Bản năng chiến đấu là thứ đáng sợ, nó tuy không có ảnh hưởng trực tiếp tới thực lực của võ giả như công pháp, vũ kĩ hay bí thuật, nhưng một võ giả có bản năng chiến đấu tốt sẽ có lợi thế cực lớn khi muốn phát huy toàn lực mọi thế mạnh của bản thân. Kiếp trước hàng ngày sống bên bờ vực tử vong đã rèn luyện cho Tử Phong một bản năng chiến đấu thượng thừa, khiến hắn chỉ cần đi vào chiến đấu, không cần nghĩ nhiều cũng có thể đưa ra chiến thuật thích hợp.
Nếu Tử Phong hắn đã tìm ra được cách lợi dụng lỗ hổng của kĩ năng Ngụy trang, vì cớ gì mà hắn không sử dụng liên tục chứ. Kết hợp Thuấn bộ, Tử Phong không mấy khó khăn trong việc xử lí toàn bộ đám lâu là của hai nhà Lâm-Lăng, trong đó có cả hai vị gia chủ, đến chết cũng không biết là vì sao.
Hắn vẫn không quên mục đích ban đầu khi quay trở lại, ở đây đều là cao tầng của Lăng gia, chắc chắn sẽ biết đến việc chế tạo Vạn Độc Huyết Chú của gia tộc, đến chết cũng chưa hết tội, còn người của Lâm gia, có lẽ không liên quan đến việc này, nhưng mà Tử Phong hắn thích thì giết, vấn đề không?
Nhưng mà hắn cũng suýt chút nữa bị Trình thiếu gia kích trúng, bởi vì mặc dù hắn tàng hình, lại không để lộ khí tức, nhưng di chuyển nhanh vẫn khiến không khí xáo động, với giác quan linh mẫn của võ giả, có thể phát hiện ra cũng không phải là cái gì lạ lắm, nhất là với dạng cao thủ như Trình thiếu gia.
Trình Thụy Niên không khỏi tức giận, một nhân vật bí ẩn xuất hiện, ngang nhiên giết chết thủ hạ của hắn, làm như thế có khác gì tát vào mặt hắn đâu cơ chứ. Cả đời hắn chưa từng chịu nhục như vậy, vốn xuất thân cao quý, có cha là tông chủ Hợp Hoan tông, năm nay hắn mới có 60 tuổi đã một đường hát vang tới Vương cấp cửu phẩm, sao hắn có thể chịu được sự nhục nhã này cơ chứ.
Vấn đề ở chỗ, chịu được hay không, nó không phải là thứ liên quan tới Tử Phong, hắn lúc này đã lợi dụng tốc độ của Thuấn bộ, nhẹ nhàng lui ra ngoài quan sát tình hình. Quả nhiên đúng như hắn đã tính toán, đối phương lúc này liền co cụm lại, ai cũng đứng sát vào nhau, tổng cộng 5 tên Vương cấp không quá tứ phẩm, và một Vương cấp cửu phẩm Trình thiếu gia.
Gió thổi, mây trên trời lặng lẽ trôi nổi, để lộ ra vầng trăng tròn sáng rực trên trời, buổi tối đã đến rồi! Ánh trăng chiếu xuống người Tử Phong, mặc dù nó ngay lập tức xuyên qua người hắn, nhưng ngay sau đó, kĩ năng Bóng đêm huy hoàng của hắn có tác dụng.
Cảm nhận lực lượng cường đại đang dâng trào trong cơ thể, Tử Phong hít một hơi thật sâu, nâng cao tinh thần tới mức tối đa, Truy Hồn Huyết Kiếm xuất hiện trên tay hắn, hiện tại sẽ là chiến đấu trực diện, hắn cần phải ở trạng thái mạnh mẽ nhất có thể.
Truy Hồn Huyết Kiếm rất nặng, nhưng với khí lực của Tử Phong hiện tại, cầm nó cũng không mấy khó khăn, hắn hơi chùng người xuống sau đó…….
“Ầm!!”
Tử Phong đạp mạnh xuống, chấn vỡ nền đất dưới chân, thân hình hắn như đạn pháo bay lên không trung, sau khi lên đến hết đà, hắn từ trên không trung rơi xuống, cả người xoay tròn giống như một cơn lốc.
Tiếng đất đã vỡ vụn ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong đó có Trình Thụy Niên, nhưng tất cả những gì bọn họ nhìn thấy đó là mặt đát tự nhiên nổ ra một cái hố, còn đâu thì làm gì thấy được cái gì khác.
Trong lúc mọi người đang ngơ ngác, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ở trên đầu của một tên Vương cấp, trong tay cầm một thanh đại kiếm màu huyết sắc, lưỡi kiếm chỉ cách đầu của tên Vương cấp không đến một gang tay.
“Bùm!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, trong nháy mắt lưỡi kiếm của Tử Phong chém xuống tên Vương cấp xui xẻo bị hắn chọn làm mục tiêu, không chút khó khăn xẻ đối phương ra làm hai mảnh, thanh kiếm dưới quán tính cường đại nện xuống mặt đất, khiến nền đất nổ tung lên, nhất thời khói bụi bay mù mịt.
Vương cấp vẫn là Vương cấp, so với Tướng cấp thì cường đại hơn rất nhiều, trong tích tắc Tử Phong hiện hình, Trình Thụy Niên, Lăng gia lão tổ, cùng ba tên Vương cấp Hợp Hoan tông còn lại đều không hẹn mà cùng thối lui về sau, khiến cho Tử Phong vốn định sẽ công kích liên tiếp mất đi mục tiêu mà có chút tiếc nuối.
Trình Thụy Niên nhảy lui ra sau, phất tay lên, một cơn gió mạnh liền xuất hiện, cuốn phăng đi đám bụi bặm đang bay mù mịt chắn mất tầm nhìn, để lộ ra khung cảnh bên trong. Chỉ thấy đứng đó là một thân ảnh hắc y cao lớn đeo mặt nạ, hai tay đang cầm theo một thanh đại kiếm khổng lồ màu huyết sắc, cả người tỏa ra khí tức thâm trầm khiến hắn không khỏi cảm thấy một tia nguy hiểm. Ở dưới chân tên hắc y nhân này, chính là tên Vương cấp ban nãy dính đòn, nay đã bị chia thành hai nửa cơ thể bằng nhau từ đầu tới chân, não tương nội tạng bắn đầy đất, nhìn không khác gì một con súc vật ở trong lò mổ cả.
“Tên khốn kiếp, là ngươi đã giết người của ta?” Trình Thụy Niên quát lớn.
“Khậc khậc, béo quá nên não nhiễm mỡ rồi hả, câu hỏi ngu ngốc như thế mà cũng nói ra là sao?” Tử Phong cười mở miệng châm chọc.
Trình Thụy Niên không khỏi tức điên người, hình thể của hắn vốn béo, muốn giảm cân cũng không được, đây chính là vảy ngược của hắn, nay lại bị Tử Phong chọc ngoáy, bảo hắn không nổi điên sao được.
“Tên chó chết!!” Mở miệng chửi một tiếng, dưới chân Trình Thụy Niên chợt động, đừng nhìn thân hình hắn béo mập mà nghĩ hắn chậm, tốc độ của Vương cấp cửu phẩm nào phải trò đùa, trong nháy mắt thân hình hắn biến mất tại chỗ, một đường xé gió lao tới chỗ Tử Phong đang đứng. Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy một thứ khiến hắn không khỏi trừng mắt lên.
Trong lúc thân hình hắn đang lao tới chỗ Tử Phong, hắn chợt thấy đối tượng mà mình nhắm đến đang lướt qua người hắn, trong tích tắc đó, hắn chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đen kịt không có con ngươi đang tràn ngập những đường tơ máu vằn vện đang nhìn mình, sau đó thì cơ thể hai người giao nhau.
Tử Phong có Phân tích nhãn, có thể nhìn thấy chỉ số của đối phương, sử dụng nó để điều tra thế mạnh của đối thủ trước khi trận chiến diễn ra là một lợi thế không nhỏ, nhưng nói đến công dụng thực chiến, Thiên Ma nhãn lại là đại công thần đối với hắn. Linh lực chỉ có thể cảm nhận mà không thể nhìn thấy bằng mắt, một võ giả nếu không sử dụng vũ kĩ thì rất khó để có thể cảm nhận được linh lực lưu chuyển của hắn, nhưng công dụng của Thiên Ma nhãn đã phá vỡ định luật đó.
Trình Thụy Niên không dùng vũ kĩ, nếu hắn chỉ sử dụng sức mạnh của cơ thể để tăng tốc, Tử Phong đảm bảo không thể làm ra phản ứng kịp, nhưng là một võ giả cao giai, hắn sử dụng thứ mà võ giả cao giai có lợi thế nhất: linh lực. Bằng việc sử dụng linh lực cường hóa cơ thể, Trình Thụy Niên có thể khiến cơ thể hắn vượt xa sức mạnh nhục thể ban đầu, trong đó bao gồm cả tốc độ.
Nhưng điều đó lại là tiền đề để Tử Phong hắn lợi dụng, không phải ai cũng sở hữu cơ thể không khác gì vũ khí hình người như hắn, việc sử dụng linh lực cường hóa cơ thể gần như là bất di bất dịch của võ giả rồi, nắm bắt tâm lí này, hắn chỉ cần dùng Thiên Ma nhãn chú ý quan sát, ngay khi đối phương điều động linh lực, hắn có thể phán đoán và làm ra hành động trước khi đối phương kịp thực hiện nó.
Và điều đó đã phát huy tác dụng một cách mĩ mãn, khi mà Trình Thụy Niên dùng linh lực cường hóa hai chân, trước khi hắn kịp làm ra hành động, Tử Phong đã phản ứng, kết quả là Trình Thụy Niên còn chưa kịp di chuyển, Tử Phong hắn đã một đường lao tới, tạo thành tràng cảnh kì dị như vừa rồi.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Trình Thụy Niên không thể nào tự nhiên hãm lại cơ thể đang lao đi với vận tốc cực nhanh như vậy, trong nháy mắt hắn xuất hiện ở chỗ Tử Phong vừa mới đứng, nhưng còn Tử Phong hắn đang ở đâu.
Phi thân về phía trước né được Trình Thụy Niên, đầu óc Tử Phong xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, hắn sẽ cố gắng né tránh không đánh trực diện với “đại boss” Vương cấp cửu phẩm này, trong khi đó thì tìm cách làm cỏ mấy người còn lại, hắn không tin dưới một đống kĩ năng biến thái của mình mà lại không thể nào giết được mấy tên Vương cấp trước mắt khi mà cao nhất chỉ là Lăng gia lão tổ Vương cấp tứ phẩm.
Vừa mới đặt chân xuống đất, Tử Phong lại dùng Thuấn bộ, cả người biến mất tại chỗ, chỉ sau một tích tắc, Trình Thụy Niên lại xuất hiện ở chỗ của hắn, nắm đấm vung ra đánh vào không trung, dưới lực lượng cường đại, không khí bị nén lại nổ vang một tiếng.
“Hử, lại đánh trượt?” Trình Thụy Niên ngẩn người ra, là cao thủ Vương cấp cửu phẩm, hắn có thể nhận ra rằng tốc độ của đối phương không nhanh bằng hắn, nhưng đối phương giống như là đọc được suy nghĩ của hắn, luôn đi trước một bước, thật là quỷ dị.
“Để xem ngươi có thể né tránh mãi không!! Mau bao vây lấy hắn!!” Trình Thụy Niên quát.
Lúc này thì Lăng gia lão tổ cùng ba tên Vương cấp của Hợp Hoan tông mới làm ra phản ứng, vội vàng tấn công Tử Phong.
Đưa mắt nhìn, Tử Phong thầm tính toán, hai Vương cấp nhất phẩm, một nhị phẩm, một tứ phẩm, ai cũng có chỉ số mạnh mẽ hơn hắn, nhưng mà tại sao hắn lại cảm thấy…………thật dễ dàng!!
Hai tên Vương cấp nhất phẩm đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, nhìn thì có vẻ như là hai anh em sinh đôi, hai thanh đại đao bổ xuống, buộc Tử Phong phải giơ Truy Hồn Huyết Kiếm lên đỡ lấy. Hai thanh đại đao va chạm với thân kiếm đến tóe lửa, cổ tay của hai tên Vương cấp nhất phẩm bất chợt tê rần, lực phản chấn quá mạnh mẽ!!
Cười nhạt một tiếng, Tử Phong quét mạnh thanh kiếm, hất văng hai người kia lên không trung, đang định nhún người lên đuổi đánh, chợt linh cảm hắn nháy động, Thuấn bộ lại được sử dụng, thân hình hắn liến di động qua bên cạnh một chút, ngay lập lức né được cây thương của Lăng gia lão tổ đâm tới từ phía sau, dậm mạnh chân, hắn tung người lên, hai tay nắm chặt Truy Hồn Huyết Kiếm, nhằm vào hai mục tiêu trước mắt mà chém mạnh.
Hai tên Vương cấp nhất phẩm bị hất văng lên không trung, nhưng nhìn Tử Phong đang công tới, hai người không hề nao núng, chỉ thấy thân thể bay tự do trên không trung của họ chợt lơ lửng, giống như là đang đứng trên một bậc thang vô hình vậy, thanh đại đao trên tay mỗi người chợt lóe lên từng tia từng tia điện quang. Nhìn thấy hành động của hai người, Tử Phong chợt sửng sốt, hỏng bét rồi, hắn quên mất là Vương cấp võ giả có thể lăng không phi hành!
Nghênh đón hắn là hai thanh đại đao sáng rực rỡ, hai lưỡi đao chém lên Truy Hồn Huyết Kiếm của hắn bùng lên hai tia điện quang màu tím, hất văng cả người hắn xuống đất. Tử Phong chỉ cảm thấy từ trên thânkiếm truyền tới một luồng điện cực mạnh, trong nháy mắt khiến cả người hắn tê liệt, không thể hành động, chỉ có thể để mặc cho cơ thể cứ như vậy bắn ngược xuống.
Nhưng mà chưa hết, thân hình hắn còn chưa chạm đất, một quyền đầu ánh lên màu kim sắc đã xuất hiện, trực tiếp đấm thẳng vào sống lưng hắn, trong nháy mắt lực phá hoại tràn ra, khuấy cho lục phủ ngũ tạng của Tử Phong thành một đoàn cháo loãng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương sống của hắn bị chặt đứt. Người ra tay là tên Vương cấp nhị phẩm còn lại, chỉ thấy quyền đầu của hắn được bao bọc bởi một bộ quyền sáo, lúc này đang phát sáng lên màu kim sắc.
Cả người Tử Phong biến thành một đạo lưu tinh bay đi, trực tiếp đập vào một gốc cây cổ thụ ở đó, sinh sinh chấn gãy cả cái cây lớn tới mấy người ôm, đủ biết lực lượng đó cường hãn ra sao.
Tử Phong ngã xuống đất, cả người không ngừng co giật, loáng thoáng có thể thấy được mấy tia điện quang trên người hắn, khó khăn lắm mới chống tay xuống đất để nâng được người dậy, Tử Phong há miệng ộc ra một vòi máu, có thể thấy trong đó lổn nhổn đầy những mảnh vụn nội tạng của hắn.
“Ha, tưởng thế nào, hóa ra thực lực ngươi chỉ đến thế thôi hả?” Trình Thụy Niên nhìn Tử Phong lồm cồm bò dưới đất, há miệng ra cười lớn.
Nhưng sau đó, tiếng cười của hắn chợt im bặt. Chỉ thấy Tử Phong chậm rãi đứng lên, chiếc mặt nạ dính đầy máu tươi của chính hắn chợt mở ra, sau đó là một tiếng cười điên cuồng được cất lên. Điều này….sao có thể, chính mắt hắn đã chứng kiến Tử Phong bị ăn một kích toàn lực của tên Vương cấp nhị phẩm vào đúng cột sống, đến cả tiếng xương gãy còn vang lên rõ ràng, làm thế nào mà hắn vẫn chưa chết?
“Ha ha ha, cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi!!”
Tử Phong cười lớn, nâng Truy Hồn Huyết Kiếm lên, dưới con mắt kinh dị của tất cả mọi người, đột ngột lấy mũi kiếm, đâm thẳng vào bụng mình, sau đó rút ra, trực tiếp đục thủng một lỗ lớn nơi bụng của hắn.
Danh Sách Chương: