và tốt bụng. Người trong thôn thường gọi bà là thím Mai, nhà bà là một gia đình khá giả trong thôn. Hai vợ chồng bà và một cậu con trai cùng nhau chăm sóc cho nông trại gà. Mời Lý Giai Kỳ về sống cùng một phần là có ý tốt nhưng một phần cũng là vì thím Mai thấy Lý Giai Kỳ rất tốt, muốn cô làm con dâu của mình.

Cứ như vậy, Lý Giai Kỳ ở lại nhà của thím Mai, phụ giúp gia đình thím làm việc ở nông trại gà, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.

''Tiểu Kỳ! Đừng dọn nữa, mau nghỉ tay rồi ăn cơm.''

''Chờ cháu một lát.''

Lý Giai Kỳ đang xếp lại những bao thức ăn cho gà và quét dọn chuồng gà một lượt thì nghe thấy tiếng thím Mai gọi cô. Lý Giai Kỳ quét nốt chỗ còn lại rồi mới cởi bỏ bộ đồ lao động, đến phía vòi nước rửa tay chân sạch sẽ rồi mới vào nhà ăn cơm.

Lý Giai Kỳ đến sống trong thôn từ lúc cuối hè, bây giờ đã cuối mùa thu, không nhiều không ít cũng đã ba tháng. Cô đã quen với cuộc sống ở nơi hoang vu này, đôi khi cô cũng rất nhớ bà ngoại, nhớ dì Vi và sáu bánh bao nhỏ còn có cả anh trai nhưng nghĩ đến việc có thể người của Hồng Tinh vẫn còn chưa từ bỏ việc truy sát cô, cô chie có thể nhẫn nhịn chịu đựng nỗi nhớ nhung. Cô dự định sẽ sống ở đây thêm một thời gian nữa sau đó bắt đầu tìm cách liên lạc với sáu bánh bao nhỏ trước, xác định được bản thân an toàn thì sẽ quay về gặp mọi người nhưng trong đó không bao gồm Trầm Thiên Phong.

Lý Giai Kỳ đã tính toán kỹ lưỡng, sau khi trở về trước tiên sẽ bí mật gặp mặt anh trai sau đó sẽ thương lượng với anh chuyện cô muốn đưa bọn trẻ đến sinh sống ở một nơi khác và nơi mà cô muốn đến chính là Tổ quốc của ba cô. Lý Giai Kỳ muốn đến một nơi mà người ở đó không biết cô là ai, cô có bằng cấp, có trình độ đương nhiên có thể làm việc để nuôi lớn các con. Kể từ sau khi biết được sự thật từ tên mặt sẹo, chưa có một lần nào Lý Giai Kỳ muốn gặp lại Trầm Thiên Phong. Có lẽ cô và anh định sẵn là có duyên không phận, ở bên cạnh nhau không phải lựa chọn sáng suốt.

Nói Lý Giai Kỳ cô vô tình cũng được, ích kỷ cũng được nhưng cô chỉ có một cái mạng. Lần này may mắn thoát chết nhưng có ai đảm bảo được rằng những lần sau cũng may mắn như vậy. Nghĩ kỹ thì từ khi gặp mặt Trầm Thiên Phong, cô luôn luôn gặp nguy hiểm vì thế việc ở lại bên cạnh anh khiến cô phải chùn bước.

Lý Giai Kỳ rửa sạch sẽ tay chân rồi vào bếp dọn cơm cùng với thím Mai. Chú Cường chồng thím Mai cũng vừa mới cùng con trai Xuân Hạo của họ đi làm đồng về. Ngoại trừ trang trại gà thì gia đình họ còn có một ít ruộng để trồng trọt hoa màu. Gia đình thím Mai cũng là gia đình hiếm có trong thôn có được một chiếc ô tô chở hàng và điện thoại.

''Hai cha con về rồi! Mau rửa tay rồi ăn cơm.'' Thím Mai thúc giục chồng và con trai.

''Chú và anh mau rửa tay đi ạ, hôm nay thím nấu rất nhiều đồ ăn ngon.''

Trên chiếc bàn gỗ nhỏ bày ba món ăn và một tô canh, hai món mặn, một món rau. Đối với những gia đình sống ở nơi khó khăn này thì bữa ăn này đã là rất thịnh soạn rồi. Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ với nhau về một ngày lao động đã qua. Ăn cơm xong, Lý Giai Kỳ rửa bát rồi tắm rửa. Ở nơi đây không có thứ gì tiêu khiển ngoài chiếc ti vi đã lỗi thời cho nên Lý Giai Kỳ cũng học theo thói quen của mọi người là xem phim truyền hình buổi tối. Vừa vặn, bộ phim đang phát vào khung giờ vàng chính là Phượng Linh mà Lý Giai Kỳ từng trực tiếp tham gia sản xuất và diễn xuất.

Cả gia đình quây quần ngồi xem phim, đôi khi sẽ bàn luận về bộ phim và diễn viên, phần lớn đều là lời khen ngợi nên Lý Giai Kỳ cũng cảm thấy có chut thoả mãn trong lòng. Có đôi khi nhân vật mà cô thủ vai xuất hiện cũng khiến cho mọi người bàn luận, họ không biết đó là cô còn cho rằng cô giống với diễn viên. Cuộc sống giản dị nơi đây cứ bình yên, lặng lẽ trôi từ ngày này sang ngày khác.

''Lần sau đi giao trứng gà trên thị trấn, Tiểu Kỳ con đi cùng với A Hạo nha. Hôm đó chú thím còn có việc nên không thể đi cùng A Hạo được.''

''Ba mẹ bận gì sao? Con đi một mình cũng được, Tiểu Kỳ không quen đi đường xa, sợ cô ấy mệt mỏi.''

''Không sao đâu. Nếu chú thím bận thì con đi cùng anh Hạo cũng được.''

Một tháng ba lần, gia đình thím Mai sẽ mang trứng gà của nhà mình và vài gia đình lân cận đến thị trấn để giao. Lý Giai Kỳ chưa từng đi cùng họ nhưng nghe nói thị trấn cách thôn của họ khá xa, phải mất hoan hai giờ đồng hồ mới đến nơi mà đường xá lại rất khó khăn. Lý Giai Kỳ cũng muốn đến thị trấn vì cô còn có một số việc cần làm.

''Cháu đến đây cũng mấy tháng rồi, quần áo đều là mặc đồ cũ của thím. Hôm đó nhân tiện mua một ít đồ mới mà mặc, sắp đến mùa đông rồi, cần phải mua thêm ít quần áo ấm.'' Thím Mai lấy từ trong túi áo ra một ít tiền rồi nhét vào tay Lý Giai Kỳ.

''Cháu cũng không đi đâu nên không cần phải mua quần áo mới đâu ạ. Chú thím cứ giữ lại tiền để mua con giống và thức ăn cho gà.'' Lý Giai Kỳ không nhận số tiền mà thím Mai đưa, nhét ngược trả lại cho bà. Cô đã ăn ở nhà họ miễn phí, tuy rằng có giúp đỡ họ một chút việc ở trang trại nhưng cũng không thể so sánh được với những gì họ đã giúp cô.

''Con bé này! Dù sao cũng là con gái, cả ngày mặc mấy bộ đồ bà già, không chịu sửa soạn cho bản thân gì cả. Không nói nhiều nữa, cháu còn không nhận thì từ mai không cần phải đến trang trại phụ việc nữa.'' Giọng thím Mai cao hơn một chút, giống như là đang mắng Lý Giai Kỳ nhưng Lý Giai Kỳ biết là bà đang quan tâm đến mình.

Dù sao thím Mai cũng đã nói đến mức này mà còn từ chối thì rất khó coi. Lý Giai Kỳ chỉ đành nhận lấy số tiền và định bụng sẽ mua cho họ ít đồ mùa đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK