Ba người đàn ông tiếp tục thảo luận một số vấn đề nữa trong lúc Ngô Việt Bân băng lại miệng vết thương. Anh ta lấy thêm hai ống máu của Trầm Thiên Phong để đi kiểm tra lại sau đó mới yên tâm để Trầm Thiên Phong khoác áo ngủ vào.
''Mọi việc cứ theo như kế hoạch mà làm, nói với Lập Thành lô hàng của Basim Tiểu Vương không vội giao. Có vài chuyện cần phải ôn lại với ông ta, bán đảo Ả Rập chưa đến phiên ông ta nói chuyện quy tắc với tôi.''
Trầm Thiên Phong không hề che giấu sự cuồng vọng trong lời nói của mình, trước đây anh mắt nhắm mắt mở không thèm quan tâm để mặc cho đám Tiểu Vương giở trò quỷ sau lưng anh nhưng gần đây bọn họ e là cánh cứng cáp muốn quay lại cắn anh một nhát.
''Nửa tháng nữa sẽ hạ thuỷ con tàu du lịch mới, lão đại vẫn muốn tham gia sao?'' Đàm Minh Viễn cẩn thận dò hỏi.
''Theo kế hoạch ban đầu, không cần lo lắng. Nửa tháng nữa vết thương đã khỏi hoàn toàn rồi.''
''Vậy vấn đề hợp tác với phía Nam Mỹ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành chứ ạ?''
''Không gấp, tuy là khu vực Nam Mỹ chúng ta chưa có căn cứ nhưng chính chú là người đến đó bàn việc hợp tác hẳn là biết thành ý của bọn chúng gần như không có. Trước giờ tôi không phải nhà từ thiện đi ban phát bố thí lợi ích cho lũ người không biết tốt xấu.''
''Em nghĩ chuyện hợp tác ở khu vực Nam Mỹ chưa cần phải tiến hành ngay. Có ai mà không biết bọn chúng có một chân với lão Alva, lúc này chúng ta nhảy vào hiển nhiên sẽ bị bọn chúng coi thường. Chúng nghĩ rằng chúng ta cần bọn chúng rồi sẽ đưa ra đủ loại yêu sách có lợi cho chúng trong khi đó chưa biết được lão Alva sẽ hưởng được bao nhiêu lợi lộc cho nên tốt nhất là cứ tạm thời gác lại đã.'' Ngô Việt Bân đưa ra những phân tích rất có lý, hai người còn lại đều gật gù tán thành.
''Tôi cũng không hề gấp chuyện này chẳng qua mấy Tiểu Vương ở bán đảo Ả Rập đều đã lén lút bán đi số lượng không nhỏ dầu mỏ mà Nam Mỹ có trữ lượng lớn nhất nếu chúng ta có thể nắm giữ được thì không cần phải lo lắng gì nữa. Thông tin tôi vừa mới nhận được là người của Alva cũng đã rục rịch tạo mối quan hệ với cả Chính phủ và thế lực ngầm ở đó.'' Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm nói ra thông tin mình mới nhận được.
''Điều này chẳng phải dễ dàng hơn sao, khủng hoảng ở Nam Mỹ vẫn chưa chấm dứt cho nên dù là phe chính thống hay phe đối lập đều sẽ cần lượng lớn vũ khí. Chỉ cần chúng ta chặn được tất cả nguồn hàng đến Nam Mỹ thì việc ký kết với phía Chính phủ là chuyện sớm muộn.''
''Làm sao chặn?'' Gần như theo phản xạ, Ngô Việt Bân nhìn Trầm Thiên Phong hỏi.
Trầm Thiên Phong ném cho Ngô Việt Bân một ánh mắt khinh bỉ: ''Kho hàng của tôi cũng không phải để trưng bày, vận chuyển bằng máy bay thì dùng vài quả tên lửa phòng không, bằng tàu thuỷ thì ngư lôi cũng không thiếu nếu đi đường bộ lại càng đơn giản. Mấy thứ này ở trong kho có khác nào rau cải.''
Ngông cuồng chính là từ thích hợp nhất để nói về Trầm Thiên Phong lúc này nhưng anh có đủ tự tin để có thể ngông cuồng.
Ngừng một lát, anh lại tiếp: ''Bất quá lãng phí cũng không tốt, số hàng đó cũng đáng giá cả tỷ đô cho nên tốt nhất là chúng được giao dịch dưới danh nghĩa của Hổ bang.''
Đàm Minh Viễn và Ngô Việt Bân chỉ còn thiếu nước giơ ngón tay cái lên nữa thôi. Không cần bỏ vốn mà thu lại cả gốc lẫn lời lại còn đứng ở vị trí người ban ơn thì đúng là chỉ có lão đại của họ làm được.
Ý của Trầm Thiên Phong đã quá rõ ràng, trước đó anh sẽ án binh bất động quan sát nhất cử nhất động ở khu vực Nam Mỹ. Chỉ cần Alva hay bất cứ một thế lực nào cung cấp vũ khí cho nơi đây thì ngay lập tức Hổ bang sẽ ra tay đoạt lấy lô hàng mang đi giao dịch. Quy tắc giao dịch trong giới buôn vũ khí là không quan tâm quá trình chỉ quan tâm chất lượng hàng cho nên chỉ cần hàng đạt chất lượng thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
''Hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi không làm việc, hai chú tự thông báo lại cho căn cứ bên kia.'' Nhìn Ngô Việt Bân: ''Lát nữa cho người mang một lọ thuốc tan bầm hoạt huyết cho tôi.''
Ngô Việt Bân nghe thấy mà sửng sốt: ''Lão đại quên rồi sao, anh không dùng được thuốc.''
Lườm Ngô Việt Bân một cái: ''Tôi có nói là tôi dùng sao?''
Ngô Việt Bân lắc đầu nguầy nguậy sau đó không nói thêm gì nữa cùng Đàm Minh Viễn ra ngoài.
Ăn sáng xong, Lý Giai Kỳ nhàn nhã tám chuyện với Lương Thủy Nhu một hồi rồi mới trở về phòng. Kể từ lúc cô trở lại làm việc ở Hải Thiên thì Thuỷ Nhu cũng được điều đến làm việc trong nhà chính.
Bước vào phòng suýt nữa mắt của Lý Giai Kỳ rơi ra ngoài. Trầm Thiên Phong đáng lẽ phải nằm dưỡng thương trên giường thì giờ này đang đứng trước giường sửa sang lại áo choàng ngủ. Động tác nhanh nhẹn nào giống người vừa trúng đạn mất máu xong.
''Anh làm gì vậy, tại sao lại xuống giường?''
Lý Giai Kỳ đùng đùng nổi giận đi đến trước mặt Trầm Thiên Phong, người này không biết quý trọng sức khỏe một chút nào sao?
Trầm Thiên Phong không thèm trả lời cô, anh thản nhiên lướt qua cô đi về phía phòng tắm.
''Anh đi đâu vậy? Vết thương của anh còn chưa lành đâu.''
Lý Giai Kỳ không yên tâm vội vàng đuổi theo, cô rất lo lắng cho vết thương của anh mà anh thì thản nhiên như không có chuyện gì đúng là Hoàng Đế không gấp Thái giám gấp mà.
Đến cửa phòng tắm, Trầm Thiên Phong dừng lại quay người về phía Lý Giai Kỳ, đôi mắt đen hơi híp lại.
''Cô là người đầu tiên dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, cô còn chưa có tư cách chất vấn tôi.'' Anh bóp cằm cô nâng lên, đôi mắt nhìn cô lạnh băng mà hung ác: ''Tôi cần tắm rửa vệ sinh cá nhân, có vấn đề gì không?''
''Không có!''
Cô lắc đầu như trống bỏi, hít vào một hơi để bình tĩnh lại. Cô cũng biết vừa rồi mình có hơi lỗ mãng, chỉ vì buổi tối hôm qua anh có những hành động che chở bảo vệ cô mà cô đã vội vàng quên mất bản chất con người của anh. Con người này không phải kẻ thân thiện gì càng không phải người có thể cãi lý, người luôn sống cao cao tại thượng như anh ta làm sao có thể chấp nhận việc bản thân bị một kẻ người làm như cô chất vấn. Cô cũng không bao giờ quên được bộ dạng hung tàn khát máu của anh ta khi lấy mạng những tên sát thủ đó vậy mà cô lại chỉ nhớ đến sự che chở bảo vệ của anh ta mà quên đi mọi thứ.
''Để....để tôi gọi....gọi người vào giúp anh.'' Lý Giai Kỳ lắp bắp nói.
''Không cần.''
Trầm Thiên Phong buông cằm cô ra rồi đi vào phòng tắm, anh cởi chiếc áo choàng đang mặc trên người ném vào giỏ đồ: ''Cô, vào tắm cho tôi.''
''Tôi?''
''Không nghe rõ?''
Âm lượng trong lời nói của Trầm Thiên Phong đã cao hơn hiển nhiên là anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Lý Giai Kỳ thức thời không nói gì nữa, không chút tình nguyện bước vào trong phòng tắm.
Áo choàng đã được Trầm Thiên Phong cởi ra, trên người anh lúc này chỉ còn độc một chiếc quần lót, Lý Giai Kỳ nhìn lướt qua một cái sau đó vành tai nóng lên, mặt đỏ như vừa uống rượu.
Nếu như chỉ nhìn phía sau thì sẽ không có ai biết rằng Trầm Thiên Phong đang bị thương, mọi động tác cử chỉ của anh vẫn không có chút chậm chạp hay run rẩy nào, tất cả đều vô cùng tự nhiên. Lý Giai Kỳ hoài nghi có phải anh ta bị đứt dây thần kinh đau đớn rồi.
Tuy không tình nguyện chút nào nhưng nghĩ đến hai viên đạn anh ta đỡ cho mình rồi còn gọi mình một tiếng ''mẹ'' nên Lý Giai Kỳ miễn cưỡng tắm cho ''con trai lớn''.
Yêu cầu Trầm Thiên Phong ngồi vào bồn tắm khô. Lý Giai Kỳ lấy một chiếc khăn lông cỡ nhỏ bịt vào vết thương ở bụng rồi để Trầm Thiên Phong giữ chặt sau đó cô lại kê chân trái của anh lên cao tránh nước vào vết thương.
Lý Giai Kỳ nghĩ có lẽ là buổi tối hôm qua máu chảy nhiều lại thêm máu của đám sát thủ dính vào nên cơ thể anh có chút khó chịu vì vậy mới mặc kệ vết thương đòi tắm rửa.
Thề với trời là Lý Giai Kỳ hoàn toàn coi anh như mấy đứa nhỏ ở nhà mà tắm, cẩn thận nhẹ nhàng kỳ trước cọ sau không sót chỗ nào trừ chỗ riêng tư. Đỡ Trầm Thiên Phong tựa vào thành bồn tắm sau đó bắt đầu xả nước gội đầu.
Chỉ vừa mới chạm vào đầu của anh ta, cô không ngờ rằng anh ta phản ứng mạnh như vậy.
Gần như ngay sau khi Lý Giai Kỳ chạm tay vào đầu của Trầm Thiên Phong, tay phải anh ta vung lên một nắm đấm hướng thẳng về Lý Giai Kỳ đang ngồi ở ngoài. Nắm đấm mang theo sức mạnh kinh người hoàn toàn nhắm thẳng vào đầu của Lý Giai Kỳ may mắn thay cô cũng là người luyện võ nên phản xạ nhanh nhẹn nghiêng người sang bên trái. Kết quả là một đấm này đấm thẳng vào bả vai phải của Lý Giai Kỳ.
Bụp!
Cú đấm mang theo lực quá mạnh, Lý Giai Kỳ ngã ngồi xuống sàn phòng tắm từ vai truyền đến cơn đau đớn suýt chút nữa cô bật thốt thành tiếng.
Ý thức được mình phản ứng quá mạnh, Trầm Thiên Phong vội đứng dậy. Chỉ thấy Lý Giai Kỳ ngã bệt trên sàn, mặt mày nhăn nhó gân xanh nổi đầy trán, tay trái vẫn đang ôm lấy vai phải.
''Xin lỗi, tôi phản ứng có chút mạnh.''
Lý Giai Kỳ đúng là cạn lời luôn, có chút mạnh của anh ta mà suýt chút nữa lấy mạng của cô. Nếu cô không kịp thời nghiêng người tránh né thì chắc giờ đã nằm im bất động rồi.
''May mà xương vai không gãy.'' Lý Giai Kỳ ủy khuất nói, cô cắn răng nhịn đau đứng lên.
Lý Giai Kỳ không hề biết rằng từ nhỏ Trầm Thiên Phong đã được huấn luyện luôn luôn phải đảm bảo an toàn cho vùng đầu vì đây là bộ phận trọng yếu nhất trên cơ thể. Vùng đầu bị tiếp cận quá gần hay chỉ là những đụng chạm không đánh có cũng có thể làm tổn thương vùng đầu. Chính vì thế nên từ nhỏ có rất ít người có thể tiếp cận vùng đầu của anh, thậm chí chuyên viên làm tóc cho anh cũng là một người thân tín của anh.
Danh Sách Chương: