Tất cả mọi người thu thập một chút sau đó cùng rời khỏi làng, lúc khởi hành Nhiếp Tiểu Thiến còn khóc lớn một trận khiến Tử Phong không khỏi câm nín, cha mẹ nàng phải mất một lúc lâu khuyên nhủ mới khiến nàng nín khóc mà giã từ hai người ra đi.
“Đi thôi, cũng không phải là sẽ không gặp lại.” Tử Phong có chút nhức đầu nói.
“Nhưng mà lần này ra đi biết đến bao giờ muội mới quay trở lại đây được.” Nhiếp Tiểu Thiến dụi dụi hai con mắt đã đỏ hoe của mình, bùi ngùi nói.
Tử Phong thiếu điều muốn mở hai mắt ra mà trừng lên nhìn tiểu cô nương trước mặt, ta có phải bắt cóc ngươi rồi mang đi bán đâu mà phải tỏ ra nặng nề đến thế, nhưng nhanh chóng kìm chế lại được, nếu hắn làm như vậy thì tiểu cô nương này chết chắc, chẳng phải ngẫu nhiên mà từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn nhắm hai mắt lại.
Cả bọn đều là cường giả nhất lưu, ngoại trừ Nhiếp Tiểu Thiến không có tu vi ra thì yếu nhất chính là Triệu Thanh Thanh, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là một võ giả Tôn cấp cửu phẩm, vậy nên tốc độ di chuyển của mọi người tuyệt nhiên không hề chậm chút nào. Hiện tại Tử Phong cuối cùng cũng biết được đại khái vị trí của mình bây giờ, ngôi làng này thực tế nằm ở trong khu vực hẻo lánh thuộc về Yêu Thú Sâm Lâm ở mạn phía nam của đại lục, từ đây muốn đi đến hoàng cung của Thiên Hành đế quốc ở phía bắc cũng phải mấy trăm vạn dặm đường, kể cả với tốc độ của hắn dùng toàn lực phi hành cũng phải mất vài tuần.
Về việc Triệu Thanh Thanh vốn là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, không an ổn ngồi trong hoàng cung tự kỷ mà bị đuổi giết đến tận đây thì Tử Phong hoàn toàn không quan tâm, quản cái quái gì nàng làm thế nào lại lưu lạc đến quá nửa cái đế quốc, thứ hắn quan tâm bây giờ đó là nhanh chóng đến được đích. Nói như vậy thôi chứ cũng không có ai lên cơn điên chạy bộ một mạch từ đây về hoàng cung, điểm đến tiếp theo của bọn họ đó là một thành trì nằm gần khu vực trung tâm Thiên Hành đế quốc, là toà thành gần nhất có truyền tống trận nối thẳng đến đế đô.
Con đường dẫn đến thành trì đó cũng không dễ dàng gì, từ vị trí của ngôi làng hẻo lánh đó đi đến thành trì thì buộc phải rời khỏi khu vực an toàn, một đường xuyên thẳng qua khu vực nguy hiểm của Yêu Thú Sâm Lâm rồi mới đến nơi, đương nhiên có thể đi đường vòng để giảm hệ số rủi ro, nhưng lúc đó con đường sẽ dài ra gấp mấy lần. Thực ra thì cũng có một vài thành trì ở gần hơn cũng sở hữu truyền tống trận, nhưng chỉ là truyền tống trận cỡ nhỏ, muốn trở về đế đô thông qua những truyền tống trận đó thì ít nhất cũng phải đi qua năm bảy lần truyền tống gì đó.
Đó vốn dĩ là kế hoạch ban đầu của đám người Triệu Thanh Thanh, nhưng Tử Phong nghe thấy thế liền trực tiếp gạt phắt đi, không phải hắn ngại phiền phức khi phải liên tục dùng truyền tống trận, nhưng mà Nhiếp Tiểu Thiến hiện tại không có một chút tu vi, dùng truyền tống trận xong khó tránh khỏi tinh thần bị mệt mỏi kiệt quệ, phải nghỉ ngơi vài ngày, vô hình chung sẽ kéo dài thời gian không đáng để lãng phí, vậy nên hắn mới đề xuất con đường đâm thẳng xuyên thủng qua Yêu Thú Sâm Lâm.
Người dẫn đường chính là trung niên nhân lúc trước bị Tử Phong suýt giết chết, còn người có thân phận địa vị cao nhất ở đây chính là Triệu Thanh Thanh, nhưng mà cả hai đều không dám phản đối ý kiến của Tử Phong, nói đùa sao, chọc giận vị cường giả này khéo chưa chết vì Yêu Thú Sâm Lâm thì đã bị người ta nhấc tay đập chết tại chỗ rồi, vả lại chính người này cũng đã nói rằng gặp nguy hiểm cứ để hắn đến đối phó, sợ gì mà không băng qua Yêu Thú Sâm Lâm cơ chứ.
Tốc độ mọi người rất nhanh nhưng quãng đường đi không hề ngắn chút nào, chẳng thể một sớm một chiều có thể đến nơi, sau một ngày phi hành liên tục băng qua rừng rậm, cả đám quyết định tạm thời dừng chân ở một đồng cỏ lớn có phần trống trải mới được tìm thấy, nghỉ ngơi qua đêm rồi sau đó tiếp tục lên đường.
Ai cũng là võ giả cao giai, trừ Triệu Thanh Thanh ra thì bét nhất cũng là một Bán Thánh, hạ trại dựng lều nhóm lửa chỉ là việc cỏn con, chỉ chưa đến mười phút thì một khu trại có phần tươm tất đã được dựng lên, thuộc hạ của trung niên nhân thay phiên nhau canh gác tứ phương tám hướng, phần còn lại ngưng khí tĩnh thần hồi phục lại thể lực đã bị hao mòn.
Ngồi bên đống lửa trại, Triệu Thanh Thanh có phần nhàm chán cầm một cái que gỗ nghịch lửa, tinh thần có chút uể oải, nghĩ đến việc mình chuẩn bị phải đi xuyên qua khu vực nguy hiểm của Yêu Thú Sâm Lâm – tử địa của nhân loại mà không khỏi thở dài, miệng lẩm bẩm
“Hi vọng là vận may đứng về phía chúng ta, không gặp phải yêu thú cao giai trên đường đi.”
“Không cần phải lo lắng, yêu thú cao giai ở trong Yêu Thú Sâm Lâm nhiều nhưng không phải là củ cải trắng, tuỳ tiện đi đâu cũng gặp, bọn chúng nếu thông minh thì sẽ tự biết không thể trêu chọc đến chúng ta, còn nếu ngu ngốc thì……chậc, ta đoán là chúng ta sẽ có thịt nướng miễn phí để ăn.” Tử Phong nằm dài trên bãi cỏ, hời hợt nói.
Triệu Thanh Thanh nhìn thân ảnh bạch y đang nằm an tĩnh, ánh mắt không tự chủ được mà quan sát hắn từ trên xuống dưới, lúc trước tình hình quá mức rối rắm nên nàng chưa có cơ hội quan sát kỹ càng. Võ giả thường có thân hình cao lớn, một số ít người còn có thể gọi là một cự nhân, nhưng điều đó cũng không thể chối bỏ sự thật rằng Tử Phong rất cao, ít nhất so với đại đa số võ giả thì chiều cao của hắn vẫn nổi bật.
Chiều cao khoảng xấp xỉ hai mét, cơ thể rắn chắn với tỉ lệ cơ bắp và hình thể vô cùng hoàn hảo, không quá thô kệch cũng không quá nhỏ gầy, tuy đã ẩn đằng sau lớp y phục bên ngoài nhưng đại khái vẫn có thể thấy được sự hoàn mỹ của cơ thể bên trong, đấy là còn chưa kể đến việc Triệu Thanh Thanh đã từng nhìn thấy da thịt của Tử Phong lúc hắn vẫn đang mang hình hài dã nhân quần áo rách nát tả tơi, nàng có thể khẳng định rằng cơ thể của nam nhân này thực sự không ai có thể chê, trừ khi người nào đó có ác cảm với nam nhân cao ráo a.
Bề ngoài của vị tiền bối này thì không cần phải bàn, một mái tóc dài bạc trắng phiêu dật, một gương mặt anh tuấn đến cực điểm, ngũ quan tinh tế như một bức tượng hoàn hảo được những nghệ nhân đệ nhất thiên hạ tỉ mỉ đẽo gọt, chỉ lệch đi nửa milimet cũng có thể khiến tác phẩm hoàn mỹ này bị phá huỷ. Chưa nói đến ván đề ngoại hình, chỉ riêng khí chất của vị tiền bối này cũng đã đủ để hấp dẫn người khác, một thứ khí chất hư hư thực thực, mờ ảo nhưng không quá mức nhạt nhoà, thêm một chút thần bí và lạnh lẽo nhưng cũng đồng thời nhẹ nhàng như cơn gió thoảng thổi qua làn da, cơ mà đâu đó trong thứ khí chất đó nàng lại cảm nhận được một tia áp lực, là thứ áp lực tới từ một thượng vị giả chân chính chứ không phải giả bộ.
Triệu Thanh Thanh có thể khẳng định chỉ có những người đã đi qua vô số tuế nguyệt, nếm trải muôn vàn đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, hiểu rõ nhân tình thế thái mới có thể tạo nên thứ khí chất đặc biệt này, đến cả người mà nàng ngưỡng mộ nhất chính là gia gia của mình lúc trước cũng không có được thứ khí chất này. Điểm tiếc nuối duy nhất có lẽ là vị tiền bối này lúc nào cũng nhắm hai mắt của mình lại, người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nàng khó có thể nắm bắt tâm trạng của hắn nếu chỉ dựa vào khuôn mặt vô cảm lạnh nhạt kia a.
“Chuyện này, tiền bối thứ ta nói thẳng, nếu chẳng may chúng ta gặp phải yêu thú thưaujc sự mạnh mẽ như là Thất giai đặc cấp thì sao?” trung niên nhân ở bên cạnh ngập ngừng lên tiếng.
Qua giới thiệu thì Tử Phong biết được trung niên nhân này có tên là Tần Xuyên, cùng với đám thủ hạ lâu la của mình thuộc về một chi đội ngũ ẩn mình trong bóng tối của Triệu gia có tên gọi là Thiên Tru, chỉ trung thành và nghe mệnh lệnh từ gia chủ hiện tại, tồn tại chỉ để bảo vệ gia chủ và thực thi những hành động không mấy quang minh chính đại, nói trắng ra thì chính là con chó của riêng hoàng đế, có phần giống với Chấp Pháp Đoàn của Lăng Hư Cung, chỉ nghe lệnh của tông chủ.
Tần Xuyên này có thực lực Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong, so với một vài phong chủ của Lăng Hư Cung còn mạnh hơn, ấy vậy mà ở trong Thiên Tru chỉ có chức vụ là một đại đội trưởng, cụ thể là đại đội trưởng đội số tám trong tổng số mười ba đội, ở trên hắn còn có một tổng đội trưởng, phía trên nữa chính là đội số 0, gồm sáu vị siêu cấp cường giả thực lực khủng khiếp. Tần Xuyên tự nhận mình chính là đội trưởng có thực lực kém nhất trong số các đội trưởng, điều đó có nghĩa là trong Thiên Tru có ít nhất mười hai người có thực lực vượt trên Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong, rất có thể là Thánh Tôn, đó còn chưa kể đến tổng đội trưởng và đội số 0.
Chỉ là một chi đội ngũ ẩn mình trong bóng tối chứ chưa tính đến thực lực ngoài sáng của Triệu gia vậy mà đã có thể so sánh với chiến lực cao nhất của Lăng Hư Cung, không khó để hiểu rằng tại sao Lăng Hư Cung và Lăng gia tuyệt đối không dám trêu chọc đến Triệu gia, làm vậy chẳng khác nào tự sát a.
Nghe Tần Xuyên hỏi, Tử Phong không nói gì mà chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói
“Thất giai đặc cấp thì cũng chỉ là Thất giai, trừ khi yêu thú Bát giai xuất hiện thì mới có chút rắc rối nhỏ nhưng không đáng kể, Thất giai yêu thú thuần tuý chỉ là thịt nướng, không cần phải để ý.”
Tần Xuyên nghe vậy mà không khỏi đầu đầy mồ hôi, hắn đưa tay lên lau trán, trong đầu thầm nghĩ, Bát giai yêu thú cường hãn vô song mà vào miệng tiền bối lại biến thành “chút rắc rối nhỏ không đáng kể”, vẫn biết ngài có thực lực rất mạnh nhưng cũng không cần phải nói lời đả kích người khác như thế chứ, đám Bát giai yêu thú ở trong Yêu Thú Sâm Lâm mà nghe thấy thì kiểu gì cũng lao ra tìm ngài đòi đánh nhau cho xem.
“Tiền bối, có thể cho ta hỏi một câu được không?” Triệu Thanh Thanh đột nhiên nói.
“Hử, cứ hỏi đi, không cần phải lễ phép như thế, bộ trông ta khó tính đến như vậy à?”
Trong đầu Triệu Thanh Thanh lập tức khẳng định, ngài không khó tính nhưng khó đoán a, đương nhiên là nàng không nói thẳng ra, chỉ hỏi
“Xin thứ lỗi nếu ta nói gì không đúng, cơ mà ta có để ý rồi, tại sao ngài lại không mở mắt của mình ra mà suốt ngày nhắm lại vậy, phải chăng hai mắt của ngài không nhìn được?” Triệu Thanh Thanh định nói rằng phải chăng Tử Phong bị mù, nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy quá mức trực tiếp, đành phải đổi cách nói khác.
“Là vụ này à, thực ra thì ta đâu có bị mù, hai mắt của ta nhìn được bình thường đấy thôi, chỉ là…..chậc, ngươi thử hỏi đám thủ hạ của mình xem ta có nên mở mắt ra không?” Tử Phong nói.
Tự nhiên lại lôi cả thuộc hạ của mình vào khiến Triệu Thanh Thanh không khỏi ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn theo thói quen quay sang nhìn mấy tên đội viên của Thiên Tru đang ngồi gần đó. Giọng nói của Tử Phong không lớn cũng không nhỏ, nhưng hiển nhiên bọn hắn đều là võ giả cao giai có thể nghe thấy rõ ràng, trông thấy Triệu Thanh Thanh nhìn sang, sắc mặt cả đám tái mét, quay đầu nhìn ra hướng khác, không khó để nhận ra bọn hắn đang sợ hãi.
“Là như vậy đó, ta có tu luyện một loại bí pháp, chỉ là bản thân ta lại có phần không thể khống chế thứ lực lượng này, nên nếu ta mở mắt ra bây giờ, tất cả sẽ chết! Ta không còn cách nào khác là phải nhắm mắt lại a.” Tử Phong nhún vai cười cười.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn nhau cười khổ, là loại bí thuật cường hãn gì mà chỉ cần mở mắt ra cũng có thể lấy mạng người khác thế, đúng là tuyệt thế cường giả, đến cả bí thuật cũng mạnh đến mức vô lí.
“Ọc ọc ọc….”
Đúng lúc này, một tiếng kêu nhỏ vang lên khiến tất cả mọi người chú ý, đến cả Tử Phong cũng phải quay đầu sang, chỉ thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang ngượng ngùng ôm bụng, sắc mặt đỏ hồng lên trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“Ca….ca….muội đói….” Nhiếp Tiểu Thiến không dám nhìn Tử Phong, chỉ lí nhí nói.
Tử Phong ngồi dậy, thầm kêu mình vô tâm, Nhiếp Tiểu Thiến không phải là võ giả, không thể cứ nhịn đói nhịn khát mà vẫn bình thường vô sự được, di chuyển từ sáng đến giờ đã quá nửa ngày, hơn nữa trải qua một loạt sự kiện khiến nàng phải sợ hãi lúc sáng, hẳn là hiện tại nàng đã đói ngấu rồi.
Hắn vỗ vỗ đầu Nhiếp Tiểu Thiến, miệng nói
“Xin lỗi, ta quên mất muội vẫn chưa phải là một võ giả. Này Triệu cô nương, cô hỏi thử xem mọi người có ai mang theo đồ ăn hay gì không?”
Mọi người nghe thấy thế liền không khỏi nhìn nhau sau đó đồng loạt lắc đầu, mỗi người đều là cường giả Bán Thánh thậm chí là Thánh cấp, ăn uống từ lâu đã không còn là nhu cầu thiết yếu nữa, chẳng ai tự nhiên mang theo đồ ăn trong không gian giới chỉ cho chật chỗ cả, Triệu Thanh Thanh cũng tương tự, nàng không mang theo lương thực a.
Tử Phong thở dài một tiếng, hắn cũng chẳng trông mong gì mấy người này thực sự mang theo thực phẩm, đến cả chính hắn cũng quên mất hương vị của đồ ăn là gì chứ đừng nói là những võ giả vốn chỉ tập trung vào việc tu luyện này.
“Thôi được rồi, cũng nên cho muội ăn một ít thịt yêu thú để tẩm bổ cơ thể trước mắt đã, dùng đan dược nhiều cũng không tốt. Ở gần đây ta thấy có một con gấu nhỏ, một đầu heo rừng, và một…..ờ ta cũng không biết đây là yêu thú gì, nhìn có vẻ giống một con mèo bự, muội muốn ăn con nào?” Tử Phong quay sang Nhiếp Tiểu Thiến hỏi.
“Cái này….phụ thân của muội thường nói tay gấu là mỹ vị nhân gian, là thức ăn quý giá, muội vẫn chưa có cơ hội ăn thử a.” Nhiếp Tiểu Thiến có chút xấu hổ nói.
“Vậy thì nay chúng ta ăn thịt gấu!!”
Tử Phong vỗ tay nói sau đó đứng dậy, quay người về phía khu rừng rậm rạp gần đó, bàn tay duỗi thẳng hoá chưởng thành đao rồi giơ lên vung mạnh một cái sang ngang. Một động tác nhẹ nhàng không quá nhanh không quá chậm, cũng chẳng có ba động không gian gì gọi là đáng kể diễn ra ngoại trừ cú vung tay của hắn, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, phương xa truyền đến thanh âm chấn động.
Phóng hết tầm mắt ra sẽ bắt gặp một ngọn núi vươn lên mây cao, nhưng ngọn núi đó lúc này giống như một quả táo bị cắt ngang qua theo đường chéo từ dưới lên, toàn bộ ngọn núi từ nửa phần thân trên trờ lên trượt dài theo đường cắt sau đó đổ ập xuống chân núi, tạo ra tiếng động khủng khiếp kèm theo đó là dư chấn cuồng bạo giống như động đất, cát bụi cây cối theo sự va chạm của cả ngọn núi bắn tung lên trời vô cùng ngoạn mục.
Mọi người nhìn một màn trước mặt mà không khỏi trợn mắt há mồm, nếu Tử Phong thực sự rút kiếm tung chiêu chặt đứt đoạn một ngọn núi thì đã chẳng cần phải nói làm gì, chuyện đấy bọn họ cũng làm được, nhưng mà tay không hoá chưởng thành đao, hư không chém ra một đường mà không gian lực lẫn linh lực đều không thấy có dấu hiệu hiện diện mà tạo ra kết quả như trên là chuyện khác, ít nhất thì đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến a.
Triệu Thanh Thanh là người duy nhất không quá ngạc nhiên, tốt xấu gì trước đó nàng cũng từng nhìn thấy vị tiền bối này chăp hai tay sau lưng, hời hợt nghiền nát cả một dãy núi mà đến cả vạt áo cũng không lung lay, màn trước mắt so ra vẫn còn bình thường chán. Nói như vậy thôi chứ trong lòng nàng cũng giật mình không kém những người khác, chỉ là đã từng nhìn thấy thứ khác có lực tác động lớn hơn, lá gan được rèn luyện to ra không ít thôi.
Tử Phong ngoắc ngoắc ngón tay, từ bên trong rừng rậm phương xa vọt tới một bóng đen, đến gần liền rơi ầm xuống đất, cát bụi tung bay mù mịt. Trước mặt mọi người lúc này là một đầu gấu xám to như quả đồi nhỏ, thân hình nếu đứng thẳng phải cao đến trăm mét, chỉ riêng bàn chân của nó đã to như cái thuyền, đủ để biết cơ thể của nó to lớn đến mức nào. Chỉ có điều cái xác con gấu trước mặt không hề có đầu, cần cổ như bị một lưỡi đao bén ngọt chém xuyên qua cả da thịt lẫn xương cốt, để lại một vết cắt mượt như dao nóng cắt vào bơ.
“Là Thực Nguyệt Đại Hùng!!” Tần Xuyên sợ hãi kêu lên.
Thực Nguyệt Đại Hùng, cái tên nói lên tất cả, đây là một loài yêu thú họ nhà gấu, thân hình cực kì đồ sộ to lớn, lưng dựa vào sườn núi, chân chạm tới mây trời, loài yêu thú này còn sở hữu một thiên phú thần thông cực kỳ cường hãn đó là năng lực khổng lồ hoá, khi sử dụng năng lực này thân hình của nó có thể bành trướng cao đến vài ngàn mét, xứng đáng với danh hiệu “Gấu Ăn Trăng” của mình. Nhìn cái xác gấu khổng lồ vẫn còn toả ra khí tức áp bức của một yêu thú Thất giai cao cấp đến mức khó thở này, Tần Xuyên không khỏi cười khổ, thì ra đây là “gấu nhỏ” trong lời vị tiền bối kia, thật là “nhỏ” a.
“Nào, nổi lửa lên, hôm nay chúng ta có món tay gấu thất giai!!” Tử Phong cười lớn.
Danh Sách Chương: