Rời khỏi phòng ăn, Lý Giai Kỳ cũng không muốn ăn gì nữa. Cô đến chơi cùng Hoan Hoan vả Hỷ Hỷ, hai con mèo mới đó mà đã lớn hơn rất nhiều, con nào cũng béo lên trông thấy, mặt tròn như bánh bao.
Nô đùa với hai con mèo khiến tâm trạng của Lý Giai Kỳ tốt hơn một chút. Nhân lúc mọi người còn đang ăn tối không để ý đến mình, cô gọi video cho bọn trẻ ngắm mèo con.
''Oa là Hoan Hoan và Hỷ Hỷ! Mẹ ơi chúng lại lớn hơn rồi.'' Trước màn hình là cô bé Gia Ý, nhìn thấy hai con mèo cô bé vui mừng reo lên.
''Đúng vậy lại lớn hơn rồi, chúng ăn rất nhiều nên lớn rất nhanh.''
''Mẹ ơi! Con muốn ôm Hoan Hoan và Hỷ Hỷ.'' Gia Hân bên cạnh tiếp lời.
''Chờ chúng lớn hơn mẹ sẽ mang chúng về chơi với các con, giờ phải ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối có ăn hết phần ăn không?''
''Có ạ, chúng con đều ăn hết phần ăn của mình.''
Cùng với sáu bánh bao nhỏ trò chuyện một lúc rồi lại dặn dò bà ngoại và dì chú ý sức khoẻ, thời tiết lạnh nên người già hay bị đau xương khớp.
''Bà và dì nhớ mặc áo ấm hạn chế ra ngoài thôi nhé, buổi tối hai người nhớ ngâm chân và xoa thuốc bóp cho dễ ngủ. Thuốc bổ cũng nhớ uống, cuối tuần con sẽ kiểm tra.''
''Yên tâm, bà và dì vẫn tốt. Chúng ta còn muốn sống lâu cùng với sáu bánh bao nhỏ nên vẫn luôn bảo dưỡng thân thể.'' Bà Phương hiền từ nói.
Cúp điện thoại, nét cười trên mặt của Lý Giai Kỳ cũng biến mất.
Cạch!
''Cô trốn ở đây làm cái gì thế? Tôi tìm cô mệt lắm cô có biết không?''
Ngô Việt Bân từ đâu chạy đến, trời lạnh mà trên trán anh ta còn rịn ra một tầng mồ hôi.
''Anh không thấy là tôi quang minh chính đại ở đây à, trốn lúc nào?''
''Đúng đúng đúng, là tôi nói sai.''
''Rõ ràng là như vậy còn gì.'' Lý Giai Kỳ bĩu mỗi.
''Lý Giai Kỳ! Tôi đói.'' Ngô Việt Bân giọng đầy ủy khuất, giương đôi mắt đáng thương nhìn Lý Giai Kỳ.
''Anh vừa mới ăn xong mà đã kêu đói rồi. Anh là Thao Thiết chuyển thế à?''
''Nhìn cái bản mặt xấu xí đấy tôi nuốt không nổi cơm cho nên vẫn đói. Cô nấu cho tôi cái gì ăn đi.''
Lý Giai Kỳ nghe ra được sự chán ghét trong lời nói của Ngô Việt Bân, anh ta vậy mà không kiêng nể gì nói Yamaguchi Ryo xấu xí.
''Tôi nghĩ anh nên đi thay cái bộ phận quang học của anh đi, người ta đẹp như vậy mà anh nói là xấu xí.''
''Với tôi thì cô ta vẫn luôn xấu xí. Hứ, chỉ là cái thứ con thêm con thừa mà cũng dám ra oai, nếu không phải lão đại nể mặt cha cô ta thì chắc cô ta ''đến dọc về ngang'' rồi.''
''Tối rồi mà anh cũng không tha cho tôi, phải dùng thứ gì lấp kín cái miệng này lại mới được.''
Để Hoan Hoan và Hỷ Hỷ xuống, Lý Giai Kỳ xoay người rời khỏi đó đi thẳng đến phòng bếp. Đầu bếp đều đã nghỉ ngơi nên Lý Giai Kỳ trực tiếp dùng luôn dụng cụ của họ.
Không đến nửa giờ sau hai bát mì nóng hổi đã được nấu xong.
''Muộn rồi nên tôi nấu vậy thôi, bác sĩ như ăn hẳn là rõ rồi.''
''Không vấn đề gì, miễn là đồ cô nấu tôi đều ăn.''
Hai bát mì một lớn một nhỏ, bát của Lý Giai Kỳ nhỏ hơn còn bát của Ngô Việt Bân thấy rõ là lớn gấp hai. Lý Giai Kỳ biết mấy người đàn ông này đều ăn rất khoẻ cho nên lần nào cô cũng cói ý để phần của họ nhiều hơn.
''Không có nước dùng nên anh ăn tạm, chắc là không ngon lắm.''
''Ngon lắm, ngon lắm.''
Một bát mì đầy ắp thịt bò, rau cải lại còn cả trứng ốp. Tuy nước dùng không ngon bằng mọi lần nhưng cũng là rất tốt rồi.
Càn quét theo kiểu gió cuốn mây trôi chẳng mấy chốc bát mì đã thấy đáy. Nhìn sang thì bát mì của Lý Giai Kỳ vẫn còn hơn nửa, cô hôm nay đặc biệt ăn ít.
''Lý Giai Kỳ! Cô sao vậy, sao lại không ăn đi.''
Tâm trạng không được tốt lắm, ăn thứ gì cũng như nhai rơm nên Lý Giai Kỳ bỏ đũa bát xuống không ăn nữa.
''Cô vẫn để bụng lời của Yamaguchi Ryo sao? Tôi nói này cô cứ xem như cô ta sủa bậy đi, không cần để ý đến cô ta.''
''Không liên quan đến cô ta.''
''Thế rốt cuộc là tại sao? Hôm nay thấy cô tâm trạng lắm.'' Ngô Việt Bân sốt sắng hỏi.
''Haiz!'' Thở dài một cái, nhìn Ngô Việt Bân rồi lại thở dài thườn thượt mấy cái nữa.
''Thôi đừng có thở dài nữa, có chuyện gì mau nói đi.''
''Ừ! Lúc còn đi học tôi có đọc được quyển tiểu thuyết tiên hiệp rất hay sau lại nghe nói nó được chuyển thành phim nên mừng lắm. Đã vậy đạo diễn Trương nổi tiếng còn đảm nhận bộ phim cùng với mẹ đẻ cuốn truyện chắp bút biên kịch. Bất quá hai người họ nổi tiếng cầu toàn cho nên khâu chuẩn bị cũng đã kéo dài hơn năm năm, nhà đầu tư thấy mãi không có lợi nhuận nên đã rút hết vốn đầu tư. Từ bộ phim có đầu tư khủng giờ đoàn làm phim lâm vào cảnh nợ nần chồng chất vì đền lại số tiền đầu tư cho chủ đầu tư. Tối hôm qua tôi mới đọc được tin này, bộ phim sẽ hị dừng sản xuất cho đến khi kêu gọi được nhà đầu tư. Hu hu, tôi đã mong chờ nó hơn năm năm rồi vậy mà giờ lại có nguy cơ vĩnh viễn không được sản xuất. Anh nói xem có đáng buồn hay không?''
Lo lắng cả buổi tối, hộc tốc chạy đi tìm khắp Hải Thiên Đế Cung thiếu điều muốn đào ba tấc đất cuối cùng đương sự đơn giản là buồn vì bộ phim mong chờ dừng sản xuất, Ngô Việt Bân không biết tìm lời gì để nói nữa.
''Ài, không cần buồn vì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy đâu.''
Lý Giai Kỳ quắc mắt lên trừng Ngô Việt Bân.
''Chuyện động trời như vậy mà anh nói là chuyện nhỏ?''
Ngô Việt Bân nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Lý Giai Kỳ, biết mình lỡ miệng liền cười hì hì trong ánh mắt lấy mạng của cô.
''Theo như cô nói thì bộ phim đó tốt như vậy nhất định sẽ có người đầu tư vào thôi, yên tâm đi.'' Anh või vai an ủi cô.
Lý Giai Kỳ hất mạnh bàn tay đang vỗ trên vai mình ra, hung dữ lườm Ngô Việt Bân.
''Làm gì có ai nguyện ý đầu tư vào nữa chứ, khoản tiền phải bồi thường cho chủ đầu tư cũ đã là con số khổng lồ rồi mà phim còn chưa bấm máy. Nói chuyện với anh đúng là thêm bực.''
Không muốn nói chuyện vô nghĩa với Ngô Việt Bân, Lý Giai Kỳ đứng lên mang bát đũa đi rửa. Bởi vì tâm trạng không tốt nên lúc rửa bát, Ngô Việt Bân ước chừng bát bị mòn mất phân nửa.
Chắc chắn Lý Giai Kỳ đã trở về phòng, Ngô Việt Bân mới chạy đến thư phòng của Trầm Thiên Phong hội họp cùng bọn họ.
''Cô ấy sao rồi?'' Tiểu Dương sốt sắng hỏi.
Tuy Trầm Thiên Phong không hỏi gì nhưng ánh mắt dính chặt trên người Ngô Việt Bân đã quá đủ để anh ta hiểu cho nên không dám nhiều lời.
''Tốt mà cũng không tốt.'' Ngô Việt Bân trả lời đúng sự thật.
''Cái gì mà tốt rồi lại không tốt. Chú nói rõ ràng xem nào.''
Đàm Minh Viễn nghiêm nghị nhìn Ngô Việt Bân nhắc nhở. Tên này chê cuộc sống của mình quá thoải mái hay sao mà còn chơi trò lòng vòng úp mở.
''Nói tiếng người.'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng ra lệnh.
''Ài, lão đại đây là chê em không phải người có đúng không? Anh nói vậy không sợ em thương tâm à?'' Ngô Việt Bân bắt đầu bật chế độ diễn, bù lu bù loa lên như oán phụ rất tức tưởi.
''Cậu biết như vậy là tốt, nếu thấy ở đây nhàm chán có thể về căn cứ thăm đám Hào Kiện. Bọn họ cũng lâu rồi chưa được rời khỏi đó.''
Trầm Thiên Phong không kiêng nể gì trực tiếp bổ đao vào Ngô Việt Bân.
''Ấy ấy ấy, em nói em nói.'' Ngô Việt Bân rất sợ phải về căn cứ, chỗ đó chán muốn chết hết ăn rồi lại nghiên cứu rồi lại ngủ không có một cái gì để giải trí.
''Hai phút.''
''Lý Giai Kỳ căn bản là không để ý lời của Yamaguchi Ryo cho nên không có chuyện buồn vì điều ấy nhưng chuyện khác thì có....''
Ngô Việt Bân dùng tốc độ nhanh nhất nói ra hết chuyện Lý Giai Kỳ nói vừa rồi. Trầm Thiên Phong chỉ cho anh ta hai phút, anh ta không dám lãng phí một giây nào.
''Chuyện này có vẻ khó nhưng lại rất đơn giản. Lão đại thấy chuyện Yamaguchi Ryo bất ngờ đến đây có chút trùng hợp quá không? Tôi nghĩ Yamaguchi tiên sinh bên kia e là đã chờ đến sốt ruột rồi.''
''Thì ai bảo, con gái nhà người ta cũng đã chờ đợi mấy năm rồi mà lão đại nhà chúng ta vẫn cứ án binh bất động không đả động gì đến chuyện kết hôn. Ai mà không nóng lòng cơ chứ.'' Ngô Việt Bân không biết sợ chen ngang lời Đàm Minh Viễn.
''Chủ tịch, tôi tra được thế lực của Yamaguchi bên kia có chút loạn. Chính phủ bên đó đang thực hiện siết chặt giám sát đối với các thế lực ngầm cho nên người của Yamaguchi gần như không thể động đến mấy chuyện phi pháp. Một số phân đường không có việc làm đã gây chuyện khó dễ với Yamaguchi tiên sinh. Tôi nghĩ Yamaguchi tiên sinh muốn thúc đẩy hôn sự sau đó nhờ vào danh tiếng Hổ bang chúng ta trấn áp lại tổ chức.''
Trầm Thiên Phong không trả lời cũng không lên tiếng, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Trước đây vào lúc khó khăn nhất, không có một ai chịu ra mặt giúp đỡ chỉ có vài người ra tay giúp đỡ khiến anh có thể vực dậy Hổ bang và Yamaguchi tiên sinh là một trong số ít đó. Hơn nữa, Yamaguchi tiên sinh không chỉ giúp đỡ anh về tiền bạc mà còn giúp đỡ anh có được một mối làm ăn lớn nhờ vào đó anh mới có thể chuyển mình.
Lúc đó, Trầm Thiên Phong đã nói sau này muốn trở thành người một nhà với họ và cũng sẽ dốc sức báo đáp ân tình này.
Lúc đó anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ sống chung với vợ ra sao, anh chỉ nghĩ đơn giản là cưới về sau đó cho cô ta cuộc sống sung sướng rồi cũng thuận theo tự nhiên mà sinh con đẻ cái. Nhưng đến bây giờ nhắc đến chuyện kết hôn với bọn họ anh bỗng thấy có chút hoang đường.
''Chuyện này để sau rồi nói.''
Đàm Minh Viễn nhạy bén phát hiện Trầm Thiên Phong có thái độ rất khác so với trước đây. Lúc trước mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn, anh sẽ không có ý kiến gì cho nên bọn họ dự định sẽ để anh cưới đủ bốn vợ sau đó sinh con đẻ cái phát triển gia đình vậy mà hôm nay anh lại có thái độ trốn tránh thậm chí là có chút bài xích.
Danh Sách Chương: