Thoắt cái đã hai tháng trời trôi qua, nhờ sự giúp đỡ của Diệp Thủy Lan, Tử Phong đã càn quét gần như toàn bộ thư tịch các loại trong Tàng Kinh Các của Diệp gia, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện, mặc dù lượng kinh nghiệm nhận được ít đến mức hắn muốn thổ huyết, nhưng vẫn đỡ hơn là không được gì. Hắn vốn nghĩ rằng việc Diệp Thủy Lan quấn lấy mình chỉ là hứng thú nhất thời của con nít, thế nhưng hắn đã nhầm, tiểu nha đầu càng ngày càng thích ở cùng hắn hơn, mặc dù hắn đã cố gắng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng tiểu nha đầu vẫn dính lấy hắn như dán keo. Vốn dĩ lực miễn dịch của hắn với trẻ con gần như bằng không, lại thêm dung hợp linh hồn với tên cầm thú lolicon "Tử Phong" đã chết kia, khiến việc hắn tỏ ra không quan tâm tới DIệp Thủy Lan đã khó lại càng thêm khó. Đoán chừng bây giờ người của Diệp gia cũng đã để ý tới hắn, nhưng tạm thời hắn vẫn an toàn, bởi vì ai cũng biết tiểu công chúa Diệp gia vô cùng tùy hứng, có tự nhiên thích chơi đùa với một hạ nhân cũng không có gì lạ lắm, vấn đề an toàn trong Diệp phủ thì căn bản không cần phải lo.
Sau khi xảy ra vụ việc Diệp Thủy Lan bị bắt cóc, gia chủ Diệp Bắc Phàm đã hạ lệnh thắt chặt cảnh giới trong và ngoài Diệp phủ, mặc dù mọi người không ai biết là vì sao, nhưng cũng chấp hành mệnh lệnh. Sau hai tháng, sự phòng vệ của Diệp gia sau biến cố Diệp Thủy Lan bị bắt cóc vốn thắt chặt nay về cơ bản đã buông lỏng, dù gì đám hộ vệ cũng không biết chuyện, căng thẳng đề cao cảnh giới suốt hai tháng trời cũng mệt mỏi, buông lỏng cũng là điều đương nhiên. Buông lỏng thì buông lỏng, hắn cầu còn chả được, như vậy thì hắn mới có thể dễ dàng rời khỏi phủ, chung quy không ai rảnh rỗi để ý tới một hạ nhân như hắn. Mượn nhờ Diệp Thủy Lan, hắn giả vờ ra ngoài làm ít việc cho đại tiểu thư, vậy là dễ dàng ra ngoài mà không bị các chấp sự chú ý. Vậy hắn rời khỏi phủ để làm gì? Đọc qua vố số sách vở, hắn biết rằng yêu thú cũng sở hữu linh lực như võ giả, thậm chí nhờ vào huyết mạch mà một số loại yêu thú còn có thể tu luyện đến Thánh cấp, có khả năng hóa thành hình người, trí tuệ cũng không kém nhân loại là bao. Hắn tự hỏi nếu hắn giết người nhận được kinh nghiệm cùng đánh cắp một phần chỉ số, vậy phải chăng giết chết yêu thú hắn cũng sẽ nhận được tương tự?
Đáp án rất nhanh có câu trả lời, sau khi rời khỏi Diệp phủ, hắn một lần nữa quay trở lại Ngọa Long sơn mạch, lợi dụng hai kĩ năng Liễm tức cùng Ngụy trang, hắn xâm nhập vào sâu bên trong Ngọa Long sơn mạch, dễ dàng đánh lén giết chết mấy con nhị giai yêu thú. Đúng như hắn đoán, giết chết yêu thú tuy không nhận được chỉ số như giết người, nhưng hắn vẫn nhận được điểm kinh nghiệm, chỉ là ít hơn nhiều so với giết người mà thôi.
Có thể là do yêu thú tu luyện theo cách khác với nhân loại nên hắn không thể đánh cắp một phần chỉ số, đồng thời kinh nghiệm nhận được cũng ít hơn, nhưng so sánh với lượng kinh nghiệm mà hắn nhận được từ tu luyện, hiển nhiên đi săn yêu thú hiệu quả hơn rất nhiều. Một tên sĩ cấp tứ phẩm cho hắn 600 điểm kinh nghiệm, một con yêu thú nhị giai cho hắn chừng 50 điểm, nhưng tích tiểu thành đại, một ngày hắn có thể săn được 2-3 con yêu thú nhị giai, bằng với hắn tu luyện mười mấy ngày, hơn nữa da thịt của yêu thú đều có thể bán lấy tiền, nên nhớ hắn bây giờ là giai cấp vô sản a, trên người ngoại trừ một cái hệ thống nghịch thiên nhưng vô giá, hai thanh kim cang kiếm trộm được từ Diệp phủ, và vài bộ quần áo trị giá.....2 ngân tệ thì chỉ còn cái mạng không đáng tiền của hắn thôi. Hắn từng đọc mấy bộ tiểu thuyết, mỗi tội nhân vật chính không là công tử thế gia thì cũng biết luyện đan luyện khí, tùy tiện động tay một chút là tiền vào như nước, có bét nhất thì cũng nhờ cơ duyên lạc vào động phủ của cường giả, thu được truyền thừa cùng với không gian giới chỉ loại quý hiếm...... hắn mặc dù chưa bao giờ nghĩ mình là nhân vật chính nhưng cũng không kìm được mà so sánh.
Tử Phong buổi tối sau khi đi săn xong, nhàm chán bắt đầu lục lọi tìm tòi trong không gian của Hệ thống tiến hóa, và đã có được một phát hiện mới, mặc dù phát hiện này thiếu chút nữa khiến hắn ngã từ trên cây xuống. Hắn nhận ra điểm tích lũy của bản thân cũng có thể đổi lại thành tiền trong thế giới thực, một điểm tích lũy tương đương 100 kim tệ, nghĩ đến trước kia mình có 1500 điểm tích lũy, tương đương 15 vạn kim tệ, hắn không khỏi hối hận muốn chết, 15 vạn kim tệ a, chỗ đó thừa đủ cho hắn tới đấu giá hội, mua công pháp, vũ khí, đan dược tu hành các loại, vậy mà hắn lại đem tất cả chỗ đó đổi lấy một bộ công pháp Hoàng giai hạ phẩm không khác gì rác rưởi là bao. Càng nghĩ hắn càng thấy tiếc, trong đầu âm thầm nhắc nhớ bản thân lần sau cái hệ thống chết tiệt này có thêm chức năng gì thì cũng phải nghiên cứu đủ một trăm lần trước khi sử dụng, lần đầu thì biến hắn thành Thiên Ma, mặc dù chủng tộc cường đại nhưng lại thành kẻ địch của toàn đại lục, lần thứ hai thì mở ra hệ thống cửa hàng hối đoái nhưng không hề có nhắc nhở gì về việc đổi tiền.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lấy kim tệ đổi lấy điểm tích lũy, với tỉ lệ tương đương 100 kim tệ cho một điểm tích lũy, Tử Phong ngó cũng không thèm ngó cái chức năng này thêm một lần nữa, trực tiếp không thèm nghĩ tới luôn. Nói đùa sao, hiện tại hắn đến 100 ngân tệ cũng không có trong túi chứ đừng nói tới 100 kim tệ, mà kể cả có 100 kim tệ hắn cũng không đổi, chém chết một con yêu thú nhị giai được khoảng 4-50 điểm, ít hơn nhiều so với nhân loại, nhưng thắng ở chỗ số lượng, hắn có thể chém giết mấy chục con yêu thú nhị giai, nhưng không thể chém giết mấy chục võ giả Sĩ cấp được, võ giả chứ không phải là rác mà tùy tiện chạy một hai vòng đã gặp được mấy chục Sĩ cấp. Đương nhiên ở Diệp phủ lại khác, Sĩ cấp có thừa cho hắn giết, nhưng hắn cũng chưa điên, giết chưa được đến người thứ ba thì chắc cũng bị chấp pháp đội gồm toàn cao thủ Tướng cấp hắt xì một cái banh xác.
Chỉ có một điều khiến tâm tình của hắn sáng sủa hơn chút, tích tiểu thành đại, sau khi sống trong Ngọa Long sơn mạch suốt một tháng trời, thiếu chút nữa biến thành Tarzan phiên bản dị giới, chém giết hơn trăm con yêu thú nhất-nhị giai, cuối cùng hắn cũng lên level.
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Bán Thiên Ma (chưa tiến hóa)
Sát thủ level 3
Nhanh nhẹn: 2310
Thể lực: 1840
Lực lượng: 2380
Tinh thần: 855
Linh lực: 70
Đúng như hắn tính toán, khi hắn đạt tới level 3, khí tức của hắn trở thành Linh cảnh lục bộ, chỉ là chỉ số của hắn lúc này cũng không rõ có thể sánh ngang được với Sư cấp hay không, dù gì cũng chỉ hơn Sĩ cấp cửu phẩm chừng một thành. Tử Phong vô cùng rõ ràng đạo lí cảnh giới càng cao chênh lệch càng nhiều, hắn không tin Sư cấp nhất phẩm lại chỉ mạnh hơn một thành so với Sĩ cấp cửu phẩm, Sư cấp như vậy cũng mất giá quá đi. Mặc dù chỉ số của hắn cao ngất ngưởng, nhưng kể cả có phải đối chiến với Sĩ cấp cửu phẩm trực diện thì hắn cũng không dám coi thường. Võ giả khác với phàm nhân ngoại trừ thể chất vượt trội, mấu chốt đó là khả năng tu luyện ra linh lực.
Linh lực diệu dụng cơ bản nhất đó chính là cường hóa công năng của cơ thể, đừng thấy Tử Phong hắn không có chút tu vi nào mà chỉ số bản thân lại cao như vậy, đó chẳng qua là nhờ bản thân chủng tộc mạnh mẽ thôi. Chứ võ giả bình thường lúc mới bắt đầu tu luyện cũng không khác thường nhân là bao, chỉ sau khi chuyển hóa linh khí thành linh lực, dùng linh lực rèn luyện cơ thể thì mới có thể có được thể chất như....quái vật như vậy. Thứ hai đó chính là vũ kĩ, linh lực chính là nền để sử dụng vũ kĩ, nói nôm na theo mấy game mà Tử Phong hắn từng chơi thì vũ kĩ là chiêu thức, linh lực là mana để dùng chiêu thức đó, chiêu thức càng mạnh tiêu tốn càng nhiều mana. Nhìn chỉ số của hắn hơn cả Sĩ cấp cửu phẩm, hẳn là hắn mạnh hơn Sĩ cấp cửu phẩm chứ? Nhầm to, nếu hắn đánh lén thì đúng là mạnh hơn, nhưng nếu đối kháng trực diện, để đối phương có cơ hội sử dụng vũ kĩ, hắn không nghĩ bản thân sẽ đỡ được, linh lực của hắn chỉ tương đương Linh cảnh thất bộ thôi a, giống như hai người mạnh ngang nhau nhưng một người dùng súng còn người còn lại dùng.........dao vậy, mà Tử Phong hắn là người dùng dao.
Mặc dù chém giết yêu thú được ít điểm kinh nghiệm, nhưng điểm tích lũy cũng kha khá, chém giết hơn trăm con yêu thú cũng cho hắn hơn 8000 điểm tích lũy, điều này cũng làm cho nội tâm hắn dễ chịu hơn một chút sau vụ đốt 1500 điểm tích lũy vào một cái công pháp hoàng giai hạ phẩm. Giết chết nhiều yêu thú như vậy nhưng khiến hắn phiền muộn đó là hắn không có không gian giới chỉ, đám xác yêu thú có thể bán được kha khá tiền nhưng hầu hết bị hắn bỏ lại, chỉ vì không thể mang theo.
Khiến Tử Phong lần nữa câm nín đó là mặc dù đã có được 8000 điểm tích lũy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chưa thể mua được thứ gì ra hồn cả, công pháp Huyền giai thượng phẩm cũng một vạn điểm tích lũy, công pháp thấp hơn thì hắn không dỗi hơi đem đổi làm gì cho phí phạm. Vũ khí? 8000 điểm có thể mua được vài thanh huyền khí, nhưng chỉ là huyền giai trung phẩm là tối đa, đối với thực lực của hắn nói thật là không cần thiết, giống như là một đứa trẻ cầm súng chống tăng vậy, không hiệu quả chút nào, không thấy đến cả Sư cấp cao thủ trong Diệp phủ cũng vẫn dùng kim cang kiếm đó hả. Hắn dùng kim cang kiếm trộm từ kho của Diệp gia là được, dù gì cũng miễn phí. Đan dược trị thương lại vô dụng đối với hắn, đan dược dùng để tu luyện thì ít nhất phải đạt tới Sĩ cấp mới có thể dùng, trong khi cảnh giới thực của hắn mới có Linh cảnh lục bộ, đan dược tẩy kinh phạt mạch vô cùng trân quý với người bình thường cũng vô dụng đối với hắn, vốn đã được hệ thống tẩy tủy từ trong ra ngoài, dùng thêm đan dược tẩy tủy nữa thì sẽ tẩy thành cái dạng gì?
Vật phẩm phòng ngự thì lại càng không cần, có năng lực Tái sinh siêu tốc, bản thân hắn lại vô cùng cẩn thận, nói khó nghe thì là nhát gan đến chết, có nguy hiểm là ngay lập tức chuồn đi chỗ khác, thực ra nói hắn nhát gan cũng hơi quá, chỉ là bản năng sát thủ khiến hắn vô cùng tiếc mạng mà thôi, mặc dù thực tế muốn hắn chết cũng đâu có dễ. Một điều kì lạ đó là hắn không thể mua được bất kì một loại vũ kĩ nào ở trong cửa hàng, có vẻ như là cấp bậc của hắn chưa đủ, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, tu vi thực tế của hắn mới chỉ đạt đến Linh cảnh lục bộ, võ giả bình thường có khi còn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn được công pháp, chứ đừng nói đến tu luyện vũ kĩ, hơn nữa, muốn tu luyện vũ kĩ cũng phải có linh lực a, với 70 điểm linh lực bé như hạt đỗ của hắn, chắc vũ kĩ Hoàng giai hạ phẩm cũng chả dùng được.
Danh Sách Chương: