Tâm tình Trần Duệ đột nhiên kích động, vốn tự thân từ thời hiện đại xuyên việt đến, các loại tiểu trên trên mạng hắn đã đọc không biết bao nhiêu cái, rất nhanh liền nhận ra chuyện này có chút quen thuộc, chẳng phải đây chính là sáo lộ trong giới chỉ có tàn hồn cường giả từ thời viễn cổ trong truyền thuyết hay sao? Sau một hồi đối thoại, Trần Duệ liền hiểu rõ mọi chuyện, quả đúng như hắn đã nghi ngờ, đây đích thị chính là một tàn hồn cường giả đến từ thời viễn cổ vạn năm trước, ẩn náu bên trong chiếc giới chỉ cũ kỹ này, động phủ mà hắn lọt vào chính là nơi mà vị cường giả này đã tạo hóa.
Tàn hồn này là một nữ cường giả có tên Tần Như Ngọc, lúc còn sống chính là một vị Chí Tôn Bán Thần Cảnh hàng thật giá thật, nàng cũng là một trong những cường giả tham gia Thiên Ma Chi Chiến, nhưng về sau bị thương nặng, một đường chạy trốn đến đây sau đó thương thế bộc phát, tàn hồn chui vào trong chiếc giới chỉ vốn là một kiện dung khí bảo vật có tác dụng ôn dưỡng thần hồn sau đó ngủ say đến tận bây giờ, nhờ vào hồn lực của Trần Duệ mà tạm thời tỉnh giấc.
Còn về việc tại sao chỉ một chút hồn lực cỏn con của một Tôn cấp bát phẩm như Trần Duệ lại có thể đánh thức được tàn hồn của cường giả Chí Tôn, chuyện này chắc chỉ có mấy tên tác giả nghĩ ra cái sáo lộ này mới trả lời được.
Tâm tình Trần Duệ kích động vạn phần, Chí Tôn Bán Thần Cảnh a, đây chính là cường giả hàng đầu thiên hạ, một bàn tay có thể trấn áp nửa cái đại lục, hơn nữa lại còn là cường giả từ thời viễn cổ võ đạo thịnh thế, khẳng định là thủ đoạn so với Chí Tôn đại lão thời mạt pháp hiện tại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa chuyện xảy ra tiếp theo giống y như Trần Duệ tưởng tượng, Tần Như Ngọc ngỏ ý muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, truyền thừa y bát của bản thân, đổi lại muốn hắn trở nên mạnh mẽ hơn sau đó tìm cách tái tạo lại nhục thân cho nàng, tình tiết không khác gì trong tiểu thuyết cả.
Nhưng khiến Trần Duệ cảm thấy khó xử chính là yêu cầu của Tần Như Ngọc, nếu nàng chỉ đơn giản truyền thừa y bát cho hắn, đổi lại hắn trợ giúp nàng tái tạo nhục thân thì cũng thôi đi, đây là cục diện cả hai được lợi, nhưng nàng lại còn muốn Trần Duệ bái nàng làm sư tôn, như này không phải là làm khó hắn hay sao.
Không phải là Trần Duệ không muốn bái một vị cường giả Chí Tôn làm sư phụ, chuyện tốt như thế này trừ khi là não bị liệt dây thần kinh mới không nguyện ý, nhưng Trần Duệ lại nghĩ khác. Bản thân hắn đã có một vị sư tôn là Tử Phong, tuy sư tôn hắn cũng mạnh mẽ vô song nhưng hắn không cho rằng Tử Phong có thể so sánh được với một vị Chí Tôn cường giả.
Cơ mà điều đó cũng không có nghĩa là Trần Duệ sẽ ghét bỏ Tử Phong, bởi vì Tử Phong có ơn tái tạo đối với hắn, trong lòng hắn đối với vị sư tôn này chỉ có sự kính trọng vô biên, theo ý nghĩ của hắn thì không trải qua sự đồng ý của Tử Phong mà tùy tiện bái nhập làm môn hạ của người khác chính là vô cùng bất kính, còn kém chút nữa trở thành đại nghịch bất đạo, là dạng bạch nhãn lang ăn cháo đá bát.
Trần Duệ tuy là người hiện đại tâm tính khoáng đạt không ngại tiểu tiết, nhưng vẫn có ranh giới của bản thân mình, chuyện như vậy hắn không làm được, vậy nên hắn liền từ chối Tần Như Ngọc, không muốn trở thành đệ tử của nàng, nhưng vẫn ngỏ ý chỉ cần thực lực cho phép, hắn vẫn y nguyên muốn trợ giúp nàng tái tạo nhục thân.
Tần Như Ngọc cảm thấy có chút đáng tiếc, một kẻ có tư chất tốt như Trần Duệ lại bởi vì một tên “Thánh Giai” sư tôn ất ơ nào đó mà không thể trở thành đệ tử của mình, nhưng nàng cũng không muốn cưỡng cầu, tuy không thể thu nhận Trần Duệ làm đệ tử, nàng vẫn nguyện ý chỉ dạy cho hắn, coi như là trả giá để hắn tăng lên thực lực một cách nhanh chóng.
Thực tế thì tác dụng của Tần Như Ngọc cũng rất lớn trong việc trợ giúp Trần Duệ đề thăng tu vi, kể từ khi có nàng chỉ điểm, tu vi của Trần Duệ tăng lên nhanh chóng, chỉ trong vòng ba năm liền từ Tôn cấp nhị phẩm biến thành Tôn cấp bát phẩm, tiến độ này không thể không nói là vô cùng nhanh.
Đây vẫn là bí mật trong lòng của Trần Duệ, đến cả Nạp Lan Yên Nhiên cũng không biết đến sự tồn tại của Tần Như Ngọc, khi gặp lại Tử Phong hắn cũng không dám nói ra, chỉ sợ giữa mình và sư tôn xuất hiện ngăn cách, dù sao thì không ai muốn đồ đệ của mình lại đi theo chân kẻ khác tu luyện cả.
Cơ mà hiện tại thấy Tử Phong nói như vậy, Trần Duệ liền nhận ra bản thân mình ngây thơ như thế nào, có thể sư tôn không thể sánh với Chí Tôn cường giả, nhưng vẫn vô cùng cường đại, ngày trước sư tôn chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được thể chất của chính mình cùng với ẩn tật bên trong, nhãn quang thập phần lợi hại, một cái giới chỉ sao có thể tránh thoát được.
Trần Duệ nguyên bản không hề muốn Tần Như Ngọc gặp mặt Tử Phong, hắn biết rất rõ vị Chí Tôn cường giả này vẫn luôn khinh bỉ sư tôn “bất nhập lưu” của mình ra sao, chỉ là sư mệnh khó cãi, dù không muốn hắn cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể đánh thức tàn hồn của Tần Như Ngọc đang ngủ say dưỡng sức trong giới chỉ.
“Tiền bối, tiền bối!!”
“Làm sao vậy, chẳng phải ta đã nói là không có chuyện khẩn cấp thì không nên đánh thức ta dậy hay sao?” một giọng nói vang lên trong thức hải Trần Duệ.
“Chuyện này khẩn cấp a!! Sư phụ ta muốn gặp ngài!” Trần Duệ vội vàng nói.
“Cái gì? Tiểu tử ngươi đem chuyện của ta tiết lộ ra ngoài?” thanh âm của Tần Như Ngọc đột nhiên trở nên bén nhọn.
“Không có, tiền bối tuyệt đối đừng hiểu lầm. Không phải ta để lộ sự tồn tại của ngài, mà là sư phụ lão nhân gia tự phát hiện ra a!” Trần Duệ cười khổ phân trần.
Tần Như Ngọc yên lặng một lúc sau đó mới hừ lạnh một tiếng
“Hừ, xem ra cũng không phải là loại phế vật rác rưởi, có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta thì cũng có một chút năng lực đấy. Đã như vậy ta liền ra ngoài gặp mặt một lần, để xem vị sư phó mà tiểu tử ngươi vẫn luôn tôn kính bấy lâu nay có bao nhiêu môn đạo!”
Tử Phong trông thấy Trần Duệ đột nhiên yên lặng, vẻ mặt không ngừng biến đổi, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được tên đệ tử tiện nghi này của mình hẳn là đang đối thoại với tàn hồn bên trong chiếc giới chỉ kia. Không sai, Tử Phong ngay từ khi gặp lại Trần Duệ liền biết đến sự tồn tại của tàn hồn trong giới chỉ, dù sao thì cái sáo lộ này cũng đã quá quen thuộc, hắn có thể nhìn ra được Đường Tam có tàn hồn lão gia gia thì đương nhiên hắn cũng có thể nhìn được Trần Duệ cũng tương tự như vậy.
Vốn lúc trước Tử Phong còn cảm thấy “khí vận chi tử” Trần Duệ có chút rác rưởi, ngoại trừ vận khí tốt một chút thì chẳng có “hack” hay “ngón tay vàng” nào cả, hắn thân làm sư phụ nếu thực sự tính toán thì cũng miễn cưỡng nằm trong phạm vi kỳ ngộ thuộc về Trần Duệ, nhưng giờ thì hắn hiểu rồi, Trần Duệ đơn giản là chưa gặp thời mà thôi.
Chỉ là khiến Tử Phong có chút câm nín đó là trong số bao nhiêu thể loại hack của khí vận chi tử, tại sao cái sáo lộ tàn hồn lão gia gia trong giới chỉ lại xuất hiện nhiều như vậy, Đường Tam một cái, giờ đến Trần Duệ cũng có một cái, chẳng lẽ cường giả thời xưa của Huyền Linh đại lục có truyền thống chui vào trong giới chỉ để đi ngủ hay sao? Tử Phong đột nhiên có cảm giác như là một lực lượng thần bí nào đó đang cố tình chế tạo ra cái sáo lộ này, mục đích chính là để châm biếm cái trò vặt vãnh tàn hồn lão gia gia chứ không có mục đích gì khác cả.
Trong đầu còn đang nghĩ lung tung, dị biến chợt xảy ra khiến Tử Phong phải hồi thần trở lại, chỉ thấy thiên địa linh khí đột ngột biến đổi, một cỗ áp lực hùng mạnh như có như không xuất hiện, khí thế bàng bạc như muốn trấn áp vạn vật sinh linh, pháp tắc chi lực trở nên bất thường khó nắm bắt. Sau đó thì một đạo bạch quang từ bên trong chiếc giới chỉ của Trần Duệ phóng ra, ánh sáng ngưng thực vỡ tung thành vô số mảnh vụn óng ánh tựa như bạch ngọc trông vô cùng huyền ảo hoa lệ, theo sau là một thân ảnh có phần mờ nhạt hiện thân.
Trần Duệ nhìn chằm chằm cảnh tượng mộng ảo trước mắt, đây không phải là lần đầu tiên hắn trông thấy Tần Như Ngọc hiện thân nhưng vẫn không kìm được mà xuất hiện rung động từ đáy lòng, không nói đến dị tượng hàng lâm, bản thân nhan sắc của Tần Như Ngọc cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong số đỉnh cấp. Thân hình thon dài cân đối, ẩn sau một kiện lam y màu nhạt thanh khiết tựa như tiên tử hạ phàm, bên trên là một gương mặt chim sa cá lặn không hề có điểm tì vết, vừa lạnh lùng băng sương nhưng vẫn ẩn chứa chút nhân tình ấm áp, đôi mắt hoa đào ngập nước long lanh như sương đọng trên lá sớm mai, ở giữa trán lại điểm thêm một nốt chu sa hấp dẫn đến chết người.
Mái tóc nàng đen tuyền như gỗ mun, óng ánh mềm mại rủ xuống ngang lưng, lúc này đang phất phơ đung đưa qua lại. Y phục vô cùng kín đáo không hề có chút hở hang nhưng không thể che đi vóc người ngạo nhân đằng sau, gò bồng đảo đầy đặn, vòng eo thắt đáy lưng ong nhu nhuyễn không xương, bên dưới là một đôi chân thanh mảnh nhưng không lộ ra vẻ gầy gò, ngược lại là điểm cộng cho cái khí chất thanh khiết như dương chi bạch ngọc của nàng.
Trần Duệ kiếp trước sống ở trong thời đại internet phát triển, các loại mỹ nữ ở trên mạng nhìn mãi cũng thành quen, nhưng so sánh với Tần Như Ngọc thì vẫn còn kém rất xa, cũng chỉ có mấy vị sư nương là có thể sánh ngang được với nàng mà thôi. Tử Phong không hề bất ngờ trước màn xuất hiện hoành tráng của Tần Như Ngọc, bởi vì nếu muốn hắn cũng có thể cố tình chế tạo ra cảnh tượng như vậy, đối phương tốt xấu gì cũng là đại năng viễn cổ, không làm được điểm này thì cũng có chút mất giá.
Cơ mà khiến hắn ngạc nhiên đó là không ngờ đạo tàn hồn này lại chẳng phải là một lão già tiên phong đạo cốt mà lại chính là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, điều này nằm ngoài tiên liệu của hắn. Đương nhiên mỹ nữ thì mỹ nữ, Tử Phong cũng không có hứng thú mảy may, đừng nói đối phương hiện tại chỉ là một đạo hồn thể, dù nàng có cả nhục thân hắn cũng lười không muốn phản ứng.
Tàn hồn lão gia gia lại biến thành tàn hồn mỹ nữ sư phó, Tử Phong dùng một ánh mắt ý vị thâm trường ngó Trần Duệ, chẳng lẽ cái tên đồ đệ tiện nghi này của mình muốn đánh chủ ý lên người vị mỹ nữ sư phó này cho nên mới một mực giấu diếm, không muốn để cho bản thân hắn biết đến? Tính toán đến mị lực của chính bản thân, Tử Phong cũng cảm thấy suy đoán này cũng không vô lí lắm, cơ mà cái thiết lập như thế này, tám chín phần mười nữ nhân trước mặt chính thuộc về hậu cung đoàn của Trần Duệ, hắn không có hứng thú muốn đập chậu cướp hoa a.
Trần Duệ rất nhanh liền khôi phục tâm tình, lúc này hắn lại trở nên có chút khẩn trương, cuối cùng thì Tần tiền bối cũng gặp mặt sư phụ, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây. Lấy hiểu biết của hắn về hai người, Tần tiến bối có bối cảnh cùng với địa vị thông thiên, vô cùng cao ngạo không coi ai ra gì, gặp phải sư phụ mình vốn là ác ma một lời không hợp liền đem cả nhà đối phương tiễn xuống âm phủ, hắn thật sự không dám tưởng tượng hình ảnh tiếp theo sẽ xảy ra a.
Chỉ là một màn xung đột nghiêm trọng giữa hai bên không hề diễn ra như Trần Duệ vẫn nghĩ, Tần Như Ngọc khép hờ hai mắt lơ lửng trên không trung, sắc mặt lãnh ngạo tựa như cửu thiên thần nữ, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, muốn trực tiếp nhìn thấy vị sư tôn mà tiểu tử Trần Duệ kia vẫn một mực tôn kính có bộ dáng dài ngắn ra sao.
Cơ mà không nhìn thì thôi, ngay thời điểm nàng nhìn kỹ diện mạo người đối diện, đồng tử trong mắt nàng co rúm lại, toàn thân lạnh ngắt như ngâm vào trong sông băng vạn năm, quang mang chói lọi trên người đột nhiên tắt ngấm như là ngọn lửa bị cuồng phong vùi dập tan tác. Bản thân nàng vốn là một đạo tàn hồn nên hình thể có chút mờ ảo, cơ mà hiện tại da thịt của nàng tái nhợt tím ngắt như người chết, thân hình lung lay như muốn tan biến, sắc mặt mang theo một sự sợ hãi kinh khủng giống như gặp quỷ, bao nhiêu vẻ thần thánh trang nghiêm vừa rồi trong nháy mắt liền bị quét sạch, nàng hét lên một tiếng xé ruột xé gan, có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi đến cùng cực trong tiếng hét đó, xong rồi nàng trực tiếp quay đầu chui ngược lại vào trong giới chỉ.
Danh Sách Chương: