Việc cần làm thì đều đã giải quyết xong, không còn việc gì phải nán lại thành phố N nữa nên sáng sớm hôm sau Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ cùng nhau lên máy bay trở về Đế đô.
Nửa năm rồi mới trở lại nơi này, trong lòng Lý Giai Kỳ không tránh khỏi có phần mong chờ. Sáu bánh bao nhỏ phải vài ngày nữa mới trở về cho nên người mà cô mong gặp mặt nhất lúc này chính là Lý Lập Thành. Từ lúc nhận lại nhau đến giờ, anh em bọn họ gặp mặt thì ít mà chia ly thì nhiều, lại nghe nói Lý Lập Thành vì chuyện cô mất tích mà cũng nổi điên không kém gì Trầm Thiên Phong. Nghĩ như vậy, Lý Giai Kỳ càng mong ngóng máy bay nhanh chóng đến Đế đô.
Hơn tám giờ sáng, máy bay riêng của Trầm Thiên hạ cánh xuống sân bay riêng phía sau Hải Thiên Đế Cung. Đàm Minh Viễn, Lý Lập Thành, Tiểu Dương và cả Ngô Việt Bân đều đã chờ sẵn ở đó.
Xuống khỏi máy bay, đưa mắt nhìn một lượt liền thấy Lý Lập Thành đứng chung một chỗ với mấy người Đàm Minh Viễn. Lý Giai Kỳ bỏ mặc cả Trầm Thiên Phong, cô lúc này giống như một đứa trẻ xa nhà lâu ngày nhìn thấy người thân yêu cho nên không nhịn được mà chạy nhanh đến sà vào lòng anh trai.
Đối với Lý Lập Thành thì cô em gái này chính là tâm can bảo bối, nửa năm trời em gái mất tích khiến anh như một con thú dữ phát điên liên tục tìm kiếm. May mắn là ông trời thương xót để cho anh em hai người được gặp lại nhau. Lý Lập Thành vừa trông thấy em gái thì bước nhanh đến muốn ôm cô nhưng là vẫn chậm hơn một bước, một thân ảnh nhỏ nhắn nhào vào lòng anh. Ôm em gái trong lòng, Lý Lập Thành bây giờ mới thực sự tin rằng em gái mình không sao. Có trời mới biết lúc nghe được tin Trầm Thiên Phong sẽ đưa Lý Giai Kỳ về cùng anh đã vui như thế nào. Tuy rằng vui mừng nhưng anh vẫn lo sợ đây chỉ là giấc mơ, đến tận bây giờ anh vẫn còn chưa dám tin tưởng em gái mà anh luôn tâm niệm đã quay trở về.
Lý Lập Thành ôm lấy Lý Giai Kỳ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô: ''Cực khổ cho em rồi. Là anh không tốt, không thể tìm ra em sớm hơn, để em phải chịu khổ.''
Trong lời nói của Lý Lập Thành, Lý Giai Kỳ nghe ra được sự tự trách và đau lòng. Cô vùi đầu trong ngực anh trai, lắc lắc đầu, nước mắt đã sớm ướt đẫm ngực áo của anh.
''Không cực khổ! Có thể lại được gặp anh, mọi chuyện trải qua đều không cực khổ.''
Lý Lập Thành đã nghe được những chuyện mà Lý Giai Kỳ trải qua lúc chạy trốn khỏi truy sát, hiện tại nghe cô nói lại càng đau lòng hơn. Từ hốc mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, em gái của anh vĩnh viễn đều mạnh mẽ như vậy, hiểu chuyện như vậy.
Trầm Thiên Phong cũng đến hàn huyên với anh em của mình mấy lời nhưng rồi sự chú ý của anh đân chuyển sang anh em Lý Lập Thành. Có phải ôm lâu quá rồi không? Dù là anh em ruột thì cũng phải biết rằng nam nữ khác biệt chứ.
''Xe đã chuẩn bị, chúng ta lập tức đến....''
Đàm Minh Viễn còn chưa nói hết câu đã thấy Trầm Thiên Phong đen mặt đi về phía hai anh em họ Lý. Trước con mắt kinh ngạc của mọi người và sự bất ngờ của hai anh em Lý Lập Thành, Trầm Thiên Phong dùng sức tách hai anh em họ ra sau đó ôm lấy Lý Giai Kỳ vào lòng.
''Cô ấy là của tôi, cho dù cậu là anh trai thì muốn ôm cô ấy cũng phải được tôi cho phép. Nể tình hai người lâu ngày gặp nhau nên tôi không muốn so đo nhưng mà cậu ôm hơi lâu rồi đấy.''
Trầm Thiên Phong lý thẳng lẽ hùng nói ra mấy lời làm mọi người suýt rơi cả hàm xuống đất. Lý Lập Thành dùng ánh mắt nghi ngờ nhân sinh nhìn người anh em cùng lớn lên với mình và cô em gái vừa mới trùng phùng. Thân là anh trai vậy mà muốn ôm em gái của mình lại phải có được sự đồng ý của một người ngoài. Thế giới này đảo lộn thật rôi.
Lý Giai Kỳ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, quẫn bách nhìn Trầm Thiên Phong rồi lại ngượng ngùng nhìn sang anh trai đang chưa tiêu hoá hết mấy lời của Trầm Thiên Phong, cô véo một cái vào eo của Trầm Thiên Phong.
''Anh đang nói lung tung cái gì đấy? Anh ấy là anh trai của em.''
Trầm Thiên Phong quắc mắt nhìn Lý Giai Kỳ: ''Anh trai nhưng nam nữ khác biệt.''
Lý do này thì tất cả xin quỳ, thế giới này vốn chỉ có đàn ông và phụ nữ, thế này khác nào nói cô chỉ có thể thân mật với phụ nữ.
Ngô Việt Bân ở bên cạnh xem kịch vui không nhịn được mà cười ầm lên, ngay sau đó đã nhận được ánh mắt như dao găm của Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành khiến anh ta im bặt, nhịn cười đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
Đàm Minh Viễn lần nữa đứng ra làm người hoà giải, xua tan bầu không khí quái dị này: ''Chúng ta đến bệnh viện thôi.''
Thế là một đoàn người cùng nhau lên xe đến thẳng bệnh viện Hải Thiên. Lý Giai Kỳ tức giận vì mấy lời nói bá đạo của Trầm Thiên Phong nên không thèm cho anh mặt mũi mà chui lên xe ngồi cùng với anh trai. Vừa lên xe đã kêu tài xế chạy luôn mặc kệ Trầm Thiên Phong mặt đen xì đứng nhìn đằng sau.
Tuy rằng đã được bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe ở trên đảo biệt lập nhưng dù sao điều kiện trên đảo cũng hạn chế nên Lý Giai Kỳ vẫn muốn Trầm Thiên Phong làm kiểm tra sức khỏe một lần nữa ở bệnh viện Hải Thiên. Không nói đến điều kiện y tế, thiết bị cao cấp mà tay nghề của Ngô Việt Bân khiến Lý Giai Kỳ hoàn toàn tin tưởng. Dưới sự kiên quyết của Lý Lập Thành và Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ đành phải làm kiểm tra sức khỏe với lý do cơ thể quá gầy.
Sau một loạt các kiểm tra, xét nghiệm, trải qua một lượt các loại máy móc, thiết bị cuối cùng cũng kết thúc quá trình kiểm tra. Lý Giai Kỳ xong trước, Trầm Thiên Phong thì làm xong muộn hơn cô một tiếng đồng hồ. Bởi vì làm xong kiểm tra trước nên Lý Giai Kỳ được anh trai mua cho đồ ăn ăn trước bởi vì lo sợ cô đói quá ngất xỉu. Lý Giai Kỳ cũng cảm thấy đói nên không khách sáo mà ăn hết phần cháo hải sản mà Lý Lập Thành mua.
Chờ Trầm Thiên Phong kết thúc kiểm tra, mọi người cùng nhau ăn cơm trong phòng làm việc của Ngô Việt Bân. Ngô Việt Bân là người kén ăn nên đồ ăn đều được đầu bếp chuyên nghiệp nấu, bữa ăn vô cùng đầy đủ và dinh dưỡng. Ăn xong cơm cũng là lúc có được kết quả kiểm tra của Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ.
Nhìn vào kết quả kiểm tra, sắc mặt Ngô Việt Bân trở nên ngưng trọng khiến mọi người đều thấy bất an. Ngoại trừ Trầm Thiên Phong vẫn một mực chú ý vào Lý Giai Kỳ thì những người khác gần như nín thở chờ đợi Ngô Việt Bân lên tiếng.
''Kết quả kiểm tra của cô không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống hợp lý là được.'' Ngô Việt Bân đẩy kết quả kiểm tra đến trước mặt Lý Giai Kỳ.
Thứ Trầm Thiên Phong quan tâm cũng chỉ có sức khỏe của Lý Giai Kỳ, nghe được cô không sao thì cũng không chú ý đến Ngô Việt Bân nữa, anh nhàn rỗi nghịch ngón tay của Lý Giai Kỳ.
''Còn lão đại thì sao?'' Đàm Minh Viễn nôn nóng hỏi.
''Phải rồi! Anh ấy thì sao?'' Lý Giai Kỳ đương nhiên cũng rất lo lắng, kết quả chẩn đoán của bác sĩ trên đảo biệt lập cô đều nhớ rất rõ.
Ngô Việt Bân nhìn mọi người một lượt sau đó lại nhìn bản báo cáo kết quả, thở dài: ''Kết quả kiểm tra của lão đại không khả quan lắm.''
''Nói rõ ràng.'' Lý Lập Thành bực bội với kiểu nói chuyện dông dài này nên trực tiếp đập bốp một cái vào gáy Ngô Việt Bân.
Ngô Việt Bân bỗng nhiên bị đánh, đôi mắt tức giận nhìn Lý Lập Thành bắt gặp ánh mắt đáng sợ của anh thì thức thời ngậm miệng, ai bảo anh đánh không lại hắn ta.
''Từ kết quả kiểm tra cho thấy các cơ quan của lão đại đang bị suy kiệt đặc biệt là gan, thận và tim.''
Dù đã lường trước được kết quả nhưng Lý Giai Kỳ không ngờ rằng kết quả lại xấu đến mức này.
''Đang yên lành tại sao lại suy kiệt?'' Đàm Minh Viễn lo lắng, gấp gáp hỏi.
Ngô Việt Bân ném cho Đàm Minh Viễn ánh mắt xem thường: ''Yên lành gì chứ? Không ăn không ngủ, làm việc điên cuồng, không chịu nghỉ ngơi cho dù làm bằng sắt thì cũng hỏng chưa kể còn độc tố M-34 đã ở trong người anh ấy cả gần hai mươi năm dù đã loại bỏ nhưng vẫn ít nhiều gây ra hậu quả. Thời gian trước giải độc xong lẽ ra phải nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục nhưng lão đại lại điên cuồng như vậy nên dẫn tới các cơ quan không chịu nổi mà suy kiệt.''
''Vậy bây giờ phải làm sao?'' Lý Giai Kỳ sợ đến run cả người mà Trầm Thiên Phong bên cạnh vẫn cứ ung dung chẳng quan tâm đến việc cơ thể anh không tốt làm Lý Giai Kỳ vừa lo vừa bực.
''Còn may là phát hiện kịp thời. Có tôi ở đây thì cứ yên tâm, dùng thuốc kết hợp với dược thiện và điều trị bằng châm cứu sau đó nghỉ ngơi điều độ sẽ mau chóng khỏe lại.'' Ngô Việt Bân rất tự tin hất hàm vào Lý Lập Thành.
''Vậy thì tốt.'' Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Giai Kỳ nhờ vào lời này mà được buông xuống.
''Vậy còn không mau kê đơn thuốc rồi bắt tay trị liệu.'' Bị Ngô Việt Bân khiêu khích, Lý Lập Thành tuy rằng tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Ngô Việt Bân không thèm quan tâm đến Lý Lập Thành nữa, đôi mắt của anh ta giống như tia X-quang nhìn chằm chằm vào Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ khiến Lý Giai Kỳ thấy dựng cả tóc gáy.
''Còn vấn đề gì sao?'' Lý Giai Kỳ nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.
''Thời gian vừa qua, hai người có phát sinh loại quan hệ kia không?''
Bị hỏi đến chuyện riêng tư, Lý Giai Kỳ bất giác đỏ mặt ngại ngùng không biết trả lời sao nữa. Ngô Việt Bân hỏi về quan hệ kia rốt cuộc là việc động chạm da thịt hay là việc thân mật nhất của nam và nữ.
Thấy Lý Giai Kỳ đỏ mặt, cả bốn người đàn ông đồng loạt nhìn cô khiến cô càng thêm lúng túng không biết trả lời sao. Trầm Thiên Phong nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nghiêm túc nhìn Ngô Việt Bân.
''Có vấn đề gì sao?''
''Rốt cuộc là có phát sinh quan hệ hay không?'' Ngô Việt Bân kiên trì hỏi.
''Không có.''
Lời Trầm Thiên Phong vừa nói ra, những người trong phòng đều là vẻ mặt “thì ra là thế”.
''Không có thì tốt.'' Ngô Việt Bân thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.
''Không lẽ là chủ tịch “không được” nữa.'' Tiểu Dương vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng nhưng vừa lên tiếng đã nhận được ánh mắt giết người của Trầm Thiên Phong nên vội vàng bịt miệng lại sau đó lùi ra phía sau Lý Lập Thành.
''Như kết quả kiểm tra tôi vừa nói thì tim, gan và thận là ba cơ quan suy kiệt nghiêm trọng nhất vì thế ít nhất là ba tháng tới lão đại không được làm chuyện đó. Thứ nhất là vì chức năng thận không tốt, thứ hai là lo sợ lúc sung sướng quá sẽ lên cơn nhồi máu cơ tim cho nên vẫn là nhịn ăn mặn thì tốt hơn.''
Trầm Thiên Phong ngồi nghe mà đen mặt lại, nói thế này khác gì nói thẳng là anh “không dùng được”. Lý Giai Kỳ ở bên cạnh cũng toát mồ hôi, may mà lúc trước hai người không có làm đến bước cuối cùng kia nếu không chẳng may Trầm Thiên Phong lên cơn nhồi máu cơ tim chắc cô ân hận cả đời.
Ngô Việt Bân nói ra mấy lời kia thực ra cũng mang theo dụng ý riêng. Trầm Thiên Phong cũng không đến mức không thể “ăn mặn” nhưng nghĩ đến hai tháng qua anh đột nhiên mất tích vất lại một đống công việc cho năm người bọn họ để đi “lánh đời” với Lý Giai Kỳ. Phi Hổ và Hồng Tinh đang ở giai đoạn căng thẳng vậy mà lão đại của họ lại không thấy đâu để bọn họ phải làm việc mệt như chó. Để báo thù cho anh em chí cốt, Ngô Việt Bân liền nói vậy để Trầm Thiên Phong chỉ nhìn mà không ăn được hơn nữa tuyệt chiêu còn ở phía sau.
Danh Sách Chương: