• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiền Thục phụ trách chăm sóc cho Hứa Thái Linh, lần đầu tiên gặp cô bé là lúc cô mới vào đây làm không lâu, ban đầu nhậm chăm sóc cô bé chủ yếu là vì muốn tiếp cận Hứa Văn Lâm nhưng lâu dần tiêp xúc với cô bé thì cảm thấy cô bé rất đáng thương, Hiền Thục xem Hứa Thái Linh như là em gái của mình vậy.

Hiền Thục dọn dẹp phòng thì thấy một bức tranh chưa tô màu xong, cô cầm lên coi, bức tranh là một cô gái nhưng trông hình như rất quen, nhìn một hồi lâu thì cô nhận ra đó là Trần Ngọc My, biểu cảm của cô có chút không vui nhưng cũng chẳng quan tâm nhiều, cô bỏ bức tranh về chỗ cũ rồi tiếp tục dọn dẹp, vừa cầm túi bánh ngọt đem cất liền bị Hứa Thái Linh giật lại ôm vào lòng giống như đưa trẻ sợ bị người khác lấy mất.

Hiền Thục thấy thế liền bật cười

'' Tiểu Linh em ăn nhiều đồ ngọt như vậy là không tốt đâu, mau đem cất rồi mai tiếp tục ăn có được không''

Hứa Thái Linh càng ôm chặt túi bánh hơn

'' Không muốn, đây là của chị xinh đẹp mua cho em''

Nghe tới đây nụ cười của Hiền Thục liền tắt sau đó lại gượng cười

'' Nhưng mà anh của em đã dặn là không được ăn nhiều đồ ngọt rồi mà, nếu để anh ấy biết thì sẽ buồn đó''

Hứa Thái Linh nghe xong thì lập tức ngoan ngoãn đem bánh đi cất rồi lên giường tiếp tục vẽ tranh.

Hiền Thục thở dài vừa định đi ra ngoài liền thấy Hứa Văn Lâm mở cửa vào.

Hứa Văn Lâm thấy cô liền lịch sự chào hỏi.

'' À...đã đến giờ tan làm rồi sao chị vẫn chưa nghĩ''

Hiền Thục ngại ngùng đáp '' Tôi vừa dọn xong phòng cho tiểu Linh cũng đang định đi về''

'' À vậy sao''

Cả hai bối rối không biết nói gì hơn nên Hiền Thục chào tạm biệt trước, cô nhanh chóng ra ngoài vừa khép cửa xong cô liền thở phào một cái, cứ mỗi lần gặp anh cô lại vô cùng hồi hộp, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn, nghĩ đến đây cô lại thẹn thùng mỉm cười rồi rời đi.

Hứa Văn Lâm sắp xếp đồ xong đeo túi lên người Hứa Thái Linh, cô bé vui vẻ vừa đi vừa hát, chả là lúc nãy Hứa Văn Lâm nói hôm này Trần Ngọc My sẽ tới nhà họ ăn cơm. Cô bé vô cùng hưng phấn miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hai người ra ngoài cổng bệnh viện vừa định bắt taxi thì thấy Trần Ngọc My đứng bên kia đường đang hút thuốc, hình như tâm trạng cô có chút không vui.

Vừa thấy hai người Trần Ngọc My liền dập điếu thuốc nhìn về phía hai người mỉm cười.

'' Sao cô lại đứng đây''

'' Không phải anh mời tôi ăn cơm sao nên tôi đứng đây chờ hai người cùng về''

Thấy anh định nói gì cô liền cầm tay hai người kéo kên xe '' Được rồi, còn phải đi mua đồ nữa''

Mua đồ xong cũng về tới nhà, Hứa Thái Linh chạy vào mở cửa, còn cô và Hứa Văn Lâm mỗi người cầm một túi đồ.

'' Có nặng không đưa đây tôi xách dùm cô''

'' Không cần đâu, tôi sắp đói chết tới nơi rồi''

Để hết đồ trên bàn Hứa Văn Lâm liền kéo ống tay áo, đeo thêm tạp dề, Trần Ngọc My và Hứa Thái Linh cũng phụ ăn vài thứ đơn giản.

Sau một tiếng đồng hồ thì cũng nấu xong hết đồ ăn, Trần Ngọc My nhìn đồ ăn bày trên bàn bụng đói liền kêu lên.

'' Xin lỗi, chỉ có thể nấu vài món đơn giản này không biết có vừa miệng cô không''

'' Không sao, dù gì mấy cái sơn hào hải vị kia cũng ko hợp với tôi''

Nói xong cô liền gắp miếng đậu hũ lập tức bỏ vào miệng, tất cả các gia vị hòa tan trên mặt lưỡi ngon không thể cưỡng lại được. Thấy cô ăn ngon như vậy anh cũng vui vẻ gắp thêm đồ ăn vào bát cô.

Cả ba người đang ăn vui vẻ thù bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

'' Cô ăn đi để tôi ra mở cửa''

Hứa Văn Lâm mở cửa ra thấy Hiền Thục tay đang cầm một chiếc dĩa có đựng đồ ăn, vừa nhìn thấy anh Hiền Thục liền rạng rỡ nói.

'' Mẹ tôi có nấu ít thịt xào đậu nên kêu tôi đem qua cho anh''

Hứa Thái Văn lịch sự '' Vậy nhờ cô cảm ơn bác gái''

Vừa định đưa cầm dĩa đồ ăn thì Hiền Thục rụt lại '' Để tôi cầm vào cho. Mẹ tôi thấy hôm nay anh về muộn nghĩ rằng chắc anh chưa mấu gì nên đem qua cho anh''

Hiền Thục vui vẻ đi vào thấy Trần Ngọc My và Hứa Thái Linh đang ngồi ăn cơm, nụ cười liền biến mất, cô nhìn chằm chằm Trần Ngọc My, thấy có người đi vào Trần Ngọc My cũng nhìn ra cửa liền thấy Hiền Thục.

Hứa Văn Lâm thấy có gì đó không ổn liền nói

'' Cô ngồi đây ăn cơm cùng chúng tôi đi''

Chúng tôi? Bọn họ thân thiết đên vậy sao. Hiền Thục bất ngờ nhìn anh sau đó lại thu hồi biểu cảm ngồi vào bàn ăn, Hứa Văn Lâm vào bếp lấy thêm bát cho cô.

Từ lúc vào bàn ăn Hiền Thục không ngừng nhìn về phía Trần Ngọc My rồi lại nhìn Hứa Văn Lâm, trong lòng không ngừng suy nghĩ hai người họ rốt cuộc là quan hệ gì?.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK