• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Ngọc Phúc sau vài ngày ở bệnh viện sức khỏe đã hồi phục, mọi thứ ở công ty vẫn do Trần Ngọc My quản lí.Trần Lâm Ưng biết nay con mình xuất viện nên cũng dừng công việc tới đón anh, đi theo ông còn có Đặng Ngọc Tuyết, vừa nhìn thấy anh cô ta liền hào hứng chạy đến muốn đỡ Trần Ngọc Phúc nhưng liền bị anh từ chối, Đặng Ngọc Tuyết ngượng người đi theo sau. Trần Lâm Ưng nhìn thấy cảnh đó có chút thở dài, vốn biết Đặng Ngọc Tuyết vẫn luôn thích con trai mình nhưng lại bị từ chối tình cảm.

Thấy ông đứng đợi mình Trần Ngọc Phúc liền cúi đầu chào ông, Trần Lâm Ưng gật đầu '' Được rồi hai đứa lên xe đi, à con Ngọc My đâu?''

Nghe ông hỏi anh liền trả lời '' Con bé nói giải quyết ít chuyện ở công ty rồi sẽ về nhà''

Trần Lâm Ưng thở dài '' Được rồi hai đứa mau lên xe đi''

Rất nhanh cả ba người về tới nhà, Chu Mai Linh thấy người về liền chạy ra tỏ ra vui vẻ '' Ngọc Phúc cuối cùng cũng về rồi, mấy nay cả nhà rất lo lắng cho con đặc biệt là tiểu Tuyết, nó lo lắng tới mức không ngủ được''.

Bà ta nhìn sang Đặng Ngọc Tuyết ám hiệu, cô ta liền mỉm cười ngại ngùng sau đó quan sát biểu cảm của anh, nhưng Trần Ngọc Phúc chỉ cười cho qua '' Con cảm ơn hai người, để mọi người lo lắng rồi''.

Chu Mai Linh tiếp tục nói '' Được rồi, hôm nay dì nấu rất nhiều món ngon để bồi bổ đó mau vào thôi''

Trần Ngọc Phúc đi lên phòng sau đó lấy điện thoại gọi cho Trần Ngọc My. Cô đang chăm chú xử lí công việc thấy Trần Ngọc Phúc gọi thì liền ngừng hoạt động.

'' Hôm nay anh xuất viện rồi sao''

'' Ừ, sắp xếp xong công việc sớm một chút, hôm nay cả nhà mình ăn cơm''

Trần Ngọc My bật loa ngoài để điện thoại sang một bên rồi nói '' Em không về đâu nên đừng có chờ em''

Anh thở dài mội hồi nói '' Cứ coi như hôm nay anh xuất viện về ăn mừng''

Trần Ngọc My vừa làm vừa nói '' Không muốn, nếu muốn ăn mừng thì đợi tối em về rồi chúng ta ăn mừng''

'' Ngoan ngoãn nghe lời đi, vừa nãy anh nói với ba chút nữa em về...''

'' Vậy thì anh nói lại với ông ta rằng em không thể về, dù gì đối với ông ta sự hiện diện của em không cần thiết''

Trần Ngọc Phúc bất lực gằn giọng '' Ngọc My à...''

Cô ngừng động tác, lặng im một lúc rồi nói '' Chít nữa em về ''

Trần Ngọc My lập tức cúp máy, bên Trần Ngọc Phúc thở dài nhíu mày.

Trần Ngọc My gập máy tính, cầm chiếc túi rời khỏi phòng làm việc. Vừa về đến nhà, người hầu trong nhà liền chạy ra cúi đầu cung kính.

Chu Mai Linh thấy cô liền giả vờ vui vẻ, hào hứng đi đến chỗ cô '' Ngọc My cuối cùng cũng về, dì tưởng con không sẽ vì có dì nên không về''

Trần Ngọc My không quan tâm trực tiếp ngồi xuống bàn ăn, Chu Mai Linh bị lơ liền kiềm nén cơn tức xuống cổ.

Bữa ăn diễn ra có chút ảm đạm, mọi người ai nấy đều im lặng ăn cơm không nói câu nào, chỉ có mình Đặng Ngọc Tuyết từ đầu vẫn luôn tập chung vào Trần Ngọc Phúc. Cô ta không nhịn được liền gắp một miếng sườn vào bát anh rồi nhẹ nhàng nói '' Bác sĩ nói hiện tại sức khỏe anh đã hồi phục nhưng vẫn phải nghĩ ngơi nhiều. Hay là anh về đây đi.''

Chu Mai Linh cũng hùa theo nịnh nọt '' Đúng đó, đúng đó, không phải trước đây ở đây vẫn tốt sao, hơn nữa về đây mọi người chăm sóc sẽ tốt hơn''

Trần Lâm Ưng gật gù '' Ba thấy dì nói hợp lí đó, vẫn là về đây tốt hơn, Ngọc My cũng thế, hai đứa vẫn nên dọn về đây''

Chu Mai Linh nghe có Trần Ngọc My liền không hài lòng nhưng vẫn tỏ ra tán thành.

Trần Ngọc Phúc gắp miếng sườn vừa nãy bỏ vào bát của Trần Ngọc My quay qua nói '' Không cần đâu ạ, bọn con bên đó vẫn chăm sóc nhau tốt, không làm phiền tới mọi người''

Đặng Ngọc Tuyết hụt hẫng nhìn anh, tay siết chặt đôi đũa rồi lại liếc qua Trần Ngọc My ghen ghét. Còn cô lúc này cũng nếm ly rượu trong tay.

Cô biết mọi chuyện xảy ra đều liên quan tới cô, không thể để liên lụy Trần Ngọc Phúc.

'' Em thấy anh vẫn nên ở lại đây đi, có nhiều người vẫn tốt hơn, công ty thì cứ để em lo là được''

'' Nhưng mà...''

'' Đừng có lo lắng cho em''

''Vậy em không ở lại sao''

Trần Ngọc My khẽ cười sau đó nhìn qua hai mẹ von Chu Mai Linh nói '' Nếu em ở đây thì sẽ có người không vui mất, dù gì thì...đây cũng đâu phải nhà em chứ''.

Hai mẹ con Chu Mai Linh thấy ánh mắt của cô hướng về phía mình liền chột dạ.

Trần Lâm Ưng bình thản '' Ngọc My, con vẫn nên về đây đi, ở bên kia sẽ không an toàn hơn nữa con vẫn nên tiếp nhận nơi này dần đi''

Trần Ngọc My khoanh tay lười biếng dựa lưng vào ghế '' Tôi không muốn, tại sao tôi phải chấp nhận bọn họ, tại sao phải chấp nhận người phá hoại hạnh phúc người khác là gia đình chứ''

'' Trần Ngọc My'' Trần Lâm Ưng hét lên sau đó lấy lại bình tĩnh nói '' Chuyện đã qua lâu rồi có thể đùng nhắc lại được không''

Trần Ngọc My nhếch môi '' Vậy cũng đồng nghĩa với việc muốn tôi quên luôn nguyên nhân khiến mẹ tôi chết ưa''.

Trần Lâm Ưng không nhịn được lần nữa quát to '' TRẦN NGỌC MY, có phải hay không mày cũng muốn giống bà ta thành quái vật''

Nhận thấy lời nói của mình hơi quá ông ta liền muốn nói gì đó nhưng nhìn vào biểu cảm bình tĩnh của Trần Ngọc My liền không thể nói.

Trần Ngọc My khẽ cười rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu. Trần Ngọc Phúc cũng chạy theo sau, Chu Mai Linh vừa nãy có chút sợ hãi rồi sau đó lại vui vẻ ăn tiếp bát cơm của mình.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK