Thấy Trần Ngọc Phúc không nói gì, Trần Ngọc My nheo đôi mắt nhìn anh.
'' Sao tự dưng lại về đây, ở bên đó không tốt sao?''
Trần Ngọc Phúc lúc này mới hoàn hồn '' Vẫn tốt, chỉ là muốn xem em có ăn uống đầy đủ không''.
Trần Ngọc My khẽ nhếch miệng, lách người đi vào trong phòng.
Đưa tay bật công tắc sau đó ném chiếc túi Dior sang một bên, đi đến chiếc gương tháo đồ trang sức xuống.
'' Chứ không phải lại kiếm thứ gì của em sau đó bắt em về bên đó hả, xì...thôi đi chúng ta đâu còn là con nít chứ, anh nhìn xem có thứ gì mà em không thể mua lại không''.
Trần Ngọc Phúc vẫn đứng đó nhìn cô, nãy giờ vẫn đang nghĩ gì đó hoàn toàn không để ý những lời cô nói.
Phải một lúc sau anh mới có thể mở miệng nói
'' Ngọc My...hay là chúng ta sang Mỹ đi''.
Trần Ngọc My ngay lập tức dừng động tác, nhìn hình ảnh của anh phản chiếu trên gương.
'' Tại sao?''
Trần Ngọc Phúc bước vào phòng rồi nhìn cô trả lời.
'' Ở đây em sẽ không an toàn''
Trần Ngọc My quay lại, mông dừa vào thành bàn, hai tay khanh trước ngực.
'' Trần Ngọc Phúc, hôm nay anh bị sao thế, biểu hiện của anh từ nãy tới giờ thật khó hiểu''.
'' Trần Ngọc My...từ trước tới nay anh chưa từng kêu em đáp ứng thứ gì cho anh, nhưng mà bây giờ anh muốn em có thể cùng anh sang bên Mỹ được không... Không, xem như là anh cầu xin em đi...''
Trần Ngọc Phúc càng nói càng lắp bắp, nhưng ngay sau đó liền bị cô cắt ngang lời nói.
'' Trần Ngọc Phúc, ngay cả anh cũng có điều gì giấu em hả?''
Trần Ngọc Phúc im lặng, anh không trả lời và cũng không thể trả lời.
Trần Ngọc My bước tới chỗ anh, khí thế áp đảo.
'' Cho em một lí do đi, lí do tại sao em phải cùng anh qua Mỹ?''
Trần Ngọc Phúc vẫn đứng đó trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra bên trong anh như sóng đánh.
'' Anh đã nói rồi nơi này không an toàn cho em''
'' Không an toàn cho em hay là vì sợ em làm hỏng hạnh phúc của các người? à phải rồi sao em lại quên mất nhỉ, anh đã bên bọn họ từ nhỏ mà, một gia đình mới luôn ngập tràn hạnh phúc nhỉ''.
'' Trần Ngọc My ý anh không phải...''
Trần Ngọc My cắt lời '' Chính em đã thấy các người rất vui vẻ bên nhau, chỉ có một mình tôi bị giam lại nơi kinh đó cùng bà ta, ngay chính căn nhà này''.
'' Tại sao chỉ một mình tôi phải ở lại, mỗi ngày mỗi ngày đều bị bà ta hành hạ, tất cả bạn bè đều xa lánh tôi, xem tôi như một con quái vật, a... đúng rồi ông ta cũng như thế, ông ta cũng muốn giết chết tôi vì tôi chính là quái vật, CHÍNH CÁC NGƯỜI ĐÃ TẠO RA TÔI MÀ...''
'' TRẦN NGỌC MY....''
Trần Ngọc My hô hấp nặng nề, bước tới tủ lấy ra hộp thuốc an thần, lấy hai viên nhanh chóng bỏ vào miệng.
Trần Ngọc Phúc đứng đó sợ hãi, anh lại nhớ lại lời nói của người đó ''cô ta rồi cũng sẽ bị chính bóng tối của quá khứ nuốt chũng và cũng sẽ trở thành một con quái vật đúng nghĩa của nó, Trần Ngọc My... cũng sẽ thành quái vật giống như bà ta đã dạy''.
Trần Ngọc Phúc siết chặt tay nhìn về phía Trần Ngọc My đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau khi hô hấp đều đặn Trần Ngọc My không quay lại nhìn anh mà nói.
'' Cút đi, ngay bây giờ tôi không muốn nhìn thấy các người''
'' Ngọc My...''
'' Trước khi tôi mất bình tĩnh thì nên cút khỏi đây đi''
Trần Ngọc Phúc chỉ có thể lặng lẽ rời đi, sau khi nghe tiếng đông cơ xe rời đi thì Trần Ngọc My liền cầm chiếc kéo đâm thẳng vào trong kính, chiếc kính liền có những đường nứt bao quanh.
Danh Sách Chương: