Bởi vì thị trấn cách thôn nhỏ khá xa nên vào ngày phải đi giao trứng, mọi người trong nhà đều phải dậy sớm để xếp trứng lên xe thật cẩn thận tránh dập vỡ. Bởi vì có cả trứng của một vài nhà hàng xóm gửi nên phải kiểm tra xem số lượng là bao nhiêu để lúc thanh toán tiền cho dễ.
Cả nhà thím Mai bao gồm cả Lý Giai Kỳ đều dậy từ bốn giờ sáng để xếp trứng lên xe. Xong xuôi thì trời cũng đã hửng sáng, mặt trời bắt đầu ló dạng sau màn đêm. Hôm nay, Lý Giai Kỳ sẽ đi giao trứng với Xuân Hạo nên nhận lấy chút đồ ăn và nước uống từ thím Mai sau đó trèo lên xe. Hai người cùng nhau đi giao trứng cho sớm để có thể về trước bữa trưa.
Ngồi xe hơn hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng đến được thị trấn. Đã lâu lắm rồi Lý Giai Kỳ mới thấy lại cảnh xe cộ qua lại tấp nập trên đường.
Xuân Hạo lái xe đến những cửa hàng quen thuộc để giao trứng sau đó hai người đi ăn tạm chút gì đó.
''Ăn xong, anh đưa em đi mua chút đồ. Mẹ anh đã dặn không tiêu hết tiền mẹ cho là không được về.''
''Em cũng không cần nhiều đồ như vậy, thím Mai lại cho nhiều tiền như thế, mua bao nhiêu mới hết được.''
Nếu như còn ở Đế đô thì số tiền mà thím Mai cho Lý Giai Kỳ không tính là nhiều nhưng hiện giờ cô đang sống ở vùng sâu vùng xa cho nên đồ cần mua cũng rất rẻ, số tiền này có thể mua rất nhiều thứ.
''Em có muốn đến chỗ nào không? Anh đưa em đi, khó khăn lắm em mới có dịp đến thị trấn.''
Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Giai Kỳ nhớ đến chiếc usb lấy từ chỗ tên mặt sẹo: ''Có thể cho em đến tiệm net được không. Em muốn lên mạng xem trước bộ phim đang chiếu trên ti vi.''
Xuân Hạo là người hiền lành, thật thà, thấy Lý Giai Kỳ nói vậy cũng không nghĩ gì nhiều chỉ cho rằng cô thật sự thích xem phim nên đã đồng ý.
''Vậy lát nữa anh đưa em đến đó, hôm nay không cần về sớm. Em cứ xem thoải mái.''
''Cảm ơn anh Hạo.''
Được Lý Giai Kỳ cảm ơn mà Xuân Hạo cũng thấy có chút ngại ngùng, tai anh đỏ lên như quả ớt. Sống cùng một nhà với Lý Giai Kỳ mấy tháng trời, Xuân Hạo đúng là đã thích cô. Hôm nay mẹ anh cố tình để cô đi cùng với anh là tạo cơ hội cho hai người có không gian riêng, anh phải nắm chắc cơ hội này. Nếu như có thể lấy được Lý Giai Kỳ thì đúng là có phúc ba đời. Cô vừa xinh xắn lại còn ngoan ngoãn, chăm chỉ chịu khó, quan trọng là gia đình anh rất thích cô.
Xuân Hạo ít nhiều cũng được học hết cấp ba, chỉ bởi vì hoàn cảnh nên không thể tiếp tục học lên Đại học, so với người trong thôn thì anh chính là người học cao nhất thôn rồi. Anh tin rằng bản thân có thể bước vào trái tim của Lý Giai Kỳ.
Xuân Hạo đưa Lý Giai Kỳ đến một tiệm net, anh cẩn thận bao một phòng riêng cho cô yên tĩnh sau đó rời đi. Anh muốn mua một món quà tặng cho Lý Giai Kỳ nên không muốn cô cùng đi với mình để tạo bất ngờ sau này.
Lý Giai Kỳ không ngờ Xuân Hạo lại sẽ bao riêng cho mình một phòng, điều này rất tốt cho việc cô sắp làm tới đây. Từ trong túi áo, Lý Giai Kỳ lấy ra chiếc usb và cắm vào máy sau đó thao tác rất nhanh trên bàn phím. Lý Giai Kỳ cũng rất tò mò không biết rốt cuộc thì chiếc usb chứa đựng bí mật gì mà khiến tên mặt sẹo phải giấu diếm kỹ lưỡng như vậy.
Qua một loạt các thao tác trên bàn phím, những bí mật ẩn giấu trong chiếc usb đã dần lộ diện. Vừa xem mà Lý Giai Kỳ vừa toát mồ hôi hột, không ngờ tên mặt sẹo lại thâm sâu khó đoán như vậy, có được chiếc usb này thì việc đối đầu với Hồng Tinh đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Để yên tâm hơn, Lý Giai Kỳ dùng một loạt mã khoá để bảo vệ thông tin chứa trong chiếc usb đồng thời cô cũng sao lưu lại thông tin vào một tài khoản cá nhân của mình để đề phòng việc chiếc usb bị hỏng.
Bởi vì muốn có không gian riêng với Lý Giai Kỳ cho nên Xuân Hạo không lái xe về nhà ngay mà hai người còn đi lòng vòng trong thị trấn mua ít đồ. Tuy nhiên, cả hai đều không biết rằng chính vì trì hoãn trở về thôn nên đã bị người ta để mắt tới.
Những người được Hồng Tinh phái đi tìm kiếm Lý Giai Kỳ đã đi khắp cả nước để tìm kiếm cô nhưng không có tung tích gì. Hôm nay lại vô tình thấy cô xuất hiện ở thị trấn nhỏ này khiến chúng rất phấn khích. Mục tiêu bây giờ đã không còn đơn giản là Lý Giai Kỳ mà còn một thứ quan trọng hơn chính là chiếc usb mà Lý Giai Kỳ đang giữ.
Sau khi tên mặt sẹo bị người của Rebecca xử lý đã phát hiện ra hắn vẫn luôn âm thầm ghi chép lại những thông tin quan trọng của Hồng Tinh và cất giấu trong một chiếc usb. Bọn chúng tìm khắp người và nơi mà tên mặt sẹo thường lui tới nhưng không phát hiện ra nên rất lo lắng. Sau đó một chiếc camera gần chợ cá đã ghi lại được hình ảnh môt người ăn mặc rách rưới cầm theo một thứ giống như usb ra khỏi chợ cá. Đối chiếu với thời gian, nguo của Hồng Tinh xác định kẻ rách rưới đó chính là Lý Giai Kỳ cho nên càng tìm kiếm cô gắt gao hơn.
Mua sắm được khá nhiều đồ dùng cần thiết và quần áo mới, Xuân Hạo đưa Lý Giai Kỳ trở về thôn. Bởi vì là vùng núi nên đường đi lại đều là nằm ở lưng chừng núi đá, lái xe cần tuyệt đối tập trung để tránh xảy ra tai nạn.
Đi đường rất thuận lợi, Xuân Hạo lại lái xe nhiều năm nên không phát sinh chuyện gì cho đến khi chỉ còn vài cây số nữa là về đến thôn thì một chuyện bất ngờ xảy ra khiến hai người suýt mất mạng.
Chiếc xe tải mà Xuân Hạo và Lý Giai Kỳ ngồi đang chạy yên ổn trên đường thì bỗng một chiếc xe con từ phía sau vượt lên trước. Nếu như chỉ là vượt lên trước thì sẽ không có gì để nói nhưng chiếc xe con này lại cố tình lái chặn ở phía trước. Xuân Hạo đã nhiều lần bấm còi xin nhường đường nhưng tài xế xe con hoàn toàn không để ý đến họ. Mỗi lần Xuân Hạo định vượt lên trước thì chiếc xe lại cố tình chặn lối không cho xe của hai người vượt lên.
Lý Giai Kỳ bỗng dưng cảm thấy bất an, cách thức mà chiếc xe con kia đeo bám hai người làm cô nhớ đến những tên sát thủ truy sát cô. Bọn chúng chính là dùng thủ đoạn mèo vờn chuột sau đó chờ cô mệt mỏi mới ra tay.
Chiếc xe con kia đang chắn đường ở phía trước thì bỗng đột nhiên bẻ tay lái sang bên trái khiến cho Xuân Hạo trở tay không kịp. Bên trái là vực núi còn bên phải là vách đá, nếu như đánh lái sang bên trái thì cả người và xe sẽ cùng lao xuống vực vì thế Xuân Hạo trong giây phút nguy hiểm đã cố gắng đánh lái sang bên phải.
Rầm một tiếng, chiếc xe của Xuân Hạo và Lý Giai Kỳ đâm vào vách đá. Nhờ có hệ thống túi khí nên tính mạng của hai người được đảm bảo nhưng bởi vì va chạm quá lớn nên cả hai đều choáng váng bất tỉnh.
Chiếc xe con vừa rồi vẫn còn lạng lách chắn đường xe của Lý Giai Kỳ hiện giờ cũng dừng lại ở phía trước. Từ trên xe bước xuống hai người đàn ông, bọn họ sau khi xác định chiếc xe của Lý Giai Kỳ đã hư hỏng nặng và người trên xe cũng đã bị thương nghiêm trọng thì mới lên xe rời đi. Hai người đàn ông này chính là người của Hồng Tinh, bởi vì chi viện tới không kịp nên bọn chúng quyết định gây ra tai nạn cho Lý Giai Kỳ để đảm bảo cô không thể làm gì đe dọa đến bọn họ. Bọn chúng cũng đã được nghe nói đến bản lĩnh của Lý Giai Kỳ cho nên không dám hành động lỗ mãng vì thế chỉ xác định người bị thương rồi rời đi luôn.
Hai tên đàn ông lên xe rời đi không lâu thì Xuân Hạo tỉnh lại. Anh chỉ là bị choáng đầu rồi ngất đi chứ không bị thương nghiêm trọng. Kiểm tra lại cơ thể một lượt thì chỉ có trên má trái bị kính vỡ cắt qua gây chảy máu và tay bị trầy xước một chút. Quay sang Lý Giai Kỳ thì trên mặt cô có một vệt máu lớn chảy xuống từ đỉnh đầu. Vì cô ngồi ở phía ghế phụ cho nên lúc chiếc xe va chạm vào vách đá đã làm cô bị thương không nhẹ.
''Giai Kỳ! Giai Kỳ! Em không sao chứ? Em có nghe thấy anh nói gì không?''
Xuân Hạo liên tục gọi tên Lý Giai Kỳ, anh sợ cô sẽ cứ thế không tỉnh lại.
Lý Giai Kỳ đang ở trong một không gian tối đen, cô sợ hãi chạy điên cuồng nhưng không thấy một ánh sáng nào dù là yếu ớt nhất. Đột nhiên, Lý Giai Kỳ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô, âm thanh giống như vọng lại từ một nơi rất xa. Thế rồi, những tiếng gọi tên cô cứ lớn dần lớn dần, Lý Giai Kỳ không tiếp tục chạy nữa mà đứng yên để lắng nghe xem tiếng gọi đó là từ đâu. Một ánh sáng le lói sau đó mạnh dần lên, Lý Giai Kỳ nhìn thấy một lối ra tràn ngập ánh sáng. Cô không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng đến nơi phát ra ánh sáng.
Cùng với lúc Lý Giai Kỳ chạy đến nơi phát ra ánh sáng ở trong mơ thì đôi mắt cô cũng bừng tỉnh.
''Giai Kỳ! Em không sao chứ?'' Xuân Hạo lo lắng hỏi.
Túi khí làm cho Lý Giai Kỳ cảm thấy khó thở, cô cố gắng đẩy chúng ra để lấy không khí hít thở.
''Nếu em không sao thì chúng ta mau chóng rời khỏi xe, anh đã ngửi thấy mùi xăng xe bốc lên hơn nữa đầu xe cũng đã xuất hiện khói đen.''
''Được!''
Xuân Hạo vội đẩy cánh cửa xe ra sau đó cẩn thận xuống xe. Lý Giai Kỳ vẫn còn hơi choáng đầu nhưng vẫn có thể tự xuống xe được thế nhưng lúc cô muốn nhấc chân lên để trèo sang phía ghế lái thì phát hiện chân phải đã bị kẹt hơn nữa có lẽ đã bị thương bởi vì cô cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ chân.
Cúi người xuống nhìn, Lý Giai Kỳ thấy chân phải của mình đã bị kẹt với cửa xe, bắp chân còn bị thương rất lớn, ống quần cũng bị rách luôn rồi.
''Em sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?'' Thấy Lý Giai Kỳ mãi chưa xuống xe, Xuân Hạo càng lo lắng hơn.
''Chân em bị kẹt một chút, chờ em, em xong ngay đây.''
Lý Giai Kỳ cũng đã ngửi được mùi xăng xe nên cô không muốn trì hoãn nữa. Cắn răng chịu đau, Lý Giai Kỳ rút chân ra khỏi chỗ kẹt, bởi vì dùng sức quá lớn, vết thương ở bắp chân lại bị rạch lớn hơn. Không muốn Xuân Hạo biết về vết thương của mình sợ anh sẽ lo lắng, Lý Giai Kỳ dùng tạm ống quần buộc lại bắp chân che đi vết thương sau đó mới bò xuống xe.
''Chân em có lẽ bị trật khớp, anh cõng em được không?''
''Bị trật khớp sao? Để anh kiểm tra xem có bị gãy xương không?''
''Không gãy xương, chỉ là trật khớp thôi. Chúng ta mau rời khỏi xe đi, em thấy mùi xăng nồng lắm rồi.''
Trong lòng lo lắng cho chân của Lý Giai Kỳ nhưng Xuân Hạo càng lo cho tính mạng của cô hơn nên quyết định tin tưởng cô. Anh xoay người lại để Lý Giai Kỳ trèo lên lưng mình rồi cõng cô về thôn. Nơi này cách thôn của họ không xa nên đi bộ hoàn toàn có thể chỉ là chiếc xe đành để ở đó chờ về nhà rồi mới gọi cứu hộ vì cả hai không có điện thoại di động.
Danh Sách Chương: