Mấy tiếng hừ lạnh đau đớn vang lên, chỉ thấy hai tên hộ vệ kia cùng lúc với tiếng nổ vang lên, cả hai liền văng lên không trung mấy trăm mét sau đó rơi xuống đất không chút động tĩnh, tấm khiên khổng lồ kia đã trực tiếp bị phá hủy thanh vô vàn mảnh vụn bắn khắp nơi, tên hộ vệ lú trước bị thương nặng kia thì xui xẻo bị các mảnh vỡ của tấm khiên bắn thẳng vào, lúc này đã biến thành một đống thịt nát bầy nhầy nhìn không còn ra hình thù gì nữa.
"Chết tiết....ngươi còn sống không?" Tên hộ vệ cầm khiên khó khăn nhỏm người dậy, nhưng toàn thân xương cốt của hắn lúc này đã vỡ tan tành, đừng nói là muốn ngồi dậy, với thương thế này của hắn thì nếu không được người khác giúp đỡ thì cũng chỉ có thể chờ chết.
Tên hộ vệ còn lại không phải đứng mũi chịu sào, thương thế có phần nhẹ hơn nhưng vì khoảng cách quá gần, lực phòng ngự của hắn lại không cường hãn như đồng bạn của mình, xương cốt da thịt của hắn cũng trong thảm trạng không kém gì so với tên kia. Từ Phong từ từ bay tới chỗ hai tên hộ vệ đang nằm co quắp dưới đất, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Phá Lôi Thương lại xuất hiện trong tay hắn, không hề do dự ngay lập tức quét ngang cây thương: "Nguyệt Sát Trảm!!"
Một đường kiếm quang đen tuyền chợt xuất hiện, không có nổ lớn, cũng không có tiếng xé gió, hoàn toàn im lặng không chút âm thanh, xung quanh tất cả chỉ còn lại một màu đen như màn đêm u tối. Đường kiếm quang tan đi, hai tên hộ vệ lúc này đã hoàn toàn biến mất, kèm theo hai người là một mảng đại địa sâu tới mấy chục mét giống như bị một thứ gì đó cực kì sắc nhọn trực tiếp xúc đi, chỉ để lại một cái rãnh sâu kéo dài cả trăm mét sâu không thấy đáy.
Tử Phong hít một hơi thật sâu, Sinh Tử Quyết trong nháy mắt liền hâp thụ tử khí của ba tên hộ vệ hắn vừa giết, nhìn kinh nghiệm của mình không ngừng tăng lên nhanh chóng, hắn không khỏi vui vẻ, cảm giác mệt mỏi liền bị xua tan, thầm nghĩ xem ra Tôn cấp đem về nhiều tử khí hơn hẳn so với võ giả khác, có khi hắn phải bí mật đi săn giết Tôn cấp võ giả, nhanh chóng đề thăng cảnh giới mới được. Về phần đi đâu để tìm kiếm Tôn cấp võ giả, hắn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, chẳng phải đang có một cái Lăng gia cùng với Xuất Vân đế quốc vô cùng tiện lợi ở ngay trước mặt sao, hắn căn bản không tin là Xuất Vân đế quốc đã nghe được phong thanh về Cổ Thị hoàng triều mà lại chỉ phái ra có vài ba tên Tôn cấp như thế này.
Đúng lúc hắn đang nghĩ miên man, chợt một tiếng nói âm trầm vang vọng khắp không gian, cổ họng của hắn chợt bị một gọng kìm cứng như thép túm chặt lấy, cả người trong tức khắc liền mềm nhũn vô lực: "Không ngờ Lăng Hư Cung lại xuất hiện một yêu nghiệt như ngươi, lấy tu vi Tôn cấp nhất phẩm có thể trực tiếp lấy một địch ba, hơn nữa giết chết cả ba tên hộ vệ cấp cao của Lăng gia chúng ta, ta cũng thật sự bất ngờ đó."
Chỉ thấy trước mặt Tử Phong bây giờ là một lão già tiên phong đạo cốt, trên người tảm mác ra khí tức ôn hòa nhưng lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi, giống như người trước mắt không phải là con người mà là một thứ gì đó thần thánh vô hạn. Lão già lúc này đang dùng một tay túm lấy cổ họng của Tử Phong nhấc lên giống như đang bóp cổ một con chó nhỏ, hoàn toàn không chút tốn sức.
Lúc này từ trên không trung chợt vang lên một tiếng xé gió, Diệu Yên trong nháy mắt xuất hiện ở cách đó không xa, khuôn mặt mĩ lệ âm trầm nói: “Ngươi đây là như thế nào, tính lật lọng phải không??”
“Bọn ta muốn lật lọng thì thế nào, ngươi nghĩ ngươi có thể phản kháng sao??” lại một tiếng nói vang lên, bên cạnh lão đầu đang túm cổ Tử Phong, một trung niên nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện, tay vung lên một cái liền ném thân ảnh bất động trên vai xuống đất, nhìn lại thì đó chính là Lăng Phong, lúc này đã hôn mê bất tỉnh, Đế Khí trên người thì tan nát không chịu nổi, khắp nơi đều là máu tươi.
Diệu Yên nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi sợ hãi, như thế nào ở đây lại xuất hiện tận hai Thánh Giả thế này, lão đầu kia thì chính là cái người thần bí đã đàm phán với nàng, còn trung niên nhân có tu vi Thánh Giả sơ cấp mới hiện thân này là ai, tại sao lại có thể tránh thoát khỏi thần thức của nàng, âm thầm đánh trọng thương Lăng Phong không chút tiếng động.
Giống như cục diện chưa đủ khó cho Diệu Yên, không gian bên trên lại một trận vặn vẹo, sau đó lại thêm một lão già nữa xuất hiện, từ khí thế mà xem thì tu vi của lão cũng là Thánh Giả đỉnh phong như Diệu Yên, không khỏi khiến nàng hít vào một hơi khí lạnh, trước mắt tự nhiên xuất hiện ba cái Thánh Giả, nếu là chỉ một cái Thánh Giả đỉnh phong thì nàng nắm chắc có thể đánh ngang tay, thậm chí đả bại đối phương, nếu thêm một Thánh Giả sơ cấp nữa thì hơi khó khăn nhưng không phải là không thể, nhưng nếu thêm cả một Thánh Giả đỉnh phong nữa thì nàng chỉ có thể chạy trốn không nghi ngờ, kể cả nàng có liều mạng thì cùng lắm chỉ có thể kéo thêm một người làm đệm lưng, trừ khi không còn cách nào khác, bằng không làm như vậy thì quả là lỗ vốn.
Nhất thời Diệu Yên chỉ có thể đứng yên tại chỗ không làm ra hành động gì cả. Không hề quan tâm đến sắc mặt của Diệu Yên khó coi ra sao, lão già vừa xuất hiện một cái liền đem tấm mắt đặt lên người Tử Phong, miệng nhàn nhạt nói
“Tiểu tử, nhân tài như ngươi, ở trong Lăng Hư Cung thật là phí phạm, chi bằng đầu hàng, sau đó gia nhập gia tộc của chúng ta, tin tưởng những gì Lăng Hư Cung có thể cho ngươi, gia tộc chúng ta cũng có thể, thậm chí nhiều hơn.”
Nghe vậy Tử Phong không khỏi ngẩn ra, bất quá sau đó hắn lại mặc kệ cổ họng mình có đang bị xiết chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng lớp giáp kim loại của hắn đang phát ra từng tiếng kèn kẹt mà cười lớn, miệng nói: “Lão tử từ trước tớ nay mềm cứng đều không ăn, nếu bọn mi có tới gặp riêng ta rồi nói chuyện bình thường thì ta còn suy nghĩ, nhưng túm cổ đe dọa ta như thế này, thì để ta cho bọn mi một câu trả lời luôn, lão tử cự tuyệt!!!!”
Tuy chiếc mặt nạ đã che đi biểu cảm khuôn mặt của Tử Phong, nhưng chỉ vào giọng điệu thì lão già kia cũng có thể cảm nhận được sự coi thường của tên thanh niên trước mắt, lấy địa vị cao cao tại thượng của mình, lão sao có thể cho phép người khác tỏ thái độ như vậy. Chỉ thấy hắn vung tay lên một cái, toàn bộ sáu cánh tay của Tử Phong liền vô thanh vô tức bị chém cụt tới tận gốc, máu tươi từ vai hắn liền phun ra ngoài xối xả không ngừng.
“Nếu ngươi đồng ý, bọn ta có thể đem tay của ngươi gắn lại, đồng thời chữa trị thương thế cho ngươi, bằng không tiếp theo ta sẽ chặt nốt hai chân của ngươi, biến ngươi thành một tên phế nhân vô dụng ngay tức khắc!” từ một võ giả hùng mạnh trở thành phế nhân, tư vị này sống không bằng chết, lão già tin rằng đối phương sẽ sợ hãi mà quy phục, chẳng ngờ Tử Phong nghe vậy liền cười ha hả, miệng nói
“Vậy thì chặt nốt đi, lão tử cái gì cũng đã nếm qua cả rồi, chỉ còn lại trở thành phế nhân là chưa từng được thử thôi, hahahaha..."
Đau đớn kích thích đại não của Tử Phong, khiến đầu óc của hắn trở nên tỉnh táo, hắn thừa biết rằng ba người trước mắt đều là Thánh Giả hàng thật giá thật, bất kể lúc trước hắn cường hãn ra sao, tùy tiện bất kì người nào thổi một hơi cũng có thể tiễn hắn đi du lịch âm tào địa phủ ngay lập tức. Đừng nói hắn, đến cả Diệu Yên cũng khó có thể lấy một địch ba, hắn lấy cái gì để mà liều mạng đây. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn đầu hàng, trong nháy mắt khi bị bắt, trong đầu hắn đã nảy ra một ý tưởng điên cuồng.
Chỉ có thể đem đối phương chọc giận, khiến bọn chúng mộc kích đem hắn giết chết thì hắn mới có thể có cơ may thoát khốn. Đừng nghĩ rằng hắn bị điên, kế hoạch này tuy có chút mạo hiểm, nhưng không thể nói là vô lí được. Hai phân thân của hắn sau khi sử dụng lĩnh vực thì đều kiệt sức mà tan biến, nhưng đó là bởi vì bọn chúng đã hao hết năng lượng, chứ không phải bị giết, nên kĩ năng Thiên Ngoại Hóa Thân của Tử Phong vẫn có thể sử dụng được. Hắn chỉ cần trong nháy mắt sắp bị giết chết, nhanh chóng sử dụng Thế Giới, rồi kích hoạt Thiên Ngoại Hóa Thân, sau đó để phân thân tiến vào trạng thái Ngụy trạng, tin rằng đối phương sẽ không nhận ra.
Lấy năng lực của Thiên Ngoại Hóa Thân, bản thể Tử Phong chết đi thì phân thân sẽ trở thành bản thể mới, tuy sẽ mất một đoạn thời gian khôi phục thực lực nhưng vẫn đỡ hơn là mất mạng đương trường a, chỉ là kế hoạch này yêu cầu hắn phải căn thời gian thật sự cực kì hợp lí, bằng không chỉ cần chậm một nhịp thì cũng có thể mất mạng như chơi. Thậm chí kế hoạch này nếu xét theo một khái cạnh khác thì cũng thật sự vô cùng khả thi, bởi vì phải biết rằng nếu muốn giết chết Tử Phong thì phải phá hủy cả tim lẫn đầu của hắn, nhưng đối phương đương nhiên không biết đến chuyện này, hắn cũng có thể tin rằng đối phương sẽ đánh vào tim hay đầu của hắn, nếu may mắn thì đối phương sẽ nghĩ rằng hắn đã chết mà không để ý nữa.
Chỉ là muốn sử dụng Thiên Ngoại Hóa Thân hay Thế Giới đều tiêu hao một lượng tinh thần lực cực lớn của hắn, lấy tình trạng hiện tại của hắn thì chỉ có thể dùng một câu để miêu ta đó là sức cùng lực kiệt, xem ra khó khăn là vẫn còn đó.
Quả nhiên đúng như hắn đã dự liệu, lão già nghe thấy Tử Phong nói vậy, khuôn mặt nhăn nheo chợt tím lại, tức giận gầm lên: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, yêu nghiệt như ngươi nếu Lăng gia bọn ta không có được thì cũng đừng mong ai khác có được. Chết đi!!" nói đoạn vung tay một cái, một đạo không gian phong nhận tỏng nháy mắt hình thành sau đó lao thẳng tới đầu Tử Phong, ý đồ muốn cắt phăng đầu lâu của hắn.
Nhìn thấy công kích đánh tới, Tử Phong không khỏi tập trung tinh thần, sẵn sàng ở trong một sát na không gian phong nhận chém tới thì sử dụng Thế Giới, bỗng nhiên một luồng uy áp khủng bố tới cực điểm từ trên trời cao buông xuống, uy áp như hủy thiên diệt địa không ngờ trực tiếp đem không gian phong nhận ép cho tan biến. Tử Phong có thể cảm nhận được luồng uy áp này có bao nhiêu khủng bố, nhưng kì lạ một chỗ đó là hắn tuyệt nhiên không thấy khó chịu chút nào cả, trong khi đó thì ba tên Thánh Giả của Lăng gia trước mặt hắn lúc này đã quỳ mọp trên mặt đất, đến cả nhúc nhích cũng muôn phần khó khăn, Diệu Yên ở gần đó cũng không ngoại lệ.
Khi mà Tử Phong còn đang cảm thấy một màn trước mặt thật sự là kì quái, không hiểu là cái dạng nhân vật cường hãn nào lại chuẩn bị xuất hiện, một giọng nói vang vọng khắp không gian chợt khiến hắn không khỏi mở miệng cười khổ:
"Là ai muốn giết phu quân ta?!!"
Danh Sách Chương: