Vương Bảo Nhi nhìn thân hình cao lớn trước mặt mà tâm tình có chút phức tạp, vừa muốn mở miệng cảm ơn, nhưng cảm nhận hàn khí lạnh đến thấu xương tỏa ra từ người Tử Phong lại khiến nàng ta sợ hãi mà tự động ngậm miệng lại. Tứ Đức và Trần Thế Khải sau khi nhìn đám xác chết ngổn ngang xung quanh, lúc này mới ý thức được mọi thứ không ổn, quay đầu lại nhìn vào cái tên đeo mặt nạ tu la trước mặt mà cảm thấy run sợ, không tự chủ được mà cùng nhảy ra xa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không một tiếng động xử lí hơn 30 tên Sĩ cấp, bọn hắn tự nhận có thể làm được, nhưng không thể mượt mà như cái tên đứng trước mặt được, tên này……rất mạnh, đó là đánh giá của hai tên này dành cho Tử Phong.
Tứ Đức là một phần tử hiếu chiến, vũ khí của hắn là một cây lưu tinh chùy khá lớn, hắn không nói không rằng lao tới vung chùy về phía Tử Phong.
Nhìn lưu tinh chùy to bằng cỡ quả dưa hấu văng về phía đầu mình, Tử Phong cười nhạt, Phân tích nhãn lập tức hoạt động, không vấn đề, chỉ là một kiện vũ khí bình thường chế tạo vô cùng tốt mà thôi. Tử Phong đưa tay trái lên, bạch kiếm hóa thành một luồng ánh sáng trắng lướt qua đầu chùy, chia đầu chùy thành hai nửa, dễ dàng giống như cắt vào đậu hũ, ngay sau đó cả người hắn biến mất, sử dụng Thuấn bộ, chớp mắt một cái đã vòng ra phía sau lưng Tứ Đức.
Tứ Đức căn bản không thể ngờ được vũ khí của Tử Phong lại sắc bén đến như vậy, nhìn thanh đoản kiếm vừa mảnh vừa nhỏ chém đứt đôi lưu tinh chùy của mình mà hắn không thế tin được, nhưng không hổ là một võ si, kinh nghiệm chiến đấu cùng phản xạ không hề kém chút nào, ngay lập tức bỏ rơi vũ khí đang cầm trên tay mà cấp tốc lui về sau. Nhưng mà lui được sao, bản thân hắn tốc độ kém Tử Phong không phải chỉ là một hai lần, hơn nữa Tử Phong sử dụng Thuấn bộ, tốc độ tạm thời tăng lên gấp bốn lần trong nháy mắt, chỉ thấy thân ảnh của Tử Phong chỉ nhoáng lên một cái, ngay lập tức bắt kịp Tứ Đức lúc này đang lui về sau.
Tứ Đức cả người lui về sau, bỗng nhiên thấy thân ảnh Tử Phong trước mắt mình biến mất, sau đó hắn nghe thấy tiếng động ở đằng sau lưng, theo bản năng quay đầu lại, mắt hắn không khỏi co rút, chỉ thấy đằng sau hắn là một chiếc mặt nạ tu la dữ tợn vẫn còn dính vết máu chưa khô, sau đó là một luồng hắc quang lóe lên, và đó là thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi rơi vào hư vô sâu thẳm. Tử Phong chỉ đơn giản hai kiếm liền chém đầu Tứ Đức, thân hình của hắn không có dừng lại mà tiếp tục lao tới mấy tên Sĩ cấp còn lại ở gần đó, Triệu Thế Khải ở cách hắn khá xa, hắn muốn trước tiên xử lí mấy mục tiêu dễ dàng này trước.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Tử Phong xuất hiện đến lúc hắn một kiếm chém bay đầu Tứ Đức chỉ vỏn vẹn hơn chục giây đồng hồ, lúc đám tay chân Sĩ cấp này hoàn hồn thì đã thấy một bóng người mặc đồ đen lao như tên bắn tới chỗ bọn chúng. Chỉ có tổng cộng 6 tên thổ phỉ, hơn nữa lại vô cùng thuận tiện đứng gần nhau, Tử Phong chỉ mất vài giây để giải quyết tất cả.
Tử Phong trải qua một trận giết chóc, toàn thân bao trùm bởi sát khí, máu tươi không ngừng chảy từ trên y phục của hắn xuống, tất cả đều là máu của đám thổ phỉ, lúc này hắn đang nhìn về phía tên Trần Thế Khải. Trần Thế Khải nãy giờ làm gì? Đương nhiên không phải là chạy, nhưng mà còn hèn hạ hơn là bỏ huynh đệ chạy trốn, chỉ thấy hắn lúc này đang túm lấy Vương Bảo Nhi chắn trước người, đại đao kề lên cổ nàng, thấy Tử Phong nhìn sang phía này, hắn mở miệng cười nham nhở:
“Khậc khậc, anh bạn thực lực mạnh thật, nhưng mà nóng tính quá, bình tĩnh lại chút rồi chúng ta cùng đàm đạo nào, hay là thế này đi, không bằng anh bạn gia nhập với chúng ta, với thực lực của cậu, chiếm lấy vị trí lão đại quả là dễ dàng, đến lúc đó thì kim tiền mĩ nữ cái gì cũng có phải không, việc gì phải để mọi thứ căng thẳng như vậy….”
Tên Trần Thế Khải này không chỉ háo sắc đê tiện, mà còn là một tên bẻm mép, thấy Tử Phong không có vẻ gì là dễ để hắn chạy trốn liền quay sang bắt lấy Vương Bảo Nhi làm con tin, rồi lại miệng lưỡi trơn tru muốn chiêu lãm Tử Phong về phe của bọn hắn. Tử Phong nhìn tên Trần Thế Khải trước mắt, càng nhìn hắn càng thấy ngứa tay ngứa chân, chỉ muốn đem đầu tên này vặt xuống rồi ném cho chó gặm thôi, một tên dâm trùng hẹn hạ bỉ ổi đến cùng cực, cưỡng gian phụ nữ lại còn đem Vương Bảo Nhi là một nữ tử ra làm con tin, Tử Phong hắn không phải là quân tử nhưng nhìn cũng không chịu được mà tức giận.
Thấy Tử Phong một thân sát khí bức người đang từ từ tiến lại gần, Trần Thế Khải bỗng hét lên: “Không được tới gần, ta nghĩ ngươi cũng không muốn tiểu cô nương xinh đẹp này lại hương tiêu ngọc vẫn đúng không nhỉ.” Nói đoạn nâng thanh đại đao kề sát cổ Vương Bảo Nhi hơn nữa, lờ mờ thấy có chút máu chảy ra.
Đằng sau chiếc mặt nạ, Tử Phong nhíu mày, vụ này phiền toái rồi đây, mặc dù trong nhiệm vụ không có nói gì đến việc hắn phải bảo vệ mọi người trong dong binh đoàn, nhưng mà hắn đang trong cùng một đội ngũ, mà bản thân hắn là một người nghiêm túc, mặc dù không thích kết thân với người khác nhưng nếu cùng đội với hắn thì hắn không thể nào trơ mắt ra thấy chết mà không cứu được.
Đúng lúc này thì Vương lão rốt cuộc cũng động thủ, Trần Thế Khải nào có thể ngờ rằng ông lão từ đầu tới cuối chỉ run rẩy núp ở một chỗ nhìn mọi người chém nhau thảm liệt lại có thể là một cường giả Tướng cấp cơ chứ. Tử Phong thấy Vương lão hóa thành một bóng mờ, lấy thực lực của hắn mà cũng hơi khó khăn để theo kịp tốc độ của lão, một dường tiến tới sau lưng Trần Thế Khải, đưa tay túm lấy thanh đại đao hắn đang cầm, linh lực màu hoàng kim tỏa ra từ tay lão, “keng” một tiếng liền trực tiếp bẻ gẫy luôn thanh đại đao bằng tay không.
Trần Thế Khải còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy cả người bay bổng trên không trung, một bàn tay rắn chắc tóm lấy cổ hắn nhấc lên cao sau đó thì……..”rắc”. Vương lão vứt Trần Thế Khải lúc này mềm oặt như một cọng bún sang một bên như vứt một con chó chết, nhìn Tử Phong gật đầu một cái rồi nói: “Xin tiểu hữu giữ bí mật thực lực của lão hủ với mọi người!”. Tử Phong không nói gì, chỉ nói: “Giết hắn như vậy thì dễ dàng cho một tên khốn kiếp bỉ ổi như vậy quá.”
Vương lão nghe vậy thì chỉ lắc đầu cười cười mà không nói gì, Tử Phong là con người kiệm lời đương nhiên là sẽ không nói thêm một lời nào rồi. Nhìn ở phía xa, Ôn Vân Phong cùng bốn tên trợ thủ đang đè ép Ôn Vân Sơn, một bộ dáng đùa vui vô cùng thích thú, hồn nhiên không để ý tới việc đám thổ phỉ ở bên này đã bị Tử Phong cho xuống âm phủ đi du lịch hết một lượt cả rồi. Nhìn mấy tên Sư cấp cùng với tên Ôn Vân Phong đang nhảy nhót, Tử Phong phát ra một tiếng cười ghê rợn, điểm kinh nghiệm là đây chứ đâu, hắn đang cần càng nhiều điểm kinh nghiệm càng tốt, sao có thể bỏ lỡ mấy con mồi dễ dàng này được.
Mặc kệ Vương lão cùng Vương Bảo Nhi đang ôm cổ ho lụ khụ ở đằng sau, Tử Phong thi triển Thuấn bộ tới một chỗ khuất tầm nhìn rồi kích hoạt Ngụy trang, tránh cho người khác biết được hắn có năng lực ẩn thân biến thái, sau đó tiến tới chỗ Ôn Vân Sơn.
Ôn Vân Sơn lúc này có bao nhiêu khổ cực thì chỉ có mình hắn biết, bị bốn tên Sư cấp giáp công đã mệt mỏi lắm rồi, lại thêm một tên Ôn Vân Phong Sư cấp cửu phẩm như hổ rình mồi ở bên cạnh, mười phần thực lực chỉ còn lại có năm phần, căn bản không dám dùng toàn lực, chỉ sợ Ôn Vân Phong hạ thủ.
Ôn Vân Sơn dồn linh lực vào thanh kiếm trên tay, hất văng một tên Sư cấp nhị phẩm ra ngoài, tên này ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, một lưỡi kiếm bất ngờ xuất hiện từ trong hư không, đâm xuyên qua mi tâm, kết liễu hắn ngay tức thì. Tử Phong sau khi nhẹ nhàng xử lí một người, hắn không thèm sử dụng Ngụy trang nữa mà xách kiếm lao thẳng vào chiến đấu. Sư cấp cửu phẩm nếu đấu trực tiếp với Tử Phong còn không chịu nổi quá một khắc, huống chi lúc này trước mắt hắn chỉ là hai tên Sư cấp nhất phẩm cùng một tên Tứ phẩm, căn bản không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Mặc dù nhìn đống vũ kĩ mà Ôn Vân Sơn, Ôn Vân Phong cùng mấy tên Sư cấp trước mắt thi triển vô cùng hoa mĩ, nhưng Tử Phong đều thấy bọn chúng có một nhược điểm chung, đó là quá tiêu tốn linh lực cùng thời gian vận dụng khá lâu, hầu hết đại chiêu đều phải tập trung linh lực lại rồi sau đó mới thi triển được, trong khi đó thì những vũ kĩ tập trung vào kĩ xảo chiến đấu lại không thấy đâu, không biết có phải Tử Phong hắn nghĩ sai hay không, nhưng đống vũ kĩ mấy người này sử dụng trong mắt hắn không khác rác rưởi là bao, làm như kẻ thù sẽ đứng đó cho ngươi thi triển đại chiêu tự do như không có việc gì ấy.
Vừa mới nghĩ xong thì điều đó đã thành sự thực ngay trước mắt Tử Phong, chỉ thấy hai tên Sư cấp nhất phẩm nhìn thấy Tử Phong gia nhập vòng chiến, cả hai không hẹn mà cùng lui về đằng sau, sau đó Tử Phong thông qua Thiên Ma nhãn, nhìn thấy linh lực màu đỏ của cả hai tên bắt đầu tuôn trào ra khỏi cơ thể, tập trung lên thân kiếm của cả hai, hiển nhiên là hai người cùng tu luyện một loại vũ kĩ hỏa hệ nào đó.
Nhìn hai tên ngu ngốc trước mặt không ngừng hét lên, linh lực cuồn cuộn tuôn chảy, trông thì khí thể nhưng cả người thì đầy sơ hở, Tử Phong có chút chán nản, bọn mi nghĩ rằng ta sẽ đứng yên đây cho bọn mi tụ linh lực xong sau đó thi triển đại chiêu à, nằm mơ đi. Khồng dư thừa nhiều linh lực để sử dụng Thuấn bộ nữa, Tử Phong đành phải chạy bộ lao tới hai tên Sư cấp nhất phẩm kia, cũng vô cùng tiện lợi cho hắn, hai tên ngu ngốc kia vẫn đứng yên tại chỗ, lấy hết sức mà vận linh lực vào thanh kiếm, hồn nhiên không thèm quan tâm tới thân ảnh đâng lao tới với tốc độ “bàn thờ” ngay trước mặt.
Tử Phong chẳng tốn bao nhiêu sức, phi thân tới nơi, đảo kiếm một cái liền chặt hai tên ngu này ra thành 5-6 khúc, đến cận kề cái chết hai người này vẫn cố gắng vận đủ linh lực để thi triển đại chiêu, không biết là do bị ngu hay là do mang tâm lí được ăn cả ngã về không mà cố gắng nữa, nói tóm lại là lại có thêm hai mạng người nữa nằm xuống dưới kiếm của Tử Phong.
Ôn Vân Phong lúc này cũng nhận ra sự khác thường, nhìn thấy đám thủ hạ mình mang theo tất cả đều đã hóa thành thịt vụn nằm ở phía xa, lại thấy Tử Phong mới xuất hiện chưa tới một khắc liền đem ba cao thủ Sư cấp dưới trướng của hắn giết chết dễ dàng, hắn liền cảm thấy sợ hãi. Nhìn thấy tên Sư cấp tứ phẩm cuối cùng vẫn còn say sưa đánh với Ôn Vân Sơn, hắn cắn răng một cái, liền bỏ mặc tên này mà chạy trốn.
Tử Phong thông qua phân tích nhãn đã thấy được Ôn Vân Phong có tu vi Sư cấp cửu phẩm, cho rất nhiều điểm kinh nghiệm a, làm gì có chuyện hắn sẽ bỏ qua con mồi này chứ, liền phi thân đuổi theo ngay phía sau, loáng cái cả hai thân ảnh liền biến mất trong rừng.
Ôn Vân Sơn không còn lo bị Ôn Vân Phong ra tay, hắn liền không giữ lại chút gì, toàn lực mà đánh, tên Sư cấp tứ phẩm trước mắt sao có thể là đối thủ của Ôn Vân Sơn có tu vi Sư cấp thất phẩm cơ chứ, không bao lâu liền bị một kiếm của Ôn Vân Sơn kết liễu tính mạng. Chống kiếm xuống đất, Ôn Vân Sơn thở hổn hển, trận chiến vừa rồi đã gần như rút hết toàn bộ sức lực của hắn, cũng may hắn cũng chỉ bị vài vết thương không quá nặng, tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn. Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng lại từ phía xa, sau đó một khắc thì thấy Tử Phong trở về, tay kéo theo một cái xác, ném xuống trước mặt Ôn Vân Sơn, chính là Ôn Vân Phong, lúc này trên ngực có một lỗ thủng, bụng thì bị cắt đứt, ruột gan các thứ rơi cả ra ngoài lòng thòng.
Danh Sách Chương: